Mật Nguyệt ở đây một lúc, sẵn tiện kiểm tra và sau đó quay trở về.

Cô đang suy nghĩ trên đường đi, thực sự sẽ sinh mổ chăng?

Cảnh Bùi Dương thấy rằng người vợ bé nhỏ của mình đã trở về nhà và nằm trên ghế sofa. Vẻ mặt trông nghiêm túc.

Jing Peiyang cúi xuống từ phía sau, "xem gì vậy?"

"Dương Dương trên mạng nói rằng sinh thường mới tốt..." Mật Nguyệt nghiêng đầu và khuôn mặt nhỏ nhắn chạm vào má anh. "Chúng ta có nên sinh thường không?

"Sinh thường tốt, nhưng nó sẽ đau." Cảnh Bùi Dương cầm ipad trong tay cô đi. "Tất cả đều đau. Sau khi sinh mổ hết thuốc mê, nó cũng đau."

"......" Mật Nguyệt giơ bàn tay nhỏ và véo lấy cổ anh ta. "ưm ưm ưm, em không muốn sinh con nữa......"

"Em không sinh con nữa đâu......"

Cảnh Bùi Dương không ngờ cô lại khóc thét lên, quay người lại và đến từ phía sau.

Mật Nguyệt dựa đầu vào vai anh. "Ưm ưm ưm, không sinh con, đau lắm!"

"Á......" Cô nhìn chằm chằm vào bụng với đôi mắt ngấn nước. "Chồng ơi, con trai anh đá em!"

Sinh con đau thì thôi vậy, và chú thỏ nhỏ bắt đầu ở trong bụng bắt nạt cô ấy!

Cảnh Bùi Dương đau khổ chạm vào những giọt nước mắt nơi khóe mắt của cô, "ngoan, chúng ta sẽ sinh một đứa con, và sau này sẽ không sinh nữa."

"Chú thỏ nhỏ này không muốn nó nữa..." Tại sao cô ấy cứ tìm kiếm trên mạng nhỉ?

Lại còn xem video, hình ảnh và các mô tả chi tiết khác nhau. Bây giờ nghĩ về phía thân dưới nhỏ vậy làm sao có thể sinh ra một đứa trẻ lớn như vậy......

Nghĩ đến đây, cô như đủ thứ chán nản, khó chịu, nấm.

"Á...... đá em lần nữa!" Tay nhỏ của Mật Nguyệt chạm vào bụng anh. "Đá em lần nữa, mẹ sẽ sinh con ngay bây giờ, sinh xong sẽ cho con bú sữa nhé!"

"......" Cảnh Bùi Dương nhìn cô bĩu môi đe dọa con trai mình, và khóe mắt anh là một nụ cười nhạt nhòa, thật dễ thương!

"Anh vẫn đang cười!"

"Vợ ơi, khi em bé đủ tháng, anh sẽ la rầy con và cho con ăn đòn được chứ?" Nếu bây giờ đánh mắng con qua lớp da, cô ta có khác gì tự đánh mình không nhỉ?

"Đừng đá mẹ, nếu không sau này sẽ không cho con ăn!" Cảnh Bùi Dương cũng đe dọa con mình.

Đứa bé trong bụng dường như nghe thấy những lời của cha mẹ mình và đã nằm yên không đá nữa.

Mật Nguyệt nghiêng người vào lòng anh ta. Em không muốn sinh ra. Em sợ đau, Đã tám tháng rồi, không sinh không được đâu.

Kể từ đó trở đi, em bé đều rất ngoan và mức độ hiếu động cũng ít.

Chớp mắt thì đã đến ngày sinh, Cô ấy nắm lấy tay của Cảnh Bùi Dương bằng bàn tay nhỏ bé của mình. "Chồng ơi, con sắp ra rồi, á......"

"Cố gắng lên, rất nhanh." Cảnh Bùi Dương theo cô vào phòng sinh.

Cảnh Bùi Dương đã gặp vô số tình cảnh lớn, nghe những tiếng la hét bên tai, thật sự muốn nhảy xuống giường không sinh nữa!

Nhưng Mật Nguyệt đã rất khó chịu, anh không thể hoảng loạn.

"Á......" Đau quá!

Miệng nhỏ của cô cắn lấy cánh tay Cảnh Bùi Dương và dùng toàn bộ cơ thể. Cô cảm thấy rằng mình đã chưa từng dùng sức trong đời. Thật là đau đớn!

Từ lúc bắt đầu đau, cho đến khi em bé chào đời, Cảnh Bùi Dương luôn ở bên cô, vài tiếng sau em bé chào đời.

Em bé khóc cả ngày, được anh tắm rửa và quấn lại và sau đó bị Cảnh Bùi Dương đánh anh một cái vào mông!

Cái kết của việc bắt nạt mẹ thật đáng thương!

"Không sinh nữa, Cảnh Bùi Dương em sẽ không bao giờ sinh nữa......" Mật Nguyệt đổ mồ hôi vì đau rất nhiều và giọng nói yếu ớt và ngất đi.

Tỉnh dậy lần nữa thì trời đã tối.

"Dương Dương......"

Cảnh Bùi Dương nhìn cô mở mắt ra, bận rộn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đỡ cô dựa đâu vào giường và hôn lên má của cô, "Uống chút nước."

"Cục cưng đâu..."

Cảnh Bùi Dương cầm ly nước. "Uống chút nước trước, em bé vẫn còn ngủ."

"Ngủ đi!!" Cô yếu đến nỗi thậm chí không thể nhấc ngón tay lên, "con thế nào rồi?"

"Được." Xem cô uống từng ngụm nước, "con trai."

"Con trai thật sự rất phá đến nỗi cô không muốn sinh con nữa......" Cô quyết tâm không sinh con nữa!

Đau quá!

Bây giờ cảm thấy thật sự rất đau đớn, chị Noãn Noãn nói gạt em!

Cảnh Bùi Dương chăm cô ăn trước, sau đó mới bế em bé qua.

Vừa đến gần mẹ, cái đầu nhỏ của bé dựa vào ngực mềm mại của cô, chảy nước dãi ở khóe miệng, không tìm thấy bất cứ thứ gì để ăn và không ngừng khóc "oa oa oa......"

Những ngón tay dài của Cảnh Bùi Dương giúp cô vén quần áo lên. Bầu ngưc trắng nõn nà xuất hiện trước mặt con. Bé con vội vàng mở miệng và ngậm lấy ti.

"Ực..." Mật Nguyệt nhìn bé đang bú. "bé bú rất nhanh..."

"Sữa có ra không con?" Anh lo lắng hỏi, nếu như dùng sức mà còn không ra thì bé con này thật vô dụng!

"Đã có sữa rồi mà......" Mật Nguyệt quan tâm hỏi nhìn vào vết sữa trên khóe miệng của bé. "bé con có thể nhận ra được, bố sẽ giáo dục con trong tương lai!"

Cảnh Bùi Dương ngồi xuống cạnh giường, "Bé trai thì buông lỏng tí......"

"Không, bạn vẫn phải giáo dục, giống như cha của chính mình!" Cô dựa vào cơ thể của Jing Peiyang, nhìn xuống đứa bé, và nó rất ngon.

"Con trai sẽ trở nên mạnh mẽ hơn và giỏi hơn bố nó." Cảnh Bùi Dương nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy với một nụ cười ngọt ngào, "chọn một cái tên."

"Đây không phải là những gì anh nên làm sao? Em sinh ra, nuôi lớn và anh sẽ làm gì?" Mật Nguyệt không muốn sử dụng bộ não của cô nữa.

Đặt tên làm gì, quá nhiều rắc rối!

"Anh cung cấp gen." Miệng anh cười ấm áp, "Vợ ơi, em nghĩ sao?"

"Còn nói nữa, tất cả là lỗi của anh và em sẽ không sinh con nữa!", Cô nhấn mạnh một lần nữa.

Điều nãy đã nói trong phòng sinh rồi mà.

"Không sinh không sinh" Nhìn cô đau đớn, bây giờ vẫn còn nhớ những âm thanh trong phòng sinh, anh cảm thấy khó chịu.

Nếu không phải vì đã mang trong người cậu bé đáng ghét này thì không sinh nó không được.

"Cảnh Thích?"

"Sự kết hợp của hai tên của chúng ta?" Mật Nguyệt bây giờ chóng mặt và đầu mơ hồ, "Tùy anh thôi!"

Cô không quan tâm đến tên của đứa con duy nhất của mình, cô chỉ cảm thấy buồn ngủ, mệt mỏi và cảm thấy như mình sẽ ngủ lại!

Nghĩ như vậy, cô thực sự dựa vào lòng của Cảnh Bùi Dương và ngủ thiếp đi.

Nếu không vì Cảnh Bùi Dương lôi bé con lại thì có thể bé con sẽ trượt khỏi tay cô.

Cảnh Thích, thực tế nghe cũng hay nhỉ.

Cô nghĩ vậy

- -

Sáu năm sau. Một sân bay thành phố A.

"Hành khách xin lưu ý rằng chuyến bay A8905 từ Los Angeles đến Thành phố A đã đến. Hành khách đáp chuyến tiếp theo vui lòng đợi tại Lối ra của Nhà ga chuyến bay số 2."

Tại sân bay lớn, âm thanh phát sóng phát ra từ người này sang người khác.

Việc phát sóng được lặp đi lặp lại nhiều lần và dòng người không dừng lại vì việc phát sóng.

"Ba!"

"Ba..."

Một cậu bé mặc áo sơ mi trắng, quần soóc và quần jean đang chạy qua đám đông. Giây tiếp theo, cậu bé đập vào đùi thon thả, nắm lấy bàn tay nhỏ bé nắm chặt và ngước lên, "Ba ơi, ba ơi..."

Cảnh Hành nhìn xuống cậu bé lạ đang giữ tay mình với đôi mắt xanh đang nhìn anh ta, "Tiểu quỷ, cậu nhận sai người rồi, tôi không phải là ba của cậu!"

"Ba là ba của con!" Cậu bé mím môi. "có phải ba làm rồi không thừa nhận không!"

"..." Cảnh Hành đã độc thân hơn 20 năm và chưa bao giờ ăn bất cứ ai!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương