Sủng Ái Manh Thê Trùng Sinh
-
Chương 82: 82: Vui Vẻ Thủy Khởi Mười Ba Diễn Tình Cảm
Anh vội vàng gọi điện thoại lại, quá sợ hãi đã mở miệng,
-“Mấy thứ này, làm sao cô có thể biết?”
Anh tuyệt đối không tin tưởng sự tình tư mật như vậy, thế nhưng sẽ bị người biết.
Diệp Tiêu trơ trẽn nheo nheo mắt,
-“Anh cảm thấy sao?”
Hứa Phàm hỏi một đằng cô trả lời một nẻo, trên thực tế cũng là đang hỏi điều kiện mà chính mình vừa đưa ra….
.
Hứa Phàm cau mày, phải biết rằng, giới giải trí là nơi ngư long hỗn tạp, nếu ảnh chụp anh cùng Diệp Vũ bị cho sáng tỏ ra ngoài, nhất định những ngày về sau của Diệp Vũ sẽ càng thêm họa vô đơn chí.
-“Ông Hứa, tôi cho ông thời gian suy nghĩ, hai mươi phút sau, nếu ông không đáp ứng, văn kiện này, sẽ phơi bày ra ánh sáng!”
Diệp Tiêu nhẹ nhàng mà cong cong khóe môi, nhẹ nhàng nhắc nhở.
Lúc này Hứa Phàm bên kia đã gắt gao nhíu mày.
Diệp Vũ không vào địa ngục, như vậy người bị tội chính là anh, nghĩ đến đây, anh không hiểu lại có thêm vài phần sợ hãi, Diệp Tiêu đã có thể dễ dàng nắm mấy thứ này trong tay, như vậy có phải hay không! !
Cũng có nghĩa là cô biết càng nhiều?
Diệp Tiêu xoay người đi vào bồn tắm, ngâm thân thể lạnh băng ở trong nước ấm, tựa hồ Mạc Thiên Hằng đã sớm ngửi ra được hương hoa hồng trên người cô, nên đã tận lực cho người chuẩn bị hoa hồng!
Kỳ thật Diệp Tiêu cũng không có xa xỉ như vậy, cô thích hương hoa hồng, nhưng mà mỗi thời điểm, là dùng xà bông tắm.
Cũng không biết trải qua bao lâu, rốt cục Diệp Tiêu đi ra phòng tắm, cô không có lại gọi điện thoại cho Hứa Phàm, bởi vì cô rõ ràng, Hứa Phàm cũng không phải là người có thể vì một nữ nhân mà buông tha sự nghiệp của chính mình.
Vừa mới đi ra khỏi cửa phòng, liền đụng phải một vòm ngực rộng rãi.
-“Nếu em không đi ra, anh chuẩn bị đá cửa!”
Mạc Thiên Hằng vươn bàn tay to, nhẹ nhàng vén tóc dài ướt sũng sau tai cô, nhẹ nhàng khoát khăn tắm lên trên vai cô, nhẹ giọng nói:
-“Sấy khô tóc đi, cẩn thận bị cảm lạnh!”
Diệp Tiêu lại nhìn anh, ánh mắt tối lại, vươn cánh tay, nhón đôi chân ngọc, điểm chân, duỗi tay ôm vòng lấy cổ anh.
-“Làm cái gì?” Mạc Thiên Hằng nhíu nhíu mày, cô như vậy nhìn chính mình, anh còn có ý tưởng chiêm nghiệm!
Nha đầu kia, sẽ không không hiểu chứ?
-“Anh nói đi?” Cô hừ nhẹ, thu lại nụ cười, liền nhào vào trong lòng Mạc Thiên Hằng.
Cô gái nhỏ chủ động trong giây lát khiến cho người trước mặt ngẩn ra, Mạc Thiên Hằng cúi đầu, nuốt nuốt nước miếng, hầu kết khêu gợi cao thấp lăn lộn, đôi mắt đã có chút đỏ.
Diệp Tiêu nào biết đâu rằng cả một ngày anh đều nghĩ đến cô?
-“Tiêu nhi, em chơi với lửa!”
Anh nhíu nhíu mày, tức giận nhắc nhở, nhưng mà bàn tay to đã bao trùm ở tại đầu vai bóng loáng của cô, trên người cái váy ngủ tơ tằm mỏng như cánh ve nay căn bản là thùng rỗng kêu to.
-“Thì tính sao?”
Diệp Tiêu nở nụ cười yếu ớt, không giả đăm chiêu tựa đầu chôn ở cổ anh, nhẹ nhàng mà dùng răng nanh cắn cắn hầu kết anh, mang theo hành vi khiêu khích khiến cho trong đầu Mạc Thiên Hằng dường như thật sự giống như có cái gì đó nổ tung, trở tay lại nhấc cô lên.
Diệp Tiêu cứ như vậy nửa dính tại trên người anh, lồng ngực nam nhân kiên cố hữu lực, giờ khắc này tim đập nghe được hết sức rõ ràng.
Mạc Thiên Hằng bị cô chọc như vậy làm có chút gấp không chờ nổi, hai người ngã vào trên giường to rộng, anh một cái liền kéo mở váy trên người Diệp Tiêu, cô không có mặc bra, làn da bóng loáng bại lộ ở trong không khí, tinh tế mà lại mê người.
Có thể là bởi vì có chút mát, cô theo bản năng ngẩn ra, sau đó liền gắt gao dán tại trên người Mạc Thiên Hằng.
-“Tiêu nhi! ! ”
Anh thấp giọng gọi cô, Diệp Tiêu mấp máy miệng lên tiếng, không đợi anh nói chuyện, trái lại tự tay cởi mở nút áo trước ngực anh.
Mạc Thiên Hằng không có ngăn cản cô, ngược lại là Diệp Tiêu, bởi vì nóng vội, cố vài lần cũng không thể cởi bỏ nút áo đến nóng nảy, chu môi đỏ mọng vẻ mặt bất mãn nhìn người trước mặt.
-“Được rồi, chính anh cởi!”
Mạc Thiên Hằng dở khóc dở cười nhìn cô, trở tay đè người ở dưới thân, một tay động tác tao nhã vừa cởi nút áo, vừa nhẹ nhàng mà liếm láp cánh môi cô.
Cánh môi Diệp Tiêu tựa như nhiễm mật, khiến cho anh hôn như thế nào cũng hôn không đủ.
-“Ô….
.
ô….
.
”
Anh càng hôn càng sâu, càng hôn càng nặng, khiến cho Diệp Tiêu có chút hít thở không thông, tay nhỏ bé lung tung nắm lấy áo anh, ánh mắt cũng trở nên mê ly.
Mạc Thiên Hằng híp mắt, bộ dáng cô như vậy mới là lúc xinh đẹp nhất….
.
Một đầu tóc đen còn ướt sũng, giọt nước không ngừng nhỏ xuống, Mạc Thiên Hằng bất chấp nhiều như vậy, nút áo trước ngực đã cởi ra, trên cổ nổi lên gân xanh, tay đã cởi ra dây lưng.
-“Ô! ! ”
Cô hừ nhẹ, giọng nói mềm yếu nhu nhược giờ khắc này càng như là mời gọi….
.
bức thiết nhất đối với anh, ánh mắt Mạc Thiên Hằng mờ tối, một tay bế cô dậy! !
….
.
Gió đêm thổi bay rèm cửa sổ màu vàng nhạt bên cửa sổ, trong phòng u tĩnh đến cực điểm.
-“Ô….
.
”
Diệp Tiêu xoay người, chỉ cảm thấy cả người giống như đều đã rời ra, tựa vào trong lòng anh.
Mạc Thiên Hằng cầm laptop, ngồi ở đầu giường, một tay bị cô gối đầu lên, đã có chút tê rần, nhưng mà Diệp Tiêu lười chính là không đồng ý ngẩng đầu, Mạc Thiên Hằng có chút bất đắc dĩ, bàn tay to nhẹ nhàng mà xoa xoa tóc dài của cô.
Nguyên bản tóc đã không sấy khô, lại bị mồ hôi làm ướt, anh lo lắng cô sẽ cảm lạnh.
-“Đói bụng không?”
Mạc Thiên Hằng buông laptop trong tay, xoay người một cái, kéo cô vào trong lòng, quanh thân anh là hương bạc hà tự nhiên, Diệp Tiêu ghé vào trong lòng anh, nhẹ nhàng mà cọ cọ, khuôn mặt nhỏ tinh xảo trắng nõn, không khỏi lại nổi lên vài phần trắng hồng.
Mạc Thiên Hằng cúi người, hôn lên trán cô,
-“Thời gian không còn sớm, chúng ta đi xuống ăn cơm?”
-“Vâng!”
Tuy rằng Diệp Tiêu đáp lời, nhưng mà, một đôi tay lại lần nữa quàng ở cổ anh, không phải muốn già mồm cãi láo hoặc là làm nũng, mà là không hiểu, thích lúc anh ở gần mình trong gang tấc.
-“Tiêu nhi, em như vậy! ! ”
Mạc Thiên Hằng nhíu nhíu mày, tức giận nhắc nhở, thế nhưng khóe môi lại phác họa một nụ cười nhợt nhạt, nghiễm nhiên lại nói, ‘Anh cũng không để ý lại thêm một lần!’
Diệp Tiêu theo bản năng rụt tay lại, cuộn mình ở dưới thân anh,
-“Anh lấy quần áo giúp em, quần áo của em đều bị anh xé hỏng rồi!”
Trong lời nói mặc dù có bất mãn, thế nhưng Mạc Thiên Hằng đã nhìn ra, càng nhiều là thẹn thùng, bên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã ửng đỏ, thật giống như quả táo chín.
-“Được, chờ anh!”
Mạc Thiên Hằng xoay người, từ trên giường bước xuống.
Ai biết, khi chăn bông bị xốc lên, Diệp Tiêu tựa vào đầu giường, theo bản năng lấy tay lôi kéo góc chăn.
Động tác rất nhỏ bị Mạc Thiên Hằng xem ở trong mắt, từ từ nói,
-“Trên người em còn có chỗ nào là anh chưa thấy qua?”
Diệp Tiêu liếc trắng mắt, hết đường chối cãi.
Cô cũng không thể giống Mạc Thiên Hằng vô lại như vậy, anh như vậy quả thực chính là lưu manh đùa giỡn, Diệp Tiêu nghiêm trọng hoài nghi Mạc Thiên Hằng chuyển toàn bộ dáng vẻ trên thương trường về nhà.
Anh đưa áo ngủ qua, còn chưa đã thèm mà hôn cô, hỏi:
-“Tiêu nhi, khi nào thì mới có thể cho sáng tỏ quan hệ của chúng ta?”
Mạc Thiên Hằng đã khẩn cấp, rất khẩn cấp muốn nhìn thấy những người thương tổn cô nhìn thấy cô cùng chính mình sóng vai đứng chung một chỗ….
.
sẽ kinh ngạc cùng kinh hoảng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook