Sủng Ái Manh Thê Trùng Sinh
Chương 2: 2: Trở Về


“Reng --”
Tiếng chuông di động, không ngừng không nghỉ vang lên, dường như đánh thức toàn bộ thế giới.

Diệp Tiêu rất không tình nguyện nắm di động, mí mắt nặng ngàn cân, ánh mặt trời ngoài cửa sổ rọi vào làm mắt cô đau nhứt.

Cô đã chết sao?
Thế nhưng, tiếng chuông di động lại một lần một lần nhắc nhở chính mình, hết thảy đều vô cùng chân thật.

Giây tiếp theo, Diệp Tiêu đưa tay hướng về phía bụng chính mình, bụng bình bình như cũ.

Đứa nhỏ! đứa nhỏ của cô không còn!
Diệp Tiêu hàm răng gắt gao cắn môi đỏ mọng, là Tôn Hạo cùng Diệp Vũ đôi cẩu nam nữ chết tiệt kia hại chết đứa nhỏ của cô, cô nhất định phải bắt bọn họ nợ máu trả bằng máu!
“Reng --”
Tiếng chuông di động mới vừa rồi yên tĩnh xuống lại lần nữa vang lên, Diệp Tiêu theo bản năng nhấn nghe.

-“Hello, mỹ nữ Diệp Tiêu thân ái, em đã đến khách sạn Hoàng Thành rồi!”
Dưới ánh mặt trời một giọng nam từ trong di động truyền ra, mang theo ba phần chế nhạo, bảy phần tưởng niệm.


-“......Diệp Mặc?”
Diệp Tiêu vô thần hai tròng mắt hơi hơi vừa động, nảy lên một tia lệ ý chua xót.

Qua một hồi lâu, cô mới không yên mở miệng.

Diệp Mặc, có thể lại nghe được tiếng cười nhẹ nhàng khoan khoái bình an vô sự của em......!Thật tốt!
Nhưng mà, giờ này khắc này Diệp Mặc không phải hẳn là bị giam ở ngục mới đúng sao?
-“Bingo!” Diệp Mặc cho rằng cô chính là không phản ứng lại, ha ha cười, “Chị, chị nhanh một chút, em nhưng là đối tượng trọng điểm được bảo hộ, ngày mai em phải thi cao đẳng, em bị đói thì làm sao bây giờ?”
Diệp Tiêu nghe được lời nói thối thí lại vô cùng thân thiết của Diệp Mặc, nước mắt không chịu khống chế rơi xuống.

Đợi chút, Diệp Mặc nói cái gì? Thi cao đẳng!
Ánh mắt Diệp Tiêu tối sầm lại, theo bản năng nhìn về phía lịch ngày, ngày bảy tháng sáu, phía dưới một cái nho nhỏ dấu mũ viết năm 2012.

Cô từ tầng năm mươi trên tòa nhà cao tầng ngã xuống hẳn là phải chết không thể nghi ngờ, cũng không nghĩ đến sau khi tỉnh lại chính mình thế nhưng về tới bốn năm trước, cũng chính là trước khi chính mình cùng Tôn Hạo phát sinh quan hệ và còn chưa có bị người tính kế!
Diệp Tiêu hít sâu một hơi, rất nhanh liền tiếp nhận cái sự thật này, bất luận kẻ nào đều có khả năng lừa mình, nhưng mà, Diệp Mặc sẽ không, lúc trước Diệp Mặc vì cô mà ra tay quá nặng với Tôn Hạo, cuối cùng làm cho Tôn Hạo trọng thương, Tôn gia vì việc này áp chế Diệp Mặc, cuối cùng đưa em ấy vào nhà giam.

Trên trời đã cho cô một cơ hội trùng sinh, vậy cô nhất định phải một lần nữa sống tốt!
Về phần những người nợ cô, hại cô, thực xin lỗi người hoặc việc, Diệp Tiêu cô cũng tuyệt sẽ không lại nhân từ nương tay, cô muốn tất cả toàn bộ hồi báo ở trên thân thể những người kia!
-“Chị đến chỗ nào rồi?”
-“Nhanh, em gửi số phòng cho chị!”
Diệp Tiêu mân môi đỏ mọng, tựa hồ nhớ được chính mình cách mục đích đã không xa.

-“Khách sạn Hoàng Thành tầng 50, lên lầu quẹo phải là được, em mở cửa ra, chị tự mình vào!”
Diệp Tiêu nhịn không được run run, trong lòng coi như bị vô số con kiến cắn cắn, đau đớn không thôi.

Mồ hôi lạnh nhè nhẹ xuất hiện trên trán, theo sườn mặt cô chảy xuống.

Hận ý cùng thống khổ không ngừng dây dưa ở đáy mắt, cuối cùng trong chớp nhoáng ngưng tụ thành ánh sáng lạnh triệt để tận xương.

Diệp Tiêu cắn cắn cánh môi mất máu, đơn giản rửa mặt chải đầu xong liền đón xe hướng khách sạn Hoàng Thành, ác mộng trong trí nhớ -- mà đi.

Xe vừa dừng lại, cô liền vội chạy vọt vào thang máy khách sạn.

Qua hồi lâu, nỗi lòng kịch liệt phập phồng mới chậm rãi bình phục lại.


Chỉ sợ, mặc cho ai cũng không có khả năng thản nhiên đối mặt địa phương chính mình đã tử vong?
Mặc dù đã trải qua một hồi thần kỳ chết mà được sống lại, nhưng ác mộng lại quỷ quái giống như bóng với hình quấn quanh trong lòng, xóa đi không được.(EbookTruyen.Net)
Tầng năm mươi, cửa thang máy mở ra.

Diệp Tiêu hít sâu một hơi, cúi đầu cất bước bước ra.

Mắt đẹp hơi hơi đảo qua, quả nhiên thấy có cánh cửa đang mở ra.

Diệp Tiêu muốn câu môi, lại cười không nổi, dứt khoát giống như chạy bộ đi qua, kéo cửa tiến vào.

-“Hằng......!Anh thật là, không nên để người ta chờ lâu như vậy mà!”
Thanh âm làm nũng truyền vào trong tai, Diệp Tiêu kinh ngạc ngẩng đầu, lập tức liền biến sắc, mắt đen nhiễm một chút đỏ tươi.

-“A! Thế nào là ngươi?! Ai cho phép ngươi vào?”
Diệp Vũ ở đối diện xoay người, trên mặt nụ cười quyến rũ hóa thành nan kham, cô một phen kéo qua drap giường đấp lại bản thân gần như lõa lồ, giọng căm hận chất vấn.

-“Diệp Vũ!” Diệp Tiêu cắn răng, “Những lời này hẳn là tôi hỏi cô mới đúng! Cô đối với em tôi muốn làm cái gì?”
Nhìn thấy mặt Diệp Vũ, cô đã nghĩ tiến lên đánh cô ta để phát tiết mối hận trong lòng.

Nhưng một tia lý trí còn lưu lại kịp thời ngăn cô lại.

-“Diệp Mặc, cái tên vô dụng phế vật kia à? Hừ, bổn tiểu thư sẽ coi trọng nó à? Chê cười!”

Diệp Vũ khinh thường liếc mắt một cái, châm chọc nói:
-“Ta khuyên ngươi tốt nhất nhanh chút lăn đi, nếu không ta sẽ cho người tống cổ ngươi ra ngoài!”
Bất quá chỉ là con gái riêng của một hạ lưu, cũng dám cùng mình nói này nọ? Phi! Diệp Vũ cô sớm muộn gì có một ngày sẽ giết chết cô ta!
Về phần Diệp Tiêu không biết từ nơi nào nhặt được em trai Diệp Mặc này, tuy rằng bộ dạng soái, nhưng giống nhau làm người chán ghét.

-“Nên lăn chính là ngươi!”
Nếu đổi lại trước kia, Diệp Tiêu chắc chắn sẽ yên lặng rời đi, mà lúc này đã không giống nhau, cô nở nụ cười sáng lóng lánh, vân đạm phong khinh* nói:
-“Diệp Vũ, tôi cảnh cáo cô, lập tức, lập tức cút ra khỏi phòng của em tôi!”
(Chú thích: Vân đạm phong khinh là nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi, không màng đến điều gì.

mây thưa gió nhẹ)
Diệp Vũ giận dữ, bản thân đường đường là tiểu thư Diệp gia, mình lớn đến như vậy đã có ai dám từng ở trước mặt nói với mình như vậy? Diệp Tiêu chẳng lẽ là ăn tim gấu mật hổ sao?
-“Diệp Tiêu, ngươi dám uy hiếp ta?”
Diệp Vũ nheo mắt lại, giơ tay muốn đánh tới gò má Diệp Tiêu.

Diệp Tiêu sắc mặt lạnh lùng, thân mình nhanh chóng nghiêng qua một bên, đồng thời nâng lên tay phải bắt lấy cổ tay Diệp Vũ, trở tay đánh ngược lại.

“Bốp!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương