Sức Mạnh Hắc Ám - Darkest Powers
-
Chương 062
Chương 15
VỪA CÓ CHÚT GÌ bỏ bụng - dù chỉ là thanh kẹo nhỏ - cơn mệt mỏi và buồn ngủ bắt đầu kéo đến. Tôi chưa kịp ngủ say, mơ mộng đã ùn ùn kéo đến - nào ác mộng không bao giờ tìm thấy Simon và Derek, mụ Enright giết dì Lauren... Tôi còn mơ thấy Tori cản trở mình và bỏ mặc tôi lại để người của Edison đến bắt mang đi.
Có tiếng lao xa khiến tôi choàng tỉnh. Tôi ngồi bật dậy, cổ họng nghẹn đắng, cố căng mắt nhìn xuyên bóng đêm xem có ai vác súng chạy đến hay không.
Tori vẫn ngáy đều bên cạnh.
"Liz ơi?" Tôi gọi khẽ.
Chẳng có ai trả lời. Ắt là Liz ra ngoài thám thính tình hình rồi.
Sau một lúc, tôi bụng bảo dạ, chắc mình nằm mơ. Nhưng tiếng động kia lại vang lên - âm thanh rột rột roẹt roẹt nhỏ xíu, không thể nghe rõ. Tôi căng tai nghe ngóng nhưng vô tích. Tôi hấp háy mắt. Màn đêm vô tận phủ lên đống thùng, hộp trông như núi đá lởm chởm. Chỉ có một tia sáng yếu ớt từ mặt trăng xuyên qua lớp bụi phủ dày trên cửa sổ.
Tôi ngửi thấy mùi hương xạ như mùi động vật. Chuột ư? Tôi rùng mình.
Tiếng động lại vẳng đến. Khẽ như tiếng giấy sột soạt, kiểu như gió thổi qua lá khô. Chắc thế rồi.
Lá khô xào xạc giữa tháng Tư ư? Khi mà cái cây gần nhất cách đây tầm mấy mươi mét sao?
Không, nghe giống tiếng ma hơn. Trong phim kinh dị, khi chỉ nghe mỗi âm thanh loáng thoáng mơ hồ và làm bạn lạnh sống lưng, đó là dấu hiệu mách bảo bạn có thứ gì đang luẩn quẩn xung quanh...
Tôi khẽ rùng mình rồi đứng dậy duỗi thẳng chân. Tôi nghiến đế giày xuống tấm lót các tông mạnh hơn cần thiết một chút, những mong Tori sẽ trở mình. Nhưng cô ta vẫn ngủ say như chết.
Tôi thở ra một hơi, hai má phồng lên như quả bóng. Tính đến lúc này thì tôi làm khá tốt, biết xử lý nỗi sợ hãi bằng hành động cụ thể. Đây không phải lúc bịt lấy tai, chúi đầu xuống đất. Nếu sức mạnh của tôi mạnh mẽ hơn mức bình thường...
Không thể điều khiển được...
Không, không phải thế. Hẳn cha sẽ bảo với tôi rằng, nếu có đủ nghị lực và ý chí, ta sẽ kiểm soát được tất cả.
Tiếng rì rầm hình như phát ra từ phòng bên cạnh. Tôi đò dẫm từng bước qua mê lộ thùng giấy và hộp gỗ. Dù cẩn thận đến mấy, tôi vẫn không khỏi thúc đầu gối vào chúng để rồi phải nhăn nhó vì đau.
Tôi càng đi tới, tiếng động càng xa dần. Đến cuối phòng, tôi mới thấy âm thanh kia chợt xa xôi hẳn. Một con ma đang định dụ dỗ tôi.
Tôi đứng khựng, tóc gáy dựng đứng, cố căng mắt nhìn trong đêm. Thùng chứa hàng ngổn ngang khắp nơi. Tiếng thì thào trườn quanh tôi. Tôi quay ngoắt người, mất thăng bằng và ngã chúi vào một đống thùng thưa. Một mảnh gỗ chọc vào lòng bàn tay tôi.
Hít vào một hơi sâu, tôi đánh bạo hỏi, "Các người m... muốn gì?"
Tiếng rù rì chợt tắt. Tôi đứng im chờ đợi.
"Không à? Tốt, vậy tôi đi về..."
Có tiếng cười giòn ré lên sau lưng. Tôi xoay phắt lại, một lần nữa ngã vào chồng thùng gỗ khác, bụi xộc vào mũi, vào mắt, vào mồm tôi. Trong khi tôi sù sụ ho lấy ho để, giọng cười kia dần chuyển thành tiếng cười khẩy.
Tôi chưa từng nghe một người còn sống nào cười khẩy giống vậy.
Tôi lần về chỗ cũ.
Tiếng xì xầm đi theo, ngay sát bên tai tôi, dần nghe giống tiếng rên rỉ nghèn nghẹn nơi cuống họng. Hai cánh tay tôi đều sởn da gà.
Tôi nhớ hồi ở Nhà mở Lyle, hồn ma của một người gọi hồn từng kể ông ta đã bám theo tôi từ bệnh viện, nơi ông ta can ngăn các hồn ma khác đừng trêu những bệnh nhân tâm thần. Tôi đoán nếu bạn là một tên biến thái tàn bạo bị kẹt trong cõi lập lờ quá lâu, việc đi theo ám người điên - hoặc những người gọi hồn trẻ tuổi - có vẻ là một thú tiêu khiển thú vị để giết thời gian.
Tiếng rên rỉ chuyển thành tràng than khóc kỳ lạ, nghe như tiếng kêu gào của những linh hồn bị tra tấn.
Tôi đi sang phía có tiếng ồn. "Các người vui lắm à? Chà, giờ sao nhỉ? Nếu không chịu bỏ cuộc, tôi sẽ cho các người thấy sức mạnh hơn các người tưởng đấy. Dù muốn xuất hiện hay không, các người cũng bị tôi lôi ra đây hết cho xem."
Lời tuyên bố của tôi quá ư là hoàn hảo - vừa đanh thép vừa rành rọt - nhưng con ma chỉ khịt mũi chế nhạo rồi tiếp tục ỉ ôi.
Tôi lần mò đến một chiếc thùng gỗ, phủ sạch bụi và ngồi xuống. "Tôi ra hạn lần cuối, nếu không hiện ra, tôi sẽ kéo các người dậy đấy."
Hai giây im lặng. Và tiếng rên rỉ quay lại, sát tai tôi. Suýt nữa tôi ngã ngửa và lăn khỏi mặt thùng. Con ma cười mỉa. Tôi nhắm mắt lại và bắt đầu triệu hồn, cẩn thận không để sức mạnh của mình dâng lên quá cao, phòng trường hợp cái xác có thể ở gần đây. Nhét kẻ nọ trở vào xác thối có thể khiến tôi hả hê trong giây lát, nhưng sau đó là day dứt không nguôi.
Tiếng rên ngừng lại. Tiếp đến là tiếng người lầm bầm vì ngạc nhiên. Tôi mỉm cười và tăng cường độ lên một chút.
Hình thù của kẻ đó bắt đầu hình thành - lùn, mập mạp, đủ già để tôi gọi là ông ngoại. Ông ta cong oằn, quằn quại như bị trói tay trói chân. Tôi kéo mạnh hơn...
Một tiếng "thụp" cộc lốc vang lên bên cạnh khiến tôi giật thót.
"Liz?" Tôi gọi. "Tori?"
Con ma gầm gử. "Thả ta ra, đồ nhãi."
Một tiếng "thụp" khác át mất - hoặc là át gần hết tràng tên gọi tục tũi ám chỉ tôi. Rồi một tiếng eo éo kỳ lạ vang lên.
"Thả ta ra, không ta sẽ..."
Tôi nhắm mắt lại, trong đầu thầm đẩy mạnh hồn ma kia thêm cú nữa. Hắn há mồm ngáp ngáp và lăn xuyên qua tường như thể bị ném khỏi nút không khí [¹] của một phi thuyền. Tôi ngồi đợi, phòng khi hắn còn quay lại. Có vẻ là không. Tôi đã đưa hắn đến thế giới bên kia, thế giới của những hồn ma. Vậy thì tốt quá rồi.
[¹] Nút không khí là thiết bị đặc biệt được sử dụng trong trường hợp các nhà du hành vũ trụ buộc phải đi ra ngoài khoảng không.
Lại một tiếng "thụp" nữa. Tôi lồm cồm bò dậy, không còn lòng dạ nào nghĩ đến con ma khi nãy. Rón rén đi ngang qua chồng thùng thưa cao chất ngất, tôi nghiêng đầu lắng nghe. Bốn bề không một tiếng động.
"Tori?" Tôi thì thào. "Liz?"
Này... nếu thủ phạm không phải họ, thì việc xướng tên họ lên phỏng có ích gì.
Tôi chậm chạp lần từng bước dọc theo hàng thùng cho tới khi đến được chỗ một khe hở. Qua khe ấy, tôi nhìn ra một ô cửa hình vuông mờ mờ. Bụi dày phủ kính như vừa được ai đó gạt vội.
Tiếng cào sột soạt lại vang lên. Tôi ngửi thấy mùi hương tự mùi xạ hương trong căn phòng nọ, chỉ có điều lần này nó khó ngửi hơn gấp mười lần. Một tràng tiếng động lạch xạch vang vọng lên, nghe như hàng loạt móng vuốt nhỏ xíu cào lên nền bê tông.
Chuột.
Vừa đi giật lùi, tôi vừa để ý thấy cửa sổ tối dần. Thụp. Tôi ngước lên nhưng không kịp nhìn thấy vật vừa bay trúng kính cửa. Chẳng lẽ có người đang ném vào cửa kính? Nói không chừng là Derek và Simon vừa ra ám hiệu để tôi chú ý.
Quên bẵng lũ chuột, tôi chạy băng băng ra cửa cho đến khi trông thấy một hình thù đen tròn trên mặt sàn tối om cặm cụi bò tới, như đang kéo theo thứ gì. Mùi tôi ngửi thấy chắc xuất phát từ đây - con chuột đang tha một con thú chết về tổ.
Thình lình thứ gì đó bay sượt qua đầu tôi. Tôi kêu thét và vội đưa hai tay bụm chặt miệng. Một cái bóng bay ngang qua tôi, đập vào kính cửa với tiếng thụp quen thuộc. Khi nó rơi xuống, tôi có thể nhìn thấy đôi cánh gầy phủ da mỏng. Một con dơi.
Cái hình thù mờ mờ kia đập cánh vào bức tường bê tông, tạo ra những âm thanh kin kít, sột soạt. Chẳng phải là dơi bay được nhờ định vị bằng tiếng vang sao? Lẽ ra nó không tìm đường thoát bằng cách đâm vào ô cửa kia mới phải.
Trừ phi nó bị dại.
Mãi sau, con dơi lại phóng lên lần nữa. Nó lạch phạch bay đi, chao qua chao lại như còn choáng váng. Đụng trần nhà, nó bèn quay lại và lao thẳng vào tôi.
Bấn loạn lùi lại, tôi trượt chân ngã oạch. "Rắc", tiếng xương va chạm với mặt sàn khiến cả cánh tay bị thương đau điếng. Tôi cố gắng nhổm dậy, nhưng có cái gì đó dính vào đế giày và kéo tôi trượt ngã lần thứ hai.
Vật bám vào đế giày tôi mượt trơn, lạnh ngắt. Tôi dứt nó ra, giơ về phía ánh trăng ngắm nghía. Tay tôi đang cầm một cánh dơi thối rữa. Con dơi ban nãy có đủ hai cánh, vậy có nghĩa là một con dơi khác đang ở gần đây. Con đã chết.
Vội ném cánh dơi đi, tôi cuống cuồng chùi tay lên quần jeans. Con dơi còn lành lại sà xuống. Tôi cúi người né nhưng mất thăng bằng và lại ngã dúi dụi. Nằm sõng soài trên sàn, tôi ngửi thấy một mùi khủng khiếp bao trùm lấy mình, nồng nặc đến nỗi tôi ho lên. Và rồi tôi thấy con dơi, cách tôi chưa đầy ba mươi phân. Những chiếc răng trắng ởn phô ra trong bóng tối.
Đám mây vừa che mặt trăng dần trôi đi, ánh sáng bạc hắt vào phòng cho tôi thấy vật trăng trắng không phải răng nanh, mà là những mảnh sọ vỡ. Con dơi đang trong giai đoạn phân hủy, một bên mắt dúm dó, bên kia chỉ là hố mắt đen ngòm. Phần lớn mình nó rữa nát cả, chỉ còn sót lại vài mẩu da thịt. Con dơi không có lỗ tai, lỗ mũi, chỉ có quai hàm xương xẩu. Hàm con vật bật mở phô những chiếc răng lởm chởm trắng nhởn. Và nó bắt đầu gào rít chói tai.
Tôi ré lên phụ họa, trong lúc lính quýnh vội giật lùi ra sau. Con dơi chống cái cánh còn nguyên vẹn, tự nâng mình lên. Không còn nghi ngờ nữa - một con dơi chết vừa bị tôi triệu hồn về xác.
Quá chú tâm đến con dơi đang trườn đến, tôi quên bẵng chuyện con còn lại cho tới khi nó bay thẳng vào mặt tôi. Lúc nó sắp đến đích, tôi nhìn thấy hai hốc mắt trũng sâu, máu bám đầy trên tai, xương trắng lộ bên dưới lớp lông loang lổ. Xác của một con dơi nữa.
Chạy vụt ra khỏi chồng thùng gỗ, tôi khua tay loạn xạ xua nó đi, nhưng quá trễ rồi. Nó lao thẳng đến. Tôi gào thét vì bị cặp cánh thối nát đập phành phạch vào mặt. Thân thể lạnh ngắt của nó chạm vào má tôi. Những chiếc móng nhỏ xíu móc vào tóc tôi.
Tôi cố hất nó ra. Nó rơi xuống. Vừa bất giác đưa tay bụm miệng, tôi cảm thấy có cái gì giật mạnh áo mình. Tôi nhìn xuống và thấy con dơi đang bám vào đó.
Da lông của nó chưa rách hết. Chỗ tôi đinh ninh là những mảng xương thì thực ra là những con giòi lúc nhúc.
Tôi bịt chặt miệng, ngăn tiếng thét ngân dài. Tay còn lại cố hất mạnh con dơi xuống nhưng nó bám dai như đỉa, hàm răng trắng ởn hết nhe ra lại thu vào. Đầu nó nhô lên thụp xuống như thể muốn nhìn rõ mặt tôi.
"Chloe? Chloe!" Từ bên ngoài, Liz xẹt qua tường rồi khựng lại. Cô ấy sững sờ, hai mắt kinh ngạc mở lớn. "Chúa ơi. Ôi Chúa ơi."
"L...làm ơn l...lấy ra giúp tớ."
Tôi xoay vòng vòng, cuống quýt hất con dơi ra. Chợt một tiếng "rắc" khủng khiếp vang lên, tôi vừa đạp trúng một con khác. Trong lúc tôi chạy quanh, con dơi bám vào tôi rơi xuống. Nó vừa chạm đất, Liz đã đẩy thùng gỗ từ chồng cao chất ngất xuống trúng đích, một tiếng "thịch" vang lên còn kinh hơn tiếng xương dơi gãy.
"Tớ... tớ... tớ..."
"Không sao đâu," Liz bước về phía tôi. "Nó chết rồi."
"K-kh-không. Con này..."
Liz dừng lại, nhìn xuống con dơi vừa bị tôi giẫm lên. Con dơi khó nhọc nâng cánh lên nhưng đành hạ ngay xuống. Cánh dơi nhúc nhích, móng cào rào rạo lên nền bê tông.
Liz nhanh chóng tiến lại gần một thùng gỗ. "Để tớ kết thúc nỗi đau cho nó."
"Đừng." Tôi vội giơ tay ngăn. "Làm vậy không được đâu. Nó chết rồi."
"Đâu có. Nó..." Liz cúi xuống nhìn cho kỹ. Vừa nhìn thấy thân dơi rữa nát, cô ấy kinh hãi lùi lại. "Trời... nó... Nó..."
"Đã chết. Tại tớ vừa triệu hồn nó nhập xác đấy."
Liz nhìn tôi. Biểu cảm trên mặt cô ấy... Dù Liz cố che giấu nhưng tôi sẽ không bao giờ quên - vừa sững sờ, vừa kinh hoàng, vừa ghê tởm.
"Cậu..." cô ấy lên tiếng. "Cậu biết...?"
"Tớ không cố ý. Chỉ tại hồi đêm có con ma đến quấy nhiễu tớ. Lúc triệu hồi ông ta, tớ vô tình khiến con dơi bị vạ lây."
Cánh dơi lại điên cuồng chấp chới. Tôi ngồi xuống cạnh nó. Dù cố gắng tránh nhìn về hướng đó, tôi vẫn trông thấy cái xác bé tí của con vật trên sàn, xương trắng lòi cả ra ngoài. Nó tiếp tục cử động, cố tìm cách để trở dậy, móng vuốt cào bới sàn bê tông, cái đầu nát nhừ ngóc mãi lên...
Tôi nhắm mắt và tập trung vào việc phóng thích linh hồn nó. Sau vài phút, con dơi thôi cào bới. Tôi mở mắt ra và thấy nó nằm đó, bất động.
"Vậy đó là gì? Một thây ma ư?" Liz cố điềm tĩnh, nhưng giọng cố ấy lạc hẳn đi.
"Đại loại vậy."
"Cậu... cậu biết hồi sinh người chết?"
Tôi nhìn xuống con dơi nát bét. "Tớ không gọi đó là hồi sinh đâu."
"Thế còn người thì sao? Cậu có thể..." Liz nuốt khan. "Làm thế không?"
Tôi gật đầu.
"Hóa ra mẹ Tori nói thật. Cậu làm mấy cái xác ở Nhà mở Lyle sống dậy."
"Tớ chỉ vô tình thôi."
Siêu năng lực không thể kiểm soát.
Liz tiếp tục phân tích. "Vậy cậu vừa làm... giống như trong phim ư? Bọn dơi chỉ là vỏ rỗng, được tái... tái... Từ đó gọi là gì nhỉ?"
"Tái sinh." Tôi chưa định nói hết với Liz, rằng đồng cốt không tái sinh được một thân xác vô hồn. Chúng tôi chỉ đưa hồn ma như Liz trở về phần thân xác đã không còn nguyên vẹn mà thôi.
Tôi nhớ ả bán yêu từng bảo tôi gần như có khả năng triệu hồn hàng ngàn hồn ma quay về với thân xác của họ. Tôi đã không tin mụ ta. Giờ thì...
Quá lợm giọng, tôi quay mặt ọe khan và nhổ thật mạnh.
"Không sao rồi," Liz lại gần an ủi. "Đó không phải lỗi của cậu."
Nhìn chiếc thùng cô ấy vừa đẩy lên xác con dơi, tôi hít một hơi thật sâu và tiến lại gần. Thấy tôi chạm vào nó, Liz vội can. "Nó chết rồi mà. Ắt hẳn..." Liz im bặt. Lát sau, cô ấy run run hỏi nhỏ. "Hay là chưa?"
"Tớ cần phải chắc."
Tôi nhấc chiếc thùng lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook