Sự Trở Về Của Chiến Thần
Chương 14: Quà gặp mặt Cái gì?

Toàn thân của Vương Thanh run lên.

Lâm Bình muốn cho người nhà họ Đường, tự mình tới đây bắt gian sao?

Nếu như bị nhà họ Đường phát hiện ra, cô †a cắm sừng cho Đường Du Giang, cô ta sẽ xong đời rồi!

Nhà họ Đường thật sự phất lên quá nhanh, chỉ trong vòng 5 năm ngắn ngủi, đã trở thành một trong những gia tộc bản địa giàu có ở thành phố Hải Châu, không chỉ riêng về mặt kinh tế phát triển nhanh chóng.

Nhưng Vương Thanh nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Lâm Bình, toàn thân run lên.

Ý vào dáng người và gương mặt của mình, lại là con dâu của nhà họ Đường, cô ta ngang ngược kiêu ngạo quen rồi, nhưng không nghĩ tới, vậy mà bây giờ đá trúng phải tấm sắt.

Trong lòng cô ta vô cùng hối hận, nhưng căn bản không dám phản kháng.

Cho dù cô ta muốn cò kè mặc cả với Lâm Bình, nhưng cũng không có dũng khí đó!

Vương Thanh đành phải cầm lấy di động ở bên cạnh, gọi một cuộc điện thoại.

Một lát sau, điện thoại kết nối.

“Chồng… Chồng à, em… Em đang ở khách sạn Trọng Hoàng, anh có thể tới đón em không?”

Giọng Vương Thanh không ngừng run run.

“Hả, tối hôm qua em không ở nhà à? Sao lại đến khách sạn Trọng Hoàng ngủ thế?”

Ở bên kia điện thoại truyền tới một giọng nói, đồng thời bên tai còn có tiếng cười duyên.

“Nói chỉ tiết!”

Lâm Bình nâng mắt, lạnh nhạt nói, trong giọng nói có một chút không kiên nhẫn.

Toàn thân Vương Thanh run lên, vội vàng nói: “Em ngoại tình… Bây giờ đang ở phòng 803 trong khách sạn Trọng Hoàng, trong vòng nửa tiếng, anh mau tới đây đi, nếu không thì cả thế giới sẽ biết anh bị đội cằm sừng mất!”

Sau khi nói xong, Vương Thanh cúp điện thoại.

Trong lòng cô ta tràn ngập tuyệt vọng!

Lưu Trọng Hoàng ở bên cạnh, sắc mặt cũng không ngừng thay đổi, vươn tay ôm lấy cổ, không nói được nên lời.

Nhưng sâu trong đôi mắt, lại lộ ra chút tàn nhẫn.

Tuy nhà họ Đường rất mạnh, nhưng ở thành phố Hải Châu này, ông ta cũng là người có địa vị, nếu nhà họ Đường không chịu gãy một cái răng thì chưa chắc đã làm gì được ông ta.

Quan trọng nhất là một nam một nữ ở trước mặt.

Chỉ cần hôm nay có thể bình yên vô sự, ông ta nhất định sẽ trả thù.

Lưu Trọng Hoàng này, có khi nào chịu loại uy hiếp như vậy!

Lâm Bình cúi đầu, lạnh nhạt nhìn Lưu Trọng Hoàng một cái, sau đó không chú ý tới ông ta nữa.

Lúc này, Chu Thanh đứng ở bên cạnh di chuyển một cái ghế tới, để Lâm Bình ngồi xuống.

Mà cô ấy thì ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng thẳng tắp ở phía sau Lâm Bình.

Trong cả căn phòng, ngoại trừ di động của Vương Thanh có cuộc gọi tới, không ngừng rung lên ra, thì không còn bất cứ âm thanh nào khác nữa.

Áp lực tới cực điểm!

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Hai ngón tay của Lâm Bình, cũng đang không ngừng gõ nhẹ lên trên tay vịn ghế dựa.

Âm thanh rất nhỏ, nhưng nghe vào tai Vương Thanh và Lưu Trọng Hoàng, lại giống như từng nhát búa đánh lên ngực bọn họ, thùng thùng rung động, khiến bọn họ khó có thể thở nổi.

Nửa tiếng sau.

“Đã đến giờ rồi!”

Lâm Bình nhẹ giọng nói.

Đồng thời nâng tay trái lên, nhìn đồng hồ trên cổ tay một lát, thời gian vừa khớp.

Không nhiều một giây, không ít một giây!

Vừa vặn nửa tiếng!

Ngay khi Lâm Bình xem đồng hồ xong, bên ngoài hành lang của khách sạn truyền tới tiếng bước chân vội vã.

Rất nhanh!

Cửa phòng 803 không đóng kín bị người nào đó dùng lực đá văng ral Một người thanh niên nổi giận đùng đùng, dẫn theo hai người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen đi vào.

“Vương Thanh, con gái điếm thối nhà cô, dám cằm sừng cho ông đây, hôm nay ông đây phải lột da cô ral”

Sau khi đi vào, người thanh niên kia lập tức thấy Vương Thanh và Lưu Trọng Hoàng ở trên giường.

Thấy cảnh tượng như vậy, người thanh niên nheo mắt, gương mặt xanh mét.

“Chồng à, anh nghe em giải thích đã…”

Người tới đúng là Đường Du Giang.

Vương Thanh bị Đường Du Giang dọa sợ, cơ thể hơi run rẩy.

“Giải thích con mẹ cô ấy, giết chết hai bọn họ cho tôi.”

Lúc này Đường Du Giang nói với hai người đàn ông vạm vỡ mặc đồ đen ở phía sau anh ta.

Nhưng mà hai người đàn ông vạm vỡ kia còn chưa có động tác.

Thì có một giọng nói vang lên: “Anh tới hơi muộn rồi, nửa tiếng đã trôi qua!”

Nghe thấy thế, lúc này Đường Du Giang mới chú ý tới ở một bên khác, vậy mà còn có hai người.

Đường Du Giang quay đầu lại nhìn, khi nhìn thấy Chu Thanh, đôi mắt Đường Du Giang lập tức sáng rực.

Tuy Đường Du Giang không phải là người tài giỏi gì, nhưng cũng không tính là quá ngốc.

“Anh có ý gì?”

Sắc mặt Đường Du Giang không thân thiện, nhưng ngăn lại hành động của hai người đàn ông vạm vỡ.

“Đã qua nửa tiếng rồi… Chụp ảnh bọn họ rồi tung lên trên mạng đi!”

Vẻ mặt Vương Thanh kinh hãi nói.

“Cái gì?”

Đường Du Giang lập tức thất thần.

Sau đó lửa giận nhanh chóng xông lên đỉnh đầu.

Là người của gia tộc giàu có ở Hải Châu, cậu cả nhà họ Đường, anh trai của Đường Thanh Tâm, anh ta lại bị cắm sừng, nếu như chuyện này lan truyền trên mạng, lan truyền rộng ra, sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với nhà họ Đường, anh ta không cần nghĩ ngợi, cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện này.

Trong khoảng thời gian ngắn, thậm chí là Đường Du Giang không kịp xử lý đôi cẩu nam nữ kia, mà nhìn về phía Lâm Bình, trong đôi mắt tràn ngập sát khí: “Anh muốn chết à?”

“Nói năng lỗ mãng, vả miệng!”

Nhưng Đường Du Giang mới nói những lời này xong, thì nghe thấy một giọng nói trong veo mà lạnh lùng vang lên.

Anh ta lập tức cảm thấy trước mắt mình có một bóng dáng lóe lên, bóng dáng xinh đẹp ở trước mắt anh ta giống như là một đạo tàn ảnh, lóe lên ở trong phòng sau đó đột nhiên xuất hiện ở trước người anh ta.

Sau đó hai cái tát thanh thúy vang lên.

Trên hai bên má của anh ta, lập tức nóng rát đau đớn.

“Cô, cô dám tát tôi?” Đường Du Giang lập tức nổi giận, nói với hai người đàn ông vạm vỡ ở phía sau mình: “Giết chết cô ta trước cho tôi Chẳng qua hai người đàn ông vạm vỡ vẫn không ra tay.

Bọn họ đã nhìn thấy một họng súng đen ngòm.

Hai người lập tức đờ đần tại chỗ.

Trán chảy đầy mồ hôi lạnh.

Không dám cử động nữa.

Đường Du Giang cũng bị dọa ngốc, trên trán cũng xuất hiện một chút mồ hôi lạnh.

Anh ta kiêu ngạo ngang ngược tới mấy, thì cũng dựa vào gia tộc nhà họ Đường, dựa vào anh ta là anh trai ruột của Đường Thanh Tâm, đối mặt với súng, Đường Du Giang sẽ hoảng sợ.

Mà lúc này, Lâm Bình đứng dậy, bước từng bước tới gần.

“Đường Du Giang, anh còn nhận ra tôi không?”

Lâm Bình nhìn chằm chằm Đường Du Giang hỏi.

Đường Du Giang vốn hơi nghi ngờ, ngay sau đó, đôi mắt của anh ta mở to, đồng tử run rẩy kịch liệt.

“Anh… Anh là Lâm Bình sao? Anh, anh ra tù rồi à?”

Cho dù dáng vẻ của Lâm Bình có chút thay đổi, nhưng thay đổi không quá nhiều, chỉ là khí thế trên người Lâm Bình tỏa ra đã khác hoàn toàn với hai năm trước, tuy Đường Du Giang từng tiếp xúc với Lâm Bình, nhưng chỉ là đi theo Đường Thanh Tâm, từng gặp Lâm Bình vài lần mà thôi, ấn tượng không tính là quá sâu.

Nhưng nhà họ Đường phất lên, lại càng có quan hệ chặt chế không rời đối với Lâm Bình, Đường Du Giang vẫn nhận ra Lâm Bình.

“Không sai, xem ra anh còn nhớ rõ tôi.”

Lâm Bình võ bả vai của Đường Du Giang nói.

“Lúc trở về, thay tôi nói mấy câu với em gái thông minh lanh lợi kia của anh!”

“Nói với cô †a, tôi nguyện ý cho cô ta, cô ta có thể không cần, nhưng tôi không cho cô ta, cô ta không thể cố gắng cướp đoạt.”

“Năm đó cô ta thiết kế tôi, đó chính là hành động ngu ngốc nhất đời này của cô ta, là chuyện sai lầm nhất!”

“Năm đó tôi có thể cho cô ta, bây giờ, tôi có thể lấy lại!”

“Chuyện ngày hôm nay, coi như là một món quà gặp mặt tặng cô ta sau khi tôi trở về!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương