Sự Trở Lại Của Toàn Năng Huyền Thoại
-
Chapter 20
Chap 20.
"Vậy chúc cậu có trải nghiệm thú vị nhé."
Nhân viên sau khi lắp đặt xong máy chơi game thì liền rời đi.
Máy chơi game khổng lồ chiếm tới tận một phần ba căn phòng nên việc lắp đặt nó mất khá nhiều thời gian.
"Wow... Đây là máy chơi game trị giá 30 triệu won sao. Đúng là tiền nào của nấy!”
Hầu hết các máy chơi game trong các phòng chơi game có giá khoảng 20 triệu won mỗi máy.
Vì vậy, Ha-jin không thể ngừng ngưỡng mộ vẻ ngoài của một chiếc máy chơi game 30 triệu won, thứ mà ở một đẳng cấp khác so với những cái máy ngoài kia.
"Có đứng nhìn thì cũng không có được nó đâu."
Khác với các máy chơi game công cộng, chiếc máy được lắp đặt tại nhà Jeong-hoon là một máy chơi game cá nhân.
Genesis đã đăng ký Jeong-hoon là người sử dụng máy chơi game, vì vậy không ai khác có thể đăng nhập vào cái máy này.
Một chiếc máy chơi game mà chỉ Jeong-hoon mới có thể đăng nhập.
"Chậc, tự dưng thấy khó chịu quá. Tớ cũng nên đi chơi Thế giới Mới thôi.”
Không chịu nổi sự ghen tị, Ha-jin đã rời khỏi phòng.
Jeong-hoon ở nhà một mình bởi vì mẹ anh đã đi làm.
"Tốt hơn là nói với mẹ sau khi bà ấy về nhỉ?”
Chiếc máy chơi game lớn hơn dự đoán, vì vậy dù anh đã dọn dẹp phòng đến mức tối đa, không gian vẫn khá chật chội.
Jeong-hoon mở nắp máy ra và ngồi vào bên trong.
Mùi máy mới xộc vào mũi anh, cảm giác thật dễ chịu.
Trong các phòng chơi game, anh không có lựa chọn nào khác ngoài việc ngồi trong các máy chơi game đã được người khác sử dụng, do đó khi nhìn một chiếc máy mới toanh chưa có bàn tay con người động vào, anh cực kỳ vui mừng và phấn khích.
Phải chăng đây là lý do mọi người mua máy chơi game cá nhân?
Sến sẩm đến đây là đủ rồi, đã đến lúc nâng cấp 'Kháng Độc' lên cấp 10.
[Đang đăng nhập.]
***
Đội quản lý người chơi server Hàn Quốc.
Đội quản lý đang có một ngày bận rộn hơn thường lệ.
Tại sao đội quản lý vốn mang danh là những kẻ ăn cắp lương lại có một ngày bận rộn như vậy?
Chuyện này xuất phát từ những cuộc điện thoại.
Rengggg-
Cứ mỗi khi nhân viên gác máy, tiếng chuông lại vang lên như thể đã được hẹn trước.
"Xin chào, đây là Server Hàn Quốc."
[Có thể cho tôi biết ai là võ sĩ giành giải nhất trong sự kiện được không?]
"Xin lỗi, chúng tôi cũng không biết rõ chi tiết về sự kiện do Genesis tổ chức."
[Chỉ cần kiểm tra chương trình là được mà?]
Tất cả đều do võ sĩ đã đạt được kết quả không thể tưởng tượng trong sự kiện do Genesis tổ chức.
Đội quản lý cũng mơ hồ đoán được võ sĩ đó là ai, nhưng mà không có ai ngu ngốc đi tiết lộ thông tin bí mật cả.
“Chúng tôi không thể kiểm tra sự kiện thông qua chương trình được đâu. Nếu làm nhưng vậy thì chúng tôi sẽ ngay lập tức bị trụ sở chính phạt đó.”
Hơn 90% những người gọi đến là các quan chức của các hội nhóm.
Họ dự định chiêu mộ võ sĩ kia nếu như người đó thật sự có khả năng đánh bại con bù nhìn.
"Trời ơi, sao bọn họ cứ gọi mãi trong khi biết rõ không thể nhận lại đáp án nào chứ?"
Jin-Soo Oh véo sống mũi của mình với vẻ mặt chán nản và mệt mỏi.
Chỉ có đội quản lý, những người quản lý người chơi, mới có thể theo dõi gameplay của người chơi thông qua chương trình, vì lý do đó mà sáng sớm anh ta đã bị gọi đi và chỉ vừa được trở về.
‘Ai vậy? Anh có biết ai không?’
‘… Xin lỗi, nhưng mà đó là bí mật ạ.’
‘Không thể cho tôi một gợi ý được sao?’
‘Anh muốn chúng tôi bị sa thải à?’
Bảy năm trước, đã có một tiền lệ toàn bộ đội quản lý bị kỷ luật và thay thế sau khi có thông báo thông tin về một người chơi đã hoàn thành nhiệm vụ chuyển nghề và có được vai trò cấp huyền thoại bị rò rỉ.
Đó không chỉ là một hành động kỷ luật đơn giản, mà họ còn bị buộc tội với một khoản bồi thường khổng lồ, và số tiền đó lớn đến mức những người bị kỷ luật thậm chí đã phải nhờ đến những biện pháp cực đoan.
Ai có đầu óc thì sẽ không dám tiết lộ điều gì cả
"Nếu liên quan đến quyền riêng tư của người chơi thì đội quản lý luôn luôn phải chịu trách nhiệm."
Hơn nữa, nếu người giành giải nhất là một võ sĩ… thì chắc chắn chính là người chơi đó.
Tân binh đã thể hiện những động tác phi thường ngay từ lúc mới chơi.
Anh ta không thể kiểm tra chi tiết, vì vậy anh ta không biết biệt danh, cấp độ, hay bất cứ điều gì khác, nhưng xét về những gì người chơi ấy đã thể hiện thì có khả năng cao là anh đã giành được giải nhất trong lần này.
‘Thật là… Chờ đã, nếu như anh ta chưa chuyển nghề thì có nghĩa là anh ta chưa hoàn thành chuyển nghề đúng không?’
Đột nhiên da gà nổi khắp người anh ta.
Nếu vậy thì người đó khi chuyển nghề sẽ đạt được cấp độ nào đây?
Cấp độ cao nhất mà một người từng đạt được trong lần chuyển nghề đầu tiên ở Thế giới Mới là độc nhất.
James Marcus, được biết đến là hiệp sĩ mạnh nhất ở châu Mỹ.
Và chưa từng có ai khác đạt được cấp độ độc nhất cả.
‘… Có lẽ nào?’
***
Jeong-hoon hướng đến một tiểu hầm ngục.
Khác với các hầm ngục thông thường, các tiểu hầm ngục chỉ kết thúc khi đánh bại quái vật chính, vì vậy chúng thường được chinh phục một mình.
Cánh cổng vào tiểu hầm ngục mà anh đến hoàn toàn trống vắng.
Cũng không thể nào khác được, bởi vì nó không quá phổ biến.
Các tân binh ở Làng Khởi đầu đều bận rộn dành thời gian tại trung tâm huấn luyện hoặc dọn dẹp hầm ngục ở phía Bắc.
"Kyaak!"
Mũi tên của Jeong-hoon xuyên thẳng vào trán con quái vật, kết thúc trận chiến ngay lập tức.
[Bạn đã nhận được một lượng kinh nghiệm nhỏ.]
Ngoài ra, kinh nghiệm thu được trong các tiểu hầm ngục rất ít ỏi so với các hầm ngục khác.
Khi nhận nhiệm vụ từ các huấn luyện viên tại trung tâm huấn luyện sẽ lên cấp nhanh hơn rất nhiều
Tuy nhiên, Jeong-hoon đã lựa chọn tiểu hầm ngục.
[Kháng độc.]
Tiểu hầm ngục khó nhất trong Làng Khởi đầu.
Nơi này là một khu rừng đầy cây cỏ độc.
Jeong-hoon cố tình nhai những cây độc đó.
Để nâng cấp độ 'Kháng Độc' lên cấp 10.
'Tốt hơn hết là giải quyết chuyện này ngay tại đây.'
Anh có thể thoải mái chạm vào những cây độc này bởi vì đây là Làng Khởi đầu.
Ở các ngôi làng khác không chỉ khó tìm thấy những cây độc mà còn có nhiều loại độc tố cấp cao mạnh hơn nhiều so với kĩ năng 'Kháng Độc'
Mặt khác, tiểu hầm ngục này rất phù hợp để lên cấp bởi vì 'Kháng Độc' có thể phản ứng vừa đủ
'Mình muốn chiến đấu với Độc Tán, nhưng mà...'
Độc Tán đã bị Jeong-hoon đánh bại nặng nề vả đã mất hết ý chí chiến đấu.
Có lẽ nó thậm chí sẽ không thèm phun ra khí độc nếu như Jeong-hoon bước vào hầm ngục.
Ngay cả khi có cố gắng ép ra khí độc thì với độc tố đó, anh cũng sẽ không thể nâng cao được cấp độ đáng kể, vậy nên việc nâng cấp như vậy sẽ mất nhiều thời gian hơn.
‘Tiếp tục thôi nhỉ?’
Jeong-hoon bước vào cánh cổng đến tiểu hầm ngục tiếp theo.
[Chiến binh Orc Lv.25]
Quái vật thường gặp ở hầm ngục phía bắc là quái vật chính trong tiểu hầm ngục này.
"Ngươi dám đến đây… Keok!”
Mũi tên của Jeong-hoon xuyên qua cổ Chiến binh Orc.
Chiến binh Orc đã chết một cách anh dũng, dòng máu từ cổ họng phun ra ngoài.
[Bạn đã nhận được một lượng kinh nghiệm.]
Sau khi giết chết quái vật, Jeong-hoon lại một lần nữa hái và ăn những cây độc trong rừng.
Anh lặp đi lặp lại điều này trong một khoảng thời gian dài.
[Cấp độ ‘Kháng Độc’ đã tăng lên.]
[Thăng cấp!]
[Tất cả các chỉ số đều tăng thêm +1.]
[Đã được trao phần thưởng +1.]
Cuối cùng, ‘Kháng Độc’ cũng đạt đến cấp độ 10.
Cấp độ của anh trước khi vào tiểu hầm ngục là 8, anh đã nâng nó lên 2 cấp để đạt cấp độ 10.
Ước tính sơ bộ thì anh đã dành 22 giờ chỉ để nhai các loại cây độc ở đây.
Anh khá mệt mỏi, nhưng cảm giác tự hào khi cuối cùng cũng đủ điều kiện sử dụng Nanh Độc Tán đã khiến sự mệt mỏi đó dường như chẳng đáng là bao.
[Nang Độc Tán]
- Loại: Tiêu hao.
- Cấp: Hiếm.
- Nâng cấp kỹ năng kháng hiệu ứng từ Bình Thường lên Hiếm.
-Yêu cầu cấp độ kỹ năng: 10.
Jeong-hoon ngay lập tức sử dụng Nanh Độc Tán.
['Kháng Độc (Thường)' đã được nâng cấp lên 'Kháng Thập Độc (Hiếm)']
Thế là xong.
Anh ta đã sử dụng Nanh Độc Tán để nâng cấp ‘Kháng Độc’ lên ‘Kháng Thập Độc’.
Hiện tại, anh không thể nâng cấp bằng ‘Ý chí Kiên định’, vì vậy anh chỉ có thể dựa vào các vật phẩm bên ngoài, đây chính xác là trường hợp đó.
‘Hôm nay chắc dừng lại ở đây thôi nhỉ?’
Jeong-hoon đăng xuất cùng với nụ cười hài lòng.
Anh thật sự rất muốn chơi thêm một chút nữa, nhưng anh đã quá mệt mỏi sau khi vật lộn suốt 22 giờ đồng hồ.
Vù-
Khi cửa máy chơi game mở ra, anh nhìn thấy bóng dáng người mẹ thân yêu của mình đang đứng ngay trước mắt.
Giật mình, Jeong-hoon vội vàng bước ra khỏi máy chơi game, tiến về phía bà ấy.
"Mẹ, mẹ ở đây từ lúc nào vậy?"
“Mẹ ở đây từ lúc nào sao? Mẹ về nhà hôm qua sau giờ làm việc, khi đó con vẫn đang chơi game, nhưng mà mẹ không ngờ con sẽ chơi đến tận bây giờ cơ đấy.”
Hôm nay là Chủ nhật.
Ngày mà mẹ anh không đi làm.
Và bây giờ là 2 giờ chiều.
Anh đã lắp máy chơi game và đăng nhập vào trò chơi khoảng 4 giờ chiều hôm qua, có nghĩa là anh đã chơi game trước mặt mẹ anh cả ngày.
Anh đã định đăng xuất khi mẹ anh về nhà, nhưng anh đã quên mất vì quyết tâm nâng cấp “Kháng Độc”
“… Con xin lỗi.”
"Không sao đâu. Nhưng mà mẹ không ngờ con giành được giải nhất thật đấy…”
Sự chú ý của mẹ anh bị thu hút bởi cái máy chơi game mới toanh.
Nó quả thực vô cùng xứng đáng với mức giá cao 30 triệu won, vẻ ngoài của nó khá đẹp và sang trọng.
Ai mà nghĩ đây chỉ là một chiếc máy để chơi game chứ?
"Con đã nói với mẹ là con sẽ giành giải nhất rồi mà."
"Thôi nào, dù sao thì, mẹ không nghĩ là con sẽ giành được giải nhất trong một sự kiện có hơn mười nghìn người tham gia."
Sự kiện mà con trai bà ấy đã tham gia.
Có vẻ như bà đã tìm hiểu thông tin về sự kiện đó.
“Con là con trai của mẹ mà. Làm sao con có thể không giành được giải nhất trong những việc như thế này chứ?”
"Con nói đúng. Xem ra mẹ đã đánh giá thấp con trai mình quá rồi.”
"Đúng vậy, mẹ đã đánh giá thấp con quá rồi. Vậy nên để bù đắp cho lỗi lầm đó thì mẹ đi ăn tối bên ngoài cùng con nhé."
"Ăn tối?"
“Đúng rồi, chúng ta đi ăn thịt bò đi. Con mời!”
Hôm nay là một ngày rất tốt.
“Hả? Chúng ta vừa mới ăn hôm nọ mà”
"Đó là thịt heo mà. Lần này chúng ta sẽ ăn thịt bò.”
"Không, phải tiết kiệm tiền phòng khi sau này con cần đến chứ."
Mẹ anh không thích con trai mình tiêu quá nhiều tiền.
Nhưng Jeong-hoon vẫn không chịu lùi bước.
"Bây giờ là lúc con cần đến mà."
“… Mẹ biết nói gì nữa đây?”
Không có bậc phụ huynh nào có thể thắng được con cái của mình, câu nói đó quả là không sai.
Cuối cùng mẹ anh đã phải giương cờ trắng đầu hàng.
Sau khi được cho phép, Jeong-hoon cuối cùng cũng đã đi ngủ, và sau một giấc ngủ ngắn 3 tiếng, anh đã ra ngoài đi ăn cùng mẹ anh.
Nhà hàng này là nơi bán thịt nướng Hàn Quốc ngon nhất ở khu phố họ sống.
"Vào thôi!"
"Jeong-hoon, chỗ này có đắt quá không…?"
“Không sao đâu! Lúc ở trong quân đội con đã tiết kiệm được rất nhiều tiền mà.”
Tiêu tiền vào những lúc như thế này rất đáng.
Bữa ăn tại nhà hàng thịt bò Hàn Quốc mà anh vào cùng mẹ anh đã tiêu tốn hết 400.000 won.
* * *
Yeo Min-Ji không thể hiểu nổi.
Một tuần đã trôi qua kể từ khi sự kiện kết thúc, vậy tại sao anh vẫn chưa đến để thực hiện nhiệm vụ chuyển nghề?
Nhiệm vụ chuyển nghề đầu tiên là điều kiện tiên quyết để rời khỏi Làng Khởi đầu.
Vì vậy anh phải quay lại Đại sảnh võ thuật.
Nhưng chủ nhân của kỹ năng đó vẫn chưa xuất hiện.
"Đừng nói với mình là anh ta đang muốn đạt đến cấp độ 50 nhé? Không thể nào..."
Nếu như anh đã giành được vị trí đầu tiên thì chắc chắn anh đã đạt gần cấp độ 50.
“… Cô ấy định ở đó bao lâu nữa đây?”
“Phải đó? Cô ấy ngồi đó cả ngày không thấy mệt sao?”
Những người chơi đã rất ngạc nhiên trước sự kiên nhẫn của cô.
Họ đã đến Đại sảnh Võ thuật nhiều lần để nhận huấn luyện săn bắn và dọn dẹp hầm ngục từ các huấn luyện viên, và lần nào cô cũng chỉ ngồi im lặng ở một góc.
Nhưng mà bây giờ thì đã đến giới hạn.
[Whisper / In-Tae -> Minzi: Này. Cô mau quay về đi. Cô đã đi quá lâu rồi đó…]
[Whisper / Sunwoo -> Minzi: Cha đã nghe In-Tae nói rồi. Con mau ngừng lại và quay về đi.]
Cô đã nhận được những tin nhắn từ đội trưởng Park In-Tae.
Và không chỉ từ anh ta, mà còn từ cha cô, Yeo Soon-Woo.
‘Mình cảm thấy chỉ cần chờ thêm một chút nữa thôi!’
Yeo Min-Ji khẽ cắn môi.
Không chỉ Park In-Tae, mà ngay cả cha cô cũng đã gửi tin nhắn đến.
Cô không thể trì hoãn thêm nữa.
[Whisper / Minzi -> In-Tae: … Haizzz, tôi sẽ quay về ngay.]
[Whisper / Minzi -> Sunwoo: Con sẽ quay về ngay ạ.]
Cuối cùng cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
“Nếu như không muốn bị mắng thì hãy luyện tập cho đàng hoàng. Nỗ lực của mọi người rồi sẽ nhận được kết quả thôi.”
Yeo Min-Ji đưa ra lời khuyên cho các người chơi
Cô đã nhìn thấy và cảm nhận được rất nhiều điều trong thời gian ở tại Đại sảnh Võ thuật
Khác với các trò chơi thông thường, trong Thế giới Mới, một hành động của một người có thể dẫn đến sự tiến bộ nhanh chóng, nhưng cũng có thể sẽ đứng yên một chỗ sau một thời gian dài nếu như không luyện tập đúng đắn.
Đặc biệt là đối với các võ sĩ.
“… Vâng.”
“Tôi hiểu rồi…”
Các người chơi nhanh chóng gật đầu.
“Tôi đi đây.”
"Vâng."
“Đi cẩn thận nhé.”
Các huấn luyện viên vô cùng lịch sự.
Từ ngày xưa, khi Yeo Min-Ji còn là một tân binh, các huấn luyện viên đã huấn luyện cho cô, nhưng bây giờ tình thế đã đảo ngược.
Yeo Min-Ji đã đạt đến một cấp độ cao hơn nhiều, vì vậy việc họ tôn trọng cô là điều đương nhiên.
“Bảo trọng nhé, huấn luyện viên Altio.”
"Cảm ơn."
Altio mỉm cười một cách thân thiện.
Điều đó cũng dễ hiểu bởi vì ông ta rất có thiện cảm với một trong số ít học việc đã chịu đựng được sự huấn luyện khắc khe của ông ta trong quá khứ.
"Nhưng mà cô đang chờ ai vậy?"
"Tôi cũng không biết."
Các người chơi không biết tại sao cô lại ngồi quanh quẩn trong Đại sảnh Võ thuật suốt nhiều ngày.
Họ chỉ mơ hồ cảm nhận được rằng cô đang chờ đợi ai đó.
Và không lâu sau, một người chơi bước vào Đại sảnh Võ thuật.
"Hả?"
"Người đó là ai vậy?"
Các huấn luyện viên nhận ra anh ngay lập tức.
"Đã lâu không gặp."
Anh là người đã thắng trong trận đấu 1:1 với huấn luyện viên Altio.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook