Edit: jena 

Nếu điều kiện thứ nhất là một quả bom thì điều kiện thứ hai chính là đầu đạn hạt nhân.

Gia chủ nhà họ Phong rốt cuộc chịu không nổi, đập bàn đứng dậy: "Mày lặp lại lần nữa cho tao nghe!"

Sắc mặt của những thành viên còn lại trong nhà cũng dần thay đổi.

Điều kiện thứ nhất họ còn có thể hiểu được vì có lợi cho bản thân, nhưng điều kiện thứ hai nếu không suy nghĩ cẩn thận có thể ảnh hưởng trực tiếp đến sự thịnh suy của cả gia tộc.

Ở đây thảm nhất là những anh chị em đã chen chân vào ghế quản lý ở công ty, nếu cha phải rời vị trí chủ tịch thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến bọn họ.

Anh trai cả cuối cùng nói: "Bạch Thanh, chuyện này không thể nói bậy."

Anh hai nói tiếp theo: "Anh biết mấy năm nay em hận cha, nhưng không thể lấy chuyện này ra giỡn được. Cha của chúng ta đã quản lý công ty nhiều năm như vậy, không một ai quen thuộc sự vận hành của công ty hơn ông ấy, tùy tiện chọn một người khác có phải quá mức hồ đồ rồi không?"

Một người anh khác đã không vừa mắt cậu từ lâu, cười lạnh hỏi: "Chẳng lẽ chú em muốn ngồi vào cái ghế đó à?"

Phong Bạch Thanh: "Tôi không có hứng thú với vị trí đó."

Cậu vẫn giữ nguyên bộ dáng từ tốn, nho nhã. Những kẻ điên tức đến hộc máu này dùng bao nhiêu lời khuyên hay uất hận cũng không thể lay chuyển được cậu.

Anh cả và anh hai nghe vậy thì lòng trầm xuống, biết chắc cậu sẽ không đổi ý.

Quả nhiên, cậu chậm rãi hỏi: "Chủ tịch đương nhiệm tự tiện lấy nguồn tài chính của công ty phục vụ cho mục đích cá nhân, gây nên tổn thất nặng nề cho công ty chẳng phải nên tự mình hối lỗi từ chức à?"

Cậu nhìn sang vị gia chủ mặt xám như tro tàn: "Tôi không làm ăn mua bán lỗ vốn, số tiền đầu cung cấp cho công ty thì phải giao cho người khiến tôi yên tâm chứ."

Cậu thong thả đứng dậy, cuối cùng nhìn xung quanh một vòng, mỉm cười: "Với tôi thì vị trí đó ai muốn ngồi cũng được, anh trai chị gái cô dì chú bác cứ từ từ bàn bạc, chỉ cần không phải là cha tôi, ai tôi thấy cũng không có vấn đề."

Gia chủ tức giận đến mức đứng không vững, một tay vịn bàn, một tay đỡ lồng ngực phập phồng: "Mày cứ nằm mơ đi!"

Ngữ khí của Phong Bạch Thanh vẫn nhẹ nhàng: "Tôi tất nhiên không miễn cưỡng cha rồi. Cha cứ tự mình suy nghĩ làm sau bù lại số tiền mình đã lấy từ công ty đi."

Cậu nói xong thì rời đi, vừa bước được nửa bước bỗng dừng lại, quay đầu bổ sung thêm: "Nhớ làm mọi việc theo trình tự nhé. Đuổi hết đám người kia đi khỏi gia tộc rồi đổi chủ tịch, sau đó hẵng đến tìm tôi. Chúc mọi người buổi tối vui vẻ, tôi đi trước đây."

Chú năm vội vàng gọi lại: "Con không ở lại đây dùng bữa?"

Phong Bạch Thanh: "Không."

Những người còn lại có việc muốn bàn nên không cản cậu.

Một đám người nhìn theo cậu cho tới khi khuất dạng, hoàn hồn ngồi về chỗ, suy nghĩ lại thảm cảnh của mình, vừa mất tiền, lại không thể tìm được người thay thế vị trí chủ tịch... Bọn họ ngồi giữa sân rộng trong không khí tĩnh mịch, đột nhiên nhận ra Phong Bạch Thanh đã không còn là một đứa trẻ yếu đuối dễ bắt nạt như ngày xưa.

Mấy năm nay cậu ta vẫn luôn ngoan ngoãn sống ở căn nhà cũ từ nhỏ, im lặng đến mức tưởng như ngậm đắng nuốt cay không màng thế sự nữa. Vì vậy khi cậu giàu có lên, bọn họ cũng không thấy cậu có uy hiếp gì, vẫn muốn chạy đến khống chế người.

Nhưng trải qua chuyện ngày hôm nay, một số ít đã nhận ra Phong Bạch Thanh không giống với vẻ ngoài một chút nào. Cậu tuy rằng lễ độ, nho nhã, nhưng không hề yếu ớt, là một người thâm sâu khó dò, khó có ai nhìn thấu. Nếu lần này cậu ta quyết định làm đến cùng... Trong lòng bọn họ phát lạnh, gần như không dám tưởng tượng tiếp.

Anh cả và anh hai cũng cảm thấy vấn đề nghiêm trọng vượt tầm kiểm soát.

Thật ra trước đây họ không quan tâm đến Phong Bạch Tâm, cũng không khát khao gì số tiền của cậu. Ngày thường không để ý đến, bây giờ mới cảm thấy cậu đáng sợ như thế nào.

Rõ ràng đứng ở vị trí xuất sắc nhất nhưng lại không để lộ ra nửa điểm đắc ý hay oán giận, chứng tỏ cậu đã sớm không còn quan tâm đến gia tộc này rồi. Cậu thông minh, nhẫn nại, lại còn tâm tư khó lường, chỉ với một câu đã đẩy ván cờ thắng thua rõ ràng, đến cuối cùng thì cậu muốn làm gì? Lại muốn làm gì gia tộc này chứ?

"Đều do Hồ Tiêu!" Có người đầu óc suy nghĩ nhiều mà hỏng mất, cảm thấy Phong Bạch Thanh thay đổi khác biệt như vậy nên đưa ra kết luận: "Bạch Thanh trước đây nào có như vậy, chắc chắn là do xúi bậy của Hồ Tiêu!"

"Chính xác! Hồ Tiêu cũng đấu đá với gia tộc của mình, thấy tình huống của Bạch Thanh trong nhà nên cổ vũ cậu ta làm liều, thật không biết xấu hổ!"

Những người nghe đến "tình huống của Bạch Thanh trong nhà" thì mặt già bỗng chốc đỏ gay lên.

Đặt tay lên ngực tự hỏi, bọn họ đối xử không tốt với Phong Bạch Thanh, còn tính kế với cậu, nếu không tự mình xấu hổ thì ai xấu hổ?

"Được rồi, bây giờ nói cái này thì có ích lợi gì?" Chú năm ngắt lời bọn họ, nhìn sang gia chủ: "Anh hai, bây giờ anh tính làm sao?"

Cơn giận của gia chủ chưa tiêu tán: "Tôi tuyệt đối không làm cho nó vừa lòng đẹp ý!"

"Theo lý thuyết, anh lấy tiền của công ty, anh nên có một lời giải thích thuyết phục cho các cổ đông khác." Chú năm chu đáo nói: "Nhưng chúng ta đều là người một nhà, đương nhiên sẽ không gây khó dễ cho anh, chỉ cần anh bù lại số tiền đó cho các cổ đông thì coi như chúng ta sẽ không nói gì về chuyện này nữa."

Vấn đề là tiền ở đâu để bù.

Gia chủ sa sầm mặt, gật gật đầu.

Lúc này đột nhiên có người nói: "Hay cho Bạch Thanh ngồi vị trí đó luôn đi?"

Hắn không đợi mọi người phản đối, nhanh chóng phân tích: "Mấy người cẩn thận nghĩ lại đi. Bây giờ cậu ta chơi với Hồ Tiêu, sau lưng Hồ Tiêu có Tần Triệu với Ất Chu, Ất Chu còn là "người định mệnh" của Đoạn Trì. Là một đống nhân mạch đó!"

Những người trung lập vô cùng kinh ngạc, cảm thấy vô cùng có lý.

Bọn họ đều là cá mặn ăn tiền lãi từ công ty, công ty càng phát triển càng tốt, bọn họ càng có nhiều tiền. Nếu Phong Bạch Thanh làm chủ tịch, có thêm hạng mục đầu tư với Tần Triệu hoặc Đoạn Trì, bọn họ còn lo lắng gì mà không có tiền?

Lúc trước bọn họ luôn nghĩ phải mổ gà mới lấy được trứng, nhưng thật ra nuôi gà lâu dài để cho nó đẻ nhiều trứng mới là thượng sách.

Ánh mắt chú năm hơi lóe lên, bất đắc dĩ thở dài: "Nhưng nó có muốn làm đâu, cũng không có kinh nghiệm quản lý."

Người trung lập: "Không muốn thì có thể khuyên mà, không có kinh nghiệm thì học! Ví dụ để gia chủ ở bên cạnh dạy bảo cậu ta không phải là được rồi à?"

Gia chủ đang muốn phát hỏa: "..."

Ông nghĩ lại hình ảnh chình mình và Đoạn Trì cùng nhau bàn công việc, đem lời phản đối nuốt ngược vào.

Người đang được hăng say thảo luận bây giờ đã rời khỏi nhà chính, quẹo vào một ngã rẽ.

Cậu biết đám người trong nhà kia vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn sẽ cho người đi theo mình nên không trực tiếp mang Hồ Tiêu và con thỏ nhỏ ra ngoài ăn cơm mà phải quay về nhà.

Bốn vị trợ lý không biết tình huống xảy ra ở nhà chính, cũng không nghe nói người nhà họ Phong muốn gây khó dễ gì cho Phong Bạch Thanh nữa, chỉ biết lo sợ bất an ngồi ở đình hóng gió chờ tin tức. Bây giờ thấy thiếu gia về, bọn họ giật mình đứng bật dậy, vội vàng ra đón: "Thiếu gia về rồi? Cậu ăn cơm xong rồi?"

Phong Bạch Thanh: "Chưa ăn."

Cậu quét mắt nhìn một cái: "Bây giờ các cậu dọn đồ rồi cút khỏi đây."

Sắc mặt bốn người tái nhợt: "Hả?"

Phong Bạch Thanh lười nói lại lần hai, quay sang nhìn vệ sĩ.

Bốn người thấy thế thì từ bỏ lựa chọn trình bày giải thích, trực tiếp quỳ xuống khóc rống xin tha. Bọn họ cũng là do bị lợi ích che mờ mắt, sớm biết theo Phong Bạch Thanh kiếm được tiền thì không làm gián điệp cho đám người kia rồi!

Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn màng rồi, dù họ có sám hối cầu tình, Phong Bạch Thanh cũng không dao động.

Cảnh Tây không quên duy trì vai diễn, tức giận đến hai mắt đỏ lên, chạy tới đạp mỗi người một cái, sau đó đứng bên cạnh vệ sĩ trực tiếp giám sát bọn họ cút đi.

Trong sân chỉ còn lại Phong Bạch Thanh và Hồ Tiêu.

Hồ Tiêu nhìn cậu: "Bây giờ chúng ta đi đâu?"

Phong Bạch Thanh: "Cũng đi dọn đồ."

Hồ Tiêu nghe xong liền biết là chuyển nhà, không khỏi huýt sáo vui vẻ.

Đầu tiên quậy banh nhà, sau lại tuyệt hậu một đám người giương nanh trả thù, cho vay tiền cứu vớt còn mình thì chạy ra ngoài không quan tâm nữa, chiêu này đúng là tàn nhẫn.

Cậu vỗ vỗ vai thiếu gia Phong: "Chú họ, chỉ có chú mới làm nổi."

Phong Bạch Thanh khiêm tốn: "Đều là công lao của các cậu."

Hồ Tiêu nghĩ đến biểu tình của đối phương khi nhìn thấy một đống người sa vào lưới, cảm thấy gây chuyện vô cùng vui vẻ, tủm tỉm cười cùng cậu vào nhà, nghe tiếng kêu to vọng từ xa, đoán là đám người bị trục xuất khỏi gia tộc.

Cậu cười nói: "Động tĩnh lớn như vậy coi chừng lên hot search."

Nhắc tới hot search lần trước, Phong Bạch Thanh bỗng nhớ ra một việc, thuận miệng hỏi: "Em họ của tôi có yêu thầm ai không?"

Hồ Tiêu: "Không có."

Tức khắc hai mắt cậu sáng lấp lánh: "Chú họ, chú muốn làm gì hả?"

Phong Bạch Thanh: "Không có gì hết."

Cậu nhớ lại hình ảnh lúc trước, cảm giác con thỏ nhỏ cong miệng cười khi đó không giống như đang nói dối.

Nhưng nếu thực sự có người trong lòng thì sao lại không nói cho Hồ Tiêu?

Cậu thay đổi cách hỏi: "Lần trước hot search, cậu có nhắn tin nói cho con thỏ nhỏ không?"

Hồ Tiêu: "Có chứ."

Phong Bạch Thanh: "Mấy giờ?"

Trực giác của Hồ Tiêu mách bảo có vấn đề, vô cùng cẩn thận: "Làm sao vậy?"

Phong Bạch Thanh: "Cậu trả lời trước đi."

Hồ Tiêu: "Không, cậu nói trước."

Hai người nhìn nhau vài giây, Phong Bạch Thanh liền không hỏi nữa, tiếp tục đi vào nhà.

Hồ Tiêu nhịn không được vì câu "yêu thầm" kia thực sự quá hấp dẫn.

Cậu vội vàng kéo chú họ lại: "Đừng đi đừng đi, tôi nói."

Phong Bạch Thanh cười như không cười nhìn cậu.

Hồ Tiêu: "Mỗi người một câu, tôi nói trước."

Phong Bạch Thanh gật đầu.

Hồ Tiêu: "Lúc đó tôi và Tần Triệu đang ngồi trên phi thuyền đi đến đây, vừa nhìn thấy hot search là đã nhắn tin cho cậu ta rồi."

Phong Bạch Thanh: "Tôi ăn cơm với cậu ta, cậu ta nhận được tin."

Hồ Tiêu: "Cậu ta nói là cậu ta nhắn tin với người mình yêu thầm?"

Phong Bạch Thanh: "Đúng vậy."

Hồ Tiêu: "Hay là cậu ta nói giỡn?"

Phong Bạch Thanh mỉm cười.

Hồ Tiêu đã hiểu, nghĩ thầm đến tám phần là sự thật.

Cậu lại nhìn Phong Bạch Thanh.

Bây giờ vấn đề nằm ở thời gian có khớp nhau hay không. Phong Bạch Thanh hỏi mấy giờ, đại khái là vừa hot search không bao lâu, cậu đúng là có nhắn cho đối phương một tin.

Phong Bạch Thanh đánh giá biểu tình của đối phương, hỏi: "Lúc trước thật sự là cậu ta vì muốn học đại học nên mới nghỉ việc à?"

Hồ Tiêu: "..."

Không không không, việc này không thể nghĩ sâu được.

Nhưng nói đi nói lại, nếu chú hai có thích ai đó thì sao lại không nói cho cậu biết?

Lúc này thì Cảnh Tây đã quay lại, thấy hai người đồng loạt nhìn về phía mình, không khí có chút vi diệu, hỏi: "Sao vậy?"

Phong Bạch Thanh và Hồ Tiêu trăm miệng một lời: "Không có gì."

Cảnh Tây không tin, alo hỏi cộng sự nhỏ.

Hệ thống nhỏ có thể tùy thời tùy lúc nhìn vào hoạt động của nhân vật chính, vì vậy kể lại cho cậu nghe một lần, phân tích: "Tôi cảm thấy Phong Bạch Thanh có lẽ là nghĩ cậu thích Hồ Tiêu nhưng không ở bên người ta được nên mới nghỉ việc."

Cảnh Tây dở khóc dở cười, nghe Phong Bạch Thanh muốn chuyển nhà thì trở về phòng mình.

Ba người dọn đồ xong thì ngồi xe ra ngoài ăn cơm sau đó mới đến biệt thự cao cấp mà Phong Bạch Thanh mới mua.

Hoàn toàn khác xa so với nhà ở của nhà họ Phong, nơi đây là thành phố mới, là một tiểu khu dành cho những người giàu có, an ninh kín cổng cao tường, sẽ không cho người lạ tùy tiện bước vào. Biệt thực có AI luôn dọn dẹp vì vậy có thể đến ở bất kỳ lúc nào.

Phong Bạch Thanh vừa xuống xe bước vào nhà thì điện thoại reng lên. Cậu nhìn màn hình, biết rằng đám người trong nhà đã họp xong, cuối cùng cũng phát hiện cậu chuyển nhà.

Tâm tình cậu vô cùng vui vẻ, ấn nút "Nhận".

Bên kia là chú năm: "Bạch Thanh, sao con lại dọn đi rồi?"

Phong Bạch Thanh: "Con không muốn ở đó nữa."

Bên kia có người nôn nóng xen mồm: "Nhưng khi nãy cậu ở nhà chính có nói chuyện này đâu!"

Phong Bạch Thanh ôn hòa hỏi lại: "Chuyện tôi dọn ra ngoài sao phải chờ ý kiến của mọi người nhỉ?"

Người xen mồm tức khắc nghẹn lại.

Nhớ đến một màn lúc nãy, hắn cào cào cổ, không biết vì sao không dám làm càn trước mặt Phong Bạch Thanh.

Chú năm hòa giải: "Không phải, chủ yếu là con không nói gì hết đã rời đi, do chúng ta lo lắng quá thôi."

Phong Bạch Thanh: "Ồ vậy à. Vậy bây giờ mọi người đã biết rồi, đừng lo lắng nữa."

Cậu nói: "Tôi không thích bị tính kế, mấy ngày nay mấy người đừng làm phiền tôi. Cứ thương lượng ai làm gia chủ đi rồi liên lạc lại."

Cậu không đợi đối phương mở miệng, trực tiếp kết thúc cuộc gọi.

Hồ Tiêu vỗ tay: "Chúc mừng chú họ, từ nay về sau cậu sẽ sống trong an lành vui vẻ."

Phong Bạch Thanh nghe xong thì thấy buồn cười, theo bản năng nhớ lại một câu nói, lúc này nhìn sang con thỏ nhỏ bên kia lại nhìn thấy cậu cong miệng cười.

Mà Hồ Tiêu sau cuộc đối thoại ban nãy lại hết sức lưu tâm đến hai người này, cũng không bỏ sót một màn đó.

Cảnh Tây nhìn qua hồ cá, chỉ tay vào một ngôi nhà: "Bây giờ Đoạn Trì đang ở bên kia."

Hồ Tiêu: "..."

Phong Bạch Thanh: "..."

Ra là vì Đoạn Trì ư?

Cảnh Tây thu lại tầm mắt, hỏi: "Chúng ta có qua thăm không?"

Phong Bạch Thanh và Hồ Tiêu lại trăm miệng một lời: "Không đi."

Cảnh Tây: "..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương