Con gái cưng lần đầu mang thai, còn là đứa bé, anh không ở bên thì thật là lo lắng! Các bậc tiền bối đối với việc Mật Nguyệt vừa kết hôn, đã có con, vô cùng lo lắng, đặc biệt là Thích Thịnh Thiên! Mới nói không làm ông, giờ lại…

Cảnh Thần Hạo mỗi lần thấy anh ta, đáy mắt đều ánh lên 1 nụ cười! Nhưng khi Thích Thịnh Thiên định nói gì đó, thấy Dương Dương chăm sóc Mật Nguyệt cẩn thận như thế, lại chu đáo tỉ mỉ, thấy con gái mình không bị ăn hiếp, nên dần dần, nhìn bụng con gái ngày 1 lớn, sự tức giận trong ông, cũng từ từ biến mất, ngược lại lại sớm muốn làm ông nọi!

Chớp mắt đã đến mùa đông, tuy bụng đã nhô lên, nhưng mặc khá dày, đến lớp tham gia thi cử, cũng nhìn không ra có bầu.

Dương Dương đứng ngoài đợ. Mật Nguyệt làm đề vô cùng nhanh, lại nộp trước, rồi cầm thẻ học sinh và bút, tiêu diêu tự tại đi ra.

Dương Dương! Em thi xong rồi, cô cười đi tới, thân hình nhanh như bay!

Chậm tí! Dương Dương đỡ lấy eo cô, đã hơn 5 tháng, cẩn thận chút!

Không sao! Con ngoan lắm! cô đi nhanh rồi khoác tay anh đi ra, thi xong ròi, công ty anh còn bận không?

Bận! cuối năm bận nhất.

Bận cũng không sao, chỉ cần không đi xa quá, giờ cô hay bám lấy anh, ngày nào cũng bên anh, nếu đột nhiên anh đi công tác, là thấy không nỡ.

Yên tâm, nếu đi xa sẽ dẫn em đi cùng. Dương Dương đưa cô vào xe, chúng ta về nhà.

Mật Nguyệt vào trong xe, mới phản ứng lại, ý anh là anh lại phải đi công taccs.

Dương Dương nhìn sắc mặt cô, hay là đi chung?

Muốn đi chung. Đầu cô dựa vào vai anh, không đi chung không gặp anh, cũng không có anh chăm sóc.

Chỗ đi họp lạnh hơn thành phố A rất nhiều.

Không lạnh, mặc hai lớp đồ sẽ ổn thôi! Sớm đã chuẩn bị biệt thự, cô ở trong biệt thự nhàn nhã xem ti vi, còn Dương Dương đi họp! Cách đó không ca là biển, mây trắng nước trong cứ ung dung theo gió, cảm thấy có chút hơi thở mằn mặn của biển! Cô muốn ra ngoài đi dạo?

Phu nhân, đừng ra ngoài?

Không được sao? Cô cười hỏi, nói với Dương Dương 1 tiếng là được.

Thiếu gia lo cho an toàn của cô, vẫn nên đợi thiếu gia về, đi cùng phu nhân! Vệ sĩ chặn cô lại, cô mím môi, nhìn thời tiết bên ngoài, muốn đi quá! Mà thôi đợi Dương Dương về cùng đi! Kết quả là đến tối Dương Dương mới về!

Bà xã, không vui. Dương Dương về. Vệ sĩ báo cho anh chuyện hôm nay Mật Nguyệt muốn ra ngoài.

Mật Nguyệt đang ăn trái cây, liếc mắt nhìn anh, khuôn mặt uất ức nhìn hướng khác không có!

Anh cởi áo khoác ra, gần đây hơi bận, trước khi về nước, anh dẫn em đi dạo, hay là bây giờ đi?

Không đi! Giờ tối rồi, em muốn đi ban ngày! Cô vẫn không thèm nhìn anh!

Dương Dương ôm lấy eo cô, bầu hơn 5 tháng, bụng tròn lên, mập hơn, sờ thích thật.

Anh tiến bên tai cô, hơi thở nóng bỏng bên tai cô, không đi thật sao?

Đi! Đi đi! Cô lập tức nghiêng đầu, ôm lấy cổ anh, đương nhiên đi! Đi thôi!

Tối đến bờ biển hơi lạnh, khi ra ngoài,trên người cô khoác thêm lớp áo dày, Nắm lấy tay Dương Dương, trên bờ cát mịm.

Cổ ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, mặt trăng hình cung, thật đẹp!

Đúng vậy! Anh đưa mắt nhìn cô!

Dương Dương! Anh thích trai hay gái? Cô thích trai hơn, giống Dương Dương vậy. sau này sẽ không lo khoong tìm được bạn gái, nhất định có nguyên đám bạn nữa xếp hàng dài đến tận cửa.

Anh thích em!

Nói nghiêm túc! Cô nghiêm mặt! Cảnh Bùi Dương!

Đều thích.

Dương Dương ôm cô vào lòng, như vậy sẽ không lạnh.

Em vốn không thấy lạnh, nhưng như vậy cũng tốt.

Cô được anh ôm vào lòng, rất thoải mái, tiếc là không phải song sinh, nếu không thật tốt có trai có gái, sau này em không cần sinh nữa, 1 lần 2 đứa tốt biết bao!

Dương Dương cúi đầu nhìn gương mặt trắng ngần của cô, mắt cười, em không muốn đẻ thì không cần đẻ nữa, 1 đứa đủ rồi.

Không được, nếu đẻ trai thì phải thêm 1 gái, nếu đẻ gái thì phải thêm đứa em trai, mới hoàn mĩ!

Nhưng sau khi em tốt nghiệp mới tính! Sau này phải chú ý ngày an toàn.

Được.

Mật Nguyệt được Dương Dương cõng về, trên đường đi rất vui, vui đến mức ngủ trên lưng anh.

Sau đó Dương Dương rất bận, sáng hầu như không ở nhà, tối mới về.

Cả ngày, Mật Nguyệt rãnh rỗi vô cùng! Căn dặn người giúp việc mua đồ ăn, sau đó lấy chìa khóa xe đi ra ngoài. Cô phải đi coi thử Dương Dương bận gì? Nếu không chán lắm!

Sau khi kết thúc họp, Dương Dương mặt lạnh lùng đi ra ngoài, cuối cùng cũng xong, có thể về nhà bầu bạn cùng người vợ bé nhỏ.

Anh Cảnh.

Dương Dương vừa đi, đã nghe thấy sau lưng mình vọng lại tiếng 1 người phụ nữ. Anh nghiêng đầu nhìn, tóc đen mắt bích, ngoài ra còn 1 nữ tổng tài của 1 công ty quốc tế đã lên sàn, nhìn rất thông minh giỏi giang và xinh đẹp…Nhưng..họ không hề quen biết nhau.

Có gì không?

Anh Cảnh, có nể mặt ăn 1 bữa cơm chung được không? Cô cười đi tới, cuộc họp tuy đã kết thúc, nhưng tôi nghĩ chúng ta nên giao lưu thân mật hơn.

Giao lưu thân mật? Ánh mắt của Dương Dương tối đen lại. Không cần.

Sao không nể mặt thé? Mày của cô gái xinh đẹp cong lên. Anh Cảnh, có người trong lòng rồi, nên mới từ chối thế?

Vợ ở nhà quản chặt quá. Tay trái Dương Dương khẽ đưa lên, ở ngón tay áp úp ấy là 1 chiếc nhẫn kết hôn. Cái này cô đã sớm phát hiện. Nhưng cô cảm thấy, người đàn ông như Dương Dương, không thể kết hôn sớm như thế. Và thật không biết anh thích loại cô gái nào.

Cách này của anh Cảnh quả là không tệ, mượn cớ mình đã kết hôn, có thể dễ dàng từ chối những cô gái mình không thích, hôm khác tôi phải học hỏi. cô cười nhẹ nhàng.

Dương Dương nhấc chân lên, đối với người mà không thể giải thích được chỉ đành 1 mắt nhắm 1 mắt mở, không thèm để ý thôi! Anh bước lớn ra khỏi phòng họp. Người phụ nữ kia đi theo chẳng rời nửa bước.

Anh Cảnh, anh muốn ăn món gì?

Dường như, tôi vừa từ chối cô. Dương Dương đưa mắt ám chỉ, nhưng lúc sau, lại nở 1 nụ cười.

Tuy anh Cảnh đã kết hôn, không bằng tôi mời vợ chồng hai người cùng đi ăn? Cô không tin anh có thể đào đâu ra ngưởi vợ nào! Trước mặt họ có 1 chiếc xe ngừng lại, Mật Nguyệt thấy Dương Dương đi đên gần, bên cạnh còn 1 người phụ nữ, mặt cô nhăn lại.

Họp hả!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương