Sự Trở Lại Của Lãnh Băng Tiểu Thư
-
Chương 13
-Hai... đi mua cho Mẫn mấy thứ này được không?
Mẫn Nhi đứng nấu trong bếp chạy ra đưa tờ giấy màu vàng ra cho nó.
-Tên kia chạy đâu rồi? Nó hỏi
-Nãy anh thấy thằng Hoàng Anh nó chạy lên trên kia.
Mồn nói tay phụ họa, lời nói của Phong làm cho nó giật mình. Nó cầm tờ giấy của Mẫn Nhi đưa cho rồi chạy nhanh lên tầng bên trên.
Trong phòng của mẹ nó, Hoàng Anh đang cầm tấm ảnh ở đầu giường. Người phụ nữ có mái tóc màu đen nhánh, đội một cái nón màu vàng, đôi môi mỉm cười nhẹ nhành. Người phụ nữ đó đướng ở giữa cánh đồng hoa oải hương màu tím.
-Lâu rồi con chưa được gặp cô.
Hoàng Anh lấy tay vuốt nhẹ tấm ảnh, mọi hành động của hắn lọt vào tầm mắt của nó. Nó thắc mắc “Mẹ quen biết người này sao?“. Nó gõ cửa đi vào, hắn giật mình.
-Cô.....-hắn nhanh tay để tấm ảnh xuống kệ tủ.
-Anh làm gì ở đây? nó hỏi
-Cô... cô ấy.... là mẹ của cô? hắn chỉ vào tấm ảnh. Nó gật đầu thay cho câu trả lời.
-Anh đi mua đồ với tôi!
---Lúc sau---
Bầu trời bắt đầu chuyển thành màu vàng đỏ của hoàng hôn. Những gian hàng lại được bày ra để bán về đêm. Những gia đình lại sum họp bên nhau mà đầm ấm, những món ăn ngon được bày lên để phục vụ cho những con người ấy.
-Anh biết mẹ tôi sao? nó hỏi, tay cầm túi đồ đưa qua đưa lại.
-Ừ.-hai tay của hắn đút vào túi quần, cái dáng đi quý tộc, bộ tóc màu hiện lên trong buổi chiều tà, ấy thế mà đẹp.
-Anh biết những gì về mẹ tôi?
-Cô ấy tên là Lãnh Trâm Thanh, cô ấy đã cứu tôi khỏi lưỡi liềm của tử thần.
-Vậy sao?
-Ừ.
Hai người họ nói truyện một lúc lâu, cuối cùng cũng về tới nhà. Ba người kia đang chống đũa chờ hai người mày về để bắt đầu bữa cơm.
-Chị về rồi.-Thiên mừng tới chảy nước mắt, chạy ra ngoài cửa để đón nó.
-Ừ.
-Để em xách cho.- nó đưa cho Thiên cái túi đồ mà Mẫn Nhi nhờ nó mua hộ.
-Nè Mẫn cái này để đâu.-Thiên mang vào trong bếp.
-Anh để vào tủ lạnh đi.
-Ừ.
Mọi người đều ngồi vào bàn ăn, Mẫn Nhi lên tiếng khai mạc buổi tiệc.
”tinh...tinh...”
-Kính thưa chị hai, anh ba, và tất cả mọi người có mặt ở đây. Hôm nay Mẫn đặc biệt nấu bữa cơm này để chia tay năm cũ và chúc mừng năm mới. Mọi người, nâng ly.
Mẫn Nhi dơ ly nước ngọt lên, mọi người ngồi dưới cũng dơ ly nước lên để cạn ly.
-Dôzz...
-Chị hai ăn cơm ạ.-Thiên và Mẫn Nhi đồng thanh mời nó.
-Ừ ha đứa cũng ăn đi. Hai anh cũng ăn đi.
Nó cầm đũa lên và thưởng thữ những món ăn do Mẫn Nhi làm. Phong thì gắp liến thoắng, hắn thì ăn từ tốn, Thiên cũng vậy, Mẫn Nhi được nó đào tạo lên cũng iểu điệu và từ tốn.
Một bữa cơm ấm ấp, lần đầu tiên thì phải. Ngôi nhà lạnh tanh bỗng trở lên ấm áp hơn bao giờ hết. Ai nhìn vào họ cũng phải thèm thuồng vì sự hạnh phúc này.
-Chị, tết năm nay mình làm gì?-Thiên
-Chị bận lắm.-nó gắp rau bỗng dừng lại, nó gước nhìn Thiên.
-Hai đứa muốn đi đâu chị đặt vé cho.
Thiên và Mẫn Nhi mặt xụ xuống.
-Lúc ở nước ngoài, lúc nào tết hai cũng bảo bận.-Mẫn Nhi kể lể.
-Lâu lắm rồi, anh chưa chúc tết với em.-Phong đứng về phía Mẫn Nhi và Thiên.
-Tôi bảo là tôi bận.-nó buông đũa xuống, khuôn mặt lạnh hơn bao giờ hết.
-Không ăn nữa.- nó lặng lẽ đi lên phòng.
Không khí trong căn nhà lại trở lên hiu quạnh, không có một tiếng nói, không lấy một tiếng cười vui vẻ.
-Tất cả là tại Mẫn mà.-Mẫn Nhi rơm rớm nước mắt.
-Thôi không sao mà.-Thiên dỗ dành
-Anh có việc, mai anh sẽ xin lỗi nó sau.-Phong cầm áo khoác rồi vội chạy ra ngoài.
-Để tao lên xem chị mày như thế nào rồi nha.-hắn buông đũa khỏi đội bàn tay rồi dảo bước lên tầng trên.
-Này thằng kia.....
Mẫn Nhi đứng nấu trong bếp chạy ra đưa tờ giấy màu vàng ra cho nó.
-Tên kia chạy đâu rồi? Nó hỏi
-Nãy anh thấy thằng Hoàng Anh nó chạy lên trên kia.
Mồn nói tay phụ họa, lời nói của Phong làm cho nó giật mình. Nó cầm tờ giấy của Mẫn Nhi đưa cho rồi chạy nhanh lên tầng bên trên.
Trong phòng của mẹ nó, Hoàng Anh đang cầm tấm ảnh ở đầu giường. Người phụ nữ có mái tóc màu đen nhánh, đội một cái nón màu vàng, đôi môi mỉm cười nhẹ nhành. Người phụ nữ đó đướng ở giữa cánh đồng hoa oải hương màu tím.
-Lâu rồi con chưa được gặp cô.
Hoàng Anh lấy tay vuốt nhẹ tấm ảnh, mọi hành động của hắn lọt vào tầm mắt của nó. Nó thắc mắc “Mẹ quen biết người này sao?“. Nó gõ cửa đi vào, hắn giật mình.
-Cô.....-hắn nhanh tay để tấm ảnh xuống kệ tủ.
-Anh làm gì ở đây? nó hỏi
-Cô... cô ấy.... là mẹ của cô? hắn chỉ vào tấm ảnh. Nó gật đầu thay cho câu trả lời.
-Anh đi mua đồ với tôi!
---Lúc sau---
Bầu trời bắt đầu chuyển thành màu vàng đỏ của hoàng hôn. Những gian hàng lại được bày ra để bán về đêm. Những gia đình lại sum họp bên nhau mà đầm ấm, những món ăn ngon được bày lên để phục vụ cho những con người ấy.
-Anh biết mẹ tôi sao? nó hỏi, tay cầm túi đồ đưa qua đưa lại.
-Ừ.-hai tay của hắn đút vào túi quần, cái dáng đi quý tộc, bộ tóc màu hiện lên trong buổi chiều tà, ấy thế mà đẹp.
-Anh biết những gì về mẹ tôi?
-Cô ấy tên là Lãnh Trâm Thanh, cô ấy đã cứu tôi khỏi lưỡi liềm của tử thần.
-Vậy sao?
-Ừ.
Hai người họ nói truyện một lúc lâu, cuối cùng cũng về tới nhà. Ba người kia đang chống đũa chờ hai người mày về để bắt đầu bữa cơm.
-Chị về rồi.-Thiên mừng tới chảy nước mắt, chạy ra ngoài cửa để đón nó.
-Ừ.
-Để em xách cho.- nó đưa cho Thiên cái túi đồ mà Mẫn Nhi nhờ nó mua hộ.
-Nè Mẫn cái này để đâu.-Thiên mang vào trong bếp.
-Anh để vào tủ lạnh đi.
-Ừ.
Mọi người đều ngồi vào bàn ăn, Mẫn Nhi lên tiếng khai mạc buổi tiệc.
”tinh...tinh...”
-Kính thưa chị hai, anh ba, và tất cả mọi người có mặt ở đây. Hôm nay Mẫn đặc biệt nấu bữa cơm này để chia tay năm cũ và chúc mừng năm mới. Mọi người, nâng ly.
Mẫn Nhi dơ ly nước ngọt lên, mọi người ngồi dưới cũng dơ ly nước lên để cạn ly.
-Dôzz...
-Chị hai ăn cơm ạ.-Thiên và Mẫn Nhi đồng thanh mời nó.
-Ừ ha đứa cũng ăn đi. Hai anh cũng ăn đi.
Nó cầm đũa lên và thưởng thữ những món ăn do Mẫn Nhi làm. Phong thì gắp liến thoắng, hắn thì ăn từ tốn, Thiên cũng vậy, Mẫn Nhi được nó đào tạo lên cũng iểu điệu và từ tốn.
Một bữa cơm ấm ấp, lần đầu tiên thì phải. Ngôi nhà lạnh tanh bỗng trở lên ấm áp hơn bao giờ hết. Ai nhìn vào họ cũng phải thèm thuồng vì sự hạnh phúc này.
-Chị, tết năm nay mình làm gì?-Thiên
-Chị bận lắm.-nó gắp rau bỗng dừng lại, nó gước nhìn Thiên.
-Hai đứa muốn đi đâu chị đặt vé cho.
Thiên và Mẫn Nhi mặt xụ xuống.
-Lúc ở nước ngoài, lúc nào tết hai cũng bảo bận.-Mẫn Nhi kể lể.
-Lâu lắm rồi, anh chưa chúc tết với em.-Phong đứng về phía Mẫn Nhi và Thiên.
-Tôi bảo là tôi bận.-nó buông đũa xuống, khuôn mặt lạnh hơn bao giờ hết.
-Không ăn nữa.- nó lặng lẽ đi lên phòng.
Không khí trong căn nhà lại trở lên hiu quạnh, không có một tiếng nói, không lấy một tiếng cười vui vẻ.
-Tất cả là tại Mẫn mà.-Mẫn Nhi rơm rớm nước mắt.
-Thôi không sao mà.-Thiên dỗ dành
-Anh có việc, mai anh sẽ xin lỗi nó sau.-Phong cầm áo khoác rồi vội chạy ra ngoài.
-Để tao lên xem chị mày như thế nào rồi nha.-hắn buông đũa khỏi đội bàn tay rồi dảo bước lên tầng trên.
-Này thằng kia.....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook