Sự Trở Lại Của Tử Kị Sĩ Cấp Tai Họa
-
Chapter 31: Đồng Bằng Lá (1)
Chương 31: Đồng Bằng Lá (1)
Sau ngày hôm đó, Damien dành hết tâm huyết cho việc luyện tập.
Nhờ thần dược mà khả năng thể chất của anh đã được cải thiện đáng kể, nhưng mà anh vẫn còn một chặng đường dài ở phía trước.
Hiện tại khả năng thể chất của Damien chỉ ở mức thấp. Để đạt đến cấp độ cao hơn, anh cần phải rèn luyện thân thể của mình nhiều hơn nữa.
Hơn hết, điều quan trọng là phải rèn luyện cơ thể để hấp thụ hoàn toàn thần dược.
Để hiểu rõ hơn thì có thể giải thích như thế này.
Hãy tưởng tượng mana là nước và cơ thể chính là bình chứa của nó. Để chứa một lượng nước đáng kể thì bình chứa nhất định phải vừa rộng vừa chắc chắn.
'May là Công tước có nhiều trang bị để luyện tập như thế này.'
Dinh thự của Công tước có đủ loại trang bị luyện tập cho các kị sĩ của mình.
Cơ hội để được sử dụng nhiều trang bị như vậy là rất hiếm. Damien đã tận dụng tất cả các trang bị để rèn luyện cơ thể mình.
Tuy nhiên, có một dạng luyện tập mà Damien đã đầu tư nhiều thời gian nhất.
Đó là luyện tập thông qua đấu tập, và phương pháp này đã thể hiện được hiệu quả tốt nhất.
“Ughhhh…”
“Hôooo…”
Bên trong sân tập được sắp xếp trong dinh thự, có khoảng năm kị sĩ đang nằm dài.
“Mấy kẻ thảm hại này.”
Damien nhìn xuống các kị sĩ và nói.
“Ngã gục trước mặt tôi như thế này thì các người còn làm được gì nữa, tôi đã mang pháp cụ vào trước khi ra tay rồi kia mà.”
Không giống như các kị sĩ mặc trang phục mỏng manh, Damien đeo các pháp cụ giống như vòng tay và lắc chân ở nhiều bộ phận khác nhau trên cơ thể.
Để tối đa hóa hiệu quả của luyện tập bằng cách sử dụng các pháp cụ làm tăng trọng lượng cơ thể hoặc là cản trở chuyển động mà anh đã cố tình đeo chúng lên.
Vào ngày đầu tiên, anh chỉ đeo khoảng bảy cái, nhưng mà bây giờ đã là hơn mười cái.
Khi khả năng thể chất của anh tăng lên thì số lượng pháp cụ cũng đồng thời tăng lên.
“Các người không thể đứng dậy ngay được à! Tôi có nên đánh vào đầu các người vài cái để cho các người tỉnh táo ra không?”
Các kị sĩ đứng phắt dậy trước sự đe dọa của Damien, cứ như thể những tiếng rên rỉ trước đó của họ chỉ là lời nói dối vậy.
“Càng ngày sự lười biếng của các người càng tăng lên nhỉ?”
Damien cười khẩy với các kị sĩ.
“Làm kị sĩ trong dinh thự này thì có ích gì nếu như chỉ biết bỏ chạy trong sợ hãi khi phải đối mặt với thử thách hả?”
Thân là kị sĩ, bọn họ cảm thấy bị xúc phạm nặng nề.
Trong hơn 20 ngày qua, Damien đã đánh đập dưới các mác là các buổi đấu tập.
Trong thời gian đó, các kị sĩ đã nỗ lực hết sức để giáng một đòn vào anh.
Tuy nhiên bọn họ thậm chí còn không chạm được vào một góc quần áo nào của anh. Dĩ nhiên các kị sĩ không dễ dàng từ bỏ lòng tự trọng của mình mà không có lý do.
“Có vẻ như các người đang quen với cách thức huấn luyện của tôi rồi nhỉ? Từ giờ trở đi, tôi sẽ kéo dài các buổi đấu tập ra.”
Nghe lời Damien nói, vẻ mặt của các kị sĩ trở nên tái nhợt. Anh liếc nhìn họ và cười khẩy.
“Đùa thôi. Chúng ta sẽ kết thúc buổi đấu tập ngày hôm nay.”
“Cái gì cơ?”
Một trong những kị sĩ ngạc nhiên trước tình huống bất ngờ này và đã hỏi.
Đó là Pavel Vermound, thủ lĩnh của các kị sĩ.
“C-cậu dừng lại thật à?”
“Sao? Không thích à?”
“Không… không! Chúng tôi thích lắm!”
Pavel Vermound vội vàng kêu lên. Các kị sĩ khác cũng gật đầu liên tục.
“Nhưng mà chúng tôi chỉ tò mò tại sao cậu lại kết thúc sớm hơn bình thường thôi.”
“Hai ngày nữa chúng ta sẽ đấu với Hầu tước. Bắt đầu từ hôm nay sẽ không cần phải đấu tập nữa. Hãy dành hai ngày còn lại để nghỉ ngơi và suy ngẫm về những gì tôi đã dạy cho các người đi.”
Các kị sĩ tỏ ra bối rối trước lời nói của Damien.
‘Chúng tôi đã học được cái gì chứ? Không phải chúng tôi chỉ bị cậu đánh thôi sao?’, những suy nghĩ trong lòng họ được thể hiện khá rõ ràng.
“Có vẻ như không ai hiểu được nhỉ?”
Nhìn những kị sĩ đó, Damien khẽ cười thầm.
Có hai lý do chính khiến cho Damien quyết định đấu tập với bọn họ.
Một là để rèn luyện thể chất.
Nếu như mục tiêu chỉ là tăng sức mạnh thì việc luyện tập với các pháp cụ sẽ hiệu quả hơn. Tuy nhiên việc đấu tập sẽ giúp cho anh sử dụng tất cả các cơ cần thiết trong việc chiến đấu.
Ngay cả trong kiếp trước, khi còn là lính đánh thuê, Damien cũng chủ yếu thích luyện tập thông qua đấu tập.
Lý do thứ hai là để giành chiến thắng trong các trận đấu.
Theo phán đoán của Damien thì các kị sĩ của Công tước không thể đánh bại các kị sĩ của Hầu tước. Các kị sĩ của Hầu tước quá xuất chúng.
Để giành được chiến thắng, Damien phải thắng hai trong ba trận đấu.
Ngay cả khi Damien có thể đánh bại được Michael Ryan Bloom thì nếu như các kị sĩ khác bị đánh bại, anh cũng sẽ thua chung cuộc.
Do đó Damien đã huấn luyện các kị sĩ đồng thời cũng rèn luyện thân thể của mình.
‘Cho đến giờ cũng không ai biết được mình đã sử dụng kiếm thuật nào.’
Khi Damien đấu kiếm với các kị sĩ, anh đã sử dụng Kiếm thuật Sư tử, một kỹ thuật thường được các kị sĩ của Hầu tước Ryan Bloom luyện tập.
Nếu như bọn họ đã quen với kiếm thuật của đối thủ, Damien có thể dẫn dắt trận đấu một cách có lợi hơn.
‘Không biết liệu mình có thể giành chiến thắng hay không.’, Damien tự hỏi thầm trong lòng.
"..."
Trong số họ chỉ có một người, là Pavel Vermound, đang chống cằm chìm vào suy ngẫm.
"Ồ?"
Trong số các kị sĩ thì Pavel Vermound là nổi bật hơn cả. Anh ta không chỉ sở hữu kỹ năng lãnh đạo do là người lớn tuổi nhất mà còn có tài năng xuất chúng.
‘Mình cũng có thể mong đợi điều gì đó từ anh ta.’
Một nụ cười tinh tế hiện lên trên đôi môi Damien sau khi quan sát Pavel Vermound.
***
Sau khi chia tay với các kị sĩ, Damien trở về phòng của mình.
Anh cho gọi người hầu cận đến và đưa ra chỉ thị rõ ràng,
“Từ giờ trở đi không ai được phép vào đây. Kể cả khi Công tước đến cũng không được mở cửa.”
Damien ngồi giữa phòng và lấy từ trong túi ra một lọ thủy tinh nhỏ.
Lấp lánh bên trong chiếc lọ là một thứ chất lỏng màu xanh lam, như thể được pha trộn với đá quý.
Một nụ cười tự động hiện lên trên đôi môi Damien khi nhìn vào thứ chất lỏng đó.
‘Cuối cùng thì cũng đến lúc hấp thụ thứ này rồi.’
Cho đến bây giờ Damien vẫn chưa hấp thụ được thuốc Tinh thể Mana do Công tước đưa cho.
Đó là để đảm bảo rằng cơ thể anh ở trạng thái hoàn hảo nhất để hấp thụ hoàn toàn thần dược này.
‘Lượng mana có được từ thuốc Tinh thể Mana tương đương với lượng mana tích lũy trong hơn một thập kỷ.’
Về số lượng có sẵn thì nó không quá cao mặc dù là một loại thần dược nổi tiếng.
Tuy nhiên, lợi thế thật sự của thần dược kết tinh mana nằm ở điểm khác. Nó có thể ngay lập tức làm tăng độ nhạy cảm của cơ thể với mana sau khi sử dụng.
Độ nhạy cảm tăng cao dẫn đến sự cải thiện đáng kể trong việc điều khiển, tích lũy và phục hồi mana.
Quả thực đó là một loại thần dược tuyệt vời.
'Mình có nên thử không?'
Anh lập tức uống hết lọ thuốc, cảm giác giống như đang nuốt mật ong đặc và nhớt.
Kết quả là anh cảm nhận được rõ ràng thần dược đang đi xuống cổ họng và lắng xuống dạ dày.
Khi thứ chất lỏng đó lắng xuống hết, thần dược bùng cháy với nhiệt độ cao.
Ngọn lửa nhanh chóng lan khắp cơ thể anh, thanh lọc tạp chất và thấm sâu vào cơ bắp và các cơ quan khác.
‘... Vậy ra đây là cách tăng cường độ nhạy cảm sao? Mình cứ tự hỏi làm thế nào để tăng độ nhạy cảm chứ chưa bao giờ nghĩ là sẽ thông qua phương pháp này.’
Tương tự như cách đất sét biến thành đồ gốm thông qua nhiệt độ của lò nung, hiệu quả của thần dược này cũng giống như vậy. Nó tăng cường sức mạnh cho cơ thể bằng cách khai thác mana có độ tinh khiết cao.
‘Nếu như là người khác thì có thể họ đã bất động rồi.’, Damien nhận xét.
Sau đó anh bắt đầu sử dụng Kỹ thuật Hấp thụ Tối cao.
Bằng cách hấp thụ mana bên ngoài, anh hướng dòng chảy vào thần dược Tinh thể Mana, khuếch đại ngọn lửa thành một cường độ lớn hơn.
Bao nhiêu thời gian đã trôi qua rồi nhỉ?
“… Phù.”
Damien khẽ thở dài và mở mắt ra. Ngay lập tức, một tia sáng xanh lam xuất hiện trong mắt anh.
Damien đứng dậy khỏi ghế, có thứ gì đó giống như tro xám nhẹ nhàng rơi xuống.
Đó là tạp chất bị thần dược đốt cháy được đẩy ra khỏi cơ thể anh.
“Tuyệt vời.”
Anh điều khiển mana một cách khéo léo. Trước đây mỗi động tác liên quan đến mana đều giống như băng qua một bãi sỏi, thế nhưng bây giờ nó đã giống như lướt nhẹ trên băng một cách dễ dàng.
Tốc độ anh điều khiển mana cũng đã tăng lên đáng kể.
“Để thử xem.”, anh quyết định.
Từ từ đưa bàn tay vào khoảng không, anh khép các ngón tay lại. Xung quanh bàn tay anh, một luồng ánh sáng xanh bắt đầu tụ lại.
Từng bước một, luồng sáng đó hiện ra hình bóng của một thanh kiếm.
Nếu như bất kỳ ai chứng kiến cảnh tượng này, chắc chắn họ sẽ vô cùng kinh ngạc.
Việc bao phủ lính khí lên thanh kiếm là một hành động bình thường, nhưng mà việc cô đọng lính khí lại để tạo ra một hình dạng hữu hình thì quả là vượt quá sức tưởng tượng của một kị sĩ cấp thấp.
Các kị sĩ cấp trung có thể mở rộng lính khí của mình để tấn công kẻ thù ở khoảng cách xa.
Tuy nhiên, việc định hình một vũ khí hoàn toàn thông qua linh khí như Damien đã chứng minh thì quả là phi thường.
Một kỹ năng như vậy thường nằm chỉ trong phạm vi của một kị sĩ cấp cao, ít nhất là như vậy.
"Thế này là đủ rồi."
Anh vung thanh kiếm mỏng manh một cách thản nhiên.
Cảm giác không khí bị cắt đứt rõ mồn một. Damien nhìn chằm chằm vào thanh kiếm, sự hài lòng hiện rõ trên khuôn mặt anh.
"Giờ thì tôi chỉ còn cách một bước nữa là tạo ra được một kiếm khí rồi."
***
Hai ngày trôi qua thật nhanh.
Vào ngày diễn ra trận đấu, Damien cùng với Công tước tiến về phía Đồng bằng Lá.
"Có vẻ như chúng ta đã đến hơi muộn rồi.", Công tước nói ngay khi họ đến nơi.
Ở đó lực lượng của Hầu tước đã dựng trại và đang chờ đợi sẵn.
“Damien, cậu đánh giá thế nào về lực lượng của họ??”
Damien đang đứng ngay bên cạnh Công tước, được đối xử như thể là một phụ tá thân cận mặc dù anh là người ngoài.
Damien nheo mắt quan sát lực lượng của Hầu tước.
“Nhìn chung thì có vẻ như đây là một đội quân chất lượng cao đấy.”
Cả mức độ trang bị mà những người lính mặc và bầu không khí mà mỗi cá nhân tỏa ra đều đáng chú ý.
Quả không hổ danh là gia tộc kị sĩ hàng đầu ở Vương quốc Apple, lực lượng của Hầu tước thật sự rất đáng gờm.
“Phải ha? Ngay cả ta cũng ghen tị với những binh lính đó. Nếu như có thể thì ta muốn học cách nuôi dạy những binh lính như họ.”
Công tước cười khúc khích và nói.
Theo ý của Damien đó chỉ là lời nói suông.
Một Công tước với lòng kiêu hãnh mạnh mẽ như vậy sẽ không thật sự ghen tị với Hầu tước. Ngay cả khi có thì ông ta sẽ phủ nhận và quay người đi.
Ngay khi Công tước đến trại của Hầu tước, một người hầu ngay lập tức chạy đến.
Anh ta đến trước mặt Công tước, bước xuống ngựa và nói, "Ngài Goldpixie, Hầu tước đã đề nghị cho những người đại diện gặp nhau trên đồng bằng trước khi trận đấu bắt đầu ạ!"
Sau khi truyền đạt thông điệp, anh ta quay trở lại trại của Hầu tước.
Ánh mắt của Công tước liên tục nhìn Damien rồi lại đến Karl Heimlich.
"Hầu tước đã đề nghị như vậy, chúng ta không còn lựa chọn nào khác mà phải đi thôi. Cả hai người sẽ đi theo chứ?"
Damien và Karl Heimlich gật đầu.
Cả ba người cùng cưỡi ngựa về phía trung tâm đồng bằng.
***
Vào thời điểm đó, một cuộc náo động nhỏ đang diễn ra trong trại của Hầu tước.
"Michael! Không đứng dậy được hay sao hả?"
Hầu tước hét lên giận dữ và bước vào một chiếc lều.
Bên trong lều khá khiêm tốn so với kích thước có thể chứa hàng chục người của nó.
Một chiếc giường đơn.
Một thanh kiếm.
Chỉ có vậy mà thôi.
Trên giường có người đang trùm chăn và ngủ say.
"Chúng ta phải tiếp khách của Công tước đó! Phải đi chào Công tước cho phải phép chứ, sao vẫn còn ngủ hả?"
Mặc cho Hầu tước liên tục hét lên vẫn không có dấu hiệu nào cho thấy người đó đã tỉnh dậy.
Gương mặt của Hầu tước dần dần đỏ lên. Không thể kiềm chế cơn tức giận, ông ta đẩy chiếc giường sang một bên.
"Dậy ngay!"
Hầu tước hét lên và truyền mana vào trong giọng nói. Tiếng gầm như sấm rền làm rung chuyển cả lều và mặt đất.
"Ồ, thôi mà."
Đến lúc đó, cậu bé đang nằm trên giường mới tỉnh dậy.
Hầu tước Ryan Bloom nhìn cậu bé như thể là một sinh vật thảm hại.
Đó là Michael Ryan Bloom.
Là con trai của Hầu tước Ryan Bloom, hiện tại anh ta đang đắm chìm trong danh vọng.
Do vóc dáng nhỏ bé cho nên anh ta thường hay bị nhầm là một cậu bé, nhưng thật ra anh ta đã trưởng thành từ lâu.
"Cha à, cha ồn quá đó."
Nghe Michael nói, gân trên trán của Hầu tước lại nổi lên. Ông ta vô thức siết chặt nắm tay lại.
"Sao cha lại đánh thức một người đang ngủ ngon như vậy chứ?"
"Ta đã nói gì... con không nghe thấy sao...? Ta đã nói là... chúng ta có khách của Công tước đến... và cần phải ra chào hỏi bọn họ không phải sao?"
"Chuyện đó không liên quan gì đến con cả. Khi nào đến giờ thi đấu hãy gọi con dậy."
Hầu tước cố gắng kìm nén cơn giận và nói.
"Trận đấu này là cơ hội để truyền bá tên tuổi của con ra khắp nơi, đây là cơ hội mà những người khác cho dù có tiền cũng sẽ không có được đâu."
"Con không quan tâm.", Michael nói và định ngả lưng ra giường.
Hầu tước thở dài và nói, "Damien chắc chắn cũng sẽ có mặt."
Michael Ryan Bloom đột nhiên khựng lại.
"Tại sao tên đó lại ở bên phe của Công tước chứ?"
"Con đó, lúc nào cũng ngái ngủ, có thể là con không nghe thấy, nhưng mà Damien đã được chọn làm người đại diện thay mặt cho Công tước rồi."
"Ồ, thật sao? Thật là tiện quá. Con đã chờ cơ hội trả thù cho Erwin từ lâu rồi."
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, vẻ mặt thư thái thường ngày của Michael thoáng hiện một chút hung dữ rồi biến mất.
Mặc dù Michael thường hay lười biếng, nhưng mà khi nói đến chuyện liên quan đến gia tộc thì anh ta lại lao vào như một con bò tót giận dữ.
"Người ta đồn là tên đó đã đẩy lùi đòn tấn công của một kị sĩ cấp trung đó. Thật là ấn tượng, con không nghĩ như vậy sao? Ban đầu tên đó được đánh giá là kị sĩ sơ cấp, vậy mà bây giờ đã đánh bại được kị sĩ cấp thấp và chặn đòn tấn công của một kị sĩ cấp trung nữa."
"Thật là ấn tượng."
"Con đã bao giờ tự hỏi hắn trông như thế nào chưa? Có thể hắn sẽ trở thành đối thủ của con đấy."
“Cha ơi, xin đừng nói như vậy chứ.”
Michael ngồi dậy và nói, “Cha có biết con đã nghe những lời như vậy bao nhiêu lần và kết cục là phải thất vọng hay không?”
“Lần này có thể sẽ khác.”
“Cũng sẽ như vậy thôi. Có thể là bọn họ nổi tiếng, nhưng mà khi thật sự đối mặt với nhau mới thấy bọn họ cũng tầm thường thôi.”
Một làn sương mù dường như đã che khuất đồng tử của Michael Ryan Bloom, khiến cho chúng trở nên u ám đi.
Vì tài năng và sức mạnh vượt trội của mình, Michael chưa bao giờ gặp phải một đối thủ xứng tầm.
Trớ trêu thay, vì quá đặc biệt, Michael lại chìm đắm trong sự tẻ nhạt.
“À, cuối cùng thì con cũng tỉnh rồi.”
Michael đứng dậy khỏi giường và nói, “Chúng ta đi gặp bọn họ nhé?”
Hầu tước cùng Michael đi về phía trung tâm của đồng bằng.
Công tước đã đợi sẵn ở đó.
Khi nhìn thấy Hầu tước, Công tước ngay lập tức cong môi và nói, "Gửi lời mời mà lại đến muộn sao, cả phép lịch sự cơ bản cũng không có nữa."
Đáp lại lời chế giễu này, Hầu tước mỉm cười và đáp trả, "Bực bội vì những chuyện tầm thường như vậy. Ông không chỉ bị giới hạn tầm nhìn mà còn ở khả năng hiểu biết sao?"
Hai người đàn ông bật cười lớn. Mặc dù họ đang cười nhưng ánh mắt của họ lại rất gay gắt.
"Anh Karl Heimlich, đã lâu rồi không gặp."
"Rất vui được gặp lại ngài."
Sau đó Hầu tước quay sang nhìn Karl Heimlich và nói, ông ta cũng đáp lại bằng một cái cúi chào.
Nói đến tuổi tác và kinh nghiệm, Karl Heimlich lớn hơn ở cả hai mặc. Tuy nhiên, do địa vị tương đương nhau và thực tế là Hầu tước giữ chức vụ cao hơn cho nên ông ta thường hay xem thường Karl Heimlich.
"Anh không thấy chán gia tộc của Công tước sao? Hãy mau đến với gia tộc chúng tôi đi."
“Tôi đang nghĩ đến chuyện chôn cất ở lãnh thổ của Công tước Goldpixie đây.”
“Thật là đáng tiếc quá. Giống như cho lợn xem đá quý vậy.”
Hầu tước lè lưỡi rồi quay người đi. Nếu như Karl Heimlich ở bên phải Công tước thì bên trái là một chàng trai trẻ mà họ chưa từng nhìn thấy trước đây.
“Nếu như ta đoán đúng thì chàng trai trẻ này chính là Damien Haksen.”
Hầu tước liếc nhìn chàng trai trẻ một cách hờ hững. Tuy nhiên, khi đối mặt trực diện với chàng trai trẻ, ông ta cảm thấy sốc như thể bị đánh vào sau gáy.
‘Cái gì thế này?’
Hầu tước không có thiện cảm với Damien Haksen. Anh là kẻ thù đã làm ô nhục kị sĩ của gia tộc, người con trai thứ hai vô cùng quý giá và được nuôi dạy tử tế của ông ta.
Mặt khác, ông ta lại tò mò. Hành động của Damien quá kiêu ngạo và Hầu tước muốn đích thân xác nhận xem anh là người như thế nào và tài năng của anh đáng kinh ngạc đến mức nào. Làm như vậy cũng có thể khiến cho Michael Ryan Bloom kích động hơn.
‘… Cái gì thế này? Là quái vật à?’
Ngay khi Hầu tước nhìn thấy Damien, ông ta cảm thấy lạnh sống lưng. Sợ một kị sĩ cấp thấp quả là một điều vô lý.
Lý do khiến cho Hầu tước sợ là tài năng của Damien. Khi nhìn thấy anh, Hầu tước cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ ở anh.
Damien không chỉ là một kị sĩ sẽ trở thành đồ chơi cho con trai cả của ông ta mà có thể là một con quái vật sánh ngang với anh ta.
‘Ôi không.’
Hầu tước nhanh chóng quay sang Michael. Nếu như ông ta bị sốc như thế này thì không đời nào Michael lại không cảm thấy gì.
“…?”
Michael nhìn Damien Haksen với vẻ mặt vô hồn. Anh ta thậm chí còn không chớp mắt lấy một lần, như thể coi việc chớp mắt là lãng phí thời gian.
“Hah.”
Một tiếng thở dài thích thú thoát ra khỏi đôi môi Michael Ryan Bloom. Ngay lúc đó, bàn tay của Michael theo bản năng nắm chặt lấy chuôi kiếm.
Và lưỡi kiếm được rút ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook