Diệp Tiêu lạnh lùng quay sang, vẻ mặt nam nhân trước mặt như trước lộ ra vài phần cao ngạo.

-“Mạc tiên sinh, chuyện của em, không cần anh nhúng tay!”
Giọng nói lạnh bạc phá màng tai, Mạc Thiên Hằng lạnh lùng nhếch khóe môi.

Anh như trước cao ngạo giống như thiên thần, yên lặng nhìn chăm chú vào cặp mắt giống như đá quý của Diệp Tiêu.

Chỉ liếc mắt một cái, đó là bốn mắt nhìn nhau.

-“Diệp Tiêu, em còn muốn tiếp tục lừa mình dối người?”
Giọng nói trầm thấp hùng hậu từ mới vừa rồi không tin tưởng biến thành chắc chắn, không đợi cô nói chuyện, Mạc Thiên Hằng lại tiếp tục mở miệng nói:
-“Anh chỉ cần em giúp anh thoát khỏi Giang Ngọc, kết hay không kết hôn không là gì! Điểm này, đối với em một người muốn trở thành diễn viên mà nói, hẳn không tính là cái gì chứ?”
Lời Mạc Thiên Hằng nói, để cho Diệp Tiêu cả kinh.

Đáy mắt, thật nhanh lóe qua một chút tinh quang, lướt qua giây lát, lại bị Mạc Thiên Hằng rõ ràng xem ở trong mắt.

Diệp Tiêu chần chờ, dưới chân bước chân dừng lại, cô lẳng lặng nhìn Mạc Thiên Hằng, như là đang chờ đợi anh tiếp tục nói.

Dưới màn đêm tối đen, nương theo ngọn đèn trong quán cà phê, cô rõ ràng nhìn nam nhân trước mặt.


Như là trong dự kiến, anh bình tĩnh không gợn sóng, cao ngạo giống như thiên thần, toàn thân tản mát ra hơi thở cao quý tao nhã, dù là Diệp Tiêu kiếp trước đã gặp qua vô số người đều vì cái này sợ hãi than thầm.

-“Được! Em đáp ứng anh!”
Sau khi trầm tư thật lâu, Diệp Tiêu ngồi xuống đối diện Mạc Thiên Hằng.

-“Bất quá, Mạc tiên sinh, em nghĩ anh phải rõ ràng, quan hệ giữa chúng ta chính là hợp tác, hi vọng anh không cần can thiệp vào cuộc sống cá nhân của em mới tốt!”
-“Yên tâm, em không phải loại hình anh thích!”
Giọng nói trầm thấp của Mạc Thiên Hằng như là một chút một chút khấu động tiếng lòng cô.

-“Em còn có cái điều kiện, Mạc tiên sinh trước hết nghe xong lại đáp ứng cũng không muộn!” Diệp Tiêu cười cười.

-“Ừ?” Mạc Thiên Hằng từ trong cổ họng phát ra một tiếng ừ nhẹ.

Ngay sau đó, môi mỏng của Diệp Tiêu khẽ mím, lẳng lặng nhìn nam nhân trước mặt.

-“Em có thể sắm vai bạn gái anh, bất quá, không thể công khai ra ngoài, hôm nay mọi người ở đây, cũng phải làm cho bọn họ phong tỏa tin tức bên ngoài!” Diệp Tiêu nghiêm trang nói xong.

Mạc Thiên Hằng hếch mày, có nhiều hưng trí nhìn người trước mắt.

Mạc Thiên Hằng anh ở trên thương trường xem xét người vô số, không biết có bao nhiêu nữ minh tinh muốn dựa vào danh vọng của anh để nổi danh, cố tình Diệp Tiêu lại bảo anh phong tỏa tin tức.

-“Diệp tiểu thư, dựa vào danh hào của anh, em sẽ thăng thiên!” Anh nhếch khóe môi, không nhanh không chậm cười nói.

Diệp Tiêu nhíu mày, nhìn Mạc Thiên Hằng trong ánh mắt nhiều ra vài phần ý cười.

-“Mạc tiên sinh, không cần anh làm núi dựa em có thể thành danh nhanh hơn!”
Cô cười có vẻ không chân thực, lại làm cho Mạc Thiên Hằng không tự giác nhíu nhíu mày.

Anh không biết Diệp Tiêu cô gái này tự tin là đến từ đâu.

-“Mạc tiên sinh, em chỉ cần anh bảo hộ an toàn cho em!”
Lời của cô, vân đạm phong khinh*, lại làm cho Mạc Thiên Hằng có vài phần hờn giận, bao nhiêu người muốn leo lên hào quang của anh lại đều không có cơ hội, nhưng cô gái nhỏ này lại không biết phân biệt thế nhưng coi anh trở thành bảo tiêu!
(Chú thích: Vân đạm phong khinh là nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi, không màng đến điều gì)
-“Buổi sáng ngày mai, Nhuệ Vũ sẽ có đoàn quay phim chuyên nghiệp đang tuyển diễn viên mới, em có một lần cơ hội!”
Giọng anh thấp xuống, không đợi Diệp Tiêu mở miệng, liền đứng lên.


Ánh mắt trong con ngươi tối đen, hung ác nham hiểm đã rõ ràng.

-“Vậy đa tạ Mạc tiên sinh!”
Đôi mắt đẹp của cô nữa híp lại, môi đỏ mọng nhẹ nhàng chúm chím, như là không có nhìn ra cảm xúc.

Mạc Thiên Hằng cũng không quay đầu lại xoay người rời đi, mà Diệp Tiêu tựa vào trên sofa, híp mắt nhìn đèn đóm leo lét ở xa xa.

Không thể không thừa nhận, Mạc Thiên Hằng đích xác cho cô cơ hội rất tốt, nếu không phải anh xuất hiện, yến hội hôm nay, chỉ sợ chính mình liền thật sự bị Tôn Hạo theo dõi.

Cô đứng dậy ra khỏi quán cà phê, theo sau tiến vào thang máy.

‘Đinh --’ một thanh âm vang lên, cửa thang máy mở, Diệp Tiêu lại loáng thoáng nghe được âm thanh bên ngoài.

-“Ô….

.

anh yêu, em nóng quá! ! Ư! ! Nóng quá! ! ”
Chủ nhân âm thanh này không phải ai khác, đúng là Diệp Vũ.

Diệp Tiêu theo bản năng nhíu nhíu mày, đáy mắt liền không tự chủ được toát ra một chút lạnh như băng.

Cô dừng lại cước bộ, đứng ở trong thang máy lẳng lặng nhìn bóng lưng Tôn Hạo cùng Diệp Vũ giao triền.


-“Ừ! ! em.

.

… tiểu yêu tinh này! ! ”
Cùng với một tiếng đóng cửa nặng nề, sau đó, trên hành lang liền khôi phục một mảnh yên tĩnh.

Diệp Tiêu xoay người đi vào phòng Diệp Mặc, em trai đã tựa vào trên giường ngủ say.

Thi cao đẳng đối với Diệp Mặc mà nói, chẳng phải sự tình trọng yếu cỡ nào, Diệp Mặc từ nhỏ liền thông minh, đối với máy tính lại tự học thành tài, đã sớm đối với máy tính trong vòng luẩn quẩn này chơi đến vui vẻ thủy khởi, Diệp Tiêu cũng là không lo lắng hắn.

Nhìn người trên giường, trong đầu Diệp Tiêu, đã có một ý tưởng vụt sáng qua, sau đó, cô đứng dậy, đi tới ban công, lấy điện thoại cầm tay ra đánh một cú điện thoại.

-“Uy --” Đầu kia điện thoại, một giọng nói trầm thấp hùng hậu truyền đến.

Diệp Tiêu cười yếu ớt, nói:
-“Nơi này của tôi có một tin tức, không biết Trương phóng viên có hứng thú hay không?”
Diệp Tiêu rõ ràng nhớ được, lúc trước chính mình sau khi bị Diệp Vũ đưa lên giường Tôn Hạo, chính là tên phóng viên Trương Sinh này đã tuôn ra tin tức đi…… theo sau! !
Toàn bộ S thị huyên náo ồn ào, nay, cô muốn dùng một thân chi đạo mà trị lại một thân!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương