Sự Trở Về Của Chiến Thần
Chương 20: Phóng tầm mắt nhìn khắp thành phố

Hải Châu, ai có thể khiến tôi gặp chuyện không may Trái tim Lý Nguyên Tùng đập nhanh hơn, đồng tử run rẩy kịch liệt.

Sắc mặt Lâm Nhã cũng thay đổi theo.

“Lâm Bình, anh có ý gì? Sao ông ta có thể có quan hệ với Nguyên Tùng được chứ?”

Lâm Nhã vì Tô Uyên suýt nữa bị làm nhục, vừa hoảng sợ lại tức giận.

Nhưng sau khi nghe thấy lời Lâm Bình nói, phần nộ của Lâm Nhã lập tức dời về phía Lâm Bình.

Lâm Bình lạnh lùng nhìn Lâm Nhã một cái, bây giờ anh không thèm để ý tới cô ta.

“Tôi không thích lặp lại lần hai!” Lâm Bình lại nói: “Giải thích rõ ràng, tôi sẽ để ông chết thoải mái hơn!”

Tuy giọng nói của Lâm Bình rất bình tĩnh.

Nhưng từ trong giọng nói của anh, Ngô Thành có thể cảm nhận được áp bách trước nay chưa từng có.

Cùng với sát khí!

Rõ ràng là Lâm Bình còn chưa làm gì, nhưng trên trán Ngô Thành bắt đầu không ngừng chảy mồ hôi lạnh.

Ông ta chưa từng cảm nhận được cảm giác khủng bố mãnh liệt như vậy, từ trên người bất kỳ một người nào.

Cho dù là anh Long, anh Hoàng, cũng kém xa, không thể bằng.

“Chuyện này, là…”

Cuối cùng Ngô Thành không chịu nổi khí thế của Lâm Bình, ông ta ấp a ấp úng mở miệng.

Cho dù thế nào, đầu tiên phải khiến Lâm Bình bình tĩnh lại, đến bây giờ còn không biết hai người đàn em kia của ông ta sống hay chết.

Thân thủ của Lâm Bình quá khủng bố, khiến nhịp tim ông ta đập nhanh hơn.

Ngay lúc Ngô Thành mới mở miệng nói, tiếng bước chân dồn dập đột nhiên truyền tới.

Sau đó trong phòng VỊP sa hoa rộng rãi, lập tức ùa vào hơn mười người mặc đồ đen.

Trong tay mỗi người đều là dao bầu.

Vừa rồi qua camera theo dõi, bọn họ đã phát hiện có gì đó không đúng.

Thấy đám đàn em xông vào, Ngô Thành lập tức im miệng lại, sau đó ông ta tràn ngập sức mạnh.

Ông ta vội vàng nói với đám đàn em của mình: “Còn không mau xông lên, chém chết cậu ta cho tôi, tôi sẽ khen thưởng cho mỗi người 35 triệu.”

Nói xong, bỗng nhiên Ngô Thành lùi về phía sau, kéo dài khoảng cách với Lâm Bình.

“Vốn định để ông giải thích rõ ràng, cho ông chết thoải mái một chút, xem ra ông lựa chọn chết kiểu tàn nhẫn nhất rồi!”

Lâm Bình hừ lạnh một tiếng.

Cơ thể đột nhiên cử động.

Ở trong mắt mọi người, Lâm Bình giống như hóa thành tia chớp, xuyên qua đám người.

Mà đám đàn em mặc đồ đen này vừa mới giơ dao bầu trong tay lên, còn chưa chém về phía Lâm Bình, đã nhao nhao bay ngược ra.

Xương sườn bị gãy.

Ngã xuống đất, liên tục kêu rên, cuối cùng không đứng dậy nổi.

“Âmï quá, tất cả câm miệng lại Lâm Bình hừ lạnh một tiếng, anh nâng chân phải lên, khẽ giãm xuống cổ tay trái của một đàn em.

Nhẹ nhàng giẫm xuống.

Nhất thời, tiếng xương vỡ vụn vang lên, giống như phóng to vô số lần, truyền vào †rong tai mọi người.

Người nọ kêu lên thảm thiết, lập tức cao thêm mấy dB, càng thêm tê tâm liệt phế hơn.

Chẳng qua vào lúc anh ta hét lên, anh ta không còn quan tâm cơn đau ở ngực và tay phải nữa, lập tức dùng tay trái còn lại bịt kín miệng của mình, cố găng chặn tiếng kêu rên của mình vào trong cổ họng.

Đau đớn xuyên tim nhưng không dám kêu ra tiếng, trực tiếp khiến gương mặt anh ta đỏ lên, gân xanh lồi ra, vô cùng đau đớn.

Đã có tiền lệ, những tên mặc đồ đen khác ngã xuống đất câm như hến, cho dù đau tới mức mặt trắng bệch, trán chảy mồ hôi lạnh, nhưng đều không dám phát ra một chút âm thanh nào.

Sợ lại chọc giận sát thần như ma quỷ này.

Trong khoảng thời gian ngắn, cả căn phòng giống như chết lặng.

Đồng tử của Lý Nguyên Tùng co rút nhanh, biểu cảm như gặp phải quỷ, toàn thân không nhịn được rùng mình một cái.

Sao thân thủ của Lâm Bình lại tốt tới như vậy?

Không chỉ như thế, còn tàn nhẫn đến cỡ này!

Nếu để Lâm Bình biết, thiếu chút nữa là Tô Uyên bị làm nhục, là do anh ta thiết kế… Bỗng nhiên Lý Nguyên Tùng có chút không dám tưởng tượng tới kết cục của chính mình.

Lúc này anh ta mới kịp phản ứng, Lâm Bình này, đúng là người từng ngồi tù mà!

Còn Lâm Nhã thì vươn bàn tay trắng nõn ra, bịt chặt miệng mình, đôi mắt còn trợn to, đã bán đứng trong lòng cô ta đang dao động dữ dội.

Lâm Bình dời mắt đi, lại nhìn về phía Ngô Thành.

Cười mà như không cười.

Khiến người ta cảm thấy sởn gai ốc.

“Đại… Đại ca, không, ông lớn, tôi nói, tôi nói, chuyện hôm nay đều là do Lý Nguyên Tùng sai bảo tôi.” Ngô Thành đã bị dọa tới mức hồn sắp không còn, vội vàng chỉ về phía Lý Nguyên Tùng: “Đều là cậu ta vội vàng tới cung cấp tin tức cho tôi, còn xúi giục tôi nữa.”

“Không có khả năng, Nguyên Tùng vẫn luôn ở bên cạnh tôi, sao anh ấy có thể xúi giục ông được.”

Đôi mắt Lâm Nhã mở to, chỉ cảm thấy Ngô Thành đang vu oan cho người khác.

“Đúng vậy, anh đừng có mà ngậm máu phun người!”

Lý Nguyên Tùng cũng tức giận nói.

Lâm Bình có thể đánh nhau, còn rất tàn bạo, bây giờ Lý Nguyên Tùng đâu dám nhận.

“Rất tốt!” Lâm Bình nhìn Ngô Thành, ý cười trên mặt không giảm: “Nhưng mà, đã muộn rồi!”

Vừa nói, Lâm Bình vừa đi về phía Ngô Thành.

Trải qua thay đổi, ủng quân nhân màu đen được làm từ chất liệu đặc biệt nhìn không khác gì giày lao động bình thường giẫm lên trên đất.

Bước từng bước.

Phát ra âm thanh cộp cộp cộp, vang vọng trong phòng VỊP yên tĩnh.

Giống như một khúc tang đoạt mạng.

Mỗi một âm thanh, đều giống như một nhát búa tạ đập mạnh vào ngực Ngô Thành.

“Cậu, cậu muốn làm gì?”

Ngô Thành không ngừng lùi về sau, nhìn Lâm Bình giống như nhìn thấy quái vật khủng bố.

Đến cuối cùng không thể lùi nổi nữa, Ngô Thành đặt mông ngồi trên ghế sofa.

“Gậu… Cậu có biết tôi là ai không? Tôi là phụ tá đắc lực của anh Long đấy, nếu cậu dám động vào tôi, đó chính là đối nghịch với anh Long.” Ngô Thành cố gắng nói, giống như sợ Lâm Bình không biết anh Long là ai, ông ta vội vàng bổ sung thêm: “Hiện giờ anh Long đã tiếp quản vị trí của anh Hoàng rồi.”

Nghe thấy thế, sắc mặt Lâm Bình không một chút thay đổi nào.

Nhưng sắc mặt Lâm Nhã thay đổi rất lớn.

Cô ta không biết anh Long là ai, nhưng cô †a biết anh Hoàng là ai.

Là lão đại của một trong những thế lực nổi tiếng ở Hải Châu.

“May mà Tô Uyên không sao, Lâm Bình, hay là… Chuyện này bỏ qua đi?” Lâm Nhã hơi lo lắng, nhẹ giọng nói: “Anh Long này, anh không thể trêu vào đâu.”

Lâm Bình có thể giỏi đánh nhau, nhưng nếu anh Long tiếp quản vị trí của anh Hoàng, vậy nói lên, anh ta không phải là người mà Lâm Bình có thể trêu chọc vào.

“Lâm Nhã, nếu hôm nay đổi Tô Uyên là em, em hy vọng anh sẽ bỏ qua như vậy sao?”

Lâm Bình không nhìn Lâm Nhã, nhưng bình tĩnh mở miệng.

Lâm Nhã nghiến răng, trong đầu xuất hiện cảnh trước đây khi cô ta bị nam sinh khác bắt nạt, Lâm Bình đã liều mạng báo thù giúp cô ta, cho dù bị người ta đánh tới mức đầu rơi máu chảy, cũng không chịu bỏ qua.

“Nếu anh xảy ra chuyện, cha nhất định sẽ rất khổ sở”

Cuối cùng Lâm Nhã vẫn nghiến răng nói.

Lý Nguyên Tùng đứng ở một bên, thì sắc mặt càng lúc càng khó coi.

Rốt cuộc là cha em sẽ khổ sở, hay là em khổ sở đây.

“Phóng tầm mắt nhìn khắp thành phố Hải Châu này, ai có thể khiến tôi gặp chuyện không may?”

Lâm Bình khinh thường nói.

“Anh cho rằng xã hội hiện giờ, chỉ dựa vào đánh nhau thì có thể trấn trụ mọi thứ sao?”

Lâm Nhã không khỏi giận dữ hét lên, chỉ cảm thấy ý tốt của mình đều vứt cho chó ăn mất rồi, Lâm Bình thật đúng là không biết tốt xấu.

Anh Hoàng là lão đại của một trong những băng xã hội đen nổi tiếng ở thành phố Hải Châu, trắng đen đều có sản nghiệp, có năng lực đánh đấm, đàn em dưới tay lại nhiều, hôm nay còn không phải bị cảnh sát thông báo, không may rơi xuống lầu chết rồi.

Lâm Nhã không phải đứa ngốc.

Nhân vật giống như Lưu Trọng Hoàng, không may rơi lầu mà chết mới lạ.

“Lâm Nhã, nếu anh ta không nghe, chúng †a đi thôi.”

Lúc này Lý Nguyên Tùng kéo áo của Lâm Nhã, nhỏ giọng nói.

Anh ta muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Sợ bây giờ Lâm Bình sẽ gây sự với anh ta, anh ta không biết đánh nhau, nếu muốn chỉnh Lâm Bình, anh ta sẽ áp dụng những thủ đoạn khác.

Nhưng mà Lâm Bình lại nâng mắt, lạnh lùng nhìn về phía anh ta: “Tôi cho cậu đi chưa?”

Giọng nói vô cùng lạnh lẽo!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương