Bước ngoặt khiến ta quyết định bỏ thuốc Thẩm Túc là một lần ngoài ý muốn.

Hôm đó trời nắng chói chang, thời tiết oi bức, ve trên cây kêu như điên, ta bưng một đĩa bánh ngọt muốn đi cho hắn nếm thử.

“Anh trai!”

Đẩy cửa đi vào lại nhìn thấy tấm lưng chàng trai dày rộng trắng trẻo, tóc đen dài như thác nước xõa xuống xuôi theo thùng, giọt nước tích tách chạy xuống dọc theo tấm lưng.

Giống như một đóa hoa sen băng đá nở rộ trong nước, kinh diễm thánh khiết, đẹp đến mức không gì sánh được.

Thẩm Túc đang tắm, ta nên lập tức né tránh.

Đương nhiên, ta cũng nghĩ như vậy.

Thân làm em gái, sao có thể nhìn anh trai tắm rửa chứ.

Ta chuẩn bị xoay người, nhưng đáng chết! Chân của ta lại không động đậy được.

Ta muốn nhắm mắt, nhưng đáng chết! Mắt của ta lại không nghe theo lời sai khiến.

Thật là đáng chết mà!

“Ai?!” Thẩm Túc cảm nhận được có người sau lưng, hơi nghiêng người, lạnh lùng lên tiếng.

Trong hơi nước mờ mịt, thân hình ưu việt của chàng trai mông lung, như ẩn như hiện, cực kỳ hấp dẫn.

Trong lúc nhất thời, ta nhìn đến mê muội, đợi đến khi lấy lại tinh thần thì bóng dáng Thẩm Túc trong thùng tắm đã biến mất rồi.

Hắn qua loa choàng một chiếc áo bào đứng trước mặt ta, cúi đầu nhìn ta, đôi mày đẹp nhíu lại: “Em…”

Tựa như ngại mở miệng, hơn nửa ngày mà Thẩm Túc cũng không nói ra được nửa câu sau.

Cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài khe khẽ.

Thẩm Túc: “Lần sau gặp được chuyện thế này thì phải tránh đi.”

“Là anh thì cũng thôi đi, anh trai sẽ không so đo với em, nhưng nếu là chàng trai khác thì không chắc, hơn nữa danh dự của em cũng sẽ bị tổn hại.”

“Nhớ chưa?”

“Ừm, nhớ rồi.” Ta ứng phó qua loa, hai mắt vẫn ngơ ngác nhìn hắn.

Nói đúng ra là nhìn ngực hắn.

Bởi vì tạm thời ngừng tắm, Thẩm Túc chỉ choàng một chiếc áo đơn giản, thắt lưng lỏng lẻo, một mảng lớn lồng ngực trắng trẻo lộ ra, bọt nước còn sót lại chậm rãi trượt xuống từ chiếc cổ thon dài, chui vào cổ áo.

Ta không khỏi cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Buổi tối hôm đó ta nằm mơ.


Trong mơ, ta ngồi trên đùi Thẩm Túc, hắn ôm eo ta thật chặt, đôi môi đỏ thắm dán bên tai ta, nói một cách dịu dàng mà kéo dài: “Ngọc lô băng điệm uyên ương cẩm, phấn dung hương hãn lưu sơn chẩm. Liêm ngoại lộc lô thanh, liễm mi hàm tiếu kinh [*].”

[*] Tạm dịch: Lô ngọc chiếu băng, gấm uyên ương; phấn son, mồ hôi vương trên gối. Ngoài rèm, tiếng ròng rọc khẽ vang vọng; kinh ngạc nhíu mày, khẽ cười duyên.

“Anh trai?!” Ta vô cùng kinh ngạc.

Thẩm Túc luôn đoan chính quân tử sao lại đọc bài thơ dung tục như vậy!

Thẩm Túc chỉ mỉm cười nhìn ta, trong chốc lát, ngón tay đặt lên môi ta, nhẹ nhàng đè vào: “Chiêu Quân, ta cũng thích nàng.”

Trái tim ta đập thình thịch, muốn mở miệng nói gì đó thì hắn đột nhiên hôn ta.

Sau đó ta bị ôm ngang lên, trong lúc trời đất quay cuồng, màn che rũ xuống, xuân hoa đầy căn phòng.

Sau khi tỉnh giấc, ta nằm trên giường, ngây ngốc nhìn đỉnh đầu, một lúc lâu không bình tĩnh nổi.

Thẩm Túc.

Cái tên này giống như lưỡi câu, móc lấy trái tim ta từng chút một, khiến ta ngứa ngáy khó nhịn, dục vọng khó tan.

Muốn hắn! Muốn hắn! Muốn hắn!

Đã sống mười sáu năm rồi, ta chưa bao giờ có dục vọng muốn có được một cách mãnh liệt như vậy đối với một người hay một vật nào đó.

Bắt đầu từ khi còn nhỏ, ta đã không có hứng thú quá lớn với tất cả mọi thứ, cho dù có mấy thứ ta muốn, nhưng về cơ bản khi chiếm được rồi thì cảm thấy chẳng có gì, chơi một lúc là bỏ quên.

Chỉ có Thẩm Túc, khiến ta ngày đêm nhớ mong, trằn trọc trở mình.

Cho nên, ta quyết định bỏ thuốc hắn.

Ta bảo Tùng Tuyết tìm Xuân Phi Hương.

Xuân Phi Hương, nói trắng ra chính là xuân dược.

Lúc Tùng Tuyết đưa thuốc cho ta đã muốn nói lại thôi: “Công chúa, cái này… Cái này không được đâu, nếu như xong việc Thái tử điện hạ tức giận thì làm thế nào đây?”

Ta cong môi cười nói: “Giận thì giận đi, dù sao hoàng huynh cũng cưng chiều ta như thế, chung quy vẫn sẽ không giết ta đâu nhỉ.”

Hơn nữa cho dù chết ta cũng chịu, bởi vì cái gọi là chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.

Ta bỏ Xuân Phi Hương vào trà mà Thẩm Túc thường uống, đưa đến trước mặt Thẩm Túc: “Anh trai vất vả rồi.”

Thẩm Túc vô cùng vui mừng, thả sổ con trong tay xuống nhận lấy chén trà: “Hiểu chuyện rồi.”

Ta cười hì hì, nhìn hắn đặt chén trà bên môi, tâm trạng rất kích động.

Đột nhiên, bàn tay cầm chén của hắn dừng lại.


Ta căng thẳng.

Lẽ nào hắn phát hiện ra rồi?

Không phải chứ, Xuân Phi Hương không màu không mùi, hắn không thể nào phát hiện được.

Vào lúc ta đang nghi ngờ cuộc đời, Thẩm Túc đã một hơi cạn sạch chén trà.

Xong rồi!

Ta cũng không nén được ý cười nữa, không áp chế được đường cong khóe miệng nữa.

Nửa khắc đồng hồ sau, Thẩm Túc ngã phịch một tiếng ở trước bàn.

Ta ôm lấy vòng eo gầy gò của hắn từ phía sau, đầu cọ cọ, cả người đều được hương mai lạnh trên người Thẩm Túc bao bọc: “Anh trai.”

Thích anh quá, anh trai ạ…

Người, giường, phòng tối, mọi thứ sẵn sàng.

Nhưng mà điều xấu hổ là, ta… không hiểu lắm về chuyện giường chiếu.

Cởi đồ rồi, nhưng ta lại không biết bước tiếp theo nên làm gì.

Khóc không ra nước mắt.

Chỉ có thể lén lút tìm một tập tranh xuân cung đồ, vừa học vừa thực hành.

Lúng túng hơn là, ta vừa hiểu được đại khái thì Thẩm Túc đã tỉnh lại.

“Chiêu Quân, em đang…” Thẩm Túc hơi mờ mịt nhìn dây xích trên người mình, lại nhìn ta.

Chuyện đến nước này rồi, làm cũng làm rồi, ta thẳng sống lưng, ra vẻ bình tĩnh nói: “Rõ ràng mà, em đang giam cầm anh.”

“...?”

Thẩm Túc càng mờ mịt.

“Giam cầm anh làm gì?”

“Đương nhiên là ham mê sắc đẹp của anh rồi.”

Ta đi mấy bước đến bên giường, ngả ngớn nâng cằm của Thẩm Túc lên, diễn xuất làm nữ lưu manh: “Dung mạo của anh trai có một không hai ở Thịnh Kianh, dáng người cũng tốt, bao nhiêu cô gái trao trái tim cho anh, em thích anh trai thì có gì mà kinh ngạc chứ.”

Thẩm Túc đột nhiên nhíu mày lại: “Em và anh là anh em, không —”


Ta không nhịn được mà khóa môi hắn.

Anh em! Anh em! Anh em! Cũng đâu phải ruột rà gì, có gì mà ngại.

Ta vốn không muốn nghe hắn nói những lời nói nhảm đó, sau đó lại dần dần đắm chìm trong nụ hôn này.

Đồng thời, ta có thể cảm nhận được rõ ràng là Thẩm Túc cũng có chút động tình.

Trong đôi mắt hẹp dài của hắn hiện lên mấy phần mê ly, ở nơi sâu trong đôi mắt còn có dục vọng không che giấu được.

Thẩm Túc cũng chìm đắm trong nụ hôn này.

Năm nay Thẩm Túc đúng lúc hai mươi tuổi, bình thường con trai ở tuổi này đã sớm lấy vợ sinh con, huống chi hắn còn là đương kim Thái tử.

Nhưng điều kỳ lạ là, bên cạnh hắn không có một người phụ nữ nào cả, không những không có Chính phi Trắc phi, ngay cả một thị thiếp thông phòng cũng không có.

Thanh tâm quả dục đến mức không giống người phàm.

Trên phố thậm chí còn đồn rằng Thái tử có Long Dương chi hảo [*], hoặc là hắn có bệnh kín.

[*] Long Dương chi hảo (龙阳之好): ám chỉ nam phong tốt, điển cố đến từ "Chiến Quốc Sách - Ngụy Sách", trong đó ghi chép một đoạn về Ngụy Vương và Long Dương Quân. Sau này được truyền thụ rộng rãi dùng để chỉ đồng tính luyến ái giữa nam tử với nhau.

Một chàng trai trong trắng tự kiềm chế giống như trăng sáng trên bầu trời như vậy cũng sẽ sinh ra tình dục như người đàn ông bình thường, mà tất cả những điều này đều là vì ta.

Nhận thức được điểm này, ta không khỏi có chút kiêu ngạo.

Nhưng vào lúc này, Thẩm Túc lại đẩy ta ra.

Thuốc đã hết tác dụng, hắn khôi phục sức lực, rất nhẹ nhàng mà tránh thoát xiềng xích.

“Vì sao?!” Ta ngã ngồi ở cuối giường, rất tủi thân.

“Rõ ràng là anh cũng thích mà.”

Thẩm Túc vừa mặc áo vừa cụp mắt nói: “Em và anh là anh em, không thể làm chuyện rối loạn cung đình được.”

“Chuyện hôm nay anh sẽ không nói ra ngoài, nhưng không thể có lần sau.”

“Trên danh nghĩa thôi!” Ta không hết hy vọng vào bổ nhào vào người hắn, ôm chặt lấy hắn.

“Hơn nữa anh không nói, em không nói, không ai biết được đâu.”

“Anh trai, em thật sự rất thích anh, anh cứ để cho em đỡ thèm một chút được không?”

Trả lời ta là một hồi im lặng.

Thẩm Túc đẩy từng ngón tay của ta ra, động tác vô cùng dịu dàng lại tràn đầy sự vô tình.

“Bắt đầu từ hôm nay cấm túc nửa tháng, em cố gắng tự kiểm điểm lại đi.”

Ta mài răng oán hận nhìn hắn chằm chằm.

Tự kiểm điểm? Được, em sẽ để anh hiểu rõ em tự kiểm điểm như thế nào!

Nửa tháng sau, ta kiểm điểm ra được một sợi dây xích mới, dùng dây xích vàng ban đầu làm cơ sở, cộng thêm sắt luyện đặc biệt của nước Khải Tang luyện chế lại một lần, xinh đẹp lại rắn chắc, bảo đảm Thẩm Túc không thoát được.

Lần này xiềng xích đã đúng chỗ, nhưng Thẩm Túc đã có đề phòng, không chịu đụng vào đồ ăn đồ uống ta đưa, dỗ dành thế nào lừa gạt thế nào cũng không được.


Kết quả là, ta cũng chỉ có thể trông mong mà nhìn anh trai như hoa như ngọc lắc lư trước mặt, làm thế nào cũng không ăn được, trong lòng rất khó chịu!

Dưới sự mê hoặc của sắc dục, ta đã làm rất nhiều trò nham hiểm hèn hạ.

Bởi vậy, ta và Thẩm Túc đã mở ra một khoảng thời gian “Hắn trốn, ta đuổi, hắn mọc cánh cũng khó thoát”.

Mãi cho đến trước đây không lâu, ta biết được mình là nữ phụ độc ác thì mới vội vã dừng tay.

Ôi, đến tận bây giờ, nhớ đến dáng vẻ có thể được xưng là thần tiên của Thẩm Túc, thỉnh thoảng ta vẫn trông thấy mà thèm.

Thật ra rất nhiều lần trước kia ta đã nhốt Thẩm Túc thành công, thế nhưng lần nào hắn cũng có thể chạy thoát vào lúc quan trọng nhất.

Có thể là do số mệnh của người làm nữ phụ, dù thế nào cũng không chiếm được nam chính.

Chết tiệt!

“Chiêu Quân?” Giọng nam dịu dàng kéo suy nghĩ của ta lại.

Chẳng biết từ lúc nào mà Thẩm Túc đã đứng trước mặt ta, đang tập trung ánh mắt nhìn ta.

Tầm mắt ta không tự chủ được mà rơi trên đôi môi hắn.

Giống như vừa ăn gì đó, môi Thẩm Túc hiện ra vẻ bóng loáng liễm diễm, tựa quả hồng đã chín rục, tản ra mùi thơm ngát hấp dẫn.

Muốn hôn.

Nhưng mà…

Ta hít sâu một hơi, cố gắng đè nén sự xúc động đó, hỏi hắn: “Anh trai tìm em có chuyện gì vậy?”

“Không có chuyện gì thì không thể tới tìm em sao?” Giọng nói trong trẻo của Thẩm Túc lại mang theo sự cô đơn.

Trong lòng ta đột nhiên dâng lên cảm giác quái dị.

Không phải là Thẩm Túc nên trốn tránh ta sao?

Hắn không sợ ta vẫn có thể dùng thủ đoạn ép buộc hắn sao?

Trong lòng nghĩ như vậy, ta cũng hỏi như vậy.

Sau khi Thẩm Túc nghe xong thì sửng sốt, sau đó chợt cười lên.

Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu qua, tạo thành một vầng sáng, làm mờ đi khuôn mặt thâm thúy của hắn: “Dù thế nào thì em cũng là em gái của anh, cho dù có chuyện gì thì cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến tình nghĩa giữa chúng ta.”

Hắn dừng lại một chút, tiếp tục mở miệng: “Cho nên không cần trốn tránh anh khắp nơi đâu.”

Ta không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể gật đầu: “Ừm…”

Dù sao thì tính toán thời gian, nữ chính Phượng Khuynh Thành và Thẩm Túc cũng sắp gặp nhau rồi.

Đến lúc đó sẽ như thiên lôi dẫn lửa, hai người vừa gặp đã thích nhau, ta không cần tránh thì trong mắt hắn cũng không nhìn thấy được người phụ nữ nào khác ngoài nữ chính.

Thẩm Túc là người quan trọng nhất trong cuộc đời này của ta.

Nếu như ở bên Phượng Khuynh Thành mà hắn sẽ được hạnh phúc, vậy thì ta có thể buông tay chúc phúc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương