Sự Trở Lại Của Lãnh Băng Tiểu Thư
-
Chương 20
Hai vị khách không mời mà đến, nó nhìn hai người đang ngồi chiễm trệ ở trên ghế sofa.
"Xin chào!"
Mặt nó hằm hằm sát khí, nó cô ngắng hằm hực từng chữ một.
"Hello! Anh yêu"
Marila lại trái ngược với nó, vui tươi chạy lại. Người yêu của Marila là Phong, hai người họ đính hôn đã lâu trước mặt bố mẹ và công chúng.
"Mẫn Nhi lại đây nào!"
Mẫn Nhi vẫn là trẻ con mà, cho nên cần được chăm sóc và yêu thương hết mực. Nó cho tay qua vai của Mẫn rồi kéo Mẫn vào phòng bếp.
"Anh chị vào ăn tối. Mày vào nốt đi"
"Ok"
Bữa tối ấm áp, không phải lo toan nghĩ đến việc khác. Sáu người bọn họ quây quần bên nhau như đại gia đình.
Tiếng điện thoại vang lên phá vỡ không khí ấm áp của bữa cơm tối, điện thoại của nó reo. "A Viên" gọi cho nó.
"Alo"
"Chị, có đám người áo đen đang lấn vào khu thược dược của mình"
Mặt nó hằm hằm sát khí, mình vào điện thoại rồi lại đưa lên tai.
"Bây giờ là 8 giờ hơn, đúng 8 rưỡi tôi sẽ có mặt tại kho thược dược."
"Vâng!"
Đầu dây bên kia chỉ lẳng lặng vâng lên một tiếng. Nó dập máy rồi nhanh chóng kết thúc phần ăn của mình.
"Mày lại đi đâu?" Marila
"Em đừng đi nguy hiểm lắm!" hắn
"Chị đừng đi mà!" Mẫn Nhi
"Em có chắc là nhất định phải đi không?" Phong
"Chị đi rồi về sớm. Đừng để bị thương!" Thiên
Một loạt câu hỏi dồn dập đến rồi bắt nó phải trả lời, nó chỉ im lặng đưa hai con mắt lạnh lẽo qua 5 con người này. Người cuối cùng nó dừng lại ở Mẫn Nhi
"Em không phải lo! Tối nay chị lại về mà!"
Nói rồi nó đi mất, Mẫn Nhi dớn nước mắt vì lời nói của nó rất giống với những người ở trong phim. Một đi không quay trở lại.
"Nín nào! Anh thương Mẫn mà"
Thiên nhìn Mẫn khóc trong lòng cảm thấy nhói đau, Thiên ra sức dỗ dàng cho cô bé ngồi ở trước mặt mình.
------
"Chỗ đó sao rồi?"
Nó như một con sói đen, với chiếc moto đỏ phóng như bay trên con phố vắng.
"Chị, tụi em cần chị đến để chỉ đạo"
Chiếc xe màu đỏ nhanh chóng đỗ vào căn cứ của bang Lady, sau 2 phút nó đã có mặt tại khu thược dược của bang.
"Chị, chị đến rồi"
"Ừ"
Đối với bang của nó, khu chứa thược dược là quan trọng nhất. Khu đó được xây rất rộng ở phía sau căn cứ với nhiều lớp phòng vệ như camera, vệ hình phóng chiếu bề mặt....
"Chúng nó đâu?"
"Trong đó ạ!"
Nó bước tới khu thược dược, một chân đạp cửa một tay cầm lục.
"Là đứa nào...."
Một tên đô con lên tiếng, khuôn mặt có một vết sẹo to tay cầm dao liên tục lau đi lau lại.
"Ai phái tới?"
Nó hỏi. Trong bóng tối, những chiếc dao hiện lên cùng ánh trăng lấp lánh những ánh bạc. Những con người ở đó liên tục nhìn nhau, những ánh mắt nhìn nhau đến giết người. Nó vẫn bình tĩnh nạp đạn cho khẩu súng.
"Mày lâu lắm rồi chưa được uống máu nhỉ?"
Nó tự hỏi với khẩu súng trên tay của mình. Đám người kia run bần bật, trong bóng tối họ không thể nhìn rõ người cầm đầu của bang Lady. Họ chỉ nghe nói đó là nữ bang chủ giỏi nhất, tàn sát người chỉ trong một cái nháy mắt.
"Mày chỉ là một con nhãi thì có thể làm gì?"
"Chị, có thể bắt đầu chưa?"
A Viên thúc giục nó để bắt đầu cuộc chiến. Nó chỉ mỉm cười chĩa súng lên mãi nhà.
"Bằng"
Tất cả bóng đèn được bật lên, người của nó lao nhanh như một mũi tên. Trận chiến diễn ra rất nhanh chóng, nó chỉ đứng cầm súng rồi nhắm.
"Mày khá lắm!"
Tên to con cầm đầu của nhóm người bên kia lên tiếng. Hắn uất ức vì nhìn thuộc hạ của mình nằm la liệt ở dưới vũng máu.
"Vậy sao?"
Nó chỉ mỉm cười, chĩa khẩu súng lấp lánh ánh bạc của mình vào đầu tên kia rồi......
"Pằng...."
"Xin chào!"
Mặt nó hằm hằm sát khí, nó cô ngắng hằm hực từng chữ một.
"Hello! Anh yêu"
Marila lại trái ngược với nó, vui tươi chạy lại. Người yêu của Marila là Phong, hai người họ đính hôn đã lâu trước mặt bố mẹ và công chúng.
"Mẫn Nhi lại đây nào!"
Mẫn Nhi vẫn là trẻ con mà, cho nên cần được chăm sóc và yêu thương hết mực. Nó cho tay qua vai của Mẫn rồi kéo Mẫn vào phòng bếp.
"Anh chị vào ăn tối. Mày vào nốt đi"
"Ok"
Bữa tối ấm áp, không phải lo toan nghĩ đến việc khác. Sáu người bọn họ quây quần bên nhau như đại gia đình.
Tiếng điện thoại vang lên phá vỡ không khí ấm áp của bữa cơm tối, điện thoại của nó reo. "A Viên" gọi cho nó.
"Alo"
"Chị, có đám người áo đen đang lấn vào khu thược dược của mình"
Mặt nó hằm hằm sát khí, mình vào điện thoại rồi lại đưa lên tai.
"Bây giờ là 8 giờ hơn, đúng 8 rưỡi tôi sẽ có mặt tại kho thược dược."
"Vâng!"
Đầu dây bên kia chỉ lẳng lặng vâng lên một tiếng. Nó dập máy rồi nhanh chóng kết thúc phần ăn của mình.
"Mày lại đi đâu?" Marila
"Em đừng đi nguy hiểm lắm!" hắn
"Chị đừng đi mà!" Mẫn Nhi
"Em có chắc là nhất định phải đi không?" Phong
"Chị đi rồi về sớm. Đừng để bị thương!" Thiên
Một loạt câu hỏi dồn dập đến rồi bắt nó phải trả lời, nó chỉ im lặng đưa hai con mắt lạnh lẽo qua 5 con người này. Người cuối cùng nó dừng lại ở Mẫn Nhi
"Em không phải lo! Tối nay chị lại về mà!"
Nói rồi nó đi mất, Mẫn Nhi dớn nước mắt vì lời nói của nó rất giống với những người ở trong phim. Một đi không quay trở lại.
"Nín nào! Anh thương Mẫn mà"
Thiên nhìn Mẫn khóc trong lòng cảm thấy nhói đau, Thiên ra sức dỗ dàng cho cô bé ngồi ở trước mặt mình.
------
"Chỗ đó sao rồi?"
Nó như một con sói đen, với chiếc moto đỏ phóng như bay trên con phố vắng.
"Chị, tụi em cần chị đến để chỉ đạo"
Chiếc xe màu đỏ nhanh chóng đỗ vào căn cứ của bang Lady, sau 2 phút nó đã có mặt tại khu thược dược của bang.
"Chị, chị đến rồi"
"Ừ"
Đối với bang của nó, khu chứa thược dược là quan trọng nhất. Khu đó được xây rất rộng ở phía sau căn cứ với nhiều lớp phòng vệ như camera, vệ hình phóng chiếu bề mặt....
"Chúng nó đâu?"
"Trong đó ạ!"
Nó bước tới khu thược dược, một chân đạp cửa một tay cầm lục.
"Là đứa nào...."
Một tên đô con lên tiếng, khuôn mặt có một vết sẹo to tay cầm dao liên tục lau đi lau lại.
"Ai phái tới?"
Nó hỏi. Trong bóng tối, những chiếc dao hiện lên cùng ánh trăng lấp lánh những ánh bạc. Những con người ở đó liên tục nhìn nhau, những ánh mắt nhìn nhau đến giết người. Nó vẫn bình tĩnh nạp đạn cho khẩu súng.
"Mày lâu lắm rồi chưa được uống máu nhỉ?"
Nó tự hỏi với khẩu súng trên tay của mình. Đám người kia run bần bật, trong bóng tối họ không thể nhìn rõ người cầm đầu của bang Lady. Họ chỉ nghe nói đó là nữ bang chủ giỏi nhất, tàn sát người chỉ trong một cái nháy mắt.
"Mày chỉ là một con nhãi thì có thể làm gì?"
"Chị, có thể bắt đầu chưa?"
A Viên thúc giục nó để bắt đầu cuộc chiến. Nó chỉ mỉm cười chĩa súng lên mãi nhà.
"Bằng"
Tất cả bóng đèn được bật lên, người của nó lao nhanh như một mũi tên. Trận chiến diễn ra rất nhanh chóng, nó chỉ đứng cầm súng rồi nhắm.
"Mày khá lắm!"
Tên to con cầm đầu của nhóm người bên kia lên tiếng. Hắn uất ức vì nhìn thuộc hạ của mình nằm la liệt ở dưới vũng máu.
"Vậy sao?"
Nó chỉ mỉm cười, chĩa khẩu súng lấp lánh ánh bạc của mình vào đầu tên kia rồi......
"Pằng...."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook