Sự Trở Lại Của Người Chơi Sau 10000 Năm
-
Chapter 13: Lần Thức Tỉnh Thứ Hai (2)
Chương 13 - Lần Thức Tỉnh Thứ 2 (2)
"Rầm, Rầm!"
"…”
"Chậc chậc, chậc chậc, ừng ực!"
Kwang-
Cơ thể Kang Woo khẽ run lên sau khi một hơi uống hết một vại bia.
Giống như cơn mưa rào tưới lên mặt đất khô cằn lâu ngày, bia lan đến từng tế bào khắp cơ thể cậu.
‘Đây rồi, chính nó, chính là hương vị này!
Đó là một hương vị khiến bạn phải gật gù tấm tắc khen ngon.
Gà rán và bia.
Đó là một sự kết hợp mà người ta thậm chí không thể tưởng tượng được trong địa ngục.
"Có ngon không?"
"Có, đây chắc chắn là thứ ngon nhất trên đời."
"Hừm."
Han Seol-ah nheo mắt khi nhìn Kang Woo, người đang điên cuồng ăn thịt gà. Cô ấy nói với một chút giọng điệu giống như có chút buồn bực.
"Có ngon hơn món kim chi hầm của tôi không?"
Cô biết ghen tuông vì một chuyện như thế thì thật lố bịch.
Nhưng cô không khỏi có chút ghen tị khi nhìn anh thoải mái ăn gà như vậy.
"Cái đó…"
Có thể thấy được sự ngờ vực phân vân dâng lên trong mắt Kang Woo.
Gà hầm và kim chi…
Quyết định điều gì tuyệt vời hơn giữa hai thứ đó thật không dễ dàng gì.
"Tôi thích món kim chi hầm của cô Seol-ah hơn."
Kang Woo trả lời sau khi suy nghĩ một lúc.
Thịt gà rất ngon, nhưng tình yêu của anh dành cho món kim chi hầm còn mạnh mẽ hơn cả những gì có thể tưởng tượng được.
"Hừm. T-thật sao?"
Sau khi nghe câu trả lời của anh, cô hơi đỏ mặt. Sau đó, với một nụ cười tự mãn trên khuôn mặt, cô ấy mở miệng.
"Tôi nghĩ anh Kang Woo là một người hơi kỳ quặc."
Khi chiến đấu chống lại Han TaeHyun, anh ấy trông như một con thú dữ hung bạo không cương.
Còn khi bình thường, anh ấy có vẻ ngoài là một người lạnh lùng và điềm tĩnh
Nhưng khi ăn, anh ấy trông thuần khiết như một đứa trẻ.
Cô không tìm được từ nào đúng hơn từ “kỳ quặc” để miêu tả anh ấy.
Thật khó để cô bỏ mặc không quan tâm đến anh ấy.
"Anh Kang Woo… Anh có bạn bè nào hay người thân trong gia đình không?"
Cô ấy nghĩ rằng nếu cô ấy gặp những người thân quen với Kang Woo, cô sẽ có thể nghe nhiều hơn về anh ấy.
"…”
Nghe cô hỏi như vậy, Kang Woo nhấp một ngụm bia.
Cạch-
"Tôi không có."
"Thật vậy sao?"
"Tôi không có bạn bè hay gia đình."
"…”
Anh đã sống cả đời một mình.
Cha mẹ anh đã gửi anh làm con nuôi khi anh vẫn còn là một đứa trẻ. Sau khi ra khỏi cô nhi viện, anh ấy bận rộn làm việc để nuôi sống bản thân, vì vậy anh ấy không có thời gian để kết bạn.
Trong thời gian đó, điều duy nhất thúc đẩy anh ấy tiếp tục với cuộc sống này là những món ăn ngon mà anh ấy thỉnh thoảng được ăn.
Anh ấy có thể đã từ bỏ cuộc sống từ lâu nếu không có những món ngon đó.
“Vậy tại sao anh lại ở cổng hạng E đó—“
"Một ngày…"
Kang Woo cắt lời cô và nhìn cô với cái nhìn sâu thẳm.
"Một ngày nào đó, tôi sẽ giải thích cho cô."
Với tình hình của anh lúc này thì bất kì lời giải thích nào nghe cũng thật vô lý. Cô ấy không chỉ có thể sẽ không tin anh, mà ngay cả khi cô ấy tin, anh cũng không muốn nói với cô ấy.
"Được rồi, tôi hiểu rồi..." Han Seol-ah vừa nói vừa cười cay đắng.
"Tôi sẽ tin tưởng anh Kang Woo."
"Cảm ơn cô."
Vừa khẽ gật đầu đáp lại, Kang Woo vừa lấy ra một phong bì và đưa cho cô.
"Cái này…?"
"Đó là số tiền dư còn lại sau khi mua một chiếc điện thoại thông minh. Nó phải xấp xỉ 3.000 USD đấy."
“Tại sao anh lại đưa cho tôi cái này…”
"Tôi đang ở nhà cô, vì vậy hãy coi đây là tiền thuê nhà."
"C-cái đó! Tôi…tôi không thể nhận nó. Tôi không chấp nhận đâu."
Han Seol-ah lắc đầu.
Anh đã cứu mạng cô. Cô không thể nhận tiền thuê nhà từ anh.
"Cô vì giáo dục cơ bản sẽ tiêu tốn rất nhiều tiền, tôi biết gia cảnh cô cũng không phải là tốt."
"Nhưng…"
"Đừng cảm thấy nặng nề vì điều đó. Tôi cũng đang được ăn những món ăn ngon mỗi ngày. Nếu cô không cảm thấy thoải mái khi coi đó là tiền thuê nhà, hãy coi đó là giá của nguyên liệu thực phẩm đi."
Khách quan mà nói, kỹ năng nấu nướng của Han Seol-ah rất tốt.
Sẽ là một tổn thất lớn cho anh ấy nếu cô ấy không thể thể hiện hết tài năng của mình vì không có tiền mua nguyên liệu.
"Anh Kang Woo, cảm ơn anh..."
Han Seol-ah nhận phong bì với vẻ mặt như một đứa trẻ sắp khóc bất cứ lúc nào.
Cô ấy vẫn luôn phải lo lắng về chi phí sinh hoạt hàng tháng của họ, vì vậy chiếc phong bì đó đến như một cơn mưa rào giữa hạn hán.
"Fufu, ngày mai tôi sẽ mua thịt ngon hơn để hầm kim chi. Nó sẽ ngon hơn lần trước."
Han Seol-ah nói với một nụ cười nhân hậu và cất chiếc phong bì vào túi của cô ấy.
"Ôi..."
Khoảnh khắc nghe thấy từ “kimchi hầm”, đôi mắt của Kang Woo sáng rực lên.
Kang Woo cảm động trước những lời mà cô ấy nói như thể mọi chuyện là chắc chắn và hiển nhiên.
Anh run rẩy nắm chặt tay cố gắng kiềm chế sự xúc động.
'Quả nhiên, cô Seol-ah là một thiên thần.'
Chuẩn bị kim chi hầm mỗi ngày?
Đó không phải là điều mà bạn có thể làm nếu bạn không phải là một thiên thần.
'Hãy dành phần còn lại của cuộc đời chúng ta với nhau, em yêu!'
Một cánh đồng hoa trải rộng trong tâm trí Kang Woo.
Han Seol-ah với đôi cánh trắng muốt trên lưng và đang mỉm cười với anh trên cánh đồng hoa đó.
Những món kim chi hầm nóng hổi bốc khói nghi ngút xung quanh cô.
Thật là một cảnh tượng trớ trêu về một con quỷ rung động trái tim trong khi tưởng tượng ra một thiên thần và món kim chi hầm.
Nếu ai đó biết danh tính của Kang Woo và có thể nhìn thấy những gì anh ấy đang tưởng tượng, họ sẽ bị sốc và nói rằng đó là một cảnh tượng hỗn loạn phi thực tế.
"Ồ đúng rồi, cô Seol-ah."
"Tôi đây."
“Có cổng cấp D quanh đây không?”
“Hmm… Phải rồi, có một cái.” Han Seol-ah nói trong khi cố gắng lục lọi trong trí nhớ.
"Trong đó có loại quái vật gì xuất hiện?"
"Tôi chưa từng đến đó, nhưng họ nói người thằn lằn xuất hiện trong đó."
"Người thằn lằn hả?"
Đó là một con quái vật thường xuất hiện trong tiểu thuyết giả tưởng.
'Mình sẽ đến đó vào ngày mai.'
Kang Woo thầm nghĩ khi nghe cô nói vậy.
"Cô có thông tin gì chi tiết về chúng không? Những thứ như thói quen hay điểm yếu."
Anh không có ý định chủ quan chỉ vì chúng là quái vật hạng D.
Tự tin về kỹ năng của mình là một điều tốt, nhưng tự tin thái quá có thể khiến bạn gặp rắc rối.
Khi bạn trở nên quá tự tin, sự bất cẩn sẽ trở thành một thanh gươm sắc bén và âm thầm cắt cổ bạn lúc nào không hay.
Kang Woo đã có thể giết vô số yêu quái vì chúng đã đánh giá thấp anh bằng cách coi anh như là một con người yếu đuối.
Cô ấy không biết gì cũng không sao, nhưng tốt hơn hết là tìm hiểu càng nhiều càng tốt về đối thủ trước khi đi săn.
"Điểm yếu của Người thằn lằn là lửa. Ngoài ra... Chúng cũng rất nhạy cảm với âm thanh."
"Âm thanh?"
"Vâng. Thị lực của Người thằn lằn rất tệ. Chúng sử dụng âm thanh để nhận biết sự hiện diện của đối thủ. Các nhóm săn Người thằn lằn thường di chuyển và giết chúng trong khi cố gắng gây ra ít tiếng ồn nhất có thể."
"Nghe có vẻ hấp dẫn…"
Đó là thông tin hữu ích.
'Và điểm yếu của chúng là lửa?'
Kang Woo nghĩ về một trong những Quyền năng mà giờ đây anh có thể sử dụng nhờ ma lực có sẵn của anh ngày càng tăng.
'Đi săn sẽ dễ dàng hơn.'
Anh ấy mỉm cười trong khi nghĩ về việc kiếm đủ đá mana để tăng thứ hạng người chơi của mình.
"Anh Kang Woo, anh không phải mua những trang bị như áo giáp hay vũ khí sao?"
Han Seol-ah nghiêng đầu nhìn Kang Woo, người mà cô nghĩ là một người chơi cấp cao, nhưng trang bị của anh ta còn tệ hơn cả một người mới.
"Tôi không cảm thấy cần chúng vào lúc này."
Anh có Quyền năng của Lưỡi kiếm mà anh ấy có thể sử dụng làm vũ khí. Trên hết, anh có hàng chục Quyền năng phòng thủ khác nhau mà anh cũng có thể sử dụng.
Nếu anh đi mua thiết bị, lượng ma lực mà anh phải sử dụng sẽ giảm xuống, vì vậy anh có thể đi săn hiệu quả hơn. Nhưng hiện tại, anh sẽ không thực hiện bất kỳ cuộc săn khó khăn nào đòi hỏi anh ấy phải mua thiết bị.
'Mình luôn có thể mua thiết bị sau này.'
Với số tiền mà các người chơi kiếm được, có lẽ anh sẽ sớm có thể sống thoải mái.
Anh luôn có thể mua thiết bị khi đạt đến điểm đó.
Điều quan trọng nhất vào lúc này là lên cấp.
'Mình cần mở khóa lần thức tỉnh thứ 3 và kiểm tra xem phong ấn Vạn Quỷ Cốt có yếu đi không.'
Từ những gì anh ấy đọc được, những người chơi khác phải mất từ hai đến ba tháng trước khi họ có thể mở khóa lần thức tỉnh thứ ba và những người có thuộc tính cấp thấp hơn thường cần tới sáu tháng. Nhưng điều đó không được áp dụng với Kang Woo.
Anh có một sức mạnh khiến không thể so sánh anh ấy với những người chơi khác ở cùng cấp độ.
'Có vẻ như mình sẽ ăn thằn lằn vào ngày mai.'
Đôi mắt của Kang Woo tỏa sáng khi anh ấy đang ăn thịt gà.
"Hừm..."
"Có chuyện gì xảy ra à?"
"Không, tôi đang tự hỏi mùi vị của thằn lằn nướng như thế nào."
"…?"
Đây là điều mà người ta thường nói rằng ý thức đi theo dòng chảy à?
'Bây giờ mình thực sự muốn ăn nó.'
Kang Woo nốc cạn bia trong khi nghĩ rằng ngày mai nên cắt đuôi thằn lằn và mang về.
"Thêm một ly nữa, làm ơn!"
* * *
"Anh Kang Woo, hôm nay chúc may mắn."
"Cảm ơn. Cô Seol-ha nữa. Chúc cô học tốt."
"Haha. Vâng. Tôi muốn thức tỉnh lần thứ 2 càng nhanh càng tốt để có thể làm việc như một người chơi đáng tin cậy như anh!"
Cô trả lời với giọng chắc nịch và nắm chặt tay lại. Đôi mắt cô sáng ngời.
'Cô ấy chắc chắn là một thiên thần.'
Kang Woo đang nhìn cô với một nụ cười. Anh quay lại sau một lúc.
"Vậy tôi có nên đi không?"
Kang Woo đưa ra giấy chứng nhận mà anh ấy đã nhận được từ trung tâm trao đổi đá mana và yêu cầu cải thiện thứ hạng của mình.
Sau khi một mình dọn sạch nơi ẩn náu của quái vật trước đó, thứ hạng của anh ấy đã tăng lên một bậc. Chỉ trong một ngày, anh đã trở thành người chơi hạng D.
Lầm bầm-
"Chúng tôi đang tìm một trị liệu sư đã hoàn thành lần thức tỉnh thứ 2! Chỉ thuộc tính hạng C trở lên!"
"Đi đến lần thức tỉnh thứ 3 một cách an toàn! Chúng tôi cung cấp một bang hội xe buýt! Giá là 1.300 USD mỗi giờ!"
"Tôi là một kẻ bất hảo! Làm ơn, hãy để tôi tham gia bang hội của bạn! Tôi thậm chí sẵn sàng im lặng và đeo băng vào!!"
Có nhiều người hơn so với người hạng E ở phía trước cổng hạng D.
Những người chơi đã hoàn thành khóa giáo dục cơ bản ngay lập tức nhận được hạng D, vì vậy đó là lý do tại sao họ đi thẳng đến cổng hạng D sau khi hoàn thành khóa giáo dục cơ bản.
Tất nhiên, thật khó cho những người vừa mở khóa thức tỉnh thứ 2 để đi săn trong cổng hạng D.
Bỏ qua thứ hạng sang một bên, hầu hết đều có ít hoặc không có kinh nghiệm chiến đấu.
Đó là lý do tại sao nhiều người ở đó cung cấp dịch vụ 'bang hội xe buýt'.
Kang Woo, người không quan tâm đến những người đó, chỉ phớt lờ mọi người.
'Ai thèm tin mấy lời lừa đảo đó.'
Sự chú ý của Kang Woo tập trung vào chàng trai trẻ đang hét lên để ai đó cho anh ta tham gia bang hội của họ.
Anh nhìn cậu với ánh mắt đáng thương, nhưng cậu quay lại.
Anh không có lý do cũng như nghĩa vụ phải giúp đỡ chàng trai trẻ.
"Xin lỗi."
Anh chuẩn bị bước vào cổng sau khi kiểm tra ID người chơi khi ai đó gọi tên anh ta.
Kang Woo quay đầu về phía anh đã nghe thấy giọng nói.
Người đã gọi anh ta là một chàng trai trẻ với một thanh kiếm ngắn.
Đằng sau anh ta, có bốn người khác dường như là đội viên của anh ta.
'Mấy đứa này giống TaeSoo à?'
Kang Woo mở miệng trong khi nghĩ về chàng trai mà anh đã gặp ngày hôm trước.
"Ừ, anh cần gì?"
"Dựa vào trang bị của bạn, bạn có vẻ là người mới. Bạn không muốn tham gia “bang hội” của chúng tôi sao?"
Thanh niên có mụn trên mặt cười hỏi.
"Oppa, chúng em sẽ tăng cấp cho anh một cách an toàn~."
Một cô gái khá xinh đẹp vừa nói vừa nháy mắt với anh.
Nếu anh ấy gặp họ vào lần đầu tiên đến Trái đất, anh ấy có thể đã vô tư đi theo họ mà không cần suy nghĩ, nhưng bây giờ, anh đang sống với một cô gái trông giống như người mẫu tên là Han Seol-ah.
Lời nói của một người phụ nữ như vậy không thể lay chuyển anh ta được nữa.
"Tôi không có hứng."
"A, đợi đã!"
Kang Woo lạnh lùng trả lời rồi bước vào cổng.
Chàng trai đưa tay ra và cố gắng tóm lấy Kang Woo. Khi Kang Woo bước vào cổng, anh hung hăng cau mày.
“Thật là một tên khốn…”
Đôi mắt của chàng trai trẻ tỏa sáng dữ dội khi nhìn về phía cổng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook