Sự Yêu Thương Của Tra Công
-
Chương 6: Tức phụ
Thử xong quần áo mới chứng tỏ ánh mắt Cố An Thành không đến nỗi tệ, ngay cả ước chừng số đo cũng phá lệ vừa vặn vô cùng. Trần Viễn căng thẳng, luống cuống nhìn Cố An Thành, chợt hắn tiến tới thấp thấp bên tai cậu thì thầm, "Quần áo này đều mua cho cậu, về sau thời điểm thi cử kiểm tra không được quên đưa tôi xem đáp án."
Trần Viễn bé ngoan gật đầu, này quá lắm cũng mới chỉ trải qua một cái sáng sớm, Cố An Thành liền biến hóa đến chóng cả mặt. Ban đầu còn nói chẳng qua chỉ vì muốn chép bài tập mà thôi, lúc ấy Trần Viễn vẫn có chút tin là thật, thế nhưng hiện tại Cố An Thành cứ như vậy mua cho cậu cả đống quần áo. Chưa nói đến tất cả những thứ này đều chả rẻ rúng gì, xong xuôi lại lấp ɭϊếʍ viện cớ hắn thực sự chỉ cần cậu truyền qua đáp án vào giờ kiểm tra, cái lý do này cũng quá là giả đi.
Dù ngờ vực đến đâu Trần Viễn thuỷ chung cũng không dám lên tiếng hỏi, cậu vẫn luôn sợ sệt Cố An Thành, mặc dù Cố An Thành bây giờ đối với cậu như vậy cậu rất vui vẻ, thế nhưng cậu lại sợ phía sau sẽ còn có sự tình khác kinh khủng hơn đang chờ chính mình.
Cố An Thành lại cho là mình thành công lừa được người ta, mang người theo giả vờ như muốn đi quậy phá kết quả hoá ra chỉ là dạo quanh một vòng, liền sau đó cùng nhau ăn cơm trưa mới chịu đứng dậy trở về trường học. Bởi vì quần áo hắn mua cho Trần Viễn siêu cấp nhiều, Cố An Thành liền đem túi to túi nhỏ trước tiên gửi nhờ trong phòng bảo vệ tránh khỏi phải bị người khác dòm ngó rêu rao, sắp xếp ổn thoả đâu vào đấy xong hai người lúc này mới trở về trong lớp.
Vương Huân vừa liếc mắt liền nhìn thấy hai người bọn họ trở về lập tức cười rộ lên, "Ai~ tao nói An Tử mày đúng là đồ không có lương tâm, chính mình trốn tiết ra ngoài chơi cũng không thèm nói với anh em bọn tao một tiếng. Môn số học chính là ác mộng của tao, lại phải ngồi nhìn cái mặt già nua kia của bà cô cả tiếng đồng hồ, ông đây sắp sửa ngán chết luôn rồi!"
Cố An Thành nghiêng đầu liếc hắn, "Lão tử cùng tức phụ đi dạo phố, mày mẹ nó còn muốn theo làm kì đà cản mũi à?"
Câu này của hắn vừa dứt, tiết thứ nhất buổi chiều còn chưa kịp bắt đầu toàn bộ phòng học đều sôi sùng sục. Tuy rằng thường ngày vẫn có một số đứa đùa giỡn gọi Trần Viễn là vợ, kia bất quá cũng chỉ vì muốn mua vui một chút. Nguyên do không ai không biết Cố An Thành ưa thích bắt nạt tiểu tử này, Trần Viễn cảm thấy Cố An Thành cùng bọn kia đúng là cá mè một lứa, thế nhưng đây là lần đầu tiên hắn ta lớn tiếng hào phóng như vậy nói —— Trần Viễn, là tức phụ của hắn.
Triệu Hải gào to lên, "Ơ cái đậu moá, sét đánh ngang tai gì đây?"
"Cố An Thành! Cậu nói chuyện chú ý ngôn từ!" An vị trước mặt Trần Viễn là một đại tỷ thoạt nhìn có chút ngốc, thấy Trần Viễn vùi đầu, mặt đỏ tới tận mang tai, bộ dáng hận không thể lập tức xuyên vào cái bàn. Cô gái một thân tinh thần trọng nghĩa nhất thời bạo phát, "Trần Viễn là nam hài tử, các cậu đều cứ suốt ngày đùa giỡn, khi dễ cậu ấy!"
Cà chớn suỵt nàng, "Hách Văn Tĩnh à Hách Văn Tĩnh, cậu tự lo tốt chính mình đi! Ở đây ồn ào cái gì! An Tử còn chưa thèm nói gì đâu?!"
Lúc thường quan hệ của Cố An Thành cùng những người khác cũng tính là tốt, dẫn đến bọn họ dồn dập mở miệng, ngươi một lời ta một lời vô cùng náo nhiệt.
"Anh Thành cũng quá cho cậu ta mặt mũi."
"Nói đùa một chút thì có sao, đừng nói là Hách Văn Tĩnh cậu yêu thích Trần Viễn, muốn sinh khỉ con cho cậu ta đi!"
Khắp nơi cười vang một mảnh, Hách Văn Tĩnh thế nhưng lại là một nữ hán tử gió đẩy không ngã, không chút nào bị loại nhạo báng này làm cho dao động, nàng trái lại điệu bộ chống nạnh, "Mấy người không biết xấu hổ nhưng mà bà đây vẫn còn muốn chút thể diện á! Cậu ngang nhiên gọi Trần Viễn là tức phụ của cậu, thế đã được Trần Viễn cho phép hay chưa?"
Cố An Thành nhíu mày, "Cậu rốt cuộc muốn thế nào?"
"Tôi chả muốn thế nào, tôi chẳng qua xem thường các cậu bắt nạt người khác. Trần Viễn rất tốt, cậu ấy không nên bị hết đám này đến cái đám khác thay phiên chế nhạo!" Hách Văn Tĩnh vốn đã nhẫn nhịn bọn họ từ lâu, mỗi lần đùa giỡn đều quen mồm quen miệng nói Trần Viễn là vợ nhỏ của Cố An Thành. Trần Viễn tốt tính, chưa bao giờ phản bác, mà dáng dấp kia nhìn qua liền biết đang rất sợ sệt cũng rất oan ức. Cậu ấy chẳng làm gì sai, đám người kém cỏi bại hoại này nên cho cậu ấy một lời xin lỗi thoả đáng.
Cố An Thành nở nụ cười, "Có phải là chế nhạo hay không, cậu tự mình đi hỏi Trần Viễn một chút."
Hách Văn Tĩnh sững sờ, này còn cần đến hỏi Trần Viễn? Có đứa bé trai nào nguyện ý bị người ta lấy chuyện như vậy ra để chế nhạo?
"Trần Viễn?" Hách Văn Tĩnh nhìn Trần Viễn trước sau vẫn luôn cúi thấp đầu, "Cậu nói đi, cậu nói, tôi cho cậu chỗ dựa."
Mặt Trần Viễn lúc này đã đỏ muốn bốc khói, trong đầu giống như có một đàn voi chạy qua, thậm chí cậu bắt đầu ù tai, nghe không rõ những người này đang nói cái gì, chờ khi Hách Văn Tĩnh đẩy bả vai cậu một chút, cậu mới hơi hơi tỉnh táo lại.
"Trần Viễn, cậu không sao chứ?" Hách Văn Tĩnh cảm thấy mặt Trần Viễn quá đỏ, có chút ngượng ngùng, "Xin lỗi a, tôi thật giống càng làm càng hỏng, bất quá cậu chỉ cần nói cho bọn họ biết, cậu căn bản không yêu thích danh xưng này có đúng hay không?"
Trần Viễn sững sờ nhìn xuyên qua nhóm người thấy Cố An Thành ngồi ở vị trí của hắn ôm cánh tay nâng cằm nhìn cậu, tuy rằng so với biểu tình ôn nhu cách khá xa lại khiến cho Trần Viễn nhớ tới thời điểm trêи sân thượng vừa mới tỉnh lại, thứ cậu nhìn thấy đầu tiên chính là đường cong hàm dưới của Cố An Thành.
Trần Viễn nói không nổi lời nào. Hách Văn Tĩnh một bên sốt ruột muốn chết, "Cậu không cần sợ bọn họ trả thù, tôi cùng lắm đi nói với giáo viên chủ nhiệm."
Cơ hồ tất cả ánh mắt đều tập trung lên người Trần Viễn, Trần Viễn khó xử hay không cũng chỉ có một mình Cố An Thành nhìn ra. Cố An Thành ở trường học có mặt mũi lại có thể diện, được cả tá người theo đuôi nịnh bợ, hắn căn bản không cần nghi kị điều gì. Trần Viễn ngược lại cái gì cũng không có, cậu sợ sệt thế giới này cho nên chưa từng một lần nói ra khỏi miệng ý nghĩ chân chính của bản thân. Cậu muốn nói cậu không phải vợ nhỏ của Cố An Thành, cậu chỉ là Trần Viễn, nhưng cậu cũng vì ngày hôm nay Cố An Thành đối với mình thân mật mà lay động, sợ hành động này sẽ bị coi thành "Kẻ phản bội".
Cố An Thành chỉ cần liếc cậu một cái là có thể đem lời trong lòng của cậu đoán được đại khái, tuy rằng Trần Viễn hiện tại còn chưa đặt hắn vào trong tim, nhưng nếu so ra bọn họ mới chỉ cùng nhau một buổi sáng đã tiến bộ được như vậy, chung quy cũng rất khá rồi.
Cố An Thành cấp cho Trần Viễn một nấc thang, "Xem như là tôi tự mình kêu chơi không được à, làm gì nghiêm túc như vậy."
Hách Văn Tĩnh men theo bậc thang này đi xuống, rốt cuộc so với Trần Viễn mở miệng trước, "Các cậu có hiểu nhân quyền hay không thế, nói mò cũng có tội đấy."
"Được được, cậu là bà cô của tôi, sau này chuyện gì cũng nghe bà cô chu toàn." Cố An Thành nói xong, chuông vào học buổi chiều cũng đồng thời vang lên, mọi người đều bị sự tình náo nhiệt này đánh cho cảm xúc dâng trào, tuy rằng vững vững vàng vàng ngồi về vị trí của từng người, nhưng thi thoảng vẫn có mấy tờ giấy nhỏ bay tới bay lui.
Cố An Thành theo thường lệ dựa vào trêи ghế quan sát Trần Viễn, thời điểm này hắn thuỷ chung vẫn còn là một thằng nhóc không hiểu chuyện, quá kiêu căng, cho nên đối với Trần Viễn là một loại áp lực. Hắn cần phải chậm rãi từng chút, khiến cho những người chung quanh đều theo thói quen thấy thái độ hắn đối với Trần Viễn bắt đầu thay đổi.
Chuyện này cũng khá đơn giản, hồi sơ trung chính hắn có bao nhiêu ngu xuẩn, thế mà đám người này còn cùng hắn hùa nhau làm bậy.
Lão sư bắt đầu giảng bài, Trần Viễn như trước nghe rất nghiêm túc, cúi đầu chép bài cũng đặc biệt cẩn thận, nói đến mới nhớ hắn vẫn khá ưa thích hình mẫu học sinh giống như Trần Viễn, nghiêm túc lại chăm chỉ. Chẳng lẽ mình đây là yêu thích cậu ấy ở điểm này?
Không có khả năng này đi, Cố An Thành nhớ tới đại biểu môn số học của lớp, nhất thời trêи cánh tay nổi đầy một mảng da gà.
Không, hắn không thích người đúng quy củ.
Vậy còn có thể là cái gì chứ?
Cố An Thành cứ như vậy nhìn chằm chằm cái gáy của Trần Viễn xuyên suốt một tiết, trong đầu lén lút đem da thịt nơi cần cổ kia ɭϊếʍ một lần lại thêm một lần, thuận tiện liền ở trêи đó lưu lại mấy cái dấu răng.
Chuông tan học đúng lúc vang lên, Cố An Thành thật vất vả thu hồi ánh mắt, liền nhìn thấy Vương Huân có chút quái lạ nhìn hắn, "Làm sao? Có rắm mau thả!"
"Mày không phải thích cậu ta thật chứ?" Vương Huân thông lệ lên lớp không khi nào nghiêm túc nghe giảng, bởi vậy không cẩn thận tại thời điểm tẻ nhạt vô tình phát hiện ánh mắt Cố An Thành đặt trêи người oắt con vô dụng kia. Thật là vl, cái kiểu ánh mắt kia thực giống như Cố An Thành tuỳ thời đều có khả năng xông lên lột sạch quần áo của Trần Viễn, "Tao cũng không phải muốn đùa giỡn, hỏi mày đó, mày thực sự muốn cái kia cái kia với Trần Viễn? Chỗ anh em với nhau, cứ nói thật không cần giấu diếm."
Thời khắc này, Cố An Thành liền quyết định từ chỗ Vương Huân bắt đầu khai thông chuyện này, hắn tung ra mê hoặc, "Buổi tối nhà tao, X-box?"
Vương Huân vừa nghe tới đã mãnh liệt gật đầu, thường ngày ngại nhờ vả gia gia, mỗi lần ra ngoài chơi đều phải đến phiên gia gia nói giúp một tiếng với bà nội, hắn mới được cấp phép cho chạy nhảy một hồi. Hôm nay Cố An Thành lại cấp cho một món hời lớn như vậy, Vương Huân như thế nào cũng nhất định không nghĩ bỏ lỡ, "Anh em nhớ ơn này của mày, đợi chừng nào bọn tao tốt hơn nhất định trả mày đầy đủ."
Cố An Thành đột nhiên phát hiện dùng Vương Huân làm thí nghiệm là việc làm rất không sáng suốt, tiểu tử này thường thường quá mức vẫn luôn nằm ngoài dự đoán mọi người, không phù hợp với bình quân trình độ đại chúng, nhưng là lời đã ra khỏi miệng, Cố An Thành không thể làm gì khác hơn là đem Triệu Hải cùng cà chớn cũng gọi tới, buổi tối cho bọn họ chơi vui chút là được.
Suốt một buổi chiều, Cố An Thành đều nghĩ đến chuyện của Trần Viễn, cũng suy nghĩ chính mình tại sao có thể trở về. Chút xíu manh mối căn bản đều không có, hắn càng nỗ lực suy nghĩ càng cảm thấy mờ mịt. Chân tướng giống như bị một tầng sương mù bao phủ, rõ ràng chỉ cần một cơn gió lớn là có thể thổi tan, thế nhưng từ đầu đến cuối đều không xuất hiện bất cứ cơn gió nào.
Trần Viễn bé ngoan gật đầu, này quá lắm cũng mới chỉ trải qua một cái sáng sớm, Cố An Thành liền biến hóa đến chóng cả mặt. Ban đầu còn nói chẳng qua chỉ vì muốn chép bài tập mà thôi, lúc ấy Trần Viễn vẫn có chút tin là thật, thế nhưng hiện tại Cố An Thành cứ như vậy mua cho cậu cả đống quần áo. Chưa nói đến tất cả những thứ này đều chả rẻ rúng gì, xong xuôi lại lấp ɭϊếʍ viện cớ hắn thực sự chỉ cần cậu truyền qua đáp án vào giờ kiểm tra, cái lý do này cũng quá là giả đi.
Dù ngờ vực đến đâu Trần Viễn thuỷ chung cũng không dám lên tiếng hỏi, cậu vẫn luôn sợ sệt Cố An Thành, mặc dù Cố An Thành bây giờ đối với cậu như vậy cậu rất vui vẻ, thế nhưng cậu lại sợ phía sau sẽ còn có sự tình khác kinh khủng hơn đang chờ chính mình.
Cố An Thành lại cho là mình thành công lừa được người ta, mang người theo giả vờ như muốn đi quậy phá kết quả hoá ra chỉ là dạo quanh một vòng, liền sau đó cùng nhau ăn cơm trưa mới chịu đứng dậy trở về trường học. Bởi vì quần áo hắn mua cho Trần Viễn siêu cấp nhiều, Cố An Thành liền đem túi to túi nhỏ trước tiên gửi nhờ trong phòng bảo vệ tránh khỏi phải bị người khác dòm ngó rêu rao, sắp xếp ổn thoả đâu vào đấy xong hai người lúc này mới trở về trong lớp.
Vương Huân vừa liếc mắt liền nhìn thấy hai người bọn họ trở về lập tức cười rộ lên, "Ai~ tao nói An Tử mày đúng là đồ không có lương tâm, chính mình trốn tiết ra ngoài chơi cũng không thèm nói với anh em bọn tao một tiếng. Môn số học chính là ác mộng của tao, lại phải ngồi nhìn cái mặt già nua kia của bà cô cả tiếng đồng hồ, ông đây sắp sửa ngán chết luôn rồi!"
Cố An Thành nghiêng đầu liếc hắn, "Lão tử cùng tức phụ đi dạo phố, mày mẹ nó còn muốn theo làm kì đà cản mũi à?"
Câu này của hắn vừa dứt, tiết thứ nhất buổi chiều còn chưa kịp bắt đầu toàn bộ phòng học đều sôi sùng sục. Tuy rằng thường ngày vẫn có một số đứa đùa giỡn gọi Trần Viễn là vợ, kia bất quá cũng chỉ vì muốn mua vui một chút. Nguyên do không ai không biết Cố An Thành ưa thích bắt nạt tiểu tử này, Trần Viễn cảm thấy Cố An Thành cùng bọn kia đúng là cá mè một lứa, thế nhưng đây là lần đầu tiên hắn ta lớn tiếng hào phóng như vậy nói —— Trần Viễn, là tức phụ của hắn.
Triệu Hải gào to lên, "Ơ cái đậu moá, sét đánh ngang tai gì đây?"
"Cố An Thành! Cậu nói chuyện chú ý ngôn từ!" An vị trước mặt Trần Viễn là một đại tỷ thoạt nhìn có chút ngốc, thấy Trần Viễn vùi đầu, mặt đỏ tới tận mang tai, bộ dáng hận không thể lập tức xuyên vào cái bàn. Cô gái một thân tinh thần trọng nghĩa nhất thời bạo phát, "Trần Viễn là nam hài tử, các cậu đều cứ suốt ngày đùa giỡn, khi dễ cậu ấy!"
Cà chớn suỵt nàng, "Hách Văn Tĩnh à Hách Văn Tĩnh, cậu tự lo tốt chính mình đi! Ở đây ồn ào cái gì! An Tử còn chưa thèm nói gì đâu?!"
Lúc thường quan hệ của Cố An Thành cùng những người khác cũng tính là tốt, dẫn đến bọn họ dồn dập mở miệng, ngươi một lời ta một lời vô cùng náo nhiệt.
"Anh Thành cũng quá cho cậu ta mặt mũi."
"Nói đùa một chút thì có sao, đừng nói là Hách Văn Tĩnh cậu yêu thích Trần Viễn, muốn sinh khỉ con cho cậu ta đi!"
Khắp nơi cười vang một mảnh, Hách Văn Tĩnh thế nhưng lại là một nữ hán tử gió đẩy không ngã, không chút nào bị loại nhạo báng này làm cho dao động, nàng trái lại điệu bộ chống nạnh, "Mấy người không biết xấu hổ nhưng mà bà đây vẫn còn muốn chút thể diện á! Cậu ngang nhiên gọi Trần Viễn là tức phụ của cậu, thế đã được Trần Viễn cho phép hay chưa?"
Cố An Thành nhíu mày, "Cậu rốt cuộc muốn thế nào?"
"Tôi chả muốn thế nào, tôi chẳng qua xem thường các cậu bắt nạt người khác. Trần Viễn rất tốt, cậu ấy không nên bị hết đám này đến cái đám khác thay phiên chế nhạo!" Hách Văn Tĩnh vốn đã nhẫn nhịn bọn họ từ lâu, mỗi lần đùa giỡn đều quen mồm quen miệng nói Trần Viễn là vợ nhỏ của Cố An Thành. Trần Viễn tốt tính, chưa bao giờ phản bác, mà dáng dấp kia nhìn qua liền biết đang rất sợ sệt cũng rất oan ức. Cậu ấy chẳng làm gì sai, đám người kém cỏi bại hoại này nên cho cậu ấy một lời xin lỗi thoả đáng.
Cố An Thành nở nụ cười, "Có phải là chế nhạo hay không, cậu tự mình đi hỏi Trần Viễn một chút."
Hách Văn Tĩnh sững sờ, này còn cần đến hỏi Trần Viễn? Có đứa bé trai nào nguyện ý bị người ta lấy chuyện như vậy ra để chế nhạo?
"Trần Viễn?" Hách Văn Tĩnh nhìn Trần Viễn trước sau vẫn luôn cúi thấp đầu, "Cậu nói đi, cậu nói, tôi cho cậu chỗ dựa."
Mặt Trần Viễn lúc này đã đỏ muốn bốc khói, trong đầu giống như có một đàn voi chạy qua, thậm chí cậu bắt đầu ù tai, nghe không rõ những người này đang nói cái gì, chờ khi Hách Văn Tĩnh đẩy bả vai cậu một chút, cậu mới hơi hơi tỉnh táo lại.
"Trần Viễn, cậu không sao chứ?" Hách Văn Tĩnh cảm thấy mặt Trần Viễn quá đỏ, có chút ngượng ngùng, "Xin lỗi a, tôi thật giống càng làm càng hỏng, bất quá cậu chỉ cần nói cho bọn họ biết, cậu căn bản không yêu thích danh xưng này có đúng hay không?"
Trần Viễn sững sờ nhìn xuyên qua nhóm người thấy Cố An Thành ngồi ở vị trí của hắn ôm cánh tay nâng cằm nhìn cậu, tuy rằng so với biểu tình ôn nhu cách khá xa lại khiến cho Trần Viễn nhớ tới thời điểm trêи sân thượng vừa mới tỉnh lại, thứ cậu nhìn thấy đầu tiên chính là đường cong hàm dưới của Cố An Thành.
Trần Viễn nói không nổi lời nào. Hách Văn Tĩnh một bên sốt ruột muốn chết, "Cậu không cần sợ bọn họ trả thù, tôi cùng lắm đi nói với giáo viên chủ nhiệm."
Cơ hồ tất cả ánh mắt đều tập trung lên người Trần Viễn, Trần Viễn khó xử hay không cũng chỉ có một mình Cố An Thành nhìn ra. Cố An Thành ở trường học có mặt mũi lại có thể diện, được cả tá người theo đuôi nịnh bợ, hắn căn bản không cần nghi kị điều gì. Trần Viễn ngược lại cái gì cũng không có, cậu sợ sệt thế giới này cho nên chưa từng một lần nói ra khỏi miệng ý nghĩ chân chính của bản thân. Cậu muốn nói cậu không phải vợ nhỏ của Cố An Thành, cậu chỉ là Trần Viễn, nhưng cậu cũng vì ngày hôm nay Cố An Thành đối với mình thân mật mà lay động, sợ hành động này sẽ bị coi thành "Kẻ phản bội".
Cố An Thành chỉ cần liếc cậu một cái là có thể đem lời trong lòng của cậu đoán được đại khái, tuy rằng Trần Viễn hiện tại còn chưa đặt hắn vào trong tim, nhưng nếu so ra bọn họ mới chỉ cùng nhau một buổi sáng đã tiến bộ được như vậy, chung quy cũng rất khá rồi.
Cố An Thành cấp cho Trần Viễn một nấc thang, "Xem như là tôi tự mình kêu chơi không được à, làm gì nghiêm túc như vậy."
Hách Văn Tĩnh men theo bậc thang này đi xuống, rốt cuộc so với Trần Viễn mở miệng trước, "Các cậu có hiểu nhân quyền hay không thế, nói mò cũng có tội đấy."
"Được được, cậu là bà cô của tôi, sau này chuyện gì cũng nghe bà cô chu toàn." Cố An Thành nói xong, chuông vào học buổi chiều cũng đồng thời vang lên, mọi người đều bị sự tình náo nhiệt này đánh cho cảm xúc dâng trào, tuy rằng vững vững vàng vàng ngồi về vị trí của từng người, nhưng thi thoảng vẫn có mấy tờ giấy nhỏ bay tới bay lui.
Cố An Thành theo thường lệ dựa vào trêи ghế quan sát Trần Viễn, thời điểm này hắn thuỷ chung vẫn còn là một thằng nhóc không hiểu chuyện, quá kiêu căng, cho nên đối với Trần Viễn là một loại áp lực. Hắn cần phải chậm rãi từng chút, khiến cho những người chung quanh đều theo thói quen thấy thái độ hắn đối với Trần Viễn bắt đầu thay đổi.
Chuyện này cũng khá đơn giản, hồi sơ trung chính hắn có bao nhiêu ngu xuẩn, thế mà đám người này còn cùng hắn hùa nhau làm bậy.
Lão sư bắt đầu giảng bài, Trần Viễn như trước nghe rất nghiêm túc, cúi đầu chép bài cũng đặc biệt cẩn thận, nói đến mới nhớ hắn vẫn khá ưa thích hình mẫu học sinh giống như Trần Viễn, nghiêm túc lại chăm chỉ. Chẳng lẽ mình đây là yêu thích cậu ấy ở điểm này?
Không có khả năng này đi, Cố An Thành nhớ tới đại biểu môn số học của lớp, nhất thời trêи cánh tay nổi đầy một mảng da gà.
Không, hắn không thích người đúng quy củ.
Vậy còn có thể là cái gì chứ?
Cố An Thành cứ như vậy nhìn chằm chằm cái gáy của Trần Viễn xuyên suốt một tiết, trong đầu lén lút đem da thịt nơi cần cổ kia ɭϊếʍ một lần lại thêm một lần, thuận tiện liền ở trêи đó lưu lại mấy cái dấu răng.
Chuông tan học đúng lúc vang lên, Cố An Thành thật vất vả thu hồi ánh mắt, liền nhìn thấy Vương Huân có chút quái lạ nhìn hắn, "Làm sao? Có rắm mau thả!"
"Mày không phải thích cậu ta thật chứ?" Vương Huân thông lệ lên lớp không khi nào nghiêm túc nghe giảng, bởi vậy không cẩn thận tại thời điểm tẻ nhạt vô tình phát hiện ánh mắt Cố An Thành đặt trêи người oắt con vô dụng kia. Thật là vl, cái kiểu ánh mắt kia thực giống như Cố An Thành tuỳ thời đều có khả năng xông lên lột sạch quần áo của Trần Viễn, "Tao cũng không phải muốn đùa giỡn, hỏi mày đó, mày thực sự muốn cái kia cái kia với Trần Viễn? Chỗ anh em với nhau, cứ nói thật không cần giấu diếm."
Thời khắc này, Cố An Thành liền quyết định từ chỗ Vương Huân bắt đầu khai thông chuyện này, hắn tung ra mê hoặc, "Buổi tối nhà tao, X-box?"
Vương Huân vừa nghe tới đã mãnh liệt gật đầu, thường ngày ngại nhờ vả gia gia, mỗi lần ra ngoài chơi đều phải đến phiên gia gia nói giúp một tiếng với bà nội, hắn mới được cấp phép cho chạy nhảy một hồi. Hôm nay Cố An Thành lại cấp cho một món hời lớn như vậy, Vương Huân như thế nào cũng nhất định không nghĩ bỏ lỡ, "Anh em nhớ ơn này của mày, đợi chừng nào bọn tao tốt hơn nhất định trả mày đầy đủ."
Cố An Thành đột nhiên phát hiện dùng Vương Huân làm thí nghiệm là việc làm rất không sáng suốt, tiểu tử này thường thường quá mức vẫn luôn nằm ngoài dự đoán mọi người, không phù hợp với bình quân trình độ đại chúng, nhưng là lời đã ra khỏi miệng, Cố An Thành không thể làm gì khác hơn là đem Triệu Hải cùng cà chớn cũng gọi tới, buổi tối cho bọn họ chơi vui chút là được.
Suốt một buổi chiều, Cố An Thành đều nghĩ đến chuyện của Trần Viễn, cũng suy nghĩ chính mình tại sao có thể trở về. Chút xíu manh mối căn bản đều không có, hắn càng nỗ lực suy nghĩ càng cảm thấy mờ mịt. Chân tướng giống như bị một tầng sương mù bao phủ, rõ ràng chỉ cần một cơn gió lớn là có thể thổi tan, thế nhưng từ đầu đến cuối đều không xuất hiện bất cứ cơn gió nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook