Sự Trở Lại Của Tử Kị Sĩ Cấp Tai Họa
-
Chapter 8: Pháp Sư Hắc Ám (1)
Chương 8. Pháp Sư Hắc Ám (1)
Thành phố Landwalk.
Tại thành phố nhộn nhịp vốn là trung tâm của thương nhân và nghệ nhân này, sự thịnh vượng không ngừng phát triển nhờ nguồn tài lực giàu có và nhân lực dồi dào. Bề ngoài rực rỡ của nó toát nên sự lộng lẫy, nhưng mà bóng tối vẫn còn tồn tại bên trong bức tường kia.
Những người không thể thích nghi với lối sống thành phố đã trôi dạt về định cư ở vùng ngoại ô. Các khu ổ chuột của thành phố Landwalk đã được hình thành theo cách này.
Bẩn thỉu, hôi hám và nguy hiểm, người dân thành phố có xu hướng tránh xa khu ổ chuột càng nhiều càng tốt. Do đó, khu ổ chuột yên tĩnh như thể có một thỏa thuận ngầm nào đó.
“A!”
“Cái quái gì thế này!”
Tuy nhiên, khu ổ chuột vốn thường yên tĩnh hôm nay lại đặc biệt náo động.
Bất ngờ có hàng chục tên côn đồ xông vào lục soát từng túp lều và lôi những người dân nghèo ra ngoài.
“Bọn ăn mày này ở đâu ra mà la hét như thế này vậy!”
“Còn không biết giữ im lặng nữa!”
Những người dân nghèo đã chống cự hết mình nhưng mà vô ích. Khi bọn họ bị những tên côn đồ đấm vào mặt và bụng, sự im lặng dần dần bao trùm.
“Mau chóng tìm ra tên cặn bã đó đi!”
“Người đầu tiên tìm được hắn ta sẽ nhận được mười đồng vàng từ ông chủ!”
Những tên côn đồ lang thang giữa những người dân sống trong khu ổ chuột mang theo những bức ký họa với khuôn mặt để dò xét.
“Có phải là người đó không?”
“Không phải hắn ta, trên trán hắn ta không có dấu vết gì cả.”
Đột nhiên, một trong những người dân nghèo đột ngột đứng dậy và đấm vào hàm hai tên côn đồ rồi lao đi.
“Này! Hắn ta chạy trốn rồi kìa!”
“Bắt lấy hắn ta! Nếu như chúng ta để cho hắn trốn thoát thì ông chủ sẽ giết chúng ta mất!”
Người đàn ông bỏ chạy khỏi nhóm côn đồ nhưng mà chưa đi được bao xa thì đã bị bắt.
“Sao bọn chuột này dám động tới người của chúng ta chứ! Đừng để cho hắn ta trốn thoát!”
Dù có chống cự nhưng mà sức mạnh của người đàn ông không thể sánh được với bọn côn đồ. Anh ta đã bị khuất phục và quỳ rạp trên mặt đất.
“Ông chủ! Chúng tôi đã bắt được thủ lĩnh của băng Chuột cống rồi!”
“Xin hãy đến đây và kiểm tra đi ạ!”
Những tên côn đồ đã chế ngự được người đàn ông và gọi kẻ được cho là thủ lĩnh của bọn chúng.
Ngay sau đó, một người đàn ông mập mạp bước những bước ngắn tới.
"Chẹp."
Hắn ta cầm một chiếc bánh bao đường lớn trên tay.
“Chẹp, chẹp, các ngươi bắt được hắn ta nhanh hơn những gì ta nghĩ đó.”
“Tất cả là nhờ khả năng lãnh đạo đặc biệt của ngài, không phải sao? Suy cho cùng thì những cấp dưới có năng lực thường tập trung dưới trướng người lãnh đạo có năng lực mà.”
Tên thuộc hạ đứng gần đó nịnh nọt người đàn ông mập mạp, hai lòng bàn tay hắn xoa xoa vào nhau.
Có vẻ những lời tâng bốc làm cho người đàn ông mập mạp hài lòng và ta gật đầu.
“Chẹp, trốn ở nơi bẩn thỉu như thế này.”
Người đàn ông vừa nói vừa ăn chiếc bánh bao đường trên bàn tay trông như cái nồi của hắn ta. Sau đó thuộc hạ nhanh chóng đưa cho hắn ta một chiếc bánh bao đường khác.
“Chẹp, tại mùi hôi ở đây mà đồ ăn có vị tệ quá. Nói chung là, hắn ta là người mà ta không thích.”
“Đúng vậy. Hắn ta chẳng có chút ý nghĩa nào cả.”
Âm thanh ‘Chẹp’ liên tục vang lên, vẻ mặt của người đàn ông bị bọn côn đồ đè trên mặt đất trở nên méo mó.
Cuối cùng, anh ta không thể chịu nổi và hét lên, “Đồ con lợn! Đừng ăn nữa, nghe ta nói đi!”
“Chẹp, con lợn? Ngươi dám nói như vậy với ta à?”
“Có vẻ là như vậy. Nhìn thân hình vạm vỡ của ông chủ bọn ta mà dám gọi là con lợn à.”
“Chẹp, ngươi thiếu óc phán đoán đến mức đó à. Là do ngươi đã hủy hoại băng của mình thôi.”
Người đàn ông mập mạp không hề tỏ ra tức giận. Hắn ta tiếp tục ăn cái bánh bao đường thứ ba.
“Này, chuột cống.”
Người đàn ông mập mạp vừa nói vừa liếm vụn đường trên ngón tay.
“Ta đã cảnh cáo ngươi rồi. Hãy tự nguyện tham gia băng của ta, từ bỏ băng Chuột cống đi.”
Chuột cống vốn là một băng khá hùng mạnh đã nắm giữ vững chắc thế giới ngầm của Landwalk cho đến gần đây. Ảnh hưởng của nó vượt trội đến mức các băng khác cần phải đoàn kết lại để đối đầu với nó.
Tuy nhiên, băng Chuột cống hùng mạnh một thời đã sụp đổ chỉ sau một đêm. Không chỉ có băng Chuột cống, tất cả các băng khác cũng sụp đổ. Sự hủy diệt nhanh chóng này đều là do người đàn ông mập mạp kia, Cedric Walker.
“Nhìn xem, cuối cùng thì chuột cũng phải trở thành con mồi cho rắn thôi.”
Băng của Cedric Walker, 'Hắc Xà' - vốn rất tự hào nhờ sự hung hãn đáng gờm của mình - đã nhanh chóng thống trị thế giới ngầm của Thành phố Landwalk. Băng Chuột cống giờ đã bị hủy hoại, không còn một băng đảng nào có thể chống lại ‘Hắc Xà’.
“Được rồi, bây giờ chúng ta đã bắt được thủ lĩnh của băng Chuột cống rồi, mọi chuyện đã xong rồi. Xử lý thật mạnh tay rồi chôn xác ở đâu cũng được.”
“Vâng, thưa ông chủ.”
Như không còn quan tâm gì nữa, Cedric Walker quay lưng đi. Thủ lĩnh của băng Chuột cống cố gắng chửi với theo nhưng mà không thể vì các thành viên ‘Hắc Xà’ đã xông vào tấn công anh ta.
Cedric Walker ngồi trên xe ngựa hỏi thuộc hạ của mình, “Không còn sót lại gì có phải không?”
“Vâng, không còn lại gì cả ạ.”
Trong vài ngày qua, Cedric Walker đã tập trung tiêu diệt tàn dư còn sót lại của các băng đảng đã bị đánh bại.
“Bây giờ đã đến lúc phải đối phó với tên quý tộc đó rồi.”
“Tên quý tộc… À, ý ngài là kẻ đã tấn công quán bar à?”
Nghe lời nói của thuộc hạ, trong mắt Cedric Walker hiện lên một tia thất vọng.
Khoảng một tuần trước, quán bar Cedric đã bị tấn công. Các thành viên của đội bảo vệ quán bar, thậm chí cả cận vệ mà bọn chúng cử đến, đều bị tàn sát. Đó là một sự cố lớn đã làm hoen ố đáng kể danh tiếng của Cedric và ‘Hắc Xà’.
Đến mức mà tàn dư của các băng nhóm đã bị đánh bại, những kẻ đã ẩn náu suốt thời gian qua, giờ lại bắt đầu lên tiếng chống lại hắn ta.
“Tôi có nên cử vài tên đi xử lý việc này không ạ?”
Cedric Walker đột ngột đánh vào sau gáy thuộc hạ của mình.
“Giết một quý tộc ngay trong dinh thự của hắn ta sao? Ngươi bị ngu à?”
Việc đối phó với một gia đình quý tộc tầm thường có thể chỉ gói gọn trong một ngày. Nhưng cho dù không đáng kể thì quý tộc vẫn là quý tộc. Bất ngờ ra tay sát hại một quý tộc ngay trong dinh thự của hắn ta sao? Hoàng cung chắc chắn sẽ chẳng ngồi yên không làm gì.
“Ta thật là ngu khi để một kẻ ngốc như ngươi làm thuộc hạ của mình”
"Tôi xin lỗi ạ."
“Nếu như ngươi biết lỗi thì hãy cho ta thêm một cái bánh nữa đi.”
Tên thuộc hạ rụt rè đưa cho hắn ta một chiếc bánh bao đường.
Cedric Walker cắn một miếng bánh bao đường lớn.
“Chẹp, nếu như ta trực tiếp nhúng tay vào chuyện này thì sẽ phiền phức lắm. Đối với những chuyện như thế này thì tốt nhất là nên để cho những chuyên gia thì hơn.”
“Tôi hiểu rồi, thưa ông chủ! Nhưng mà chuyên gia là ai cơ?”
“Pháp sư hắc ám.”
"Hở!?"
“Ta sẽ thuê một pháp sư hắc ám. Không, tôi đã thuê một người rồi.”
Cedric Walker nở một nụ cười xảo quyệt.
“Một thao tác nhỏ của một pháp sư hắc ám cũng đủ để tiêu diệt một gia đình quý tộc nhỏ bé đó rồi. Chúng ta không cần phải đổ máu một cách không cần thiết.”
Ngay cả sau khi đã nghe những lời của Cedric Walker, vẻ mặt thuộc hạ hắn ta ta vẫn không hề thay đổi.
“N-nhưng mà chẳng phải pháp sư hắc ám nguy hiểm lắm sao ạ? Tôi nghe nói họ có thể tẩy não người thuê và biến người đó thành nô lệ đấy.”
“Hở! Ngươi nghĩ ma thuật hắc ám tầm cỡ này dễ thực hiện lắm sao? Đó là điều mà chỉ những pháp sư bóng tối cấp cao mới có thể thực hiện được thôi. Gặp được một pháp sư bóng tối cấp cao là một việc cực kỳ hiếm đấy.”
“Đúng là như vậy, nhưng mà…”
“Và hiện tại Giáo hội đang theo dõi chặt chẽ hoạt động của các pháp sư hắc ám. Các pháp sư hắc ám cấp cao quá bận rộn để trốn tránh Giáo hội rồi.”
Hắn ta vừa dứt lời, xe ngựa đột nhiên dừng lại.
Cedric Walker cùng với thuộc hạ của mình bước vào một ngôi nhà tồi tàn ở ngoại ô thành phố.
“Ồ, ngài đã đến rồi sao.”
Trong ngôi nhà có một người đàn ông đang thu mình lại đợi Cedric Walker.
“Ngươi có phải là Faycle không?”
“P-phải.”
Faycle không chỉ có vẻ do dự mà còn lắp bắp trong lời nói của mình.
Thái độ của hắn không hề mang lại cho người khác cảm giác tin tưởng.
“Ngươi biết về yêu cầu của ta rồi có phải không? Ngươi càng gây ra nhiều thiệt hại cho Haksen thì cái giá ta trả sẽ càng cao.”
“Ồ, tôi hiểu rồi!”
“Ta sẽ cung cấp những vật phẩm cần thiết để sử dụng ma thuật hắc ám. Chỉ cần cho ta biết danh sách là được.”
"Thật sao? C-Cảm ơn ngài!”
Faycle liên tục cúi đầu.
Nhìn chung các pháp sư có xu hướng có thái độ cao ngạo và thượng đẳng do họ sử dụng ma thuật, một nguồn sức mạnh siêu việt. Các pháp sư hắc ám đi cũng không phải là ngoại lệ. Nhưng so với những con người như thế thì Faycle lại có vẻ quá phục tùng.
“Nhưng mà nếu như ngươi bị Giáo hội bắt thì ta sẽ phủ nhận là không quen biết ngươi đấy.”
“Đã hiểu rồi, tôi sẽ ghi nhớ.”
Faycle cúi rạp đầu, gần như chạm đất.
***
Giờ ăn sáng.
Những người trong gia đình Haksen đều tập trung trong phòng ăn, nhưng mà không có lấy một cuộc trò chuyện nào, chỉ có thể nghe thấy tiếng va chạm của đồ dùng.
Tuy nhiên, tất cả các thành viên trong gia đình đều liên tục liếc về một hướng là người con trai của gia đình Haksen, Damien Haksen.
Dù cho có để ý đến những ánh mắt đó hay không, Damien vẫn im lặng tập trung vào bữa ăn của mình.
Ăn xong, anh dùng khăn giấy lau miệng rồi đứng dậy rời đi.
“Con xin phép.”
“Ừ-Ừ, cứ đi đi.”
Khi được cha cho phép, Damien đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Ở bên ngoài, Damien gãi gãi má.
‘Mọi thứ trông có vẻ không tự nhiên lắm.’
Tuy nhiên anh không dám phàn nàn gì. Dù sao thì anh cũng đột nhiên thay đổi hành vi chỉ sau một đêm, cho nên người nhà anh cảm thấy kỳ lạ cũng là điều khó tránh khỏi.
‘Từ từ sẽ ổn hơn thôi.’
Damien vừa nghĩ vừa bước xuống hành lang. Đã đến lúc bắt đầu buổi tập sáng rồi.
Đúng lúc đó, một cô người hầu đến gần Damien.
“Có chuyện gì vậy?”
“Bà chủ nhờ tôi đưa cái này cho cậu đấy, thiếu gia.”
Người hầu đưa cho anh một bình nước và một ít đồ ăn vặt đơn giản.
Damien nhìn vào chúng với vẻ mặt trống rỗng.
“… Mẹ bảo đưa những thứ này cho ta à?”
“Dạ, bà ấy nói đó là để thể hiện sự ủng hộ của bà ấy dành cho cậu.”
Damien mỉm cười cay đắng.
Mặc dù anh luôn gây rắc rối cho gia đình nhưng mà mẹ anh vẫn luôn ủng hộ anh như thế này.
“Hãy chuyển lời cảm ơn của ta tới bà ấy nhé.”
Người hầu hơi cúi đầu rồi quay đầu lại.
Damien bước ra ngoài với các vật dụng luyện tập. Ngoài nước và thức ăn mẹ đưa, anh còn mang theo một chiếc khăn để lau mồ hôi và cuối cùng là một vật hơi đặc biệt.
“Mình phải cảm ơn cha mới được.”
Đó là một thanh trường kiếm.
Chính thanh trường kiếm đó đã suýt chẻ đôi đầu của Damien vào ngày anh quay ngược thời gian.
Vì anh dự định bắt đầu luyện kiếm từ hôm nay nên tối qua anh đã nói chuyện với cha mình và nhận lấy nó từ ông như một món quà.
“Nó không phải là một thanh kiếm tuyệt vời gì… Nhưng mà dù sao thì nó cũng chỉ dùng để luyện tập mà thôi.”
Người thợ rèn tạo ra thanh kiếm không có kỹ năng đặc biệt và sắt được sử dụng làm nguyên liệu có chất lượng khá thấp. Tuy nhiên xét đến tình hình tài chính của gia đình Haksen thì ngay cả một thanh kiếm như thế này cũng phải được sử dụng một cách tiết kiệm.
“Đáng lẽ mình nên lấy trộm vũ khí của Edwin Ryan Bloom.”
Edwin Ryan Bloom với vị trí quý tộc của mình đã sở hữu một vũ khí khá ấn tượng. Đó là một thanh kiếm mà ngay cả Damien cũng phải ghen tị.
“Nếu như có cơ hội thì mình nên kiếm cho mình một thanh kiếm thích hợp mới được.”
Mặc dù anh không bị hạn chế trong việc lựa chọn vũ khí, nhưng mà bản chất các chiến binh lại có xu hướng khao khát những thanh kiếm đặc biệt.
Damien vừa cân nhắc vừa bước ra ngoài dinh thự của lãnh chúa.
“Ồ, sao lại như vậy…”
Một tiếng thở dài phát ra từ phía chuồng ngựa.
Damien bối rối bước tới khu vực đó.
Và ở đó, anh nhìn thấy một nhóm người hầu tụ tập quanh chuồng ngựa.
Tò mò chuyện gì đang xảy ra, anh lén nhìn qua khoảng trống giữa những người hầu để nhìn vào bên trong chuồng ngựa.
“Con ngựa chết rồi à?”
Trong số ba con ngựa mà gia đình anh sở hữu, có một con nằm chết trong chuồng, mắt vẫn mở và lưỡi thè ra.
“Ngày hôm qua nó vẫn ổn mà…”
"Tại sao lại đột nhiên chết chứ?"
Những người hầu gãi gãi đầu bối rối.
“Lãnh chúa Haksen sẽ tức giận lắm cho mà xem…”
“Ông ấy chỉ tức giận thôi là may mắn lắm rồi. Lỡ như ông ấy bảo chúng ta giải thích thì sao?”
Cũng không phải vô lý khi những người hầu lo lắng vì một con vật đắt tiền và có giá trị như con ngựa đó đột nhiên chết dưới sự giám sát của họ.
Chỉ là một con vật chết, nhưng mà Damien không thể dễ dàng di chuyển ánh mắt của mình.
Có điều gì đó quen thuộc một cách kỳ lạ ở con ngựa chết kia.
Một mùi hương phức tạp và hôi thối, giống như tro cháy hòa lẫn với một chút máu tỏa ra từ nó.
'… Ma thuật hắc ám à?'
Để tìm hiểu kỹ hơn, Damien chen qua những người hầu và tiến lại gần con ngựa.
“Ai đây? Ồ, Thiếu gia à?”
“T-Thiếu gia đến rồi sao?”
Khi những người hầu nhận thấy sự hiện diện của Damien, vẻ mặt họ liền tràn đầy sợ hãi.
Họ đã khiến cho gia sản của gia đình Haksen mất mát đáng kể, cộng thêm sự khét tiếng của Damien Haksen thì phản ứng đó cũng không có gì là lạ.
Tuy nhiên, Damien không để ý nhiều đến những người hầu.
Anh chỉ quan tâm đến việc kiểm tra con ngựa chết để tìm dấu vết của ma thuật hắc ám.
‘Có vẻ như suy đoán của mình đã đúng.’
Khi anh vuốt ve da con ngựa, một chút ma thuật hắc ám đọng lại trên đầu ngón tay anh.
Tuy mờ nhạt nhưng mà anh có thể khẳng định chắc chắn. Đó không phải là phép thuật thông thường mà là ma thuật hắc ám.
‘Ai đó đã giết con ngựa này bằng ma thuật hắc ám.’
Thật ra Damien rất thành thạo ma thuật hắc ám. Trong khoảng thời gian anh làm Tử kị sĩ, Dorugo muốn biến Damien trở thành một sinh vật mạnh mẽ hơn. Vì vậy hắn ta đã truyền tất cả ma thuật hắc ám vào anh đến mức anh cảm thấy quen thuộc.
'Có thể là ai được chứ?'
Những kẻ thù duy nhất có thể có mối hận thù với anh đủ để thuê một pháp sư hắc ám chỉ có Edwin Ryan Bloom và băng Hắc Xà. Nhưng mà Edwin Ryan Bloom mới rời đi ngày hôm qua cho nên khó có khả năng là anh ta.
‘Còn lại Hắc Xà.’
Có vẻ như họ đã dùng đến cách quấy rối anh ta bằng việc thuê một pháp sư hắc ám bởi vì giết một quý tộc có quá nhiều rủi ro.
‘Đau đầu rồi đây.’
Nếu như động vật tiếp tục chết như thế này trên lãnh thổ nghèo khó của gia đình Haksen thì sẽ gây ra tổn thất đáng kể.
‘Mình cần phải loại bỏ tên pháp sư hắc ám càng sớm càng tốt…’
Vấn đề là làm thế nào để tìm ra hắn.
Nếu như Damien Haksen vẫn còn là Tử Kị sĩ, anh có thể mở rộng giác quan của mình để xác định vị trí của pháp sư hắc ám, nhưng mà ngay lúc này thì đó là không thể.
‘… Mình có nên thử theo dõi chúng bằng ma thuật hắc ám không nhỉ?’
Damien luôn cảm thấy ma thuật hắc ám thật kinh tởm. Nó đã hủy hoại cuộc đời anh dưới tay của Dorugo. Nhưng nếu như nó có thể giúp ích được thì anh sẵn sàng sử dụng nó vì sự an toàn và hạnh phúc của gia đình mình.
‘Đầu tiên mình cần phải cho những người hầu lui ra.’
Anh không thể sử dụng ma thuật hắc ám trước mặt họ được.
Damien nói với những người hầu, “Có vẻ như con ngựa này đã chết vì một căn bệnh truyền nhiễm nào đó.”
“Cái gì? B-bệnh truyền nhiễm…!”
Người hầu nhanh chóng bịt miệng lại, nhìn Damien bằng ánh mắt sợ hãi.
Cảm thấy rằng có thể bị mắng nặng nếu như dám xen vào, các người hầu đều nghĩ rằng Damien sẽ rất tức giận.
“Có thể sẽ có nguy cơ lây nhiễm cho nên hãy bảo tránh xa chuồng ngựa nhé. Với cả hãy tập hợp một vài người đi hỏa táng xác con ngựa.”
“Ồ, hiểu rồi.”
Theo chỉ dẫn của Damien, những người hầu liền giải tán.
Khu vực gần chuồng ngựa nhanh chóng trở nên yên tĩnh.
Khi mọi người đã đi mất, Damien tập trung toàn bộ ma thuật hắc ám còn sót lại lên cơ thể con ngựa.
Việc tập trung ma thuật hắc ám không thể thực hiện được bằng các phương pháp thông thường, vì vậy anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tái sử dụng ma thuật hiện có trong cơ thể.
Dù chỉ là một lượng nhỏ nhưng mà nó cũng đủ để thực hiện thuật theo dõi.
“Nếu như mình làm như thế này…”
Damien niệm một câu thần chú.
Một làn sóng đen lan ra khắp mọi hướng từ anh. Một lúc sau, một nụ cười ranh mãnh hiện lên trên môi Damien.
"Đã tìm ra rồi nhé."
Ánh mắt của Damien hướng về phía tây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook