Sư Tỷ Ta Không Muốn Cố Gắng Nữa!
-
32: Uy Hiếp Dụ Dỗ
Màn thuyết phục của Tô Vũ Dung kết thúc với thất bại không ngoài dự đoán.
Cho dù sau lưng nàng ta là một vị Thái Thượng trưởng lão nào đó của Thiên Hình điện Vân Mộng Thiên Cung, cho dù nàng ta đưa ra điều kiện mà tự cho là khá có thành ý, phản ứng của Tần Mộc Lăng vẫn mảy may như không.
Cuộc mật đàm chỉ kéo dài chưa đầy nửa khắc, khi Tô Vũ Dung bước ra khỏi viện với sắc mặt ủ rũ, những kẻ theo dõi ngoài sáng hay trong tối xung quanh đều không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.
Dù đều biết rằng với tư cách là đệ tử chính tông của Chưởng giáo chí tôn, Tần Mộc Lăng không thể nào dễ dàng bị lôi kéo như vậy, nhưng chuyện gì cũng sợ cái gọi là lỡ như.
Rất nhanh, đã có người bắt đầu cả gan thử nghiệm, một tấm bái thiếp tinh xảo được chuyển tay qua tầng tầng lớp lớp, sau khi được vài vị trưởng lão liên thủ kiểm tra, cuối cùng đã đặt trước mặt Tần Mộc Lăng.
"...Tiểu sư đệ, đệ phải nhớ kỹ, phàm là những thứ lai lịch không rõ ràng như thế này đều không thể tùy tiện tiếp xúc, để tránh bị ám toán."
Trong thư phòng, bàn tay ngọc hoàn mỹ của Tuyết Băng Tuyền khẽ mở ra trước mặt Tần Mộc Lăng, thuận theo nàng ấy vận chuyển huyền cơ, từng lớp màn chắn linh lực mỏng manh trơn mịn âm thầm hình thành, bao phủ trên bề mặt bàn tay ngọc, rồi mới cầm lấy tấm bái thiếp đó.
Thái Hư tinh không mênh mông vô bờ, các loại pháp thuật thần thông bí hiểm liên tiếp xuất hiện, loại pháp môn như kiểu dùng một món vật phẩm làm môi giới để thi triển thủ đoạn âm thầm hãm hại người này cũng không phải là chuyện mới mẻ gì, chỉ cần không cẩn thận là sẽ trúng chiêu.
Nếu thủ đoạn của kẻ bày mưu đủ cao minh, chỉ cần Tần Mộc Lăng dám trực tiếp chạm vào tấm bái thiếp này, dù chỉ là một sợi khí tức bị nó bắt được, nhẹ thì các thông tin bí mật của bản thân bị tiết lộ, nặng thì gặp phải một số chú nguyền Vu cổ độc ác quái dị tấn công, cho dù không chết thì cũng bị lột da.
"Sư tỷ nói phải."
Tần Mộc Lăng nhìn đại sư tỷ biểu diễn, bản thân chỉ thử vài lần đã học được tám chín phần mười loại pháp thuật nhỏ có tính ứng dụng cao này.
Tuy nó không có lực sát thương gì nhưng yêu cầu về khống chế và điều khiển linh lực cực kỳ cao, dù với tư chất của đệ tử chính tông cũng phải bỏ ra một phen công phu khổ luyện mới có thể vận dụng thành thạo.
Chủ nhân của tấm bái thiếp là đệ tử chính tông Lung Hân, thỉnh cầu của nàng giống như vị trưởng lão nội môn Tô Vũ Dung kia, đều là yêu cầu được gặp riêng Tần Mộc Lăng, bàn về một số chuyện.
"Tuy chỉ là gặp mặt nói vài câu thôi, nhưng nếu cứ dễ dàng đồng ý như vậy, e rằng sẽ khiến tiểu sư đệ của chúng ta quá mất giá."
Lạc Uyển Khanh mỉm cười nói, lúc này nàng mặc một bộ cung trang hoa mỹ màu đỏ rực, phác họa đường cong yêu kiều quyến rũ, dung mạo ngũ quan đẹp đẽ không tì vết, khí chất nóng bỏng duyên dáng phả vào mặt, bàn tay trắng nõn cố ý vô tình sượt qua người Tần Mộc Lăng.
"Vậy...!muội thấy nên thế nào mới tốt?"
Kỳ Nhã Lan nhíu mày nhìn chằm chằm vào động tác của nàng, hình tượng của nha đầu chết tiệt này trước kia toàn là giáp trụ đầy mình, không tô son điểm phấn.
Từ khi Tần Mộc Lăng đến thì nàng đã thay đổi tính nết, bắt đầu chăm chút trang điểm, có thể thấy được nàng chắc chắn là cố ý.
Tiếc là da mặt Tam sư tỷ rốt cuộc vẫn còn non, không thể bắt chước theo, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lạc Uyển Khanh trắng trợn ve vãn trên người tiểu sư đệ.
"Muốn gặp tiểu sư đệ cũng được, nhưng phải thể hiện thành ý, chi phí mỗi lần đến bái phỏng là năm trăm linh thạch thượng phẩm, hoặc đan dược tài nguyên có giá trị tương đương để đổi.
Bọn họ đều là người có bối cảnh có hậu thuẫn, chắc hẳn không thiếu chút lợi ích này." Lạc Uyển Khanh nghiêm túc nói.
"Rất tốt, ta không có ý kiến." Tuyết Băng Tuyền lập tức đồng ý.
"Vậy thì cứ thế đi."
Tần Mộc Lăng suy nghĩ một chút, thấy mình cũng không có lý do để từ chối, không ai chê nhà mình có nhiều tài nguyên cả.
Năm trăm linh thạch thượng phẩm không phải là con số nhỏ, nếu thế lực ngấp nghé Tần Mộc Lăng đủ nhiều, cuối cùng hắn có thể thu gom được bao nhiêu lợi ích thông qua cách này, hiện tại thật sự khó mà ước lượng.
Quả nhiên, sau khi tin tức truyền ra, những nhân vật muốn yết kiến Tần Mộc Lăng vẫn không thấy giảm bớt.
Sáng sớm hôm sau.
Trong thư phòng tao nhã tịch mịch, cuối cùng thì Lung Hân cũng đã được gặp Tần Mộc Lăng như ý nguyện.
"Quả không hổ danh là nhân vật phong vân mới xuất hiện trong tông môn, quả nhiên dáng dấp đẹp đẽ, khiến những thanh niên khôi ngô tự cao tự đại kia cũng không sánh bằng..."
Vẻ mặt Lung Hân phức tạp nhìn hắn, nghĩ đến lời dặn dò của vị nhân vật lớn phía sau mình, không khỏi đau đầu.
Kiểu nhân vật được trời ưu ái sâu dày, đại vận gia thân như Tần Mộc Lăng này, tất nhiên là đầu óc tỉnh táo, cực kỳ khó bị lừa gạt dụ dỗ.
Huống chi dù bản thân hắn có thể vì tuổi trẻ, không am hiểu thế sự mà phạm sai lầm thì những nữ tử vây quanh hắn kia cũng nhất định sẽ tranh nhau nhắc nhở bảo vệ, để mong giành được thiện cảm của hắn.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lung Hân không khỏi nảy sinh sự ghen ghét và không cam lòng sâu sắc.
Tuy rằng Tần Mộc Lăng với nàng vốn chưa từng quen biết, trước đây cũng không tồn tại bất kỳ xích mích nào, nhưng bản tính con người vốn là như vậy.
Hận người có, cười người không, đây là ác niệm mà đại đa số nhân loại đều không muốn thừa nhận trong đáy lòng.
Đối phương chỉ cần trưởng thành, chắc chắn sẽ là nhân vật thiên tài làm chấn động cả một thời đại.
Bạn lữ hoặc những người tùy tùng bên cạnh hắn cũng nhất định xuất sắc đến mức khó tưởng tượng.
Còn bản thân Lung Hân, trừ khi phần mộ tổ tiên bốc khói xanh, nếu không tuyệt đối không có khả năng lấy được một nam tử như vậy làm đạo lữ.
"Lung Hân sư tỷ, thời gian của ngươi không nhiều, xin hãy nói trọng điểm đi!"
Giọng điệu Tần Mộc Lăng nhàn nhạt, công bằng mà nói, vị thiếu nữ đối diện này cũng là một mỹ nhân khá xuất sắc, đặt vào kiếp trước khi là một quyền sư kiêu ngạo tứ phương, hoàn toàn thuộc hàng nữ thần có giá trị nhan sắc cao, vô số gã khổ sở tu luyện đạo liếm cẩu đến cực hạn, mà đối mặt với loại nữ thần trong mộng này e rằng ngay cả cơ hội liếm cũng không có.
Tuy nhiên cấp bậc loaị hàng này ở trước mặt mấy vị sư tỷ thì chỉ là cặn bã, nên lòng Tần Mộc Lăng không chút gợn sóng, bên ngoài còn một đống người đang chờ đấy.
Lung Hân cắn răng đè nén mọi ác niệm trong lòng xuống, gương mặt như hoa nở nụ cười dịu dàng: "Tần sư đệ, ta mang thiện ý của Lạc Di trưởng lão đến đây, chắc hẳn ngươi cũng có nghe nói đến danh vọng và tư lịch của bà ấy trong tông môn rồi, so với Chưởng giáo chí tôn thì thực ra bà ấy càng thích hợp trở thành thầy kiêm người dẫn đường cho ngươi hơn, không phải sao?"
Tần Mộc Lăng nhíu mày, vị Lạc Di Thái thượng trưởng lão này quả thật không phải người bình thường, thuộc về nhân vật cùng thời đại với Hằng Dịch lão tổ, hơn nữa nổi tiếng về pháp lực tu vi mạnh mẽ, so với Hằng Dịch lão tổ không am hiểu đấu pháp chém giết với người khác thì địa vị của bà ta trong tông môn quả thật cao hơn một bậc.
Đương nhiên, Lạc Di trưởng lão không phải thế lực của phe Chưởng giáo Mục Doanh Hoa, đôi bên từ trước đến nay vẫn luôn là quan hệ cạnh tranh, minh tranh ám đấu không ngừng, cho nên sau khi biết được sự tồn tại của Tần Mộc Lăng, vị đại nhân vật này chỉ thị đồ tử đồ tôn của mình đến đây dụ dỗ, thuộc về hành vi nước chảy thành sông.
"Tiểu sư đệ, ảnh hưởng thế lực của Vân Mộng Thiên Cung tuy không bằng trước kia, nhưng trong môn vẫn còn nhiều phe phái mạnh mẽ, chính bọn họ hợp lực chống đỡ bầu trời của tông môn."
"Mà trong đó, phe phái của Chưởng giáo Mục Doanh Hoa thực ra không có ưu thế quá rõ ràng, năm đó nàng có thể được vị trí Chưởng giáo, một phần là do vận may, mặt khác cũng là kết quả của việc các phe thế lực kiềm chế lẫn nhau, thỏa hiệp với nhau."
"Nếu như tiểu sư đệ ngươi là nhân vật có cơ duyên bước lên đỉnh phong, chứng đạo thánh vị, đương nhiên phải lựa chọn điều phù hợp nhất với lợi ích của bản thân, ngươi thấy thế nào?"
Nói xong, Lung Hân lấy ra một bình ngọc cổ dài, một thanh trường kiếm chuôi bằng ngọc tím tỏa ánh bảo quang đặt ra trước mặt Tần Mộc Lăng.
"Ba viên Huyền Thanh Tạo Hóa Chân Linh Đan, một kiện linh bảo thời viễn cổ, phần thành ý này hẳn là đủ rồi chứ? Ngươi thấy thế nào?"
Tần Mộc Lăng: "..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook