Chương 13. Săn Rắn (3)

 

Damien lang thang khắp thành phố để tiêu diệt các chi nhánh của băng Hắc Xà.

Các thành viên trong băng chống trả quyết liệt nhưng mà không một ai có thể ngăn cản được Damien.

Bây giờ chỉ còn lại trụ sở chính ở trung tâm thành phố.

‘Bọn chúng lấy trung tâm thành phố làm trụ sở chính thì mọi chuyện dễ dàng hơn cho mình rồi.’

Damien tiến về phía trụ sở của Hắc Xà.

Đường phố hôm nay yên tĩnh và vắng vẻ đến lạ thường.

Đó là vì sự hỗn loạn mà Damien gây ra đã khiến cho tất cả các thương nhân phải tìm nơi trú ẩn.

‘Hửm?’

Khi anh chuẩn bị băng qua quảng trường thành phố, binh lính đột nhiên bắt đầu tràn ra từ nhiều con hẻm khác nhau.

Những binh lính bao vây Damien và chĩa giáo vào anh.

Khi Damien tiêu diệt tất cả các chi nhánh của Hắc Xà thì binh lính vẫn án binh bất động, vậy mà bây giờ bọn họ lại quyết định hành động và đến đây để bắt anh.

Điều đó chỉ có một lời giải thích duy nhất.

‘Có vẻ như lần này mình đã câu được con cá lớn rồi.’

Hai người đàn ông đang đi về phía họ từ phía đối diện, cùng với đó là những binh lính hộ tống.

Một người đã già nua và gầy gò, còn người kia là một thanh niên mập mạp.

"Ta là Sebastian Baker, thống đốc của thành phố Landwalk!"

Người đàn ông có chòm râu dê hét lớn.

Tuy nhiên, giọng nói của ông ta thiếu đi sự uy quyền mà một thống đốc nên có.

“Sao ngươi dám làm loạn ở thành phố Landwalk như vậy? Mau bỏ vũ khí xuống và đầu hàng ngay!”

Damien thản nhiên phớt lờ lời nói của thống đốc.

Anh không hề tò mò thống đốc là ai.

Sự chú ý của anh chỉ tập trung vào người đàn ông thừa cân đứng bên cạnh Thống đốc.

“Ông có phải là Cedric Walker không?”

Mặc dù chưa từng gặp trực tiếp nhưng mà anh đã nghe được từ các cộng sự của mình rằng Cedric cực kỳ béo phì.

Hơn nữa, đôi mắt của ông ta tràn đầy sức sống, không giống như người bình thường.

Cedric Walker không trả lời câu hỏi của Damien.

Thay vào đó, ông ta chỉ mách lẻo với thống đốc.

“Thống đốc, ngài thấy chưa? Kẻ này không chỉ phớt lờ lời nói của ngài mà còn thiếu tôn trọng chúng ta nữa. Chúng ta phải nhanh chóng đối phó với hắn để thể hiện quyền lực của ngài thôi.”

“Như ông Cedric đã nói đấy! Tại sao hắn dám coi thường ta, thống đốc của thành phố này! Ta không thể tha thứ cho sự xấc xược này được!”

Có vẻ như Cedric Walker không có ý định nói chuyện với Damien.

“Muốn giết ta à? Có vẻ như các người không có khả năng đó đâu.”

Damien nói và quan sát những  binh lính.

Số lượng binh lính có lẽ là hơn một trăm.

Tuy nhiên họ chỉ là những người bình thường, thậm chí còn chưa thành thạo võ thuật chứ đừng nói đến việc kiểm soát mana.

Cho dù có hàng nghìn người như vậy thì cũng không đủ để đe dọa Damien.

“To gan đến như vậy sao? Ta không hiểu hắn tự tin vào điều gì mà lại to gan đến như vậy nữa? Hắn không nhận thức được hành động của mình hay sao?”

Thống đốc hét lên trong thất vọng.

“Ngươi không chỉ muốn giết Cedric Walker, một ‘nhà từ thiện’ nổi tiếng mà còn tấn công ‘công ty’ của ông ta, gây ra cái chết cho hơn chục ‘nhân viên’ vô tội! Đây là một tội ác không thể tha thứ được!”

Damien không khỏi nhếch mép cười.

Thật là nực cười khi thủ lĩnh của Hắc Xà, kẻ dàn dựng những tội ác khủng khiếp, lại được coi là một doanh nhân có đạo đức.

“Mau quỳ xuống và cầu xin tha mạng đi!”

“Các người sẽ phải hối hận khi nói những lời đó đấy.”

“Đúng là xấc xược mà!”

Những gì Damien đã gây ra hôm nay quả thực là một mớ hỗn độn.

Tuy nhiên, những kẻ mà anh giết không phải thường dân vô tội mà là thành viên của băng Hắc Xà.

Mặc dù anh đã gây náo động cho thành phố nhưng mà anh không làm hại bất kỳ người dân thường nào.

“Ta đã cố gắng thuyết phục ngươi, nhưng mà có vẻ như vô ích rồi! Vậy thì đừng trách ta về những gì sắp xảy ra đấy!”

Khi cuộc giao tranh dường như sắp xảy ra, Damien nắm lấy lưỡi kiếm của mình.

Tuy nhiên, những binh lính không xông vào mà vẫn đứng yên. Damien cảm thấy khá bối rối trước hành vi của họ.

Đột nhiên, một nguồn năng lượng dâng trào từ phía sau anh.

Damien nhanh chóng quay đầu lại.

Những binh lính chia làm hai nửa, và một người đàn ông vạm vỡ xuất hiện.

“Ta rất tò mò xem ai đã gây ra vụ náo động này.”

Người đàn ông càng đến gần, nguồn linh khí càng mãnh liệt.

Một nguồn năng lượng với mật độ cao tấn công vào da thịt Damien, giống như bị mắc phải một trận mưa lớn.

“Có vẻ như chỉ là một tên nhóc nhỉ?”

Ánh mắt hai người nhìn nhau. Khi đó, Damien đã nhận ra.

Người đàn ông này là ai và hắn ghê gớm đến mức nào.

“Này, ta là Robert, kị sĩ bảo vệ thành phố.”

Là một kị sĩ chính thức.

Một kẻ thù đáng gờm đã xuất hiện.

Thời điểm này, khi nhắc đến kị sĩ, mọi người đều nghĩ đến những người sử dụng Linh khí.

Tuy nhiên, không phải ai có thể sử dụng Linh khí cũng đều là kị sĩ.

Nếu như ai đó có thể sử dụng được Linh khí thì họ cũng chỉ là cận vệ mà thôi.

Để được công nhận là một kị sĩ chính thức thì phải sử dụng và điều khiển được Linh khí một cách tự do.

Sử dụng và kiểm soát.

Đối với những người bình thường thì khoảng cách giữa hai điều này dường như không quá lớn.

Nhưng trên thực tế, có một rào cản không thể nào vượt qua được.

Nhiều người đã đạt đến cấp bậc cận vệ nhưng không thể trở thành kị sĩ thực thụ mà phải đối mặt với sự tuyệt vọng.

‘Kị sĩ bảo vệ thành phố đích thân can thiệp sao?’

Đối với một kị sĩ chính thức, Damien không thể dễ dàng đánh giá thấp họ được.

Nếu như là lúc anh còn là Tử Kị sĩ thì việc đối đầu với một kị sĩ vốn cũng không có gì khó khăn lắm, bởi anh còn có thể dễ dàng đánh bại một Kiếm sư. Tuy nhiên Damien hiện tại đã khác xa so với trước khi quay ngược thời gian.

“Ngươi vẫn còn có thời gian suy ngẫm à?”

Nghe lời nói của Damien, kị sĩ Robert tỏ ra bối rối.

'Kỳ lạ. Không hề có sự sợ hãi hay do dự trong ánh mắt của hắn.'

Hắn không thể đánh giá thấp đối thủ được, nhưng mà kết quả vẫn không thay đổi, chỉ có điều nó sẽ khó khăn hơn một chút mà thôi.

“Ngươi dũng cảm hay là ngu ngốc vậy?”

"Tự tin."

“Ngươi đúng là ngu ngốc.”

Robert nhấc cây kích đang đặt trên vai lên.

Đúng lúc đó, sức mạnh của Robert lan ra khắp nơi.

Không khí trên toàn bộ quảng trường trở nên nặng nề ngột ngạt.

“Đứng yên đó. Ta sẽ chứng minh rõ ràng cho ngươi thấy sự thiếu hiểu biết của ngươi về khả năng của ta.”

Robert tiến lên một bước. Khi hắn ta bước đến gần, áp lực lại càng tăng lên.

Tuy nhiên Damien vẫn không chuẩn bị để đối đầu với Robert.

"Ngươi sợ đến mức không thể chạy sao?"

Robert sẵn lòng hỏi, tuy nhiên Damien không nhìn Robert, anh nhìn ngó xung quanh như thể đang đợi ai đó.

‘Victor đang làm gì vậy? Tại sao anh ta vẫn chưa đến chứ?’

‘Hắn ta điên rồi sao?’

Robert cau mày suy nghĩ.

Từ xa có một bóng người chạy ngang qua sân thượng của một tòa nhà.

Bóng người tiến đến gần quảng trường, mạnh mẽ đâm sầm vào tòa nhà.

Bay qua đầu những binh lính, bóng người đó đáp xuống trước mặt Damien.

"Hở?"

Robert nheo mắt nhìn kẻ vừa xuất hiện.

Tuy nhiên vì người này mặc áo choàng đen ngược cho nên vẫn không thể xác định được danh tính của họ.

“Vậy là hắn có người hỗ trợ sao!”

Robert vung cây kích của mình về phía người mặc đồ đen.

Cây kích chứa đựng linh khí tấn công vào người đó, họ liền giơ cánh tay lên để ngăn chặn đòn tấn công.

Cùng lúc đó, một tiếng sấm rền vang lên.

Điều đáng ngạc nhiên là người mặc đồ đen không hề nao núng cũng như không bay đi. Thay vào đó cây kích đã bị chệch hướng.

“Ngươi ngăn chặn được đòn tấn công của ta sao?”

Robert lẩm bẩm với vẻ mặt hoài nghi.

Đúng lúc đó, bóng người mặc đồ đen đạp mạnh xuống đất, lao về phía trước và tung một cú đấm.

Một tiếng nổ vang lên và tên kị sĩ bị bật ngược về phía sau.

Robert chỉnh lại tư thế giữa không trung và tiếp đất thật vững chắc, sau đó hắn trừng mắt như muốn giết chết người mặc đồ đen.

“Ngươi là ai? Mau tiết lộ danh tính đi!”

Người mặc đồ đen cởi bỏ chiếc mũ trùm đầu.

Đáng ngạc nhiên là người mặc đồ đen lại là một phụ nữ.

Hơn nữa, tuy có mái tóc cực ngắn nhưng mà cô lại xinh đẹp lạ thường, đủ để bất cứ ai cũng nhận ra cô là phụ nữ. Ngoài ra còn có một điều khác khiến cho mọi người phải kinh ngạc.

Tóc, lông mày, thậm chí cả tròng mắt của cô đều màu trắng.

Robert lẩm bẩm trong hoang mang khi nhìn thấy cô.

“… Hiệp sĩ sao?”

Các hiệp sĩ nhận được sức mạnh không phải từ mana mà là từ Chúa trời. Do tác dụng phụ nên sắc tố của họ dần dần biến mất, cuối cùng là chuyển sang màu trắng tinh.

Mái tóc và đôi mắt màu trắng của người phụ nữ chính là biểu tượng cho thấy cô là một Hiệp sĩ.

“Kị sĩ Robert, mau hạ giáo xuống. Nếu không tôi sẽ phải coi anh là kẻ thù.”

Lông mày của Robert co giật.

Kị sĩ chính thức là một vị trí nhận được sự tôn trọng ở bất cứ nơi nào mà họ đến. Tuy nhiên việc bị một hiệp sĩ ra lệnh như cấp dưới khiến cho Robert rất khó chịu.

"… Chết tiệt."

Tuy nhiên Robert vẫn ngoan ngoãn thả tay ra khỏi cây kích của mình.

Chống lại hiệp sĩ cũng đồng nghĩa với việc chống lại Giáo hội.

Tiếp theo, người phụ nữ quay sang nhìn Damien và hỏi,

“Anh có phải là Damien Hasken không?”

Damien gật đầu và nói,

“Phải, tôi là Damien Hasken.”

“Tôi vội vã tới đây sau khi nhận được tín hiệu. Tôi đã nhận được bằng chứng rồi.”

Damien mỉm cười khi nghe thông tin này. Có vẻ như Victor đã làm rất tốt.

“Kể từ bây giờ tôi sẽ thay mặt cho Giáo hội xử lý chuyện này.”

Hiệp sĩ liếc nhìn xung quanh.

"Nếu như anh bận chúng ta có thể trì hoãn lại cũng được."

Không giống như với Robert, hiệp sĩ kia tỏ ra khá tử tế với Damien.

Tuy nhiên, Damien lắc đầu.

“Chúng ta không thể làm gián đoạn quá trình xét xử được. Cô cứ tiến hành theo kế hoạch.”

"Cảm ơn."

Hiệp sĩ đặt tay lên ngực để bày tỏ lòng biết ơn.

Sau đó, cô lấy một hạt châu thủy tinh lớn từ trong áo choàng ra và ném nó xuống đất. Khi nó vỡ tan ra, một luồng ánh sáng phóng lên bầu trời, nổ tung như pháo hoa.

“Cái, cái gì thế?”

“Ánh sáng đang che phủ bầu trời rồi kìa, không nhìn thấy sao?”

Những binh lính chứng kiến ​​cảnh tượng này đều run lên vì sợ hãi.

Ngay sau đó, một đội quân khác xuất hiện ở quảng trường.

Tất cả đều mặc áo giáp trắng, cầm khiên và gậy.

Binh lính trong thành chứng kiến cảnh tượng đó ​​đều hoảng sợ và hét lên,

“Là Quân đoàn Hành quyết đó! Quân đoàn Hành quyết của Giáo hội đến rồi!”

“Không thể, không thể nào như vậy được! Tại sao, tại sao quân đội của Giáo hội lại xuất hiện trong thành phố của chúng ta…!”

Quân đội của Giáo hội chỉ lộ diện khi phải đối phó với những kẻ dị giáo và bọn quỷ. Họ là những hiệp sĩ sẵn sàng hy sinh cả linh hồn để loại bỏ những kẻ dị giáo.

“Nhưng mà đó là ai vậy?”

“Có một kẻ khả nghi trong Quân đoàn Hành quyết.”

Trong Quân đoàn Hành quyết có một chàng trai với vẻ ngoài và quần áo tồi tàn.

Chàng trai vẫy tay với Damien và hét lên, “Thiếu gia! Thiếu gia à! Victor đến rồi!”

Victor thoát khỏi đội quân và lao về phía trước.

“Có vẻ như anh đã xử lý khá tốt nhiệm vụ mà tôi giao phó nhỉ?”

“Tất nhiên rồi! Tôi có thể không biết gì cũng như không có kỹ năng gì, nhưng mà khi nói đến việc vặt thì chắc chắn là không ai có thể bằng tôi đâu!”

Victor vỗ ngực tự hào. Anh ta đúng là một người khá hài hước.

“Quân nhân và người dân, hãy lắng nghe đây!”

Vào lúc đó, hiệp sĩ bỗng nhiên cất giọng.

“Thành phố Landwalk hiện đang bị nghi ngờ thông đồng với pháp sư hắc ám đang bị truy nã!”

Nghe những lời đó, vẻ mặt của những người lính trở nên trầm ngâm.

Quân đoàn Hành quyết nổi tiếng là không hề có lòng thương xót đối với các pháp sư hắc ám. Nếu như cần họ thậm chí còn bắt cả các thành viên hoàng gia và tra tấn họ.

“Trong khi chúng tôi điều tra những kẻ liên quan, việc quản lý thành phố sẽ được giao cho Giáo hội! Nếu như muốn chứng minh mình vô tội thì hãy tích cực tham gia vào quá trình xét xử.”

Các binh lính lo lắng nuốt nước bọt, nhưng mà không một ai phản đối. Hợp tác nhiều nhất có thể sẽ tốt hơn, nếu không sẽ bị coi là kẻ dị giáo.

Tuy nhiên, không phải ai cũng có suy nghĩ như những binh lính.

“Cô đang nói cái quái gì vậy!”

Thống đốc Landwalk đã phản ứng mạnh mẽ.

“Landwalk là một thành phố được công nhận quyền tự trị trong Vương quốc rồi mà! Cô nói Giáo hội sẽ quản lý thành phố thay vì một thống đốc như tôi sao? Cô đang đùa đấy à?"

“Loại bỏ những kẻ dị giáo bẩn thỉu là ý muốn của Chúa trời. Quyền lực của Giáo hội vượt xa cả vương quốc này.”

Sự phản đối của Thống đốc như đàn gảy tai trâu. Trong mắt của Giáo hội, những người có thể giam giữ cả hoàng gia, một thống đốc thành phố như thế này không hề đáng sợ.

“Sao cô dám nói như vậy chứ! Tôi sẽ chính thức nộp đơn khiếu nại lên Giáo hội về việc này…”

“Hơn hết thì ông cũng là nghi phạm chính. Chúng tôi không thể giao thành phố cho người có thể cấu kết với pháp sư hắc ám được.”

“C-cô đang nói cái gì thế! Tại sao tôi lại phải hợp tác với pháp sư hắc ám!”

Hiệp sĩ chỉ vào Cedric Walker.

“Người đàn ông đó đang bao che cho một pháp sư hắc ám và thậm chí còn hỗ trợ cho hắn ta nữa.”

Nghe những lời đó, miệng Cedric Walker há hốc ra.

“Ô-ông Cedric! Chuyện đó có thật không?”

“K-Không! Tại sao tôi lại phải bao che và hỗ trợ cho pháp sư hắc ám chứ! Rõ ràng là vu khống!”

Hiệp sĩ liền lấy ra một cuốn sổ từ áo choàng của mình và giơ nó lên.

“Cuốn sổ này chứa đựng những ghi chép về những vật phẩm mà ông đã mua cho pháp sư hắc ám và nơi mà ông lấy chúng.”

“K-Không, tôi chưa bao giờ hỗ trợ cho pháp sư hắc ám cả!”

“Điều đó sẽ được làm rõ thông qua cuộc điều tra.”

Hiệp sĩ không hề để ý đến sự phản đối của Cedric Walker.

“Thống đốc Sebastian Baker, ông đã huy động binh lính để bảo vệ kẻ hợp tác của pháp sư hắc ám. Vì vậy ông cũng không thể thoát khỏi diện tình nghi.”

Sau đó, hiệp sĩ chỉ vào Robert.

“Kị sĩ Robert, anh cũng ở cùng chiến tuyến với bọn họ. Anh sử dụng vũ khí để bảo vệ Cedric Walker cho nên không thể bỏ qua chuyện này được.”

Nghe những lời đó, sắc mặt Robert tái nhợt.

“Các binh sĩ, hãy bắt giữ hai kẻ này lại ngay lập tức.”

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương