Sủng Ái Bậc Nhất Đế Quốc: 100 Kiểu Trêu Chọc Vợ Của Quân Thiếu
-
Chương 18: Bị người thương tiếc
Editor: Sà
Không biết vì sao, Phong Tố Cẩn cảm nhận được sự ấm áp trên người Quân Mặc Hàn, làm cô nhịn không được mà cứ tiến tới gần.
Chính cô luôn tự nhủ, dặn lòng rằng phải giữ được bình tĩnh và lý trí.
Nhưng cho dù như thế nào, tâm trí của cô vẫn luôn rối loạn, bởi vì người ở trước mắt mà luôn ảnh hưởng đến cảm xúc.
Quân Mặc Hàn yên tĩnh nhìn cô, đem tất cả cảm xúc, do dự, đấu tranh của cô đều nhìn ở trong mắt.
Ánh mắt Quân Mặc Hàn chợt loé, rút ra một bản hợp đồng, hắn nói khẽ.
"Đây là hợp đồng của chúng ta sau khi kết hôn. Tôi sẽ cho em một ngôi nhà, thuê một đội ngũ chuyên gia giúp em gái của em, tận lực chữa khỏi cho cô ấy. Còn cha của em, không chỉ được trị liệu và điều dưỡng, tôi cũng sẽ thuê một đội ngũ để chăm sóc cho ông ấy."
"Việc của Phong gia, tôi cũng sẽ giúp em giải quyết. Còn Lam gia, em và tôi ở bên nhau chính là đánh thẳng mặt bọn họ, tôi cũng sẽ không để bất kì người nào khinh thường em. Nếu em có gì bất mãn, cứ việc nói với tôi."
Phong Tố Cẩn nghe xong những lời này, bất ngờ nhìn Quân Mặc Hàn, đáy mắt đã lập lòe bởi nước mắt.
Hạnh phúc tới quá nhanh, cô cũng không dám tin đây là sự thật.
Cô cơ hồ không bao giờ sống vì chính bản thân mình, điều khiến cô lo lắng nhất cũng chỉ có cha và em gái của cô.
Bây giờ có người muốn giúp cô, cô cũng chẳng có lý do gì để từ chối.
"Đây... Đây là sự thật?"
"Từ trước đến nay, lời mà Quân Mặc Hàn tôi đã nói ra thì sẽ không bao giờ rút lại, quân tử nhất ngôn, hơn nữa đây là hợp đồng, em có thể xem nội dung rồi quyết định có ký hay không."
Phong Tố Cẩn nội tâm vô cùng kích động, đôi tay run rẩy lật từng trang của hợp đồng, đáy mắt lập lòe nước mắt, những thứ trước mắt cô đều trở nên mơ hồ.
Cô nỗ lực mở to hai mắt, ngăn không cho nước mắt chảy ra.
Quân Mặc Hàn đều chứng kiến tất cả những cảm xúc của cô, hắn chậm rãi vươn tay, lau đi nước mắt nơi khóe mắt của cô.
Trái tim Phong Tố Cẩn trở nên run rẩy, lần đầu tiên, cô hiểu được cảm giác của những người bị thương tiếc.
Thời điểm cùng Lam Bắc Thần ở bên nhau, Lam Bắc Thần không hề cho cô cảm nhận được sự ấm áp từ hắn, một câu nói ôn nhu, dịu dàng hắn cũng không nói được, nói chi đến việc lau nước mắt cho cô.
Đương nhiên, cô cũng luôn tỏ ra kiên cường khi đối mặt với Lam Bắc Thần, không hề tỏ ra chút yếu ớt.
Sau một lúc, Phong Tố Cẩn lại giương mắt nhìn Quân Mặc Hàn.
"Tôi gả cho anh thì người thiệt thòi sẽ là anh."
Quân Mặc Hàn lắc đầu nói.
"Không, là anh có được bảo bối."
Phong Tố Cẩn đắm chìm trong đáy mắt ôn hòa của Quân Mặc Hàn, tất cả sự yếu đuối tựa như đều bị quét sạch.
Thế nhưng cô vẫn lập tức đem ánh mắt ấy gạt sang một bên, mở miệng nhỏ giọng nói.
"Quân.. Quân tiên sinh, cho tôi chút thời gian suy nghĩ, được không?"
Cô thật sự muốn ký tên, cũng chẳng có lý do gì để từ chối, chỉ là hạnh phúc tới quá nhanh, trong lòng cô lại luôn cảm thấy bất an, thấp thỏm.
Hơn nữa, cô cảm thấy, cô làm sao có thể xứng đáng ở bên Quân tiên sinh, cô luôn giữ cho mình một chút lý trí, cô vẫn luôn tự hiểu rõ mình.
Cô nghĩ, cô cần phải bình tĩnh lại một chút, suy nghĩ cẩn thận rồi mới quyết định, chứ không phải nhanh chóng mà ký tên như bây giờ.
Quân Mặc Hàn bình thản nói.
"Được, chỉ là đừng để tôi đợi lâu, tôi đã cho người tính toán rồi, ba ngày sau là ngày tháng tốt."
Phong Tố Cẩn nghe Quân Mặc Hàn nói, nghi ngờ trong lời nói của hắn có hàm ý, cô chớp chớp mắt, hỏi.
"Quân tiên sinh, anh cho rằng tôi sẽ đồng ý?"
Quân Mặc Hàn thần bí cười, đáy mắt mị hoặc chan chứa.
"Tôi tin tưởng em sẽ lấy thân báo đáp, báo đáp ân cứu mạng của tôi."
Câu nói này còn có ý riêng, thể hiện thái độ của Quân Mặc Hàn.
...
Thời điểm Phong Tố Cẩn đi ra từ khách sạn, cô vẫn còn hốt hoảng, trải qua những chuyện vừa rồi khiến cô cảm thấy như đang lơ lửng giữa những đám mây.
Đi một hồi, cô mới phát hiện chân có chút đau.
Ánh mắt cô có chút ảm đạm, quả nhiên vẫn không thể khiêu vũ!
Không biết vì sao, Phong Tố Cẩn cảm nhận được sự ấm áp trên người Quân Mặc Hàn, làm cô nhịn không được mà cứ tiến tới gần.
Chính cô luôn tự nhủ, dặn lòng rằng phải giữ được bình tĩnh và lý trí.
Nhưng cho dù như thế nào, tâm trí của cô vẫn luôn rối loạn, bởi vì người ở trước mắt mà luôn ảnh hưởng đến cảm xúc.
Quân Mặc Hàn yên tĩnh nhìn cô, đem tất cả cảm xúc, do dự, đấu tranh của cô đều nhìn ở trong mắt.
Ánh mắt Quân Mặc Hàn chợt loé, rút ra một bản hợp đồng, hắn nói khẽ.
"Đây là hợp đồng của chúng ta sau khi kết hôn. Tôi sẽ cho em một ngôi nhà, thuê một đội ngũ chuyên gia giúp em gái của em, tận lực chữa khỏi cho cô ấy. Còn cha của em, không chỉ được trị liệu và điều dưỡng, tôi cũng sẽ thuê một đội ngũ để chăm sóc cho ông ấy."
"Việc của Phong gia, tôi cũng sẽ giúp em giải quyết. Còn Lam gia, em và tôi ở bên nhau chính là đánh thẳng mặt bọn họ, tôi cũng sẽ không để bất kì người nào khinh thường em. Nếu em có gì bất mãn, cứ việc nói với tôi."
Phong Tố Cẩn nghe xong những lời này, bất ngờ nhìn Quân Mặc Hàn, đáy mắt đã lập lòe bởi nước mắt.
Hạnh phúc tới quá nhanh, cô cũng không dám tin đây là sự thật.
Cô cơ hồ không bao giờ sống vì chính bản thân mình, điều khiến cô lo lắng nhất cũng chỉ có cha và em gái của cô.
Bây giờ có người muốn giúp cô, cô cũng chẳng có lý do gì để từ chối.
"Đây... Đây là sự thật?"
"Từ trước đến nay, lời mà Quân Mặc Hàn tôi đã nói ra thì sẽ không bao giờ rút lại, quân tử nhất ngôn, hơn nữa đây là hợp đồng, em có thể xem nội dung rồi quyết định có ký hay không."
Phong Tố Cẩn nội tâm vô cùng kích động, đôi tay run rẩy lật từng trang của hợp đồng, đáy mắt lập lòe nước mắt, những thứ trước mắt cô đều trở nên mơ hồ.
Cô nỗ lực mở to hai mắt, ngăn không cho nước mắt chảy ra.
Quân Mặc Hàn đều chứng kiến tất cả những cảm xúc của cô, hắn chậm rãi vươn tay, lau đi nước mắt nơi khóe mắt của cô.
Trái tim Phong Tố Cẩn trở nên run rẩy, lần đầu tiên, cô hiểu được cảm giác của những người bị thương tiếc.
Thời điểm cùng Lam Bắc Thần ở bên nhau, Lam Bắc Thần không hề cho cô cảm nhận được sự ấm áp từ hắn, một câu nói ôn nhu, dịu dàng hắn cũng không nói được, nói chi đến việc lau nước mắt cho cô.
Đương nhiên, cô cũng luôn tỏ ra kiên cường khi đối mặt với Lam Bắc Thần, không hề tỏ ra chút yếu ớt.
Sau một lúc, Phong Tố Cẩn lại giương mắt nhìn Quân Mặc Hàn.
"Tôi gả cho anh thì người thiệt thòi sẽ là anh."
Quân Mặc Hàn lắc đầu nói.
"Không, là anh có được bảo bối."
Phong Tố Cẩn đắm chìm trong đáy mắt ôn hòa của Quân Mặc Hàn, tất cả sự yếu đuối tựa như đều bị quét sạch.
Thế nhưng cô vẫn lập tức đem ánh mắt ấy gạt sang một bên, mở miệng nhỏ giọng nói.
"Quân.. Quân tiên sinh, cho tôi chút thời gian suy nghĩ, được không?"
Cô thật sự muốn ký tên, cũng chẳng có lý do gì để từ chối, chỉ là hạnh phúc tới quá nhanh, trong lòng cô lại luôn cảm thấy bất an, thấp thỏm.
Hơn nữa, cô cảm thấy, cô làm sao có thể xứng đáng ở bên Quân tiên sinh, cô luôn giữ cho mình một chút lý trí, cô vẫn luôn tự hiểu rõ mình.
Cô nghĩ, cô cần phải bình tĩnh lại một chút, suy nghĩ cẩn thận rồi mới quyết định, chứ không phải nhanh chóng mà ký tên như bây giờ.
Quân Mặc Hàn bình thản nói.
"Được, chỉ là đừng để tôi đợi lâu, tôi đã cho người tính toán rồi, ba ngày sau là ngày tháng tốt."
Phong Tố Cẩn nghe Quân Mặc Hàn nói, nghi ngờ trong lời nói của hắn có hàm ý, cô chớp chớp mắt, hỏi.
"Quân tiên sinh, anh cho rằng tôi sẽ đồng ý?"
Quân Mặc Hàn thần bí cười, đáy mắt mị hoặc chan chứa.
"Tôi tin tưởng em sẽ lấy thân báo đáp, báo đáp ân cứu mạng của tôi."
Câu nói này còn có ý riêng, thể hiện thái độ của Quân Mặc Hàn.
...
Thời điểm Phong Tố Cẩn đi ra từ khách sạn, cô vẫn còn hốt hoảng, trải qua những chuyện vừa rồi khiến cô cảm thấy như đang lơ lửng giữa những đám mây.
Đi một hồi, cô mới phát hiện chân có chút đau.
Ánh mắt cô có chút ảm đạm, quả nhiên vẫn không thể khiêu vũ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook