Edit by Lemon

⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

​Mọi người mồm năm miệng mười nói, ai cũng cảm thấy bất mãn đối với quyết định này.

Chỗ khác cũng không có phúc lợi đãi ngộ tốt như ở đây, công việc thanh tịnh nhàn hạ, cũng không có nhiều quy củ như vậy.

​Thời gian họ ở đây cũng không ngắn, cho nên bọn họ thực sự không tiếp thụ nổi sự việc như vậy.

​Dạ Tinh nghe xong, trong lòng không khỏi cười lạnh, những người này thật đúng là đã xem mình như ông chủ của nơi này này.

​Chẳng trách trách Quân thiếu cảm thấy bất mãn, lần này lại bảo anh ta đổi toàn bộ người.

​Những người này không biết bối cảnh của Quân thiếu, chỉ cho là Quân thiếu có chút tiền, hừ, không biết tự lượng sức mình.

​Nếu người của Ám Các ở chỗ này, chỉ cần anh ta nói bất luận một câu gì, cho dù có bất mãn, bọn họ cũng không dám chất vấn.

​Bởi vì Dạ Tinh anh ta đại diện cho quyết định của Quân thiếu.

​Đợi mọi người mồm năm miệng mười nói xong, Dạ Tinh mới lạnh lùng mở miệng nói.

"Nhớ kỹ, các người chỉ là quản gia và người giúp việc của biệt thự này, không phải là chủ của nơi này. Các người không có quyền quyết định bất cứ thứ gì, cũng không có quyền chất vấn quyết định của Quân thiếu chúng tôi, có lí do nên ngài ấy mới sa thải. Cho dù không có lý do, các người cũng chỉ có thể chấp nhận quyết định này."

​Bọn họ nghe câu nói này, liền lập tức tỉnh ngộ.

​Đúng vậy, bọn họ được thuê, thật đúng là suýt chút nữa đã xem mình như chủ nhà. Trong lúc nhất thời cảm thấy xấu hổ không thôi.

​Ngừng môt lát, Dạ Tinh tiếp tục nói.

"Tôi đã nhấn mạnh rất nhiều lần, Phong tiểu thư là thiếu phu nhân nơi này, cô ấy là chủ nhân nên các người phải chăm sóc cô ấy thật tốt. Thế nhưng thiếu phu nhân biến mất rất lâu, các người mới thông báo cho tôi, nếu không phải tìm kiếm sớm một chút thì các người thật sự không xem thiếu phu nhân là chủ!"

Sắc mặt của bọn họ càng khó coi hơn, quả thực bọn họ ngoài mặt cung kính, nhưng thực tế lại không coi Phong tiểu thư ra gì.

​Bởi vì những bản tuyên bố bê bối của cô cũng rất nổi danh ở Bắc Quyền Thành.

​Loại người này đột nhiên xuất hiện, lại bảo bọn họ hầu hạ như chủ nhân, đương nhiên trong lòng họ không vui.

​Lại không nghĩ rằng vì sơ suất như thế, bọn họ đã làm mất một công việc có đãi ngộ tốt như vậy.

​Mà một khi bị sa thải thì đã có vết nhơ, còn muốn tìm một công việc tốt hơn cũng khó.

​"Trợ lí Dạ Tinh, chúng tôi sai rồi, chúng tôi nhất định sửa đổi, sẽ chăm sóc thiếu phu nhân thật tốt."

​"Đúng vậy, chúng tôi nhất định sẽ làm tốt công việc của mình, chúng tôi..."

​...

​Mặc kệ bọn họ nói cái gì, Dạ Tinh cũng không lên tiếng, anh ta chỉ đem vẻ mặt hối hận của bọn họ thu vào trong mắt, ánh mắt mang theo khinh thường.

​"Các người đi sang tài vụ lãnh thêm hai tháng tiền lương rồi rời khỏi đây đi."

​"Cho các người thời gian hai tiếng."

​Dạ Tinh nói xong, cũng không chừa đường lui cho họ, dù có hối hận hay khó chịu thì cũng vô ích.

​Ai cũng không nghĩ rằng, một người không có ưu điểm, còn là Phong tiểu thư bê bối kia, lại có thể được Quân thiếu coi trọng, thật sự rất kỳ quái.

​Đương nhiên suy nghĩ của bọn họ cũng không thể ảnh hưởng đến tác phong giải quyết công việc của Quân thiếu.

​Sau hai giờ, tất cả mọi người đều dọn đi, Dạ Tinh chỉnh sửa hệ thống phòng vệ của biệt thự lại mấy lần, hệ thống ra vào cũng sửa lại.

Sau đó lại kêu một nhóm người tới.

​Chỉ trong một buổi trưa mà trong ngoài biệt thự đều thay đổi mấy lần.

​Anh ta là người từ Ám Các đi ra, đi theo bên cạnh làm trợ lí cho Quân thiếu nhiều năm như vậy, hiệu suất làm việc tất nhiên sẽ vô cùng nhanh.

Tất cả sự việc lần này Phong Tố Cẩn cũng không biết.

​Tới trưa cô vẫn ở bên ngoài, đến lúc ăn cơm trưa mới trở về, nhìn thấy gương mặt lạ lẫm của quản gia và đám người giúp việc cũng rất kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi nhiều.

​Nhưng mà cô phát hiện, đám người giúp việc mới tới đối với cô đều rất cẩn thận và cung kính.

​...

​Lúc này ở Mễ gia đã náo loạn hết cả lên, mặc dù đã công bố tin tức ra ngoài, nhưng muốn giải quyết nhanh chóng tình cảnh hiện tại cũng rất khó.

⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹⊰⊹

Vote chương để sớm có chương mới nha ♥

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương