Sau tết, những cửa hàng trong khu chợ đều lần lượt mở cửa, chính phủ dốc sức phát triển khu chợ mới, nên dỡ bỏ khu chợ cũ ở khu phố cổ, dời tất cả các khu buôn bán tới đây, cũng lần lượt khai phá xung quanh, không chỉ cuối năm sẽ có tàu điện ngầm, mà còn có kế hoạch xây dựng một trung tâm mua sắm đồ nội thất lớn ở khu vực xung quanh.

Khi các cửa hàng lần lượt mở cửa, khách hàng cũng bắt đầu nhiều lên, có rất nhiều khách hàng vốn lấy hàng ở khu chợ cũ đều chuyển tới đây, vị trí cửa hàng của Trần Vận Thành rất tốt, mỗi ngày đều có không ít khách hàng mới đến hỏi giá cả.

Tính tình Trần Vận Thành dễ gần lại hào phóng, với ai cũng có thể nói chuyện nhiều thêm mấy câu, anh cố gắng giao hết công việc giao hàng cho Quan An Lâm, bản thân thì phần lớn thời gian đều trông coi trong cửa hàng, có rất nhiều vị khách chẳng mua gì cả mà chỉ hỏi giá, anh cũng nhiệt tình nói chuyện với người ta. Còn cả những vị khách lái xe tới chợ lấy hàng nữa, cho dù mua nhiều hay mua ít, anh đều chủ động chuyển hàng giúp người ta.

Công việc kinh doanh ngày càng khởi sắc, trước đó Tôn Thức Lượng đã hứa sẽ chia cho Trần Vận Thành một khoản hoa hồng bán hàng, nên thu nhập của anh cũng ngày càng nhiều. Mười mấy vạn mà anh nợ Ninh Quân Diên, trước kia luôn nghĩ muốn trả hết nợ là một việc quá xa vời, giờ bắt đầu cảm thấy có thể nhìn được điểm cuối rồi.

Tâm trạng dần thoải mái hơn, điều mà Trần Vận Thành lo lắng nhất là chuyện với Ninh Quân Diên.

Từ khi Ninh Quân Diên rời khỏi đây vào đêm đó, đã lâu lắm rồi hắn không đến tìm anh, nhưng những lời mà Ninh Quân Diên nói vẫn luôn khắc sâu trong lòng Trần Vận Thành.

Về sau Trần Vận Thành gọi điện thoại hỏi Ninh Quân Diên còn đau đầu không.

Lúc đó Ninh Quân Diên đang nằm ở trên giường, hắn nói với anh rằng: “Thỉnh thoảng.”

Trần Vận Thành rất lo lắng, anh nói: “Anh đi khám xem sao đi.”

Ninh Quân Diên nói: “Tôi kiểm tra rồi, là đau đầu do rối loạn thần kinh, không trị hết được.” Nhưng không hay phát tác, hắn không nói cho Trần Vận Thành biết mà thôi.

Trần Vận Thành nói: “Em tới thăm anh nhé.”

Ninh Quân Diên không lập tức trả lời, mà nói: “Em nghĩ xong chưa?”

Trần Vận Thành ngồi trên bậc thềm trước cửa tiệm, áo phao đã đổi thành áo khoác đệm bông dày, anh nhìn dòng người và xe thỉnh thoảng chạy ngang qua trước mặt, nói: “Chúng ta hẹn hò như những cặp đôi bình thường khác không được ư?” Nói xong câu đó, bản thân Trần Vận Thành cũng cảm thấy rất xấu hổ.

Ninh Quân Diên hỏi anh: “Mấy cặp đôi bình thường hẹn hò như thế nào?”

“Ăn cơm xem phim?” Trần Vận Thành chẳng biết rõ lắm, dù sao trong phim truyền hình cũng đều diễn như vậy cả, anh không biết còn cần phải làm gì nữa.

Ninh Quân Diên nói: “Em hẹn tôi ăn cơm xem phim à?”

Trần Vận Thành giơ tay lên nhẹ nhàng vỗ vỗ gò má, cứ cảm thấy hơi ngứa ngáy, anh nói: “Được không?”

Ninh Quân Diên lại hỏi: “Em đang theo đuổi tôi sao?”

Trần Vận Thành bị hỏi thế thì sửng sốt, anh tưởng bọn họ đã ở bên nhau rồi chứ, nhưng nếu Ninh Quân Diên đã hỏi như vậy, thì anh cũng lúng túng chọn cách thừa nhận: “Được không?”

Ninh Quân Diên nói: “Vậy thì chưa đủ, còn phải thuê phòng nữa.”

“Hả?” Trần Vận Thành hơi ngạc nhiên: “Lần đầu tiên hẹn hò đã thuê phòng rồi à?”

Ninh Quân Diên nói: “Nếu như em không khăng khăng muốn chuyển đi, thì cần phải ra ngoài thuê phòng à? Tôi vốn có thể ngày ngày ôm em ngủ.”

Có một khoảnh khắc, Trần Vận Thành cảm thấy dường như mình rất có lỗi với Ninh Quân Diên, nghĩ tới việc đi thuê phòng với Ninh Quân Diên, mặt anh đỏ lên, tim cũng đập rất dữ dội, anh nói: “Vậy được, anh rảnh ngày nào?”

Ninh Quân Diên nói với anh: “Tối mai.”

Trần Vận Thành nói: “Em sẽ sắp xếp thật tốt.”

Anh vừa dứt lời, Quan An Lâm lái xe van đi giao hàng ở bên ngoài về, dừng lại trước cửa tiệm.

Trần Vận Thành cúp máy, ngẩng đầu lên nhìn Quan An Lâm xuống xe.

Quan An Lâm đã cởi áo khoác, chỉ mặc một cái áo thun tay dài mỏng manh, gã đi đến ngồi xuống cạnh Trần Vận Thành, châm cho mình một điếu thuốc, rồi nói: “Tuyển thêm một người đi.” Giờ đi giao hàng, Trần Vận Thành bảo gã cố gắng chuyển hàng giúp khách, cứ như vậy lượng công việc trở nên ngày càng lớn, hiệu quả cũng trở nên thấp hơn.

Đương nhiên khách hàng thì lại rất vui.

Chỉ là Quan An Lâm phải tiêu hao quá nhiều thể lực, mỗi ngày quay về đều mệt mỏi vô cùng.

“Vất vả rồi,” Trần Vận Thành nói với gã: “Để tôi bàn bạc với anh Tôn, rồi tuyển thêm một người nữa hỗ trợ việc giao hàng.”

Quan An Lâm ngồi hút hết một điếu thuốc mới cảm thấy đỡ hơn một chút, Trần Vận Thành lấy áo khoác của gã ở trên xe xuống bảo gã mặc vào.

“Đêm nay ra ngoài ăn cái gì đó ngon ngon đi,” Quan An Lâm nói với Trần Vận Thành, gần đây gã cũng hơi dư dả, đương nhiên là vì Trần Vận Thành rất hào phóng với gã, trả lương cho gã rất hậu hĩnh.

Trần Vận Thành lắc đầu. Mỗi bữa cơm bọn họ đều ăn rất đơn giản, ở cổng chợ có quán bán cơm hộp mười đồng, giá rẻ mà lại đủ chất béo, rất thích hợp cho người làm việc chân tay, gần như mỗi ngày Trần Vận Thành và Quan An Lâm đều tới đó ăn.

Quan An Lâm nhận được tiền rồi là muốn cải thiện việc ăn uống.

Kết quả Trần Vận Thành vẫn từ chối. Anh phải gom tiền trả cho Ninh Quân Diên, hơn nữa anh phải chịu tiền bỏ ra đi hẹn hò với Ninh Quân Diên, anh không nỡ để Ninh Quân Diên ăn uống quá kém, thuê phòng cũng không thể là khách sạn quá rẻ.

Buổi tối, Trần Vận Thành nằm sấp ở trên giường, lấy điện thoại ra tìm chỗ ăn cơm, rồi tìm kiếm khách sạn ở gần đó, còn phải đặt trước vé xem phim.

Lần đầu tiên anh nhọc lòng làm chuyện như thế này, trước đây mời người ta ăn cơm toàn là ở quán cơm nhỏ ven đường, mấy đĩa thức ăn với hai chai bia là xong.

Quan An Lâm tắm rửa sạch sẽ đi ra, trước khi leo lên giường liếc mắt nhìn anh, thấy anh đang xem khách sạn, gã hơi mù mờ, bèn vừa leo lên giường vừa hỏi anh: “Xem khách sạn làm gì thế?”

Trần Vận Thành nói: “Tối mai tôi hẹn người ta ra ngoài ăn cơm, không về đâu.”

Quan An Lâm ngồi ở giường trên, lúc nghe thấy lời anh nói chợt nghĩ đến chuyện không tốt, gã cố gắng ló đầu xuống: “Anh đi cùng với tên họ Ninh kia à?”

Trần Vận Thành thờ ơ trả lời: “Ừ.”

Quan An Lâm hơi sốt sắng: “Hai người vẫn còn hẹn hò? Anh xem khách sạn làm gì?”

Trần Vận Thành không nói gì.

Quan An Lâm nói: “Anh muốn thuê phòng với anh ta?”

Trần Vận Thành giơ tay kéo chăn bên cạnh che hết đầu mình lại, không muốn trả lời câu hỏi của gã.

Quan An Lâm cảm thấy sợ hãi: “Anh muốn để anh ta chơi mông anh à?”

Trần Vận Thành từ trong chăn duỗi tay ra cầm điều khiển từ xa để ở bên giường, rồi dùng sức ném đi, không quan tâm có đập trúng Quan An Lâm hay không, anh mắng: “Chết đi!”

Cả một ngày hôm sau, Quan An Lâm đều thử ngăn cản Trần Vận Thành buổi tối đừng đi hẹn hò với Ninh Quân Diên.

Nhưng Trần Vận Thành hoàn toàn không có tâm trạng quan tâm đến gã, anh cứ nghĩ mãi nếu đã đồng ý đi thuê phòng, vậy anh cũng nên làm đến bước nào đó cùng Ninh Quân Diên.

Những cảm xúc vướng mắc trong quá khứ của anh vẫn chưa hoàn toàn biến mất, nhưng so với khoảng thời gian vừa ở nhờ trong nhà Ninh Quân Diên vừa không có công việc trước kia, giờ anh đã bình tĩnh hơn nhiều, thậm chí có lúc anh nghĩ cuộc sống sau này của mình đã có triển vọng hơn. Cảm giác an toàn mà anh khuyết thiếu chẳng ai có thể mang lại cho anh được, anh chỉ có thể tự mang lại cho bản thân mình mà thôi.

Hôm nay là thứ sáu, đến buổi chiều là cửa hàng chẳng có việc gì nữa, cả khu chợ đều vắng ngắt.

Trần Vận Thành ngồi xổm trước cửa tiệm, đang còn xem điện thoại.

Quan An Lâm cầm một chai coca, đi đến ngồi xổm xuống bên cạnh anh, muốn xem điện thoại của anh.

Trần Vận Thành lập tức khóa màn hình lại.

Quan An Lâm chẳng thể yên tâm nổi, gã hỏi anh: “Anh xem gì đấy?”

Trần Vận Thành nói: “Cậu đừng quan tâm.”

Quan An Lâm vừa uống coca, vừa nhỏ giọng nói: “Cẩn thận bị bệnh đó.”

Trần Vận Thành lập tức phẫn nộ nói: “Cậu đi chơi gái mới cẩn thận bị bệnh!”

Giọng anh hơi lớn, Ngô Hiểu Châu ngồi trong cửa hàng ngẩn tò te nhìn bọn họ, một lát sau, ánh mắt nhìn Quan An Lâm cũng thay đổi.

Quan An Lâm mất hứng, lúc sau chẳng thèm để ý đến anh nữa, mãi cho đến khi Trần Vận Thành sắp đi, gã mới hỏi: “Không về thật à?”

Trần Vận Thành nói: “Cậu đừng để ý đến tôi, buổi tối đi ngủ khóa cửa cho kỹ.”

Quan An Lâm muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn bực bội nhìn Trần Vận Thành rời đi.

Trần Vận Thành ra ngoài gọi xe, lúc ngồi trên taxi thì Quan An Lâm gửi cho anh một bức ảnh, là một cô gái trẻ mặc đồng phục cấp ba, tiếp đó gã gửi tới một dòng chữ: “Em gái tôi.”

Anh không nhịn được mà bật cười, không trả lời Quan An Lâm, mà cất điện thoại đi.

Nhà hàng và vé xem phim cho bữa tối do Trần Vận Thành đặt, anh đều chọn ở trung tâm thương mại lớn trong trung tâm thành phố.

Mặc dù sống ở thành phố này nhiều năm rồi, nhưng Trần Vận Thành rất ít khi tới mấy nơi như thế này, dù là giải trí hay mua sắm, thì nơi này cũng chẳng phù hợp với anh.

Lúc đợi Ninh Quân Diên ở tầng một của trung tâm thương mại, anh nhìn thấy rất nhiều cô gái trẻ ăn mặc và trang điểm rất đẹp, giống như đang xem phim thần tượng vậy, hoàn toàn không phù hợp với thế giới của anh.

Rồi có người từ phía sau dùng tay bịt kín mắt anh, giọng Ninh Quân Diên vang lên bên tai anh: “Nhìn đủ chưa?”

Trần Vận Thành quay đầu lại: “Anh đến rồi à?”

Tầm mắt Ninh Quân Diên vẫn còn nhìn cô gái mặc váy ngắn ở phía trước, hắn hỏi Trần Vận Thành: “Em đang nhìn gì đấy?”

Trần Vận Thành nói: “Không nhìn gì cả, em vẫn đang đợi anh.”

Ninh Quân Diên lạnh lùng nói: “Lần tới đổi sang chỗ khác.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương