Đợi ký giả tỉnh táo lại, phát hiện đã trúng kế, Cảnh Thần Hạo và Bùi Nhiễm Nhiễm đã đi đến thảm đỏ, đứng trước cửa hội trường.
“Khoác tay tôi.” Cảnh Thần Hạo dừng bước, khẽ cong tay lên, mắt đen sâu thẳm.
Bùi Nhiễm Nhiễm chấn động, nhưng lại hào khoáng đưa tay ngọc lên đó, mặt mang theo nụ cười khéo léo.
Sắc mặt lạnh lùng của Cảnh Thần Hạo từ từ tan chảy, đưa thiệp mời cho người bên cửa, người đứng đợi ở cửa nhanh chóng bước lên trước, đẩy cửa giúp Cảnh Thần Hạo.
Nhất thời, ánh nhìn của mọi người tập trung nhìn hai người rất xứng đôi kia, có kinh ngạc cũng có ngưỡng mộ.
Trong đó, cũng bao gồm Âu Dương Lập đang trò chuyện với Lý đổng Hà thị.
“Nhiễm Nhiễm?”
Người đàn ông đồ tây cố tình trang điểm mắt cho cô, khiến mắt càng thêm rạng rỡ và sáng, cô như vậy… càng giống Bùi Nhiễm Nhiễm.
Tay cầm rượu của Âu Dương Lập, khẽ run rẩy, mặt cũng có chút cứng đờ, anh lên trước vài bước, tí nữa mất khống chế, lại bị Hòa Miêu ở kế bên kéo lại.
“Anh Âu Dương, anh sao thế?” Hòa Miêu có chút không hiểu, thuận theo ánh nhìn của Âu Dương Lập nhìn ra cửa, sau khi thấy Bùi Nhiễm Nhiễm, ánh mắt lập tức âm u.
Sao lại là phụ nữ xấu già đó?
Âu Dương Lập tỉnh táo lại, tỉ mỉ nhìn mới phát hiện là Bùi Dĩ Hàn đó, ánh mắt vốn sáng lên lập tức trở nên tối tăm.
Ha, sao anh lại mắc cười như vậy, Nhiễm Nhiễm giận anh, sao có thể gặp lại anh được!
Bùi Nhiễm Nhiễm không mất tự nhiên, ưu nhã lấy champaign từ người phục vụ, bộ dạng như cá gặp nước.
Điểm này, khiến Cảnh Thần Hạo rất hài lòng.
“Nhìn thấy nam nhân kế bên Âu Dương Lập không?” Cảnh Thần Hạo cúi người nói bên tai cô, đôi môi hoàn mỹ cong nhẹ, “Người đàn ông đó là Lý Thành, là thành viên lâu năm của Hà thị, bên cạnh Lý Thành có nhiều người như ông ta vậy, vẫn luôn cùng với người đứng đầu Hà gia làm kinh doanh, chỉ cần đưa họ đến Cảnh thị, Hà thị liền trở thành vật trong lòng bàn tay của chúng ta.”
- ----------- --------------
“Cho nên nói, anh mang tôi đến lại nhà ngoại giao?” Bùi Nhiễm Nhiễm quay đầu, chớp mắt, nghe anh nói vậy, hoàn toàn hiểu ra.
“Tôi chỉ cho cô 1… cơ hội chứng minh bản thân.” Cảnh Thần Hạo cười nhẹ, ánh nhìn vô thức bị đôi mắt cô hấp dẫn.
Nhìn 1 cái, khiến anh không thể tỉnh táo lại được.
Trong lòng anh luôn có tiếng nói nói rằng, đây là Nhiễm Nhiễm, là Nhiễm Nhiễm của anh.
Hai người đứng quá gần, 1 màn ái muội rơi vào mắt Âu Dương Lập, làm anh cảm nhận được dư vị gì đó không đúng.
Tuy trong lòng nói với mình, đó không phải là Bùi Nhiễm Nhiễm, nhưng Âu Dương Lập không nhịn được, tâm trạng vô thức bị ảnh hưởng.
Hận không thể lập tức lên trước chia cách bọn họ.
Hòa Miêu tinh mắt nhìn ly rượu sắp nát trong tay Âu Dương Lập, lòng hoảng loạn.
Cô chưa từng thấy Âu Dương Lập lộ ánh nhìn này, như là vật yêu quý bị cướp đi, lệ khí ngập trời, che mất khí chất vốn ôn nhu của anh.
“Anh Âu Dương, anh…” Hòa Miêu đưa tay kéo áo Âu Dương Lập, vừa chuẩn bị làm nũng, lại không ngờ lời chưa nói, bị 1 lực đẩy mạnh: “A…”
Hòa Miêu không vững, té xuống đất, cao gót 10 phân càng hành hạ chân của cô, mắt lập tức có nước mắt.
Âu Dương Lập lại không nghe thấy, lấy ly rượu từ khay người phục vụ, đi về hướng Cảnh Thần Hạo.
“Cảnh tổng, không ngờ anh cũng tham gia vũ hội nhàm chán này.” Âu Dương Lập cong miệng, mắt toàn là hàn ý.
Anh đưa ly rượu quá, nhếch mày.
Cảnh Thần Hạo thuận tay nhận rượu, giây sau, liền đưa cho Bùi Nhiễm Nhiễm, “Cô lúc nãy không phải khát sao? Uống đi!”
“Anh…” Bùi Nhiễm Nhiễm cắn răng, nhìn ly rượu trước mắt, không cần nào chỉ có thể nhận, 1 hơi uống cạn, vẫn phải thể hiện tốt khuôn mặt bên ngoài, “Cảm ơn ý tốt của Cảnh tổng.”
Âu Dương Lập sắc mặt âm trầm, tay để trong túi cuộn chặt, mắt đỏ lên hung dữ.
Hành động này của Cảnh Thần Hạo, chính là khinh thường anh 1 cách rõ ràng.
Nhưng, mấy năm nay ở trên thương trường, khiến Âu Dương Lập sớm gột rửa được sự xúc động thời nhỏ. Dù cho tức giận ngập trời, trên khuôn mặt, vẫn không động thanh sắc.
- ----------- --------------
“Khoác tay tôi.” Cảnh Thần Hạo dừng bước, khẽ cong tay lên, mắt đen sâu thẳm.
Bùi Nhiễm Nhiễm chấn động, nhưng lại hào khoáng đưa tay ngọc lên đó, mặt mang theo nụ cười khéo léo.
Sắc mặt lạnh lùng của Cảnh Thần Hạo từ từ tan chảy, đưa thiệp mời cho người bên cửa, người đứng đợi ở cửa nhanh chóng bước lên trước, đẩy cửa giúp Cảnh Thần Hạo.
Nhất thời, ánh nhìn của mọi người tập trung nhìn hai người rất xứng đôi kia, có kinh ngạc cũng có ngưỡng mộ.
Trong đó, cũng bao gồm Âu Dương Lập đang trò chuyện với Lý đổng Hà thị.
“Nhiễm Nhiễm?”
Người đàn ông đồ tây cố tình trang điểm mắt cho cô, khiến mắt càng thêm rạng rỡ và sáng, cô như vậy… càng giống Bùi Nhiễm Nhiễm.
Tay cầm rượu của Âu Dương Lập, khẽ run rẩy, mặt cũng có chút cứng đờ, anh lên trước vài bước, tí nữa mất khống chế, lại bị Hòa Miêu ở kế bên kéo lại.
“Anh Âu Dương, anh sao thế?” Hòa Miêu có chút không hiểu, thuận theo ánh nhìn của Âu Dương Lập nhìn ra cửa, sau khi thấy Bùi Nhiễm Nhiễm, ánh mắt lập tức âm u.
Sao lại là phụ nữ xấu già đó?
Âu Dương Lập tỉnh táo lại, tỉ mỉ nhìn mới phát hiện là Bùi Dĩ Hàn đó, ánh mắt vốn sáng lên lập tức trở nên tối tăm.
Ha, sao anh lại mắc cười như vậy, Nhiễm Nhiễm giận anh, sao có thể gặp lại anh được!
Bùi Nhiễm Nhiễm không mất tự nhiên, ưu nhã lấy champaign từ người phục vụ, bộ dạng như cá gặp nước.
Điểm này, khiến Cảnh Thần Hạo rất hài lòng.
“Nhìn thấy nam nhân kế bên Âu Dương Lập không?” Cảnh Thần Hạo cúi người nói bên tai cô, đôi môi hoàn mỹ cong nhẹ, “Người đàn ông đó là Lý Thành, là thành viên lâu năm của Hà thị, bên cạnh Lý Thành có nhiều người như ông ta vậy, vẫn luôn cùng với người đứng đầu Hà gia làm kinh doanh, chỉ cần đưa họ đến Cảnh thị, Hà thị liền trở thành vật trong lòng bàn tay của chúng ta.”
- ----------- --------------
“Cho nên nói, anh mang tôi đến lại nhà ngoại giao?” Bùi Nhiễm Nhiễm quay đầu, chớp mắt, nghe anh nói vậy, hoàn toàn hiểu ra.
“Tôi chỉ cho cô 1… cơ hội chứng minh bản thân.” Cảnh Thần Hạo cười nhẹ, ánh nhìn vô thức bị đôi mắt cô hấp dẫn.
Nhìn 1 cái, khiến anh không thể tỉnh táo lại được.
Trong lòng anh luôn có tiếng nói nói rằng, đây là Nhiễm Nhiễm, là Nhiễm Nhiễm của anh.
Hai người đứng quá gần, 1 màn ái muội rơi vào mắt Âu Dương Lập, làm anh cảm nhận được dư vị gì đó không đúng.
Tuy trong lòng nói với mình, đó không phải là Bùi Nhiễm Nhiễm, nhưng Âu Dương Lập không nhịn được, tâm trạng vô thức bị ảnh hưởng.
Hận không thể lập tức lên trước chia cách bọn họ.
Hòa Miêu tinh mắt nhìn ly rượu sắp nát trong tay Âu Dương Lập, lòng hoảng loạn.
Cô chưa từng thấy Âu Dương Lập lộ ánh nhìn này, như là vật yêu quý bị cướp đi, lệ khí ngập trời, che mất khí chất vốn ôn nhu của anh.
“Anh Âu Dương, anh…” Hòa Miêu đưa tay kéo áo Âu Dương Lập, vừa chuẩn bị làm nũng, lại không ngờ lời chưa nói, bị 1 lực đẩy mạnh: “A…”
Hòa Miêu không vững, té xuống đất, cao gót 10 phân càng hành hạ chân của cô, mắt lập tức có nước mắt.
Âu Dương Lập lại không nghe thấy, lấy ly rượu từ khay người phục vụ, đi về hướng Cảnh Thần Hạo.
“Cảnh tổng, không ngờ anh cũng tham gia vũ hội nhàm chán này.” Âu Dương Lập cong miệng, mắt toàn là hàn ý.
Anh đưa ly rượu quá, nhếch mày.
Cảnh Thần Hạo thuận tay nhận rượu, giây sau, liền đưa cho Bùi Nhiễm Nhiễm, “Cô lúc nãy không phải khát sao? Uống đi!”
“Anh…” Bùi Nhiễm Nhiễm cắn răng, nhìn ly rượu trước mắt, không cần nào chỉ có thể nhận, 1 hơi uống cạn, vẫn phải thể hiện tốt khuôn mặt bên ngoài, “Cảm ơn ý tốt của Cảnh tổng.”
Âu Dương Lập sắc mặt âm trầm, tay để trong túi cuộn chặt, mắt đỏ lên hung dữ.
Hành động này của Cảnh Thần Hạo, chính là khinh thường anh 1 cách rõ ràng.
Nhưng, mấy năm nay ở trên thương trường, khiến Âu Dương Lập sớm gột rửa được sự xúc động thời nhỏ. Dù cho tức giận ngập trời, trên khuôn mặt, vẫn không động thanh sắc.
- ----------- --------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook