Lần đầu tiên Trần Vận Thành mặc âu phục đeo cà vạt, lúc soi gương anh chợt cảm thấy hơi xấu hổ, nhân viên bán hàng giúp anh chỉnh lại cổ áo và cổ tay áo, cứ khen anh đẹp mãi.

Anh lại nhìn mình trong gương thật kĩ, đúng là rất đẹp, hôm qua vừa đi cắt tóc, để lộ vầng trán cao và bóng loáng, có lẽ là vì tính cách nên đường nét ngũ quan của anh rất nhu hòa, đặc biệt là lúc mỉm cười, đôi mắt cong cong dễ làm người ta sinh ra cảm giác gần gũi.

Quan An Lâm thì khác, chỉ cần gã không cười, thì từ lông mày cho đến đường cằm đều làm người ta xuất hiện ảo giác tàn nhẫn, đặc biệt là mặc âu phục vào càng lộ ra vẻ lãnh khốc. Gã đứng trước gương rất lâu, rõ ràng là rất hài lòng với tạo hình này, rồi lại cố ý hếch mặt lên, để lộ đường cằm sắc bén của mình, còn nhíu mày với cả Trần Vận Thành nữa.

Trần Vận Thành không thèm để ý đến gã, anh hỏi gã đã chọn xong chưa, nếu đã chọn xong thì đi tính tiền.

Mua hai bộ âu phục hoàn chỉnh, Trần Vận Thành bỏ ra tổng cộng gần 4000 tệ, mà đó còn là mua hàng khuyến mãi, lúc quẹt thẻ và ký tên vào biên nhận, trái tim anh cũng đang rỉ máu.

Anh cảnh cáo Quan An Lâm là chỉ mua cho gã một bộ này thôi, nói gã phải biết trân trọng quần áo, sau này có trường hợp nào quan trọng mới được lấy ra mặc.

Quan An Lâm nói: “Đợi sau này giàu rồi chúng ta sẽ mua tùy thích.” Từ tầng đồ hiệu dành cho nam đi xuống, Quan An Lâm còn mua thêm một cặp kính đen ở trung tâm thương mại, gã cảm thấy cực kỳ hợp với bộ âu phục này, bản thân trông giống như một nhân vật hung dữ từ trong phim bước ra vậy.

Hội chợ thương mại kéo dài ba ngày, Trần Vận Thành mang theo rượu trắng do mình làm đại lý tới triển lãm, anh không có tiền để đăng ký một gian hàng tốt, nên tìm một chỗ rẽ ở bên ngoài, nơi có rất nhiều khách hàng qua lại.

Trong ba ngày đó, Trần Vận Thành đã đưa rất nhiều danh thiếp ra ngoài, quen được không ít xưởng rượu, đến ngày cuối cùng thậm chí còn ký được đơn hàng lớn trị giá mấy vạn, là một con số quá lớn đối với anh.

Tâm trạng Trần Vận Thành rất tốt, ngày cuối cùng kết thúc hội chợ, anh bảo Quan An Lâm lái xe thu dọn đồ đạc quay về cửa hàng trước, rồi gọi tất cả nhân viên trong cửa hàng đi ăn cùng với hai cô sinh viên đại học mà anh thuê đến làm việc ở hội chợ.

Hai cô sinh viên đó đều rất xinh, cực kỳ có thiện cảm với Trần Vận Thành. Trần Vận Thành cũng rất chiếu cố cho hai cô, lúc ăn cơm không chủ động bắt hai cô uống rượu. Bản thân anh thì vì tâm trạng tốt nên có uống một ít, anh cởi áo vest, chỉ mặc mỗi áo sơ mi ngồi dựa lưng vào ghế, hút thuốc mỉm cười nhìn Quan An Lâm vụng về nói chuyện với hai cô sinh viên đại học đó.

Ăn cơm xong, Trần Vận Thành bảo Quan An Lâm đưa hai cô sinh viên quay về trường. Anh ôm vai Quan An Lâm đi sang bên cạnh dặn dò mấy câu.

Quan An Lâm hơi mất hứng: “Anh nghĩ tôi là ai, tôi là người đứng đắn đó biết không.”

Trần Vận Thành mỉm cười.

Quan An Lâm hỏi anh: “Anh đi đâu?”

Trần Vận Thành dường như lại càng cười vui vẻ hơn, anh nói: “Tôi đi tìm Ninh Quân Diên.”

Quan An Lâm ‘chậc’ một tiếng, không muốn thể hiện thái độ nữa.

Trần Vận Thành buông bàn tay đang ôm vai gã, giơ tay lên vẫy vẫy bảo mọi người lúc lái xe về nhớ chú ý an toàn, rồi vắt áo vest lên cánh tay, tới ven đường gọi taxi.

Tối nay Ninh Quân Diên trực đêm ở bệnh viện, Trần Vận Thành cảm thấy hơi tiếc, nhưng anh thật sự rất muốn gặp hắn, nên ban nãy đã gọi điện hỏi xem hắn có bận hay không.

Ninh Quân Diên nói: “Không bận.”

Trần Vận Thành nói: “Em tới thăm anh nhé, mang theo bữa khuya cho anh luôn.”

Ninh Quân Diên nói với anh: “Mang em tới là được rồi.”

Trần Vận Thành ngồi trên taxi, ngước đầu lên dựa vào hàng ghế sau của xe, một lát sau thì giơ tay lên che mặt, anh uống rượu nên hơi choáng đầu, nhưng nhiều hơn cả là sự hưng phấn không thể nói rõ cũng không thể diễn tả được, anh không biết mình hưng phấn vì hội chợ thương mại lần này tiến triển thuận lợi, hay là vì sắp gặp được Ninh Quân Diên mà cảm thấy hưng phấn nữa.

Trong ba tháng anh đánh đổi cả tính mạng để kiếm tiền này, anh và Ninh Quân Diên không phải là không gặp nhau, nhưng mà không gặp được nhiều, thỉnh thoảng có tuần chỉ gặp nhau được một lần, thậm chí có lúc đã hẹn tối đó sẽ qua nhưng anh lại đột ngột lỡ hẹn.

Anh biết Ninh Quân Diên mất hứng, nhưng thật ra anh cũng rất nhớ Ninh Quân Diên. Lúc quá mệt mỏi, anh rất muốn đến sà vào trong lồng ngực của Ninh Quân Diên ngủ một giấc, để bản thân mình không cần phải làm gì cũng không cần phải nghĩ ngợi gì nữa, nhưng nhớ lại những lời Thư Dung nói với mình, nhớ đến hai mươi vạn mình còn nợ Ninh Quân Diên, anh ngay lập tức bắt buộc bản thân mình bỏ đi ý nghĩ đó, vốc nước lạnh rửa mặt rồi tiếp tục liều mạng.

Sắp rồi, Trần Vận Thành luôn tự nhủ, mọi chuyện sẽ ngày càng tốt đẹp hơn, giờ đã tốt thật rồi, tốt đến mức làm anh không nhịn được mà muốn gặp Ninh Quân Diên để chia sẻ niềm vui của mình với hắn.

Tòa nhà nội trú của bệnh viện vào ban đêm rất vắng vẻ, sau khi bước vào trong Trần Vận Thành lại mặc áo vest vào, anh đứng trước tấm gương ở đại sảnh tầng một, chỉnh lại cổ áo, vén lại tóc, cuối cùng dùng tay vỗ lên hai gò má ửng hồng của mình, rồi xoay người đi đến thang máy.

Chút kích động và hưng phấn kia vẫn chưa tan, làm khóe miệng anh không kiềm được mà hơi cong lên.

Phòng bệnh lúc này cũng rất yên tĩnh, đã sắp đến giờ ngủ rồi, rất nhiều cửa phòng bệnh đều đang đóng kín, chỉ thấp thoáng vang lên tiếng nói chuyện.

Trần Vận Thành đi thẳng tới cửa phòng làm việc của Ninh Quân Diên, rồi giơ tay lên nhẹ nhàng gõ cửa một cái.

Giọng nói trầm thấp của Ninh Quân Diên vang lên: “Mời vào.”

Trần Vận Thành kéo cửa ra một nửa, rồi ló người vào nhìn hắn.

Ninh Quân Diên mặc áo blouse, ngồi phía sau bàn làm việc, trên bàn có một quyển sách rất dày đang mở ra, trông giống như đang đọc sách. Hắn ngước lên nhìn Trần Vận Thành, không đứng dậy, mà hơi ngửa người ra sau dựa vào lưng ghế.

Trần Vận Thành mỉm cười, nói: “Em vào nhé.”

Ninh Quân Diên không nói gì mà chỉ im lặng nhìn anh.

Trần Vận Thành mặc bộ âu phục này đã mấy ngày rồi, vốn đến bây giờ đã quen, nhưng khi đứng trước mặt Ninh Quân Diên lại cảm thấy xấu hổ, anh bước vào phòng làm việc rồi trở tay đóng cửa lại.

Ánh mắt tĩnh mịch của Ninh Quân Diên tỉ mỉ nhìn anh từ đầu đến chân một lần, rồi nói với anh: “Lại đây.”

Trần Vận Thành đi đến trước mặt Ninh Quân Diên, rồi cúi đầu nhìn hắn: “Sao thế?”

Ninh Quân Diên chậm rãi giơ tay lên, ngón tay thon dài nắm chặt mép dưới của cà vạt, vòng qua ngón trỏ, rồi đột nhiên dùng sức kéo mạnh cà vạt của anh, làm anh khom người xuống, hôn lên môi anh.

Đây là nụ hôn có cảm xúc rất mãnh liệt, bọn họ đã hơn một tuần không gặp nhau rồi.

Dưới ảnh hưởng của cồn, Trần Vận Thành nhanh chóng động tình, động tác khom người làm anh hơi khó chịu, lúc Ninh Quân Diên ôm eo mình, anh thuận theo dạng chân ngồi trên đùi Ninh Quân Diên, hai tay ôm lấy vai Ninh Quân Diên.

Đó là một nụ hôn không dễ kết thúc chút nào.

Trần Vận Thành nhanh chóng cảm nhận được Ninh Quân Diên kéo vạt áo sơ mi của mình ra khỏi lưng quần tây, bàn tay ấm áp chui vào dán sát lên làn da trên eo anh.

Lúc bàn tay đó tiếp tục không an phận, Trần Vận Thành ép buộc chính mình kết thúc nụ hôn này, đè tay Ninh Quân Diên lại, nói: “Anh làm gì thế?”

Ninh Quân Diên lạnh lùng nói: “Em nói xem tôi làm gì?”

Trần Vận Thành nhìn hắn khẽ mỉm cười.

Ninh Quân Diên luồn ngón tay vào giữa những sợi tóc của anh, nắm chặt tóc anh kéo anh ngửa đầu ra sau, nói: “Em mặc như vậy không phải là đến quyến rũ tôi sao?”

Trần Vận Thành vội vã nói: “Đừng kéo, đau!” Anh hối hận vì lúc cắt tóc không bảo thợ cắt tóc cắt ngắn thêm một chút nữa, lại để cho Ninh Quân Diên có cơ hội nắm chặt tóc mình rồi.

Ninh Quân Diên không buông tay, mà chỉ thả lỏng sức mạnh, ánh mắt lướt một đường từ trên mặt anh xuống, đi qua hầu kết, cổ áo, rồi đến lồng ngực mở rộng dưới lớp áo vest âu phục của anh, hỏi: “Mặc như vậy làm gì?”

Trần Vận Thành nói: “Mặc như vậy là như thế nào? Đây không phải là âu phục à? Ai lại mặc âu phục để quyến rũ anh?”

Ninh Quân Diên dùng răng cắn chặt nút thắt trên cà vạt của anh, chậm rãi mở ra, môi dán lên hầu kết đang nhô ra của anh, nói: “Em đã muốn quyến rũ tôi thì nhanh cởi quần áo ra, đừng phí lời nữa.”

Trần Vận Thành nghĩ cho dù mình có mặc gì thì Ninh Quân Diên cũng sẽ nghĩ là mình đang quyến rũ hắn, bèn bất đắc dĩ nói: “Đừng quậy nữa, đây là phòng làm việc của anh, hôm nay anh còn đang trực đó.”

Ninh Quân Diên dừng động tác của mình lại, ngước lên nhìn anh: “Vậy em tới làm gì?”

Trần Vận Thành dùng tay nâng mặt hắn lên, nói: “Em nhớ anh, Ngôn Ngôn. Không chỉ thân thể nhớ anh, mà trái tim cũng nhớ anh.”

Ninh Quân Diên giống như con thú hoang bỗng nhiên bị thuần phục, thu hồi một phần sắc bén, giơ tay ôm Trần Vận Thành dựa lưng vào cái ghế mình đang ngồi, bàn tay hắn dán sau lưng Trần Vận Thành, nói: “Phòng trực có giường.”

Trần Vận Thành nhắm chặt mắt, khóe miệng hơi cong lên, nói: “Anh đừng mơ.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương