Sự Trỗi Dậy Của Đế Chế Đại Việt
82: Mâu Thuẫn Hai Hệ Tư Tưởng


Bỏ qua những tranh cãi trên triều đường và những âm mưu rắc rối phức tạp phía sau.
Lúc này đoàn chiến hạm của cha con nhà nhọ Trần sau khi nhận được công hàm trực tiếp từ Binh Bộ thì ầm ầm rời bến tiến về phía cửa biển Nam Triệu mà tiến vào Bạch Đằng Giang.

Tổng số chiến thuyền của thủy quân Vạn Ninh không nhiều, chỉ có 10 tiểu hạm và hai Trung Hạm bao gồm:
Tiểu chiến hạm dài 15m rộng năm mét.

Có một tầng đặt pháo mỗi bên mạn thuyền 3 khẩu pháo 3 pound mặt sàn thuyền xếp đầy bao cát, lan can Chiến hạm đã được cải tạo thành bọc một lớp thép mỏng bên ngoài.

Đây là chiến thuyền một cột buồm thẳng chính và hai buồm tam giác vía trước và sau.

Tiếp đó là hàng 4 cặp mái chèo.

Với sức chứa 50 người kể cả thủy thủ pháo binh, cộn thêm phụ binh chèo thuyền.
Trung hạm thì lớn hơn một chút với Chiều dài 23 m rộng 7m thuyền có hai tầng một lâu rõ ràng với hai cột buồm chính bố trí tinh vi, 6 cặp mái chèo, và 5 cặp pháo 3 pound bố trí hai bên trước sau bố trí hai thớt phảo 8 pound uy lực.

Chiến hạm có sức chứa 80 người kể cả phụ binh chèo thuyền.
Ngày 4 tháng 4 năm Tự Đức thứ 14, thủy quân Vạn Ninh xuất phát, đến dạng sáng ngày 6 tháng 4 thì thủy quân Vạn Ninh đã xuất hiện trên Bạch Đằng Giang.
Thật ra đánh Lê Duy Phụng không đơn giản như triều đình Huế tưởng tượng, và người biết rõ điều này chính là Diêu thiếu.

Diêu thiếu không hề nắm rõ những bước tiến của Lê Duy Phụng nhưng hắn cũng nắm sơ qua tình hình của nhánh quân này.
Lê Phụng tên thật là Tạ Văn Phụng, tên này đã từng pham gia đánh pháp vào những năm 1857-1859.

Vậy nhưng sau này tên họ Tạ đã mạo xưng là Lê Duy Minh con cháu nhà Lê để nổi dậy trống phá triều đình Huế tại Bắc Kỳ.

Trong thực tế Lê Duy Phụng có liên hệ cùng Pháp vì khi đó Pháp đang xâm chiếm Nam Kỳ.


Cuộc nổi dậy đã được các nhóm nổi dậy khác ở khắp Bắc Kỳ như Hải Dương, Bắc Ninh, Sơn Tây, Thái Nguyên, Tuyên Quang, Thanh Hoá, Nghệ An và hải tặc ngoài biển ủng hộ.
Đầu năm nay Lê Duy Phụng đã liên kết với một đạo trưởng tên Trường nổi lên ở miền Quảng Yên vào tháng 12 năm1860.

Thực tế, nếu không có gì thay đổi thì tháng 8 âm lịch năm 1861 quân của Phụng vây đánh tỉnh thành Hải Dương.

Triều đình phải sai Binh bộ Thượng thư Trương Quốc Dụng đem quân Kinh và quân Thanh-Nghệ ra công tiễu, giải vây.
Nhưng ngay lúc này đây Diêu thiếu quyết dẫn một ngàn quân thủy bộ binh tiến vào Hải Dương theo đường thủy, hắn quyết định va chạm trực tiếp cùng bộ binh của Le Duy Phụng tại các quận huyện ở Hải Dương ( Hải Dương lúc này khá rộng lớn, bao gồm cả Hải Phòng và Hải Dương).
Thật ra quân của Le Duy Phụng cũng không quá mạnh mẽ, lý do chính yếu khiến cho tình hình Bắc Kỳ trởi nên tồi tệ đó là.

Sau khi Nhà Nguyễn chính thức được thành lập năm 1802 và kiểm soát gần như toàn bộ lãnh thổ Việt Nam như ngày nay nhưng ảnh hưởng về chính trị và kinh tế của xứ Đàng Ngoài bao gồm phần lớn miền Bắc Việt Nam đã không còn như thời trước.

Hệ quả của chính sách bế quan tỏa cảng của triều đình Huế cùng sự buông lỏng cai trị đối với phần Đông Bắc đất nước đã khiến nhiều vùng đất thuộc địa bàn Hải Phòng khi đó thường xuyên ở vào tình trạng bất ổn chính trị, đời sống nhân dân bấp bênh do thiên tai và nạn hải tặc từ miền nam Trung Hoa.

Tinh thần binh sĩ Đại Nam tại các vùng này quả thật là sĩ khí đê mê, sợ chiến tránh chiến, chính lý do này mới là nguyên nhân chủ yếu khiến hải tặc nhóm của Lê Duy Phụng kiêu ngạo.
Diêu thiếu lãnh một đội chiến hạm dù là ít nhưng tất cả đều là thuyền chiến với súng pháo đầy đủ nên rất tự tin mà đi vào vung Nam Triệu cửa biển.

Thật ra Quang Diêu cũng muốn chạm trán thử qua một chút sức mạnh của hải tặc tại Cát Bà Đảo nhưng kì thay là lũ giặc này cũng không tiến hành va chạm cùng quân Vạn Ninh.

Vậy ra đội thuyền của Vạn Ninh cứ vậy mà thẳng tiến vào sông Bạch Đằng.
Còn một điều Diêu thiếu tự tin khi đối mặt với đội quân Lê Duy Phụng đó là tiềm lực sức mạnh của Diêu thiếu hiện nay đã thuộc hàng khủng.
Buôn “phấn” cùng buôn nhựa đen là một nguồn thu thập khổng lồ, thuộc dạng một vốn bốn mươi lời không nói, sự cởi mở giao thương của Vạn Ninh hoàn toàn trái ngược lại với tình hình chung của toàn Đại Nam lúc bấy giờ, cho nên hầu hết buôn bán xuất, nhập khẩu ra nước ngoài ở Bắc Hà đều thu phát tại Vạn Ninh, điều này đưa đến nguồn thu nhập lớn và thời cơ phát triển tựa như cơn gió thần cho Vạn Ninh, nơi hiện hiện đang phát triển vô cùng nhanh chóng và mạnh mẽ.
Diêu thiếu với tài năng của mình nhanh chóng biến Vạn Ninh trở thành trung tâm giao thương.

Bên cạnh những thứ đó, còn có một nguồn tiền bạc khổng lồ liên tục chảy vào túi của Diêu thiếu đó là nguồn tiền đến từ thế lực bí ẩn hiện đang trỗi dậy của Đại Nam, mà theo những điều tra của mật thám Diêu thiếu đã từ sớm nắm bắt được đó là từ vị Kỉ Anh quận công Hồng Đĩnh.
Là một người xuyên việt, Diêu thiếu không mất quá nhiều thời gian tìm hiểu, liền đã có nhận định chắc chắn đây chính là một vị đồng hương xuyên không của mình.

Bởi vì biểu hiện ưu dị của vị quận công này không hề có trong lịch sử, sự trỗi dậy của vị quận công này thậm chí còn mạnh mẽ hơn Diêu thiếu rất nhiều, và con đường vị quận công này đi cũng ngập tràn máu tanh.
Đầu tiên chỉ trong thời gian rất ngắn vị quận công này đã hoàn toàn làm chủ và tiêu hóa hết những thứ mà cha con họ Trần bỏ lại Hà Tĩnh, sau đó là thống nhất toàn bộ chính giới Hà Tĩnh, chưa hết vị quận công này còn thần không biết quỷ không hay bất ngờ chiếm lĩnh một phần lãnh thổ ở đảo Hải Nam, đây được coi như là bước đi vô cùng mạo hiểm, tranh giành một miếng thịt béo bở giữa muôn vàn con sói đói đang nhăm nhe nơi này, chính Diêu thiếu cũng không dám tự tin mình có đảm lượng và sự liều mạng đó, chỉ với đội quân cỡ đôi ba ngàn người lại xám vượt biển xuất chinh đánh một thế lực có trên vạn người chẳng những đã thành công lại còn đặt chân vững chắc trên đất đó và còn được sự ủng hộ của sĩ tộc và nhân dân nơi đó.
Ngay từ ngày đó Diêu thiếu đã có những bước suy tính rằng nên đặt một bút lớn đầu tư vào vị quận công này.

Đây cũng là một biểu hiện bình thường của con người mà thôi, và đặc biệt là dân xuyên việt thì lại càng vô cùng nhạy cảm với cơ hội và sự đầu tư.
Trong suy tính của Diêu thiếu thịt dù có nát trong nồi thì vẫn cứ là thịt, người Việt mình có nhân vật nổi trội thì nên giúp đỡ.

Dù sao, tất cả đều vì một Đại Nam hùng cường.
Vì vậy ngay từ khi Hồng Đĩnh bắt đầu đặt chân lên đất Nhai Châu, sứ giả Vạn Ninh đã bắt đầu len lỏi đến và bắt đầu có những hành động.
Đầu tiên là tiền bạc, thứ 2 là hàng hóa, thứ 3 là vũ khí, nguồn viện trợ bí mật không hoàn lại ấy gần như đổ ào ào vào đất Nhai Châu, gần như đã có công rất lớn trong việc giúp đỡ Hồng Đĩnh khắc phục thiệt hại trong cuộc chiến tranh giành Nhai Châu trong thời gian sớm nhất, qua đó cũng giúp Diêu thiếu đặt chân được những cơ sở tình báo quan trọng của mình trên đất ấy.
Số tiền bí mật viện trợ ấy tính ra chỉ tính trong 2 tháng đầu năm 1861 đã lên đến 15 vạn lạng bạc, và chiếm lấy một phần tư số tiền lợi nhuộn do buôn bán bột phấn kiếm được, số tiền này đều là tiền riêng Diêu thiếu và do cơ quan mật thám do đích thân Cẩu Tử chỉ huy dùng nhiều phương thức đổ vào thị trường Nhai Châu.
Cán Tướng quân mặc dù biết chuyện này, thế nhưng không hề biết cụ thể sự việc cho nên mặc dù biết Diêu thiếu đổ tiền như nước qua cửa nhà nhưng cũng chỉ làu bàu nói vài câu nhưng không hề có hành động gì đáng nói, bởi vì tiền này của Diêu thiếu kiếm được, và sự thông minh tài trí của Diêu thiếu Cán ca biết rõ, cho nên Diêu thiếu làm gì Cán ca cũng đều cho đó là hành động đúng đắn và không hề hỏi gì thêm.
Sự đầu tư của Diêu thiếu lên Nhai Châu bước đầu coi như thành công mĩ mãn.
Đầu tiên là kinh tế Nhai Châu nhanh chóng bình ổn sau chiến loạn, lương thực, hàng hóa cùng với yếu phẩm, khoa học kĩ thuật đã giải quyết được bước đầu những khó khăn sơ kì của Nhai Châu.
Chính Hồng Đĩnh cũng phải bất ngờ vì sự khôi phục đến khó tin này.

Vì trong kế hoạch của Hồng Đĩnh khôi phục và bình ổn lại Nhai Châu không thể nhanh được đến như vậy.
Diêu thiếu cũng không hoàn toàn là ném tiền qua cửa sổ, sự viện trợ tiền bạc ấy đã nhanh chóng kiếm lượng lớn tiền lời, đất đai và hệ thống kinh tế cho hồi đáp, chỉ trong thời gian ngắn đã kiếm lại được vốn, với suy nghĩ của mình Diêu thiếu tiếp tục đầu tư mạnh vào Nhai Châu, tiền đầu tư đến từ tiền lời và lượng lớn tiền bạc buôn thuốc phiện cứ thế ào ào đổ vào Nhai Châu.
Tiệc vui chóng tàn, Hồng Đĩnh vô cùng tinh minh, đặc biệt là sau khi cơ quan mật vụ đặc biệt mang tên mật vệ được thành lâp và đưa vào hoạt động đã nhanh chóng đánh hơi thấy có một bàn tay đang ra sức có những hành động trên đất của mình.
Không mất quá lâu Hồng Đĩnh liền đưa ra một loạt chính sách kinh tế mới, và điểm nhấn mạnh là toàn bộ kinh tế Nhai Châu đều thuộc sở hữu của Hồng Đĩnh, điều đó dùng một từ hiện đại để miêu tả thì đó là “ Quốc hữu hóa các sản nghiệp tư bản”
Còn dùng từ chợ búa một chút thì đó chính là ăn cướp trắng trợn.
Bằng ưu thế quân quyền tuyệt đối của mình Hồng Đĩnh đã nghiền nát mọi trở ngại, đưa nền kinh tế Nhai Châu trở thành nền kinh tế quân sự chỉ huy, do chính Hồng Đĩnh toàn quyền.
Toàn bộ sản nghiệp cùng cơ sở của Diêu thiếu chỉ trong một đêm hoàn toàn mất trắng, nhân viên hầu hết bị bắt đi làm công nhân, nông dân, phu khai thác mỏ,
Bến cảng Nhai Châu vốn đã hơi khôi phục được một chút láo nhiệt bỗng chốc biến mất tăm, thay vào đó là biến thành một khu công nghiệp và khu quân sự khổng lồ.
Thiệt hại về kinh tế là vô cùng to lớn, bởi chỉ trong mấy tháng Diêu Thiếu đã đổ vào đó ít nhất hơn 30 vạn lạng bạc, nếu ai chưa hình dung ra số tiền đó to lớn thế nào thì chỉ cần nghĩ đến triều đình huế sau khi kí hòa ước vs Pháp bị buộc bồi thường chiến phí hơn 2 triệu lượng và làm cho nhà Nguyễn lao đao, còn phải thu thêm thuế khiến nhân dân bất mãn và vô số cuộc nổi dậy nổ ra là biết 30 vạn lượng đó to như thế nào.

Thế nhưng Diêu thiếu với tinh thần vì một Đại Nam hùng cường không hề đau lòng về số tiền đó, bởi vì dù sao cũng chẳng chảy ra ngoài, Diêu thiếu tin chắc rằng chẳng bao lâu sau số tiền đó lại chảy vào tay mình thôi bởi vì những hành động đầy thiện cảm của mình có thể sẽ đánh động vị đồng hương xuyên không kia.
Quả thật như vậy, sau những lần chạm chán nảy lửa, mật thám Diêu thiếu và mật vệ Hồng Đĩnh bắt đầu hiểu biết về nhau, hai bên bắt đầu tiếp xúc.
Thông qua sứ giả Diêu thiếu chẳng ngại ngần một lần vung bút 10 vạn lượng bạc tiền súng ống bán cho Hồng Đĩnh.
Số vũ khí này quả thật như là đưa than ấm trong ngày tuyết rơi, góp phần rất lớn cho lực lượng Vệ Quốc quân của Hồng Đĩnh, trong điều kiện hiện tại, quân đội mở rộng thế nhưng vũ khí vô cùng thiếu thốn, binh sĩ chủ yếu là dùng vũ khí thu được từ địch nhân và súng hỏa mai thô sơ tự chế.

Hồng Đĩnh đã ra sức bắt liên lạc với thương nhân nước ngoài mong muốn được hợp tác, thế nhưng hiệu quả không lớn cho lắm, bởi vì trước đây ở Đại Nam không có đầu mối, hiện tại thì các thành chủ xung quanh thù địch kìm kẹp dẫn đến cô lập.
Kế đó khi Hồng Đĩnh tiến hành thực hiện kế hoạch “ Đại Nhảy Vọt” thì sự giúp đỡ của Diêu Thiếu lại càng to lớn, bên cạnh những sản nghiệp trước đây ở Nhai Châu nửa quyên tặng nửa bị cướp đoạt, chuyển hết cho Hồng Đĩnh, Diêu thiếu còn ra sức tiến cử các máy móc kĩ thuật tiên tiến phương Tây, cùng với hàng hóa vũ khí cho Hồng Đĩnh, dây truyền sản xuất súng hỏa mai công nghiệp đầu tiên của Hồng Đĩnh cũng là có sự giúp đỡ to lớn của Diêu thiếu.

Bởi trước đây súng hỏa mai Hồng Đĩnh vốn dĩ chỉ sản xuất theo hình thức thủ công, do các công tượng chế tạo chất lượng và số lượng vô cùng kém cỏi.
Lượng lớn nhân khẩu bị điều đi làm trong các ngành nghề dẫn đến nguồn dự trữ lương thực chiến lược cung cấp cho quân đội và nhân dân Nhai Châu xuất hiện thiếu hụt, ở nhiều khu vực trong thành thị bắt đầu thực thi chế độ tem phiếu lương thực nghiêm ngặt đến nghẹt thở.

Có kẻ vì lợi dụng chức quyền ăn trộm vài túi gạo liền bị lôi ra bắn chết.
Hồng Đĩnh đã từng tuyên bố” Ta sẽ bắn bất cứ kẻ nào tham ô của công dù chỉ là một đồng” khiến tình hình trở lên căng thẳng tột độ, tuy nhiên khi biết việc đó, lập tức Diêu thiếu xuất ra hơn 10 vạn lạng bạc mua thóc lúa trên toàn miền Bắc chở ra cho Nhai Châu với hàng trăm lượt thuyền chở lương thực đi lại như con thoi trên biển đông, từ đó Hồng Đĩnh có thể yên tâm xây dựng nền kinh tế kế hoạch hóa của mình.
Những sự giúp đỡ của Diêu thiếu cũng đổi lại được những lợi ích không hề nhỏ, đầu tiên là sự công nhận của Hồng Đĩnh, bởi người tinh minh đều biết nhìn sự việc, những hành động của Diêu thiếu chẳng mấy chốc bị Hồng Đĩnh nhìn ra và có nhận định đây cũng chính là một dân xuyên không giống như mình, tình cảm đồng hương xuyên không khiến cho mối quan hệ hai bên ngày càng khăng khít.
Thời gian đầu Hồng Đĩnh đúng là thiếu thốn tiền bạc, thế nhưng chỉ thời gian rất ngắn sau đó, tiền tài từ các hoạt động quốc hữu hóa và cướp bóc thành chủ cũ giúp Hồng Đĩnh có đủ tiền để thanh toán các khoản cho vay của Diêu thiếu.
Chưa hết, khi biết các thế lực xung quanh có ý đồ đối với Nhai Châu.

Đội quân xâm lấn vô cùng đông đảo và hùng mạnh lên đến vài vạn người, lo lắng cho người đồng hương xuyên không này gặp khó khăn, Diêu thiếu đã lập tức đưa ra thỉnh cầu muốn hỗ trợ một đội quân nhỏ, ước chừng mấy trăm người với đầy đủ vũ khí lương thực mong giúp đỡ Hồng Đĩnh chiến đầu chống lại các thế lực xung quanh và bảo vệ mình, đây là đội quân thiện chiến thuộc dòng chính của Diêu thiếu, cho nên hành động này được coi là hết tình hết nghĩa với người đồng hương này.
Tuy nhiên Hồng Đĩnh chỉ nhận vũ khí lương thực chứ không hề nhận người, và các trận chiến thần tốc sau đó cho thấy Hồng Đĩnh có đầy đủ tài năng và sức mạnh để tự bảo vệ mình.
Đến lúc này khi nhìn nhận lại thì Nhai Châu đã phát triển thành con quái vật khổng lồ, vượt qua Vạn Ninh cả về kinh tế chính trị quân sự, với hàng vạn quân thiện chiến đã từng xung phong trận mạc, kinh tế đã vững chắc ở cả công nghiệp và nông nghiệp, chế độ chính trị bên Hồng Đĩnh sau khi thanh tẩy máu tanh thì đã lột cũ lấy mới năng lực vô cùng mạnh mẽ, thì nội bộ hai bên bắt đầu có chút xa cách.
Bởi Hồng Đĩnh không thể chịu đựng được có một hệ thống mật thám trên đất của mình, Quang Diêu cũng rất khó chịu khi Hồng Đĩnh cũng bắt đầu cho mật vệ và một số thành viên quan lại do Hồng Đĩnh nắm thóp bắt đầu ngo nghoe ở Vạn Ninh.
Thêm nữa, lượng tiền bạc hằng năm Hồng Đĩnh kiếm được thông qua đúc lậu tiện tệ đổi cho nhà Thanh, tiền chiến lợi phẩm qua các cuộc chiến tranh, tiền xét nhà diệt tộc hầu hết rơi vào tay Diêu thiếu, sau đó hóa thành máy móc, nhân công kĩ thuật, súng ống đạn dược, nhà xưởng.

Tổng kinh ngạch xuất nhập khẩu đôi bên đã lên đến hơn 300 vạn lạng bạc, số lượng đủ để mọi người bắt đầu nổi lên tâm địa xấu xa.
Tuy nhiên, tất cả những thứ đó chỉ là phần phụ nhỏ cho mâu thuẫn của hai bị đại lão xuyên không này.
Mâu thuẫn lớn nhất chính là hệ tư tưởng và kinh tế.
Đầu tiên ta nói về mâu thuẫn kinh tế trước:
Khi cả Vạn Ninh và Nhai Châu đều có vị trí địa lí phù hợp phát triển giao thương buôn bán với bên ngoài.

Lúc đầu thương nhân Đại Nam từ phía Diêu thiếu nắm giữ hầu hết nguồn buôn bán này, vì nể tình đồng hương xuyên không, thị trường khổng lồ Đại Nam xuất phát từ Vạn Ninh thường đem Nhai Châu làm điểm chung chuyển tập kết hàng hóa để buôn bán với thế giới, điều này khiến cho Nhai Châu thu lượng lớn thuế má và phồn vinh trông thấy, thế nhưng khi Hồng Đĩnh nhận thấy nguồn lợi lớn trong giao thương và sự lũng đoạn buôn bán của thương nhân Vạn Ninh, liền muốn chia một chén canh, bởi vì kinh tế phục vụ quân sự cho nên ngoại thương rất kém.

Hồng Đĩnh liền thành lập bộ công thương với lòng cốt là thương đoàn Linh Sơn do Lão Phúc chỉ huy, nắm giữ toàn bộ hoạt động giao thương của Nhai Châu, đội quân thương nhân này được chính Hồng Đĩnh mở lớp đào tạo bài bản, được tuyển chọn khắt khe có lòng trung thành cao độ, cho nên nhanh chóng vượt mặt các đại ca lâu đời của Vạn Ninh.
Nó thâm nhập trên toàn lãnh thổ Hải Nam và nhanh chóng nắm giữ mạch máu giao thương toàn đảo, khi thương đoàn Linh Sơn hùng mạnh đã trực tiếp uy hiếp thương đoàn Vạn Ninh.
Bởi vì Diêu thiếu cố ý trợ giúp Hồng Đĩnh cho nên hầu hết hàng hóa đều mang sang Nhai Châu buôn bán, mặc dù thời gian đầu lũng đoạn nhưng khi thương đoàn Linh Sơn nổi lên thì nó nhanh chóng chịu lép vế trước sức mạnh tuyệt đối của thương đoàn Linh Sơn.
Bởi vì thương đoàn Vạn Ninh là tập hợp các nhà tài phiệt thuộc tập đoàn tài phiệt Bắc Hà ủng hộ cha con họ Trần, cho nên về bản chất không hoàn toàn thống nhất và có đủ cơ cấu chặt chẽ.
Ngược lại thương đoàn Linh Sơn lại do Hồng Đĩnh lập ra, có trường lớp đào tạo thương nhân, có quốc khố chống đỡ, có chính sách bản địa ủng hộ, và càng quan trọng hơn là có quân đội che chở.

Hoạt động hoàn toàn theo sự chỉ huy thống nhất của Hồng Đĩnh, Bộ công thương được lập ra hoàn toàn là một cơ quan được lập nhằm biến các ý đồ kinh doanh của Hồng Đĩnh thành kế hoạch và đem thực thi.
Thêm nữa uy vọng ở Hải Nam của Hồng Đĩnh đang như mặt trời giữa trưa, cho nên hầu hết các thế lực ở Hải Nam đều bán mặt mũi cho thương đoàn Linh Sơn, chính vì điều này nó hoàn toàn nhanh chóng có đủ sức để cạnh tranh với thương đoàn Vạn Ninh một cách sòng phẳng.

Bằng nguồn tiền tài và trữ lượng hàng hóa của mình, cả một nền kinh tế phục vụ cho mình nó, thì không hùng mạnh mới là lạ.
Một điều quan trọng là Hồng Đĩnh nắm giữ lượng thương thuyền và chiến thuyền tịch thu được vô cùng khổng lồ sau khi chiến thắng, đồng thời đe dọa các thế lực xung quanh chiếm được thêm một số, dẫn đến thương đoàn Linh Sơn nắm trong tay số thương thuyền lên tới hàng trăm chiếc, hoàn toàn có khả năng làm ăn độc lập, thậm chí đi thuyền qua Đại Nam, nhà Thanh, Nhật Bản buôn bán, và đỉnh điểm nhất là thương đoàn Linh Sơn trắng trợn tiến vào Bắc Hà giao thương, gần như đã cắt thịt của tất cả các thế lực Bắc Hà.

Vạn Ninh bị Nhai Châu hớt tay trên dẫn đến thiệt hại kinh tế to lớn.

Thương nhân các nước sẽ có xu thế dừng lại ở Nhai Châu trước, sau đó mới đến Vạn Ninh.

Đương nhiên là ngoại trừ đoàn thương nhân người Mỹ của Robert , ! À nhưng thật ra thương nhân lớn nhất vẫn là Robert của K&R
Sau các thiệt hại lớn, đôi bên bắt đầu phản kích, và cùng thiệt hại nặng nề dẫn đến đình chiến, tất nhiên khi Hồng Đĩnh vào Nam đánh Pháp, thì hoạt động hại mình hại người không có lợi cho quốc gia dân tộc này bị Diêu thiếu đơn phương chấm dứt, Hồng Đĩnh cũng không để ý đến chiến tranh kinh tế nữa mà chú trọng vào quân sự.
Đây là mâu thuẫn kinh tế, đương nhiên mâu thuẫn kinh tế có thể dùng các biện pháp để điều giải được, thế nhưng mâu thuẫn về hệ tư tưởng thì lại không có cách nào.
Cái mà Quang Diêu muốn để lại cho dân tộc là một tấm gương về cách tân, hắn sẵn sàng tổ kiến cho mình một chi thế lực đủ để bảo hộ dự án cách tân của bản thân thành công.

Sau đó cố gắng ảnh hưởng tới suy nghĩ của các năng quan triều đình để chứng minh cách tân là cần thiết.
Mục tiêu chung là vị một Đại Nam hùng cường, phương hướng của Quang Diêu là phát triển kinh tế, quân sự, sau đó bơm máu cho Đại Nam.
Thế nhưng đường lối của Hồng Đĩnh lại là chiến tranh, đầu tiên là xây dựng lực lượng đánh đuổi quân xâm lược, đánh đuổi bè lũ quan lại và xã hội thối nát, xây dựng lại một đế chế hùng mạnh.
Mặc dù tư tưởng này Hồng Đĩnh giấu rất sâu và không hề thể hiện ra, thế nhưng qua các bức thư trao đổi giữa đôi bên, Hồng Đĩnh chỉ ra việc muốn mang quân vào Nam đánh Pháp, thậm chí không tiếc tạo ra cơ hội gây áp lực cho triều đình để mình có thể được danh chính ngôn thuận mang quân vào Nam.
Nhưng người tinh tường như Quang Diêu làm sao không thể nhìn ra những toan tính của Hồng Đĩnh cơ chứ, và thậm chí Quang Diêu còn nhìn ra được ngày mà Hồng Đĩnh vào nam tức là ngày đất nước bị chia cắt và chiến tranh tang thương đã cách không xa, những cảnh cáo liên tục được đưa từ Vạn Ninh đến Nhai Châu.
Thậm chí còn đe dọa cắt đứt quan hệ với Nhai Châu, thế nhưng những trừng phạt nhỏ nhoi đó có thể làm Hồng Đĩnh đổi ý sao, đó là mơ tưởng, bởi Hồng Đĩnh giờ đây đã quá mạnh mẽ về tiềm lực và không còn phải lo sợ gì nữa.
Đã rất cố gắng, thế nhưng rốt cuộc lại không thể ngăn cản lại bước chân của Hồng Đĩnh và đội quân thiết huyết của mình, Quang Diêu hiểu, Hồng Đĩnh đi, chính là đi trên con đường đạp lên xương máu của đồng bào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương