Editor:

Beta: Tiêu Nguyệt

Phong Tố Cẩn đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài hoa viên, trong lòng có cảm giác tươi đẹp mà lại diệu kỳ.

Cô vẫn luôn ao ước có một gia đình, một ngôi nhà thật sự thuộc về mình, có thể tùy ý một chút, yên tĩnh một chút, muốn nghỉ ngơi liền có thể nghỉ ngơi.

Thời điểm sống ở Phong gia, mỗi lần trở về, tâm trạng cô đều rất mệt mỏi.

Ở chỗ này, cô cảm thấy tâm tình của mình đặc biệt yên tĩnh và bình thản.

Mặc kệ lý do Quân Mặc Hàn muốn cưới cô là gì, cô đều biết ơn hắn, hắn giúp cô có được một gia đình, cô sẽ xem đây là một khởi đầu mới.

Cô cũng sẽ làm một người vợ tốt.

Ở nơi này, cơm trưa cùng cơm chiều, dù chỉ có một mình cô ăn nhưng thức ăn lại vô cùng phong phú.

Ngồi ở trước một bàn thức ăn lớn như thế, bên cạnh có người vâng dạ, Phong Tố Cẩn cảm thấy có chút không tự nhiên.

"Cái kia, các cô có thể đi làm việc khác là được rồi, không cần chăm sóc tôi. Sau này, nếu như chỉ có một mình tôi ăn cơm, các cô làm ít đồ ăn lại, dù sao một mình tôi cũng không ăn hết."

"Vâng, Thiếu phu nhân."

Ăn xong cơm chiều, không lâu sau, Phong Tố Cẩn nhận được điện thoại của Quân Mặc Hàn.

Cô liền nhận điện thoại, Quân Mặc Hàn nhẹ giọng hỏi cô.

"Ở nhà có quen không?"

Nghe một câu này, mũi Phong Tố Cẩn có chút cay cay, Quân Mặc Hàn dùng chữ "nhà" này, chính là đã xem cô như người trong nhà, chỉ như vậy đã chọc đúng vào nơi mềm yếu nhất trong lòng cô.

Yết hầu cô có chút nghẹn ngào.

"Vâng, rất tốt."

"Có phải là đồ ăn không hợp khẩu vị không, sao lại kêu người làm làm ít lại?"

Thanh âm Phong Tố Cẩn dịu dàng nhu hòa nói.

"Tôi chỉ ăn có một mình, nhiều đồ ăn như vậy thật sự lãng phí."

"Em vừa mới ra viện, thân thể cần được chăm sóc, những đồ ăn đó đều tốt cho cơ thể của em, ăn nhiều một chút, nếu như không quen ăn một mình, mấy ngày sau anh liền trở về, ăn cùng với em."

Phong Tố Cẩn nghe giọng nói êm tai của Quân Mặc Hàn từ bên kia điện thoại truyền đến, trong lòng cảm thấy ấm áp.

"Được."

"Hiện tại em là vợ anh, đừng để bất cứ kẻ nào bắt nạt em, muốn làm cái gì thì làm cái đó, không cần lo lắng, anh sẽ ủng hộ em."

Những lời này đều khiến tâm tình của Phong Tố Cẩn trở nên vô cùng kích động.

"Quân tiên sinh, nếu như tôi muốn đánh người, việc đó cũng có thể sao?"

"Có thể!"

Quân Mặc Hàn không chút do dự mà nói ra hai chữ này, trong giọng nói còn mang theo ý cười nhàn nhạt. Phong Tố Cẩn nghe vậy, cảm thấy hắn thật sự dung túng cô.

Cúp điện thoại xong, Phong Tố Cẩn cười rộ lên.

Đây là một nụ cười nhẹ nhàng tự tại, chờ khi cô ý thức được là chính mình đang cười, Phong Tố Cẩn mới cảm thấy không thể tưởng tượng được.

Đã lâu rồi cô không có cười lên như thế này.

Buổi tối, nằm trên giường lớn mềm mại thoải mái, Phong Tố Cẩn ngủ vô cùng an tâm.

Ngày hôm sau, cô mới nhớ ra mình còn phải giao bản vẽ thiết kế, cô dùng mật mã để vào văn kiện trong máy tính văn phòng.

Cô làm việc ở trong một công ty nhỏ, vì sự việc trước kia ở trường đại học, cô không thể dùng danh nghĩa của mình để thiết kế.

Từ thiết kế kiến trúc cho đến thiết kế trang sức, tất cả đều là cô tự học lấy.

Cô nhận tiền lương mỗi tháng trích thêm phần trăm, có điều tất cả bản vẽ đều không hề lấy tên cô.

Đối với việc này, Phong Tố Cẩn không hề có ý kiến, cô bị đuổi khỏi trường đại học, thế nhưng lại có thể tìm được một công ty đồng ý cho cô làm việc.

Cô chỉ muốn sống qua ngày, đối với mấy thứ như danh lợi cô cũng không màng.

Cô cũng không cần phải làm việc đúng giờ, chỉ cần đến thời hạn thì giao bản thiết kế.

Chẳng qua cô không có nơi để ở, cũng không muốn về Phong gia, cho nên phần lớn thời gian cô đều làm việc ở văn phòng.

Phong Tố Cẩn nhìn ánh mắt quan tâm của mọi người, thật sự cảm thấy cảm động.

"Cảm ơn mọi người, tôi không sao."

"Tiểu Phong, kiên cường lên, chỉ cần trong lòng cô đủ mạnh mẽ, người khác cũng không thể khinh thường cô."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương