Chương 35: Quay Trở Về (1)

[Dịch giả: Vân phi nương nương]

[Hiệu đính: Trăng kia ngự ở trên trời]

 

Bữa tiệc kéo dài suốt cả đêm.

Những binh lính nằm rải rác khắp nơi trong trạng thái say xỉn. May mắn là thời tiết khá nóng cho nên không có vấn đề gì xảy ra.

Khi ngày mới vừa bắt đầu, cả Công tước và Hầu tước đều bắt đầu chuẩn bị quay trở về.

"Anh à, hôm nào đó hãy ghé qua nhà em nhé."

Michael RyanBloom nắm lấy tay Damien và nài nỉ anh.

"Anh phải ghé qua đó, được không? Anh phải ghé qua nhé."

"Được rồi, mau thả tôi ra đi…"

Chỉ khi Damien hứa với anh ta rằng anh sẽ đến thăm thì anh ta mới thả ra.

Đoàn xe trở về dinh thự của Công tước bắt đầu khởi hành.

***

Sau khi trở về dinh thự, Damien ngay lập tức thông báo với Công tước rằng mình sẽ rời đi.

"Cậu phải rời đi rồi sao?", Công tước hỏi và mở to mắt ngạc nhiên.

"Sao lại rời đi đột ngột như vậy... Ta đang chuẩn bị bữa tiệc rồi. Cậu không thể đợi đến lúc đó được sao?"

Công tước không có ý định kết thúc mọi việc chỉ với buổi tiệc mà ông ta đã tổ chức trên Đồng bằng Lá.

Ông ta định sẽ tổ chức một buổi tiệc để công bố điều đó với thế giới, rằng Công tước Goldpixie đã đánh bại Hầu tước RyanBloom trong một trận đấu.

"Tôi đã đi quá lâu rồi. Gia đình của tôi chắc hẳn là đang lo lắng lắm, tôi chỉ muốn nhanh chóng quay về thôi."

Công tước nhìn Damien với vẻ mặt thất vọng.

"Nếu như đó là mong muốn của cậu thì ta cũng không thể làm gì khác được. Nhưng mà hãy đợi đến hết hôm nay đi. Ta phải chọn ra một kị sĩ để hộ tống cậu chứ."

"Hộ tống sao?", Damien hỏi với vẻ mặt như đang thắc mắc tại sao ông ta lại phải chuẩn bị như vậy.

"Ta biết rõ là cậu rất giỏi. Nhưng mà tình hình đang rất phức tạp. Ernest Horowitz, kị sĩ cấp trung trong dinh thự, đã biến mất rồi."

Công tước tặc lưỡi và nói một cách ngắn gọn.

"Có thật không?"

"Đúng vậy, ta không biết tại sao cậu ta lại biến mất... Như cậu biết đấy, Ernest Horowitz đặc biệt thân thiết với Chelsea."

Đúng như Công tước đã nói, Ernest Horowitz đứng về phía Chelsea Goldpixie.

Anh ta không bị trừng phạt bởi vì anh ta không biết Chelsea Goldpixie đang hợp tác với pháp sư hắc ám, nhưng mà có nhiều người trong dinh thự không tin anh ta.

"Có thể Ernest Horowitz tấn công chúng ta. Ta thì không phải bận tâm bởi vì Karl Heimlich sẽ bảo vệ cho ta, nhưng mà những người khác thì không."

Các kị sĩ trung cấp được phân loại là vũ khí chiến lược bởi vì họ sở hữu một sức mạnh to lớn.

Có một kẻ như vậy đang nhắm vào Công tước sao? Chuyện đó hiển nhiên có thể được coi là trường hợp khẩn cấp.

"Có lẽ cậu ta sẽ tấn công cậu đấy. Chuyện của Chelsea Goldpixie bắt đầu từ cậu mà."

"Vậy là ngài đang muốn chỉ định một người bảo vệ cho tôi?"

"Đúng vậy. Có thể sẽ không dễ chịu gì, nhưng mà hãy cho một người hộ tống cho đến khi cậu về đến nhà của mình có được không."

Thật ra việc cho người hộ tống là không cần thiết. Đối một kị sĩ cấp trung như Ernest Horowitz thì Damien có thể tự mình giải quyết mọi việc.

Tuy nhiên vẻ bề ngoài thì Damien được biết đến là một kị sĩ cấp thấp. Anh cần phải che giấu khả năng của mình.

"Tôi rất cảm kích lòng tốt của ngài."

Vậy nên anh phải chấp nhận sự ưu ái của Công tước.

***

Ngày hôm sau, Damien đi đến cổng trong của tòa lâu đài.

"Ồ, cậu đã đến rồi sao?"

Công tước đang đợi Damien ở đó cùng với Karl Heimlich.

"Đến đây gặp họ đi. Đây là những người sẽ hộ tống cậu đấy."

Công tước chỉ vào những người đã đợi sẵn từ trước.

Ba kị sĩ và mười binh lính đã trong trạng thái sẵn sàng.

Damien xem xét kỹ lưỡng gương mặt của các kị sĩ và nhận ra một người quen thuộc.

"Hửm? Đây là ai vậy? Ngài Sebastian Vincenzo có phải không?"

Khi Damien nhận ra, vẻ mặt của Sebastian Vincenzo liền trở nên nhăn nhó.

Giữa hai người họ xảy ra một sự việc không mấy thân thiện. Vào ngày diễn ra trận đấu, Sebastian Vincenzo đã lôi kéo đứa con của mình vào, dẫn đến một thất bại nhục nhã.

"Tất cả những kị sĩ cấp trung khác đều đang làm nhiệm vụ rồi. Chỉ còn Sebastian là có mặt ở đây thôi.”, Công tước giải thích.

Ông ta không thể không để ý đến sự căng thẳng giữa hai người, nhưng mà tình hình cấp bách bắt buộc ông ta phải giao phó việc bảo vệ Damien cho Sebastian.

“Sebastian, hãy chăm sóc cho Damien thật tốt đó.”

“Vâng, thưa ngài. Tôi sẽ bảo vệ cậu ấy bằng cả mạng sống của mình nếu như cần thiết.”

Sebastian Vincenzo đặt nắm tay lên ngực và thề.

“Chúc cậu thượng lộ bình an.”

Damien đưa bàn tay ra.

“Trông cậy vào ông.”, ông nói thêm.

Sebastian Vincenzo mặc dù tỏ ra không hài lòng nhưng mà vẫn miễn cưỡng bắt tay Damien, thừa nhận hoàn cảnh không thể tránh khỏi nào.

***

Công tước hộ tống Damien đến tận cổng ngoài.

“Lãnh chúa, tại sao ngài lại cho Damien đi?”, Karl Heimlich đang đứng gần đó hỏi.

“Chúng ta không thể tìm thấy một kị sĩ như Damien ở bất kỳ nơi nào khác cả. Giữ cậu ta ở lại sẽ tốt hơn không  phải sao…”

“Ta đã cân nhắc đến điều đó rồi. Ta đã suy nghĩ xem có cách nào để phong Damien làm kị sĩ của ta không.”, Công tước trả lời.

Công tước đã nhận ra một sự thật cay đắng trong trận đấu với Hầu tước, đó chính là sự chênh lệch rõ rệt về trình độ kỹ năng giữa các kị sĩ của hai gia tộc. Mặc dù ông ta đã thắng trận đấu nhưng mà điều đó có thể xảy ra là nhờ sự hiện diện của Damien.

Trong hoàn cảnh này, tầm quan trọng của Damien được nâng cao hơn bao giờ hết.

“Có lẽ Damien cũng đã cảm nhận được ý định của ta. Nếu như cậu ta có ý định tiếp tục phục vụ cho ta thì cậu ta đã ở lại rồi.”

Tuy nhiên anh lại đã bày tỏ mong muốn được trở về nhà.

Điều đó cho thấy anh hoàn toàn không muốn gắn bó của Công tước.

“Hơn hết là Damien không có nghĩa vụ phục vụ cho ai cả.”

Không giống như các kị sĩ của Công tước, Damien chưa một lần thể hiện ánh mắt ngưỡng mộ đối với Công tước. Anh vẫn giữ thái độ trang trọng và lịch sự, không hơn không kém.

“Và ta đã nhìn thấy ánh mắt của Damien.”

Một kiếm sĩ.

Một kẻ vượt qua cả những sự ràng buộc phàm trần, bước vào thế giới của những siêu việt.

Ánh mắt đó chính là như thế.

“Đưa một người như cậu ta vào đây sao? Đó không phải là một điều dễ dàng đâu. Vậy nên ta đã để cho cậu ta đi.”, Công tước nói với vẻ mặt nuối tiếc.

“Bây giờ thì đi vào thôi. Còn nhiều việc phải làm lắm.”

***

Hành trình trở về dinh thự Haksen của Damien vô cùng bình yêu. Một đoàn xe gồm ba kị sĩ và mười binh lính trang bị vũ khí tạo nên một sự uy nghi, ngăn chặn mọi mối đe dọa tiềm tàng đến gần. Hơn nữa, phương tiện di chuyển mà họ lựa chọn - xe ngựa - cũng giúp cho tiến độ di chuyển thêm phần nhanh chóng và hiệu quả.

Khi mặt trời bắt đầu lặn, Sebastian Vincenzo nói, "Hôm nay chúng ta hãy dựng trại ở đây đi."

Cả đoàn dừng lại giữa rừng, và trong khi những binh lính đang chuẩn bị cho đêm đến, các kị sĩ dựng một đống lửa trại cách đó một đoạn ngắn và nghỉ ngơi một lúc.

Damien Haksen tìm một chỗ thoải mái gần đống lửa và ngồi xuống một khúc gỗ.

"Cậu Damien Haksen."

Đột nhiên, Sebastian Vincenzo gọi tên anh.

"Cảm ơn vì đã chiến thắng trong trận đấu."

Damien không khỏi cảm thấy bối rối trước lời nhận xét bất ngờ đó.

"Ờm... con trai tôi đã thua trong trận đấu đó."

Sebastian Vincenzo nói cùng với một nụ cười trên môi.

“Nếu như Pavel cũng thua trận đấu thì tôi đã không thể đối mặt với Công tước rồi. Nhưng mà nhờ có sự huấn luyện của cậu cho nên những kị sĩ mà cậu đã chỉ dẫn mới giành được chiến thắng cho Công tước.”

Sebastian Vincenzo, với phán đoán sai lầm của mình, đã khiến cho Công tước phải chịu thất bại đầu tiên.

Nếu như Công tước thất bại hoàn toàn trong trận đấu thì Sebastian Vincenzo sẽ phải đối mặt với vô số lời chỉ trích.

“Ông không cần phải xin lỗi. Tôi không có ý định giúp cho ông đâu.”, Damien đáp lại.

“… Cậu đúng là giỏi ăn nói thật.”, Sebastian Vincenzo nói.

Rồi Sebastian Vincenzo đột nhiên đứng dậy.

Các kị sĩ của Công tước ngạc nhiên nhìn ông ta.

“Ẩn náu mãi cũng không làm được gì đâu. Mau ra mặt đi!”

Sebastian Vincenzo hét lên. Ngay sau đó, có một người xuất hiện từ trong bóng tối.

Một người đàn ông có vóc dáng bình thường, trên người mặc áo choàng đen.

Sebastian Vincenzo thoáng nhìn qua khuôn mặt của kẻ đó, và vẻ mặt ông ta bất giác cứng đờ lại.

“… Ernest Horowitz.”

Ernest Horowitz nhếch mép cười khẩy.

“Lâu rồi không gặp, Sebastian Vincenzo.”

***

“… Sao ngươi lại ở đây?”

Sau cái chết của Chelsea Goldpixie, anh ta đã biến mất khỏi dinh thự và giờ đây lại xuất hiện ở nơi này.

Sebastian Vincenzo nói với vẻ mặt đầy cảnh giác.

“Không có lý do gì đặc biệt cả. Chỉ là có một người ta cần phải giết mà thôi.”

Nói xong, Ernest Horowitz nhìn Damien.

“Damien Haksen, tên khốn chết tiệt đó.”

“… Cậu Damien là khách của Công tước.”

“Và cũng là nguyên nhân dẫn đến cái chết của tiểu thư Chelsea.”

Một cơn oán giận thoáng qua trong ánh mắt Ernest Horowitz.

“Sebastian Vincenzo, ta không định để cho bất kỳ ai có liên quan đến cái chết của tiểu thư Chelsea sống sót.”

“Tiểu thư Chelsea Goldpixie đã tự tử. Không phải lỗi của cậu Damien…”

“Đừng nói nhảm nữa!”

Ernest Horowitz gầm lên.

“Tiểu thư là một người rất kiên cường! Dù cho có khó khăn đến đâu cô ấy vẫn chịu đựng được! Cô ấy sẽ không bao giờ tự tử!”

Ernest Horowitz hít một hơi thật sâu.

“Chắc chắn tiểu thư Chelsea đã bị Công tước giết. Có lẽ cô ấy đã phải chịu đựng sự tra tấn rất tàn bạo trước khi chết.”

Với vẻ mặt dường như đã cạn kiệt sức sống, Ernest Horowitz nói.

“Ta sẽ không bao giờ để cho cái chết của tiểu thư Chelsea không được giải đáp. Ta sẽ giết Damien Haksen, những kẻ đã thẩm vấn tiểu thư Chelsea, và cuối cùng là Công tước.”

Sebastian Vincenzo nhìn Ernest Horowitz với vẻ mặt không thể tin nổi.

“Ngươi định giết Công tước sao? Ngươi điên thật rồi.”

“Đúng vậy. Ta đã không còn tỉnh táo kể từ ngày tiểu thư Chelsea bị sát hại dã man.”

Ernest Horowitz cười khẩy.

“Sebastian Vincenzo, ta sẽ không vòng vo nữa. Mau giao Damien Haksen ra đây, ta sẽ tha mạng cho ông.”

“Đúng là ngạo mạn. Ngươi nghĩ một kẻ như ngươi có thể tha mạng người khác sao?”

Sebastian Vincenzo thi triển Linh khí của mình.

Một nguồn sức mạnh khủng khiếp lan tỏa ra khắp mọi hướng. Tiếng động của thú dữ và côn trùng trong rừng ngay lập tức im bặt.

“Ngạo mạn sao… Đúng, ông nói đúng. Sebastian Vincenzo, ông mạnh hơn ta. Vậy nên ta đã chuẩn bị rồi.”

Ernest Horowitz cởi áo choàng ra, để lộ một cảnh tượng hết sức kỳ lạ.

Những vòng tròn ma thuật đen được khắc khắp cơ thể Ernest Horowitz, còn có những viên đá mana đen được gắn vào nhiều vị trí khác nhau của các vòng tròn.

Nhưng vẫn chưa phải là hết. Mặc dù được che giấu bằng hình xăm nhưng mà dấu vết phẫu thuật vẫn hiện rõ trên khắp cơ thể.

Sebastian Vincenzo nhìn thấy điều đó đã thốt lên kinh ngạc.

"Cậu đã sử dụng ma thuật hắc ám sao?"

"Đúng vậy, ta không thể xử lý Công tước một mình, vậy nên ta đã tìm kiếm sự hỗ trợ."

Một nụ cười gượng gạo xuất hiện ở khóe miệng Ernest Horowitz.

"Giống như Guillaume Blackwing, ta đã trải qua các thủ thuật tương tự. Ta đã dùng sinh lực của mình để đổi lấy Linh khí và khả năng thể chất."

Ernest Horowitz giải phóng Linh khí của mình.

Một luồng Linh khí đen tối tràn lên bầu trời như những vụ phun trào ngắt quãng. Những cây cối xung quanh rung chuyển dữ dội do lượng mana khổng lồ.

"Mở to mắt ra mà xem sức mạnh ta đã có được đi!"

Ernest Horowitz dậm mạnh chân xuống đất, đâm ngọn giáo về phía Sebastian.

Sebastian Vincenzo nhanh chóng giơ kiếm lên để đỡ lấy ngọn giáo đang lao tới.

Ngay khi vừa va chạm, cơ thể Sebastian bị đẩy lùi về phía sau.

"Ugh?"

Sebastian Vincenzo dùng lực vào chân. Cơ thể đang lùi lại của ông ta dừng lại ngay tức khắc.

Sebastian Vincenzo nhìn vào bàn tay mình với vẻ mặt không tin nổi.

Chỉ với một cú va chạm, lòng bàn tay ông ta đã bị xé toạc ra.

Quả là một tốc độ và sức mạnh đáng kinh ngạc.

"Sao? Ngạc nhiên à? Có gì không đúng sao?"

Ernest Horowitz hét lên với vẻ mặt đầy phấn khích.

"Lẽ ra ông nên nghe lời cảnh báo của ta! Ta đã nói là ta sẽ không giết ông nếu như ông Damien Haksen ra kia mà!"

Ernest Horowitz hét lên và đâm ngọn giáo một lần nữa.

Một luồng Linh khí đỏ thẫm giống như máu tươi tỏa ra từ ngọn giáo. Và nó biến thành một cơn bão nhấn chìm Sebastian Vincenzo.

Sebastian Vincenzo vội vàng tránh sang một bên. Tất cả cây cối và tảng đá phía sau ông ta đều bị cắt ra thành từng mảnh.

Sebastian Vincenzo nhìn con đường mà cơn bão đã đi qua.

Một phần của khu rừng đã biến thành đồng bằng.

Thấy vậy, vẻ mặt Sebastian trở nên cứng đờ.

"Các người còn đang nhìn cái gì hả? Mau chạy đi!"

Các kị sĩ của Công tước do dự trước lời nói của Sebastian. Họ bị giằng xé giữa việc tuân theo mệnh lệnh hay hỗ trợ Sebastian.

"Các người đúng là đồ ngốc! Có các người cũng không giúp ích được gì đâu! Mau về gặp Công tước và cầu cứu đi!"

Sebastian Vincenzo hét lên dữ dội. Tuy nhiên các kị sĩ vẫn không thể dễ dàng đưa ra quyết định.

"Hiểu rồi! Chúng tôi sẽ gọi tiếp viện, hãy cố gắng thêm một chút nữa nhé!"

Đúng lúc đó, Damien hét lên.

Damien quay người bỏ chạy. Chỉ khi đó các kị sĩ khác mới làm theo.

Damien và các kị sĩ tách ra thật xa. Ernest Horowitz cười chế nhạo và nói,

"Các ngươi nghĩ là mình có thể ngăn cản được ta sao?"

Sebastian Vincenzo nói với vẻ mặt khinh thường và đáp trả,

"Ai nói là ta sẽ ngăn cản ngươi? Ta sẽ giết ngươi ngay tại đây."

“Ồ, thật là tự tin. Để rồi xem chuyện đó có thể xảy ra hay không… Vả lại, ông nghĩ là ta đến đây một mình à?”

Nghe thấy lời nói đó, đồng tử của Sebastian Vincenzo giãn to ra.

“Ngươi… lẽ nào…”

“Các pháp sư hắc ám đang rình rập ở gần đây. Damien Haksen sẽ không thể đi xa được đâu.”

Sự tức giận lóe lên trong ánh mắt Sebastian Vincenzo.

“Ngươi, đồ khốn!”

Sebastian Vincenzo lao vào Ernest Horowitz.

Trong khu rừng đang tối dần, hai kị sĩ cấp trung đọ sức với nhau.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương