Chương 57: Jacques Noire (3)

 

Cùng với một động tác nhanh nhẹn, lưỡi kiếm của Damian cắt đứt cổ của Jacques. Cơ thể không đầu loạng choạng trong giây lát rồi ngã xuống đất, cái đầu bị chặt của ông ta lăn đi.

"Một kị sĩ thì không nên để bị cảm xúc chi phối."

Jacques bị cơn thịnh nộ làm cho mù quáng và Damian đã dễ dàng tung ra đòn kết liễu. Nếu không thì có lẽ sẽ có một chút thách thức vào giây phút cuối cùng.

"Có vẻ như ông ta đã học được khá nhiều điều kỳ lạ."

Kỹ thuật cuối cùng mà Jacques sử dụng rất tốt.

Tuy nhiên, nếu như đó là một kỹ thuật nhằm giải phóng sức mạnh hủy diệt, thì Damian đã gặp rất nhiều kỹ thuật tương tự như vậy trong kiếp trước của mình.

Là một Tử Kị sĩ, bản thân Damian đã là một thế lực hủy diệt, và nhiều kị sĩ đã buộc phải sử dụng các biện pháp cực đoan để ngăn chặn cơn thịnh nộ của anh.

Tuy nhiên không có kỹ thuật nào mà anh chứng kiến vào khoảng thời gian đó có thể sự gia tăng sức mạnh đột ngột giống như của Jacques.

Đặc biệt là đòn tấn công cuối cùng mà Jacques tung ra thật đáng sợ, nó sánh ngang với đòn tấn công của các kị sĩ cấp cao.

“Tốt hơn là mình nên nhanh chóng rời khỏi nơi này thôi.”

Khu rừng đổ nát, chỉ còn lại một thanh kiếm trên mặt đất. Không lý nào lại không có ai để ý khi mà anh đã gây ra hỗn loạn như thế này.

Chắc chắn là các kị sĩ từ các vùng lãnh thổ gần đây sẽ được cử đến để điều tra. Nếu như họ chạm trán anh và phát hiện ra rằng anh đã giết Jacques thì mọi thứ sẽ trở nên rất phức tạp.

Tất nhiên anh cũng không thể nào rời đi tay không. Anh nhanh chóng kiểm tra thi thể của Jacques.

Không có gì đặc biệt bắt mắt anh cả. Tất cả những gì anh tìm thấy là thanh kiếm mà Jacques đã vung và chiếc túi đeo ở thắt lưng.

Damian kiểm tra thanh kiếm, thật không may, đó chỉ là một thanh kiếm thép thông thường. Nhưng mà chiếc túi kia thì lại khác.

Đáng ngạc nhiên là nó được phù phép bằng ma thuật không gian phụ. Mặc dù nhìn bề ngoài thì nó trông giống như một chiếc túi da nhỏ nhưng mà bên trong khá rộng rãi. Bất kỳ vật phẩm nào được phù phép bằng ma thuật không gian phụ đều là một kho báu vô giá.

Tuy nhiên nó không thể so sánh với chiếc nhẫn không gian mà Damian sở hữu, một thứ có giá trị hơn nhiều về cả kích thước không gian và tính thực tế.

Damian lấy từng món đồ ra khỏi chiếc túi. Lương khô, thuốc chữa trị, tiền vàng và hai cuốn sách kiếm thuật.

Kiếm Ma và Liệt Nộ Quỷ Linh Thuật.

Cả hai đều là kỹ thuật mà Jacques đã sử dụng.

Kiếm Ma vẫn chưa hoàn thiện, nhưng mà Liệt Nộ Quỷ Linh Thuật thì đã hoàn thiện.

"Có thông tin nào về kỹ thuật tu luyện mana không nhỉ?", hiện tại anh đang phát triển kỹ thuật tu luyện mana của riêng mình.

Để đạt được mục tiêu, anh cần càng nhiều tài liệu tham khảo càng tốt. Anh đã có rất nhiều kiến ​​thức về các kỹ thuật chiến đấu được lưu trữ ở trong đầu. Nếu như thiếu thì anh có thể học hỏi từ các kị sĩ khác.

Tuy nhiên kỹ thuật tu luyện mana thì khác. Nó phức tạp và tinh vi hơn nhiều so với các kỹ thuật chiến đấu và hoạt động bên trong cơ thể chứ không phải là bên ngoài.

Dù cho có thành thạo đến đâu thì anh cũng không thể hoàn toàn đánh cắp được kỹ thuật tu luyện mana. Đó là lý do thông tin về kỹ thuật tu luyện mana lại rất quan trọng đối với anh ngay lúc này.

Anh háo hức lật từng trang của Kiếm Ma, và rồi biểu cảm của anh nhanh chóng chuyển sang thất vọng.

“Phần về kỹ thuật tu luyện mana đã bị mất hoàn toàn rồi.”

Hầu hết kỹ thuật Kiếm Ma đã bị mất. Không chỉ phần kiếm thuật mà cả kỹ thuật tu luyện mana cũng hoàn toàn biến mất.

Cảm thấy thất vọng, anh đã đặt cuốn sách về Kiếm Ma sang một bên và mở cuốn sách về Liệt Nộ Quỷ Linh Thuật ra.

Không giống như Kiếm Ma, Liệt Nộ Quỷ Linh Thuật vẫn còn nguyên vẹn. Tuy nhiên anh vẫn không thể có được thứ mà mình mong muốn.

“Hiến dâng sinh mạng sống của mình và sẽ có được sức mạnh.”, anh đọc dòng chữ được viết trên trang đầu tiên.

Khi đọc những câu chữ kia, anh ngay lập tức nhận ra điều gì đó. Đây chính là kỹ thuật mà Jacques đã sử dụng ở giây phút cuối cùng.

“Bây giờ mình không cần kỹ thuật chiến đấu, mình cần kỹ thuật tu luyện mana.”

Mặc dù ban đầu có chút thất vọng nhưng mà Damian đã nhận ra được tiềm năng của Liệt Nộ Quỷ Linh Thuật. Vì vậy để đề phòng trường hợp có điều gì đó hữu ích, Damian đã quyết định đọc thêm.

“… Hả?”

Khi đọc thêm vài trang nữa, Damian bắt đầu cảm thấy không thoải mái. Nội dung về kỹ thuật chiến đấu quá hay và chi tiết so với sở thích của anh. Damian vẫn ngồi cẩn thận nghiên cứu Liệt Nộ Quỷ Linh Thuật.

“… Kỹ thuật tu luyện mana sao?”

Mặc dù được che giấu khéo léo nhưng mà Damian vẫn có thể nhận ra. Đối với những người có kiến ​​thức hời hợt thì nó có vẻ chỉ là một kỹ thuật bình thường không hơn không kém.

Bản chất thật sự của Liệt Nộ Quỷ Linh Thuật là một kỹ thuật tu luyện mana. Hơn nữa nó có cấp độ cao đáng kể và sở hữu những hiệu ứng độc đáo.

“Một kỹ thuật tu luyện tích lũy mana thông qua chiến đấu.”

Liệt Nộ Quỷ Linh Thuật không phải là một kỹ thuật thiền định để hấp thụ mana mà là một kỹ thuật năng động để tích lũy mana thông qua chuyển động vật lý. Không giống như các kỹ thuật tu luyện mana thiền định, các kỹ thuật năng động có số lượng ít hơn đáng kể do độ khó cao của chúng.

“Không chỉ vậy… Kỹ thuật tu luyện mana này còn có chức năng cường hóa cơ thể.”

Liệt Nộ Quỷ Linh Thuật là một kỹ thuật tu luyện mana lưu trữ sức mạnh ma thuật trong cơ bắp. Sức mạnh ma thuật được lưu trữ mang lại những hiệu quả độc đáo, biến đổi cơ bắp trở nên nhanh nhẹ hơn và mạnh mẽ hơn. Đích thị là kỹ thuật nhằm mục đích tạo ra một cơ thể chuyên dùng để chiến đấu.

"Âm thầm ghi nhận lại một kỹ thuật phi thường như vậy sao..."

Đương nhiên là Jacques không nhận ra giá trị thật sự của Liệt Nộ Quỷ Linh Thuật. Chẳng biết người phát triển nó là ai, nhưng mà tính cách của họ chắc chắn là rất xảo quyệt.

"Đúng là khá thú vị đó."

Với vẻ mặt phấn khởi, Damian đặt cuốn sách Liệt Nộ Quỷ Linh Thuật vào kho lưu trữ không gian của mình.

Sau đó anh quay trở lại chỗ cỗ xe ngựa. Nếu như ở lại đó lâu hơn nữa thì có nguy cơ bị những người khác phát hiện.

"Đi thôi."

Damian truyền mana lên những con ngựa kéo xe. Được truyền thêm mana, những con ngựa lao về phía trước với tốc độ phi thường, cỗ xe rung chuyển vì sức mạnh của chúng.

Mặc dù chúng di chuyển rất nhanh nhưng mà mọi người đều ngủ ngon, tất cả là nhờ vào ma thuật mà Damian đã ếm lên người họ.

"Chúng ta dừng lại ở đây thôi."

Damian dừng xe ngựa lại ở một khu rừng khác. Anh từ từ đặt mọi người xuống và dựng một khu cắm trại giống như khu rừng ban đầu.

Sau khi công việc hoàn tất, trời cũng bắt đầu hửng sáng. Rồi anh giải phóng thứ ma thuật khiến cho mọi người ngủ say.

"Ugh."

Người đầu tiên thức dậy chính là Abel. Cậu ta vươn vai và ngáp dài.

"Hử? Anh à, anh dậy rồi sao?"

Abel nhìn Damian đang ngồi bên đống lửa trại và hỏi. Damian thêm củi vào lửa và trả lời.

"Không khí ban đêm lạnh quá cho nên anh dậy sớm. À, em có muốn uống một tách trà không?"

"Nếu như anh không phiền thì làm giúp em nhé."

Anh đổ nước vào ấm sắt và đặt lên đống lửa trại. Một lúc sau, anh rót trà nóng vào một chiếc cốc sắt và đưa cho Abel.

“Này, uống đi.”

“Cảm ơn anh.”

Abel thổi vào tách trà để làm nguội nó. Sau khi nhấp một ngụm, anh đột nhiên nhận ra điều gì đó kỳ lạ.

“Nhưng mà anh à, khu rừng sao lạ thế?”

Cảnh vật cậu ta nhìn thấy trước khi đi ngủ và cảnh vật cậu ta nhìn thấy khi thức dậy có vẻ khác nhau. Mặc dù không phải là thợ săn và không thể xác định chính xác được nhưng mà vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.

“Em ngủ chưa đủ giấc à?”

Damian nói với vẻ mặt bối rối. Abel mỉm cười ngượng ngùng.

Nghĩ lại thì cả lời nói của anh Damian cũng có vẻ khá kỳ lạ. Và rồi sự nghi ngờ của Abel càng lúc càng lớn hơn khi hai người kia thức dậy.

“Ồ? Thiếu gia, khu rừng này có gì đó sai sai thì phải.”

“Nhảm nhí quá.”

“Trước khi đi ngủ thì cây cối có vẻ cao hơn… và rậm hơn mà…”

“Mấy cái cây vẫn như vậy mà.”

“Đúng vậy, nhưng mà…”

Victor tỉnh dậy sau giấc ngủ và dụi mắt liên tục.

“Ồn quá, mau chuẩn bị bữa sáng đi. Ta đói rồi.”

“Vâng, thiếu gia.”

Victor nhanh chóng lấy nguyên liệu ra và bắt đầu nấu một món hầm đơn giản.

“Chào buổi sáng.”

Sau đó Olivia cũng tỉnh dậy. Cô bước ra khỏi xe ngựa và vươn vai.

“… Hả?”

Olivia nhìn ngó xung quanh và nghiêng đầu với vẻ mặt bối rối.

“Sao khu rừng lại có vẻ… gì đó… hừm?”

Sau phản ứng của Olivia, Abel đã bị hoàn toàn thuyết phục.

“Anh à.”

“Sao?”

“Lần này anh lại làm gì thế?”

“Anh có làm gì đâu.”

“Đừng giả vờ ngốc nữa! Đã có ba người nói khu rừng kỳ lạ rồi đó!”

Lời nói của Abel khiến cho một bên lông mày của Damian nhướng lên.

“Cảnh vật có gì kỳ lạ sao? Chẳng lẽ tối qua anh lén cắt tỉa cây cối?”

Nghe lời phản bác của Damian, Abel ngập ngừng không thể nói được.

"Hay là anh đã đưa mọi người đến một khu rừng khác vào giữa đêm? Anh có bị điên đâu mà làm như vậy?"

Damian càng nói thì Abel lại càng cảm thấy không chắc chắn.

Lẽ nào Damian lại làm trò hề như vậy thật sao?

"Thông thường thì các khu rừng sẽ mang lại cảm giác khác nhau giữa buổi tối và buổi sáng mà. Chắc là như vậy nên mọi người hiểu lầm phong cảnh đã thay đổi đấy."

"... Đúng vậy."

"Nếu như hiểu rồi thì đừng nói nhảm nữa và đi lấy đồ dùng đi. Chúng ta phải ăn chứ."

Abel đứng dậy khỏi chỗ ngồi cùng với nụ cười ngượng ngùng.

Nhìn Abel rời đi để lấy đồ dùng, Damian thở phào nhẹ nhõm.

 

***

 

“…”

Khi đến hiện trường, các hiệp sĩ không nói nên lời.

Một khu rừng bị tàn phá hoàn toàn, và trên mặt đất là những vết kiếm rõ ràng.

Đây là bằng chứng cho thấy một trận chiến dữ dội đã diễn ra ở đây vào đêm qua.

Điều khiến cho các hiệp sĩ sốc hơn nữa là xác của Jacques nằm trên mặt đất.

"... Hắn đã bị chặt đầu."

Hiệp sĩ Thomas nói với vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.

Theo như báo cáo, mọi người ở gần đây đã nghe thấy có tiếng động, họ đã yêu cầu sự hỗ trợ từ những quý tộc khác ở các vùng lãnh thổ lân cận.

Ngay khi tin tức đến được Giáo hội, họ đã khẩn trương điều động các hiệp sĩ đến đây bởi vì nghĩ rằng đó có thể là Jacques.

Và mới chỉ vài giờ trôi qua kể từ lúc đó.

Jacques có thể mất mạng trong một thời gian ngắn như vậy ư?

Điều đó là không thể nào, trừ khi kỹ năng của đối thủ vượt xa Jacques.

"Ngài Thomas, ngài nghĩ là ai đã giết Jacques?"

Một trong những hiệp sĩ hỏi Thomas. Sau một thoáng do dự, Thomas lên tiếng.

“Jacques là một kị sĩ cấp trung hàng đầu. Người có khả năng giết hắn chỉ bằng một đòn… chắc hẳn là…”

Thomas đã chiến đấu với Jacques vào vài ngày trước.

Mặc dù cả hai đều là kị sĩ cấp trung nhưng mà sự khác biệt về kỹ năng là rất rõ ràng. Jacques dễ dàng đối phó với Thomas và sau đó đã trốn thoát.

Một người có khả năng giết được một kẻ như vậy…

“Rất có thể là một kị sĩ cấp cao.”

Cấp cao.

Một cấp bậc ngay dưới Cao thủ, một chiến binh tinh nhuệ.

Không mạnh bằng các Cao thủ nhưng mà các kị sĩ cấp cao vẫn đủ khủng khiếp để được gọi là quái vật.

Nếu như là một kị sĩ cấp cao thì họ sẽ sở hữu đủ kỹ năng để giết được Jacques.

Tuy nhiên các hiệp sĩ không thể dễ dàng chấp nhận lời nói của Thomas.

“Nhưng mà thưa ngài Thomas, nếu như có một kị sĩ cấp cao ở vùng này thì chúng ta nhất định sẽ biết chứ.”

Hiện tại có ba kị sĩ cấp cao trong vương quốc Apple.

Nếu như bất kỳ ai trong số họ hành động tin đồn sẽ lan truyền khắp vương quốc.

“Rất có thể hắn đã gặp một kị sĩ cấp cao vô danh.”

“Một kị sĩ cấp cao vô danh…?”

“Thế giới này rộng lớn và có nhiều tài năng mà. Đã có những trường hợp phát hiện các Cao thủ ẩn sâu trong những thung lũng, vì vậy đây cũng không phải là một giả định vô lý.”

Hơn hết Thomas có lý do để tin rằng đó là một kị sĩ cấp cao.

“Vậy nếu như không phải là một kị sĩ cấp cao thì ai có thể dễ dàng giết chết Jacques như thế này?”

Khi nghe đến đây, các hiệp sĩ chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Ngay hôm đó, báo cáo về cái chết của Jacques đã đến tay Giáo hội.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương