Chương 27: Kị Sĩ Giả (2)

[Dịch giả – Vân]

[Hiệu đính – Kim Anh]

 

Ở quá khứ, trong số các cao thủ mà Damien đã chiến đấu, có một người được biết đến với cái tên Kiếm Nhạc.

So với các cao thủ khác, kiếm sĩ này không có kỹ năng đặc biệt và được xếp hạng thấp nhất trong số các cao thủ.

Tuy nhiên, anh ta đã để lại ấn tượng sâu sắc với Damien.

‘Anh ta là một cao thủ tỏa sáng rực rỡ trong các trận chiến quy mô lớn với bọn xác sống.’

‘Cộng hưởng Kiếm là âm thanh được tạo ra khi thanh kiếm rung lên.

Kiếm Nhạc sở hữu một kỹ thuật độc đáo, đó là anh ta sẽ truyền linh khí của mình vào Cộng hưởng Kiếm và phân tán nó.

[PR/N- giống như phân tán Linh khí thông qua làn sóng âm thanh được tạo ra bởi sự rung động của thanh kiếm.]

Mỗi khi Cộng hưởng Kiếm vang vọng trên chiến trường, cơ thể của tất cả kẻ thù sẽ bị nổ tung, vũ khí và áo giáp sẽ bị phá hủy.

‘Nhờ kỹ thuật đó, anh ta đã có thể trói chân quân đoàn xác sống trong suốt cả tuần.’

Ngay cả quân đoàn xác sống do Dorugo cử đến với số lượng lên tới hàng ngàn tên cũng không thể phá vỡ được Cộng hưởng Kiếm của các Kiếm Nhạc và phải dừng lại.

Đây là một thành tựu mà không một cao thủ nào khác đạt được.

Cuối cùng, Dorugo không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cho Damien ra trận. Sau trận chiến kéo dài một giờ với Kiếm Nhạc, Damien đã giành chiến thắng.

“Đó là một thanh kiếm khá đặc biệt có phải không?”

Brody tiến đến gần anh từ phía sau và hỏi.

“Nó là của một kị sĩ từng làm việc cho Công tước đất đấy. Nhưng mà anh ta phải rời đi đột ngột trước khi thanh kiếm được hoàn thành vì một vài vấn đề cấp bách rồi.”

“Có phải kị sĩ đó đưa Hương Thiết và yêu cầu các người làm ra thanh kiếm từ nó không?”

"Hở? Làm sao anh biết?"

Trên thế giới có rất nhiều kim loại có những đặc tính độc đáo mà các kim loại thông thường như sắt hay thép không có, chúng được gọi là ‘Kim loại hiếm’.

Vũ khí làm từ những kim loại này được gọi là ‘Thần Khí’. Trong thế giới này, có rất ít kim loại quý hiếm được phát hiện, một số trong số đó là Adamantium có tác dụng khuếch đại mana cho người sử dụng và Hương Thiết chứa đựng nguồn hàn khí mà người dùng có thể sử dụng trong các trận chiến.

‘Đây đích thị là thanh kiếm của các Kiếm Nhạc.’

Hương Thiết, là một dạng Kim loại hiếm, có đặc tính tạo ra sóng âm khi mana được truyền vào nó.

Bởi vì đặc tính đặc biệt này của nó sẽ cản trở mạch mana của các kị sĩ cho nên mọi người thường tránh sử dụng vũ khí làm từ Hương Thiết.

Tuy nhiên Kiếm Nhạc lại là một ngoại lệ.

‘Nhưng mà khi chiến đấu với mình thì vũ khí mà Kiếm Nhạc sử dụng có vẻ như không phải là vũ khí này.’

Khi đó, vũ khí anh ta sử dụng được chế tạo bởi người lùn.

Nó chứa nồng độ Hương Thiết cao hơn nhiều so với thanh kiếm trước mặt anh, cùng với hỗn hợp các Kim loại hiếm khác.

‘Chắc là nó đã bị thất lạc và cuối cùng anh ta buộc phải tìm kiếm một thứ vũ khí khác.’

Kiếm Nhạc có thể sử dụng kỹ thuật của mình ngay cả với một thanh kiếm thông thường.

Tuy nhiên, khi sử dụng vũ khí làm từ Hương Thiết, hiệu quả chiêu thức của anh ta sẽ tăng gấp đôi.

‘Anh ta đã thông qua Công tước để lấy được Hương Thiết sao?’

Damien không biết nhiều về Kiếm Nhạc. Tất cả những gì anh biết là anh ta đã sống một cuộc đời như một kị sĩ lang thang.

‘Mình sẽ lấy thanh kiếm này.’

Không một chút do dự, Damien cầm thanh kiếm lên.

Brody ngạc nhiên ngăn Damien lại.

“Cậu vẫn chọn thanh kiếm đó mặc dù biết Hương Thiết là gì sao?”

“Phải, tôi chọn thanh kiếm này.”

Damien cũng có thể sử dụng các kỹ thuật của Kiếm Nhạc và đã đạt đến trình độ tương đương với anh ta, vậy cho nên anh không lo lắng về việc đặc tính của Hương Thiết sẽ gây trở ngại cho mạch mana của anh.

Kiếm Nhạc có thể là một cao thủ yếu hơn những cao thủ khác, nhưng mà kỹ thuật của anh ta thì khác. Anh ta có thể dễ dàng xử lý nhiều kẻ thù và đồng thời vừa tấn công vừa phòng thủ.

Tính linh hoạt đó đã thu hút Damien và anh muốn nghiên cứu thêm về nó.

“Thanh kiếm này có tên không?”

“Kị sĩ đã đặt hàng nó gọi nó là Thiên Lý Kiếm.”

Sau khi ghi nhớ cái tên, Damien cầm lấy Thiên Lý Kiếm.

Ngoài Thiên Lý Kiếm ra, Damien còn lấy một con dao găm và một vài con dao ném.

Sau khi chọn vũ khí, anh chuẩn bị rời khỏi xưởng, bỗng nhiên có một người phụ nữ chặn đường anh.

Cô không đi một mình mà có hai kị sĩ ở phía sau.

“Ngài đã tìm được vũ khí mình thích chưa?”

Người phụ nữ nói nở một nụ cười sảng khoái. Damien hơi nghiêng đầu nhìn cô.

Dưới mắt cô có quầng thâm, khiến cho cô có vẻ ngoài hơi đáng ngại.

"Cô là ai?"

"Rất vui được gặp cậu. Tôi là Rebecca, người hầu của tiểu thư Chelsea Goldpixie.”

Người phụ nữ đặt tay lên ngực và hơi cúi đầu.

“Nếu như ngài không phiền thì tiểu thư của tôi đang muốn gặp mặt ngài. Ngài có sẵn lòng dành chút thời gian và đi cùng tôi đến gặp cô ấy không?”

Damien cũng có ý điều tra xem Chelsea Goldpixie có mối liên hệ nào với kị sĩ giả kia hay không, vậy nên anh đã định gặp cô ấy ít nhất một lần. Chỉ là anh không ngờ là cơ hội lại đến nhanh như vậy.

“Tôi không nghĩ mình có chuyện gì để thảo luận với cô ấy cả.”

Tuy nhiên Damien không chấp nhận lời đề nghị ngay lập tức. Anh từ chối để tìm hiểu ý định của bọn họ.

“Chà, chưa đi làm sao biết được ạ?”

Rebecca vẫn nở nụ cười và tiếp tục nói.

“Tiểu thư Chelsea có nhiều nguồn lực lắm. Nếu như ngài nói chuyện với cô ấy thì biết đâu ngài có thể đạt được thứ ngài cần đó, ngài Damien Haksen.”

Dù cho cô đã thay đổi lời nói nhưng mà cuối cùng vẫn là muốn thuyết phục Damien đi cùng mình.

Việc Chelsea Goldpixie công khai thuyết phục một kị sĩ có mối liên hệ với Công tước như thế này là một điều hết sức bất thường.

Damien với sự tò mò mãnh liệt liền trả lời

“Được, dẫn đường đi.”

Rebecca dẫn Damien đến một nhà hàng khá yên tĩnh.

Đây không phải là một nơi rộng lớn, nó gần như chỉ có một tầng mà thôi.

“Tiểu thư Chelsea đích thân điều hành nhà hàng này đấy. Chỉ có quý tộc mới có thể tới đây thôi.”

Vừa đi qua hành lang của nhà hàng, Rebecca vừa giải thích,

“Nhưng mà hôm nay toàn bộ nhà hàng này là để dành riêng cho ngài Damien.”

Rebecca dừng lại khi họ đi đến một đại sảnh lớn.

Ở đó có một chiếc bàn ăn duy nhất và một gương mặt quen thuộc đang ngồi ở đó.

Chelsea Goldpixie.

Cô nâng ly rượu lên và nói,

“Cậu đến hơi muộn rồi đó nhỉ? Mau ngồi xuống đây đi.”

Rebecca không bước vào nữa, chỉ có Damien bước vào trong một mình và đi đến khu vực đại sảnh.

Ngay khi vào, Damien đã có thể cảm nhận được.

Ma thuật hắc ám đã tràn ngập toàn bộ nơi này.

‘Mình đến để điều tra mối liên hệ giữa Chelsea Goldpixie với ma thuật hắc ám, và mình đã có được kết quả rồi.’

Không cần điều tra thêm nữa, Damien đã có bằng chứng.

Anh tiến đến gần bàn ăn, phân tích nguồn ma thuật hắc ám.

‘Ma thuật hắc ám có ở khắp mọi nơi, mình có thể cảm nhận được nó trong từng hơi thở.’

Nhờ những ký ức và trải nghiệm khi còn là Tử Kị sĩ, Damien rất thành thạo về ma thuật hắc ám.

‘Mùi hương mê hoặc.’

Đó là một loại ma thuật hắc ám gợi lên tình cảm giả dối thông qua mùi hương, thường được sử dụng để thao túng con người theo ý muốn.

‘Với mật độ này thì người khác sẽ trở thành nô lệ chỉ trong vòng một giờ.’

Mana hắc ám thấm sâu vào cơ thể anh theo từng hơi thở. Mật độ của nó vô cùng mãnh liệt.

‘Sử dụng ma thuật hắc ám cấp cao như mùi hương mê hoặc và che giấu nó được như vậy. Chắc hẳn phải có một pháp sư hắc ám cực kỳ tài năng tham dự vào chuyện này.’

Lý do ma thuật hắc ám như vậy có thể lan rộng giữa thành phố mà không bị phát hiện là do đã có ma thuật hắc ám che giấu bao phủ toàn bộ nhà hàng.

Có vẻ như pháp sư hắc ám đứng đằng sau Chelsea Goldpixie không phải là dạng tầm thường.

Hầu hết các kị sĩ có thể sẽ không chịu nổi mùi hương mê hoặc này.

Tuy nhiên Damien là một ngoại lệ. Anh sở hữu bảy khả năng được Dorugo trui rèn ở kiếp trước.

Vì vậy hầu hết ma thuật và ma thuật hắc ám đều không ảnh hưởng đến Damien.

‘Nếu như sử dụng Tham Lực thì mình có thể phá vỡ nó mà không gặp vấn đề gì.’

Khi sử dụng Tham Lực, Damien sẽ phá vỡ ma thuật hắc ám được hấp thụ qua hơi thở.

Mana hắc ám thu được từ việc phá vỡ ma thuật hắc ám sẽ được lưu trữ ở đâu đó trong cơ thể anh.

“Tại sao cô lại cho gọi tôi đến đây?”

Damien ngồi đối diện Chelsea Goldpixie và hỏi, cô đặt ly rượu xuống và trả lời.

“Cậu thật là thiếu kiên nhẫn quá đó. Sao không chờ cho đến khi bữa ăn của chúng ta đến rồi hãy thảo luận mọi chuyện?”

Đối với Damien, một người đã phát hiện ra ma thuật hắc ám, chuyện này không có gì tốt đẹp mà chỉ là một hành động trong kế hoạch mà thôi.

“Tôi không muốn lãng phí thời gian một cách không cần thiết. Cô muốn gì thì nói ngay đi.”

Lông mày của Chelsea hơi co giật trước lời từ chối của Damien.

“Chà, không thể nào khác được rồi. Tôi chỉ có một yêu cầu mà thôi. Hãy từ chức người đại diện.”

Damien không cảm thấy lạ về yêu cầu của Chelsea, anh cũng đã đoán trước được, anh biết là cô sẽ yêu cầu điều gì.

“Tại sao? Cô không tin tưởng Guillaume Blackwing sao?”

“Đừng hiểu lầm. Nếu như Guillaume Blackwing giơ rìu lên thì cậu chẳng là gì trước mặt hắn cả.”

Chelsea Goldpixie ngắt lời anh, giọng điệu cô ta chứa đựng một niềm tin mạnh mẽ.

“Nhưng mà tôi muốn giữ gìn toàn bộ sức lực của mình để chuẩn bị cho trận đấu với Hầu tước. Chỉ là tôi muốn tránh những rắc rối không đáng có khi hắn bị thương trong trận đấu thôi.”

Lời nói nghe có vẻ hợp lý.

Trừ khi kỹ năng phải vượt trội hơn hẳn, còn nếu không thì luôn luôn có nguy cơ đổ máu trong một trận đấu như vậy.

“Tại sao tôi phải đáp ứng yêu cầu của cô? Có lợi gì cho tôi chứ?”

“Nếu như cậu từ chức tôi đảm bảo cậu sẽ có được mọi thứ mà cậu mong muốn.”

Damien bật cười cay đắng trước câu trả lời của cô.

“Cô nghĩ tôi muốn gì mà lại nói như vậy?”

“Mong muốn của một kị sĩ nông thôn như cậu không phải quá rõ ràng rồi sao? Tiền bạc, danh dự, những thứ tương tự như vậy có phải không?”

Chelsea nhếch lên khóe môi lên như thể đang chế nhạo anh.

Qua cuộc trò chuyện này, Damien có thể đại khái hiểu được Chelsea Goldpixie là người như thế nào.

‘Một người phụ nữ kiêu ngạo.’

Đánh giá người khác theo ý mình và đưa ra kết luận một cách liều lĩnh.

Hành động đó nói lên sự kiêu ngạo của cô.

‘Ở một khía cạnh nào đó thì cô ta khá giống cha mình.’

Công tước thích thử thách mọi người, có sở thích là đánh giá người khác như thể mình là một nhân vật cấp cao.

Tuy nhiên, Công tước không giống như Chelsea Goldpixie, ông ta không trực tiếp thể hiện sự kiêu ngạo của mình.

‘Kiêu ngạo và bất tài.’

Đó là những gì Damien kết luận về Chelsea Goldpixie.

“Cô nói tiền bạc và danh dự sao? Nếu như tôi cần những thứ như vậy thì duy trì mối quan hệ với Công tước chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”

“Hiện tại thì có vẻ là như vậy. Nhưng mà hãy suy nghĩ về nó một cách cẩn thận đi. Quyền công tước sẽ sớm được chuyển giao cho tôi thôi. Thuận theo Công tước tương lai sẽ có lợi hơn nhiều cho cậu, cậu có nghĩ như vậy không?”

“Vô lý. Công tước luôn luôn hành động rất ngay thẳng mà.”

“Không ai biết được tương lai sẽ ra sao hết. Lỡ như có một người có năng lực hơn cha tôi xuất hiện và thế chỗ ông ấy thì sao, ai biết được chứ?”

Một lời nói hết sức táo bạo.

Damien nhìn chằm chằm vào Chelsea Goldpixie và nheo mắt lại.

Đột nhiên, Damien nhận ra rằng có một chiếc đồng hồ cát nhỏ trước mặt Chelsea Goldpixie.

‘Cô ta đang theo dõi thời gian mùi hương mê hoặc có hiệu lực sao?’

Không còn nhiều cát nữa. Chelsea liếc nhìn đồng hồ cát và nói với Damien.

“Nếu như hiểu được rồi thì hãy đi nói với cha tôi đi. Hãy nói với ông ấy là cậu sẽ từ chức người đại diện đi.”

Chelsea nói với giọng điệu ra lệnh.

Cô có một niềm tin chắc chắn rằng Damien chắc chắn sẽ làm theo lời của cô.

Damien trả lời ngay lập tức.,

“Nếu như tôi từ chối thì sao?”

Vẻ mặt của Chelsea Goldpixie tối sầm lại,

“Cái… cái gì? Chuyện này… chuyện này không thể nào được.”

Chelsea thốt lên trong sự hoài nghi. Damien tựa lưng vào ghế.

“Chuyện gì không thể xảy ra được?”

“Ồ… không… không phải vậy… Tại sao… tại sao cậu lại từ chối? Tôi đã nói với cậu rồi mà. Tôi sẽ đáp ứng mọi thứ mà cậu mong muốn!”

“Tôi không cần sự giúp đỡ của cô.”

“Tại… tại sao cậu lại từ chối? Cậu đã thề trung thành với cha tôi hay gì đó à? Chắc là cậu lầm to rồi. Cậu có biết cha tôi tàn nhẫn đến thế nào không? Người đàn ông đó… ông ấy đã làm ra những chuyện xấu xa với tôi và mẹ tôi…”

Damien giơ tay ngắt lời Chelsea Goldpixie.

“Tôi không quan tâm đến chuyện nội bộ của gia đình cô. Đừng nói về chuyện đó nữa.”

Damien chỉ muốn sử dụng quyền lực của Công tước để kiềm chế Hầu tước mà thôi. Anh không quan tâm đến việc Công tước là người như thế nào.

“Nghe tôi nói một chút đi đã! Nếu như anh nghe thì anh sẽ hiểu được. Cha tôi không đáng tin cậy và là người độc ác…”

“Vốn dĩ điều mà tôi mong muốn là điều mà cô không thể thực hiện được.”

“Cái gì? Anh mong muốn cái gì vậy?”

“Hạnh phúc cho gia đình tôi.”

Chelsea Goldpixie tỏ ra ngơ ngác trước câu trả lời của Damien.

“Cái… cái gì?”

“Hạnh phúc, bình yên và thịnh vượng cho gia đình tôi, tất cả đều là những thứ mà cô không thể cho tôi được.”

Để bảo vệ gia đình mình, Damien cần phải khống chế Hầu tước.

Và để làm được điều đó, Damien phải tham gia trận đấu và đánh bại Michael Ryan Bloom.

Không, cho dù không phải vì những lý do đó thì Damien cũng không có ý định nhượng bộ trước những yêu cầu của Chelsea Goldpixie.

Dù gì thì cô cũng đã có mối liên hệ với một pháp sư hắc ám.

“Tôi đi đây. Bảo Guillaume Blackwing chuẩn bị cho trận đấu đi.”

Damien đứng dậy khỏi ghế. Anh quay người rời khỏi đại sảnh.

“… Gia đình của cậu có vẻ quý giá đối với cậu nhỉ?”

Lời nói của Chelsea Goldpixie khiến cho Damien khựng lại.

“Chà, sao tôi không diễn đạt nó theo cách khác nhỉ? Từ chức người đại diện đi. Nếu không tôi sẽ cử người đi tiêu diệt Tử tước Haksen.”

Chelsea Goldpixie còn chưa kịp nói hết câu.

Đột nhiên bàn tay của Damien đưa ra và tóm lấy cổ họng cô.

“Sao lại dám chạm vào cơ thể tôi… Ugh!”

Damien siết chặt tay hơn. Đó không phải là bàn tay của con người, cảm giác như có một thanh sắt đè lên cổ họng cô.

“Kuk! Kugu…Kugh!”

Chelsea Goldpixie quằn quại, không thể thở được.

Damien nhìn cô với vẻ mặt thờ ơ.

Như thể đang quan sát khoảnh khắc hấp hối của ai đó.

Và khi đó.

“Tiểu thư Chelsea!”

“Sao ngươi dám động tay vào tiểu thư!”

Hai kị sĩ canh gác cửa nhận thấy sự náo động và lao về phía Damien.

Ngay cả khi hai kị sĩ đang tiến lại gần, ánh mắt của Damien vẫn chỉ dán chặt vào Chelsea Goldpixie.

“Buông cô ấy ra ngay lập tức!”

Hai kị sĩ nắm chặt chuôi kiếm, sẵn sàng rút ra và tấn công Damien.

Damien thả cổ họng Chelsea ra. Đồng thời anh nhặt đồ dùng trên bàn lên.

Anh vung những món đồ về phía các kị sĩ. Con dao cùn dùng để cắt thịt lướt qua cổ bọn họ.

Máu tuôn ra từ cổ các kị sĩ. Bọn họ ôm cổ họng quằn quại trên nền đất.

“Ta cắt khá nông cho nên nếu như bôi thuốc ngay lập tức thì các ngươi sẽ không chết đâu.”

Nói xong, Damien chuyển sự chú ý trở lại Chelsea Goldpixie.

Chelsea Goldpixie đang ngồi trên sàn thở dốc.

“Chelsea Goldpixie.”

Cô giật mình ngước nhìn Damien. Dần dần cô bắt đầu run rẩy trước ánh nhìn băng giá của Damien.

“Lý do ta không giết ngươi ở đây không phải vì ta sợ Công tước trả thù.”

Chỉ mới lúc nãy, Damien đã nuốt tất cả sự phẫn nộ vào trong.

Anh muốn cắt cổ Chelsea Goldpixie ngay tại đây.

Nhưng mà có vẻ đó là một sự hình phạt quá nhân từ.

“Hãy chờ đó đi. Ngày mai sẽ có chuyện khủng khiếp xảy ra với ngươi đó.”

Nói xong những lời đó, Damien rời khỏi nhà hàng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương