Sủng Ái Manh Thê Trùng Sinh
-
Chương 54: 54: Hiểu Nhau Bốn
Diệp Tiêu nghiêng tai dán tại trên cửa, nhưng không từng nghĩ, cửa cũng không đóng chặt, cô không hề dự bị liền phốc ngã ra bên ngoài.
Người ngoài cửa mạnh ngẩn ra, đứng dậy, một tay tiếp được cô.
-“Vẫn còn không thoải mái à?”
Mạc Thiên Hằng lại lần nữa sờ sờ trán cô, Diệp Tiêu có chút xấu hổ hơi hơi đỏ hồng mặt, lắc đầu.
-“Không......!Không có!”
Thanh âm cô ôn nhu yếu ớt mang theo vài phần bất đắc dĩ.
Thế nhưng, cô rõ ràng thấy được người ở đối diện bàn làm việc Mạc Thiên Hằng, người kia cô biết, tên là Lục Oánh.
Kiếp trước chính hắn liên thủ với Tôn Hạo đánh cắp một phần văn kiện, lấy giá cao bán ra mới bảo vệ Cảnh thị trong nguy cơ nguy ngập, nếu không ở dưới áp bách của Nhuệ Vũ, Diệp Tiêu rất khó tưởng tượng Cảnh thị như thế nào có thể sinh tồn.
-“Lục tiên sinh!”
Mạc Thiên Hằng một tay ôm cô, tự nhiên vì cô phủ thêm cái áo khoác tây trang, nói:
-“Tôi còn có chút việc, mời trở về đi!”
Giọng anh hùng hậu, thời điểm nói chuyện, ánh mắt nơi đáy mắt lại chưa bao giờ rơi xuống trên người Lục Oánh, xác thực mà nói, anh luôn luôn nhìn Diệp Tiêu.
Lục Oánh vừa nghe lời này, sắc mặt lập tức đại biến.
-“Mạc tổng, Mạc tổng, đừng......”
Lục Oánh run run rẩy rẩy nói xong, thời điểm ánh mắt dừng ở trên người Diệp Tiêu, toát ra vài phần kinh ngạc.
Diệp Tiêu híp đôi mắt đẹp, dứt khoát chôn khuôn mặt nhỏ nhắn ở trên ngực Mạc Thiên Hằng.
-“Tiêu Hạo, tiễn khách!”
Còn không chờ người đối diện nói xong lời, giọng Mạc Thiên Hằng lạnh băng liền vang lên, theo sau đó, Tiêu Hạo đẩy ra cửa văn phòng, liền đã mở miệng.
-“Lục tiên sinh, thỉnh bên này!”
Phải biết rằng, anh còn chờ tan tầm đây, Lục Oánh luôn luôn ở lại đây không chịu đi, hiện tại thật vất vả tìm được cơ hội, anh làm sao có thể buông tha?
-“Mạc tiên sinh......” Lục Oánh tiếp tục mở miệng.
Đã thấy Mạc Thiên Hằng ôm Diệp Tiêu đi vào phòng.
Tiêu Hạo nhìn thoáng qua cửa phòng, lễ phép cười làm lành, nói:
-“Lục tiên sinh, thật sự có lỗi, phu nhân của chúng ta thân thể không khỏe, tổng tài thật sự là không thể phân thân!”
Tiêu Hạo chậm rãi nhẹ nhàng một câu, lại làm cho Lục Oánh cảm giác như không tồn tại có chút giận.
Mạc Thiên Hằng ở trên thương trường mạnh mẽ vang dội, ở trong mắt Mạc Thiên Hằng, giá trị của chính mình thế nhưng so ra kém hơn một nữ nhân như Diệp Tiêu vậy, ánh mắt Lục Oánh phát ra tối tăm.
Tiêu Hạo tiếp tục nhẹ nhàng cười cười khẽ.
Mà bên kia, ngồi ở trên giường, Diệp Tiêu lại nhu nhu thái dương, ánh mắt Mạc Thiên Hằng nhìn cô, sâu hơn vài phần, hỏi:
-“Thế nào không cẩn thận như vậy?”
Anh đã thấy được, chỗ mắt cá chân Diệp Tiêu hơi hơi có chút xanh, hẳn là lúc sớm từ trong phòng đi ra không cẩn thận trật chân.
-“Em......”
Diệp Tiêu mím môi nhẹ nhàng mà lắc lắc đầu.
Tay nhỏ bé lạnh như băng của cô bị Mạc Thiên Hằng nắm chặt trong lòng bàn tay, giống như trân bảo.
-“Anh sẽ hợp tác với Lục Oánh sao?”
Ngay tại thời điểm Mạc Thiên Hằng chuẩn bị mở miệng, Diệp Tiêu đã mở miệng, Mạc Thiên Hằng hếch mày, nhìn cô.
-“Em quen biết hắn?”
Mày anh hơi hơi nhăn lại, thấy không rõ ánh mắt nơi đáy mắt.
Diệp Tiêu nhẹ nhàng mím môi, gật đầu, giọng nói tinh tế, dừng ở trong lỗ tai anh,
-“Nghe nói qua người này!”
Đáy mắt cô lóe qua một chút hoảng loạn, nhưng nếu không cẩn thận nhìn, căn bản không thể phát hiện.
Mạc Thiên Hằng híp mắt, hỏi:
-“Em hi vọng anh hợp tác với hắn không?”
Lời anh nói, làm cho trong lòng Diệp Tiêu ngũ vị tạp trần, Mạc Thiên Hằng rất tốt với cô, tự nhiên cô cũng muốn lo lắng thay anh.
Nhưng cô không biết như thế nào giải thích với anh, luôn không thể nói với Mạc Thiên Hằng, chính mình là người trùng sinh trở về được?
Nghĩ như vậy, cả trái tim mê mang giống như đá chìm đáy biển.
-“Không hy vọng......” Thật lâu sau, cô khẽ mở miệng nói.
-“Ừ!”
Anh lên tiếng, bàn tay to nhẹ nhàng mà vuốt vuốt tóc đen dài của cô, ngay sau đó, ngón tay hữu lực liền dừng ở trên huyệt thái dương cô.
-“Đừng lộn xộn, giúp em ấn chút!” Anh thấp giọng nói.
Diệp Tiêu nao nao, cũng không biết ‘ừ’ trong miệng anh là đáp ứng hay là không đáp ứng, lần này, thế nhưng cô thật sự nhìn không thấu tâm tư Mạc Thiên Hằng.
-“Chúng ta khi nào thì trở về?” Diệp Tiêu lại lần nữa mở miệng hỏi.
-“Tùy thời!” Mạc Thiên Hằng vừa nói, vừa lộ ra nụ cười tươi đẹp.
-“Dạ......”
Diệp Tiêu nhẹ giọng đáp ứng, không lâu sau, hai người đi xuống lầu, nhưng vừa mới đi ra thang máy lại nghe được một thanh âm.
-“Mạc tiên sinh!”
Hai người nghe tiếng xoay người lại, liền thấy Lục Oánh đứng ở sau lưng.
Mạc Thiên Hằng không được tự nhiên nhíu nhíu mày, trong con ngươi tối đen lộ ra một chút không vui,
-“Lục tiên sinh còn chưa đi?”
Trong giọng nói trầm thấp hùng hậu của anh rõ ràng mang theo vài phần không vui.
-“Mạc tiên sinh, dự án này ngài nhìn lại đi, không bằng chúng ta ngồi xuống hảo hảo nói chuyện?”
Ánh mắt Lục Oánh nhìn anh mang theo nụ cười.
Phải biết rằng, ở S thị, Mạc Thiên Hằng là một con cá lớn, mặc cho ai đều muốn bắt lấy anh.
Nhưng Mạc Thiên Hằng cũng là dầu muối không vào.
-“Lục tiên sinh, dự án hợp tác tốt hẳn là không vội nhất thời chứ?”
Ngôn ngữ anh như trước lạnh đến cực hạn, ánh mắt làm cho người ta có cảm giác nhìn thấy mà sợ.
Diệp Tiêu nhìn Lục Oánh tươi cười, chỉ cảm thấy cả trái tim chợt cao chợt thấp.
Cô không biết, không biết sự tình lúc trước, có phải hay không Lục Oánh cùng Tôn Hạo đang âm thầm giở trò quỷ, nếu không sự tình cũng sẽ không biến thành cái dạng này đi?
Nghĩ đến đây, nguyên bản cô đã bình tĩnh, lại có chút sốt ruột.
-“Thiên Hằng......”
Rốt cục cô nhịn không được, lại lần nữa mở miệng, giọng nói nhỏ vụn rõ ràng lọt vào tai.
Mạc Thiên Hằng nghiêng mặt nhìn cô.
Cơ hồ liếc mắt một cái, liền đọc hiểu ánh mắt cô, ghé mắt, nhìn về phía Lục Oánh.
Không biết vì sao, tại trong cái nháy mắt này, tâm Diệp Tiêu lại ‘phù phù phù phù’ nhảy dựng lên, cô đang đánh cược.
Đang đánh cược địa vị của chính mình ở trong lòng anh.
-“Lục tiên sinh, thật sự thật có lỗi, thân thể phu nhân tôi không được khỏe, chúng tôi phải về nhà, có chuyện gì, có thể lần khác, hoặc là, tìm trợ lý tôi!”
Mạc Thiên Hằng không nhanh không chậm nói, trong mắt anh thủy chung mang theo một chút cưng chiều đối với Diệp Tiêu.
Diệp Tiêu cũng ngượng ngùng cười cười, tựa vào trong lòng Mạc Thiên Hằng.
-“Mạc tiên sinh, nếu không nắm bắt dự án này, ngài nhất định sẽ hối hận!”
Lục Oánh cắn chặt răng, vốn Mạc Thiên Hằng còn chần chờ, lại bởi vì một câu của Diệp Tiêu đã quấy rầy toàn bộ kế hoạch của chính mình.
Nay bên trong Cảnh Thị tồn tại lỗ hổng thật lớn, nếu không mượn cơ hội này từ trên tay Mạc Thiên Hằng hòa nhau một ván, chỉ sợ những ngày về sau sẽ không dễ chịu.
Nghĩ như vậy, Lục Oánh càng thêm kiên định ý nghĩ của chính mình.
-“À?”
Mạc Thiên Hằng nhợt nhạt híp híp đôi con ngươi tối đen, nói:
-“Lục tiên sinh đã có tự tin này, vậy để mỗ nói thêm hai câu, dự án hợp tác này viết đích xác không kém, nhưng là giới hạn cũng không kém!”
Mạc Thiên Hằng cười lạnh hai tiếng, bàn tay to ôm chặt Diệp Tiêu.
-“Ở Nhuệ Vũ, một dự án như vậy, tùy tiện một người trong phòng thiết kế đều có thể rành mạch rõ ràng viết một phần, nói cách khác, ở trong dự án này tôi không nhìn thấy điểm sáng, cho nên, Lục tiên sinh vẫn là mưu thăng chức khác đi!”
Nguyên bản, anh còn hy vọng chính mình có thể trong tương lai hảo hảo mà suy xét một chút dự án này, nhưng là ghi âm nước Mĩ khí thế bức nhân như vậy, liền khiến cho anh có chút không kiên nhẫn.
Phải biết rằng, người muốn cùng Mạc Thiên Hằng hợp tác chỗ nào cũng có, không thiếu một Lục Oánh.
Lục Oánh nao nao, đứng ở tại chỗ, kinh ngạc nhìn bóng lưng Mạc Thiên Hằng xoay người rời đi.
Không nghĩ tới, sự tình thế nhưng sẽ biến thành cái dạng này, thế nào có thể chịu được điểm này?
-“An tâm?”
Khom người lên xe, chợt nghe được giọng nói trầm thấp hùng hậu của Mạc Thiên Hằng, Diệp Tiêu nghiêng lại, kinh ngạc nhìn anh.
Cô tự nhiên không nghĩ tới tâm tư của bản thân nhanh như vậy đã bị Mạc Thiên Hằng xem thấu.
-“Có thể nói cho anh biết vì sao em lại cực lực ngăn cản anh hợp tác với Lục Oánh?” Anh híp mắt, lộ ra vài phần nghi hoặc, nhẹ nhàng hỏi.
Diệp Tiêu mím môi, nghiêng mặt lại đối diện đôi mắt anh, nói:
-“Mạc Thiên Hằng, mặc kệ anh tin hay không tin, lần hợp tác này, không phải hợp tác, mà là âm mưu!”
Lời của cô, bình tĩnh, mà lại lạnh băng, nói:
-“Về phần nguyên nhân, không thể nói!”
Cô giải thích không xong, nếu chính mình ở cùng Mạc Thiên Hằng là sự tình đã sớm quyết định, như vậy cô nhất định sẽ tận lực trợ giúp anh.
-“Đồ ngốc!”
Mạc Thiên Hằng khẽ cười, nói:
-“Em là vợ của anh, vì sao anh không tin em?”
Anh nhẹ nhàng cười, vừa nói, vừa phát động xe.
Diệp Tiêu nghe xong lời anh nói, tim đập có chút mạnh và loạn nhịp, kinh ngạc nhìn người trước mặt, cô không nghĩ tới, sau giọng nói lạnh lẽo của mình, anh lại sẽ bình tĩnh như thế, nhẫn nại trả lời cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook