Sự Trở Lại Của Frozen Player
-
Chapter 88-Trở Về Nhà (2)
Cha Si-eun nhìn chằm chằm vào gương. Ý nghĩ được gặp lại sếp sau ba tháng khiến cô lo lắng.
“Hít vào, thở ra. Hít vào, thở ra. Hít thở sâu nào.” Sau khi trấn tĩnh lại bản thân, cô chờ đợi người dịch chuyển. Cô bặm môi lại, trong đầu đầy ắp những suy nghĩ tiêu cực.
Nên làm gì nếu đó là tin nhắn đến từ tin tặc? Có lẽ người dịch chuyển sẽ quay lại một mình và la mắng cô đừng có chơi khăm người khác như vậy.
Mọi lo lắng của cô đều tan biến khi người dịch chuyển trở lại. Một người đàn ông quen thuộc ở cạnh anh ta.
“Anh J-Junho!”
“Ồ? Đã lâu không gặp, Thư ký Cha.” Đã ba tháng trôi qua kể từ lần cuối cô gặp anh, vậy mà cô lại không thể nhịn được cười.
“Đây là gì? Anh trông giống như một nạn nhân bị đắm tàu vừa mới được giải cứu vậy.”
“Hừm… Thật sao? Đây là lần thứ hai tôi nghe thấy điều đó đấy.” Người dịch chuyển cũng từng nói y như thế.
Điều đầu tiên Cha Si-eun làm là đưa cho anh một cốc trà.
“Trà hoa oải hương, đúng không ?”
“Tôi vừa mới ủ nên vẫn còn nóng đấy.”
“Cảm ơn.” Anh trông có vẻ hạnh phúc khi thổi hơi nước nóng tỏa ra. “Mm~ Tôi cảm giác như mình đang tan chảy vậy. Thật tuyệt.”
“Anh khỏe chứ? Có đói không? Có bị thương ở đâu không? Tôi không chắc, nên đã gọi người chữa bệnh tới phòng hờ rồi…”
“Chậm thôi. Hãy làm từng việc một.” Seo Junho cười toe toét ngồi vào chỗ, uống một hơi hết ngụm trà. “Trước tiên, tôi cần điều trị. Tuy nhiên vết thương không lớn lắm.” Anh đang nói về vết thương trên vai và chiếc vương miện nhận được từ Kis trên đầu mình.
Người chữa bệnh bước tới. “Tôi-Tôi sẽ chữa trị cho anh. Chỉ cho tôi vết thương ở đâu.”
“Vai và trên đầu.” Người chữa bệnh kết thúc nhanh chóng và truyền phép thuật để giải phóng sự mệt mỏi của anh.
“Anh bạn, thật tuyệt… Cảm ơn nhé.”
“Không có gì. Anh vất vả rồi!” Người chữa bệnh cúi đầu. Tất cả những người chờ anh quay về đều nhìn anh đầy ngưỡng mộ.
“Chà… Anh ta thật sự đã chinh phục một trong ba Cánh cổng không rõ ràng?”
“Thật kinh ngạc. Tôi không nghĩ rằng sẽ có người chơi nào đạt được thành tích như vậy kể từ Chín thiên đàng.”
“Anh ấy cùng đẳng cấp với Kim Woojoong và Shin Sunghyun, nhưng anh ấy nhanh hơn. Thật điên rồ.”
“Tôi không thể tin được hai chúng ta đều tham gia vào Hội liên hiệp đấy.”
Seo Junho chỉ lặng lẽ nhấm nháp trà của mình, anh không cảm thấy hứng thú. Thân xác và tâm trí của anh đã kiệt quệ vì chiến đấu với Kis, nhưng họ lại đối xử với anh giống như một con khỉ trong sở thú.
Cha Si-eun bất ngờ nắm lấy cổ tay anh. “Anh mệt phải không? Tôi sẽ đưa anh về nhà.”
“Cái gì?”
“À, tôi muốn xin chữ ký…”
Cô ấy không buồn nói gì thêm và xông vào thang máy. Khi chỉ có hai người họ, cô nhìn anh đầy hối lỗi.
“Tôi xin lỗi. Tôi nên kín đáo hơn về sự trở về của anh…”
“Không sao đâu. Đó là lỗi của tôi vì đã vắng mặt quá lâu.” Seo Jun-ho đã dành ba tháng mười bảy ngày trong Cánh cổng, trên trái đất tương ứng với ba tháng hai ngày. “Dù sao đi nữa tôi cũng không ngờ cô lại nhiều năng lượng đến vậy,” Anh nhìn xuống và nói. Cô vẫn nắm chặt cổ tay anh.
“Ồ, tôi-tôi xin lỗi…!” Cô nhanh chóng rút tay lại và nhận ra sai lầm của mình. Bắt đầu cảm thấy hơi khó xử, vì vậy Seo Junho đã thay đổi chủ đề.
“Mọi việc trong Hội liên hiệp như thế nào? Tôi chờ đợi một vài đánh giá, nhưng tôi muốn nghe trực tiếp từ cô.”
“… Mọi thứ không như ý.” Cô bực bội như thể cắn phải má trong của mình. “Nhiều thuyết âm mưu đã bắt đầu lan truyền trong ba tháng anh vắng mặt.”
“Mọi người luôn thích những tin đồn.”
“Các yêu cầu tài trợ và hoa hồng cho cá nhân đã hoàn toàn ngừng lại, và… Haa, chỉ nghĩ tới đó thôi đã khiến tôi tức điên người rồi. Anh có thể tin được không? Tôi được hỏi rằng liệu tôi có thể hoàn lại phí tài trợ đã được trả hay không. Tôi đã tranh đấu hết sức mãnh liệt đấy.”
“Quá đáng thật.” Mặt Seo Jun-ho tối sầm lại trong giây lát khi anh cân nhắc điều gì đó. Anh gật đầu. “ Được thôi. Đưa cho họ thứ mà họ muốn.”
“… Dạ?”
“Hoàn trả các khoản phí tài trợ cho những ai yêu cầu. Và chúng ta sẽ phát hành một bài báo nói rằng chúng ta đã được yêu cầu hoàn lại tiền khi tôi đang ở Cổng, vì vậy chúng ta đã hoàn trả lại cho họ. Chúng ta cảm ơn khoản tài trợ đó… và liệt kê tất cả tên bọn họ ở bên dưới.”
“...!” Cha Si-eun rùng mình. Cô thậm chí chưa bao giờ xem đó như một phương thức trả thù. “Họ sẽ bị mỉa mai một cách công khai… Ý tôi là, bị khinh bỉ.”
“Tự làm tự chịu, không thể trách cứ ai được.”
“Nhưng họ sẽ phàn nàn, nói rằng anh đã làm tổn hại đến danh tiếng của họ…”
“Danh tiếng?” Anh mỉm cười, nhưng đôi mắt thì sắc bén vô cùng. “Ngay từ đầu họ đã không nên làm như vậy. Họ đã làm tổn hại đến uy tín của tôi trước đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Nếu người nào sỉ nhục tôi, thì cứ mang họ đến gặp tôi. Nếu họ vẫn khiếu nại sau khi gặp trực tiếp tôi, thì tôi sẽ rất khâm phục họ.”
“Lợi dụng những người hay phàn nàn… Tôi chắc chắn sẽ làm điều đó.” Cô viết ghi chú vào Tình nguyện viên hỗ trợ kỹ thuật của mình. Ý nghĩ trả thù làm cô cảm thấy choáng váng.
“Những thứ khác thế nào?”
“Các bang hội đã bắt đầu hành động. Anh biết đó, những gì họ nói là: hãy hành động ngay lập tức khi cơ hội đến.”
Họ lo ngại về kỹ năng của anh và tuyên bố rằng anh quá yếu để có thể xóa sổ Lâu đài mùa đông—rằng anh quá tham lam và kiêu ngạo.
“Cô đã ghi lại tất cả các bang hội đã làm điều này, phải không?”
“Vâng. Để đề phòng, tôi cũng đã điều tra kẻ cầm đầu và thành viên của các bang hội.”
“Rất tốt.” Seo Junho khen ngợi cô. “Gửi tất cả những tài liệu đó qua cho tôi. Tôi sẽ buộc tội họ phỉ báng.”
“Sẽ ổn chứ? Danh tiếng của anh có thể bị giảm sút nếu họ nói ra việc anh đang lạm dụng quyền lực của mình…”
“Danh tiếng của tôi? Không có gì tốt đẹp khi duy trì nó cả.” Anh đã trải nghiệm nó trước đây rồi. Khi tôi còn là Bóng ma, tôi là người được ngưỡng mộ nhất trên thế giới, nhưng điều đó không giúp ích gì cho mọi người. Danh tiếng tốt đã thật sự mang lại gánh nặng cho anh.
“Tôi không thể sống như thế lần nữa…”
“Xin lỗi?”
“Không có gì,” anh đáp lại với vẻ mặt bình thản, Cha Si-eun nhìn chằm chằm vào anh.
“Anh Junho… Anh không phiền muộn một chút nào ư?”
“Cô có ý gì?”
“Những người đó đã cố lợi dụng anh. Họ tâng bốc anh và muốn có được sự chú ý của anh khi anh đang làm tốt, nhưng họ ném anh đi giống như không có gì đơn giản hơn bởi vì trong ba tháng anh đã không ra khỏi Cổng. Điều đó không làm anh tức giận sao?”
“Không hẳn.” Anh đã quá quen với những người như bọn họ. Ngay lúc này mọi thứ còn tốt đẹp chán. Nó còn tệ hơn khi anh là Bóng ma. Nếu không nhờ vào những kỹ năng của một anh hùng, anh chắc chắn rằng mình sẽ mắc phải chứng rối loạn hoảng sợ vào thời điểm này. Ngay cả khi có kỹ năng, hầu như anh cũng đã không tin tưởng người khác.
“Người ta sẽ nuốt thứ gì đó nếu nó ngọt và nhổ ra nếu nó đắng. Hầu hết mọi người quan tâm bản thân mình hơn là người khác và muốn được hơn là mất. Theo một cách nào đó, họ là những người thông minh.”
“Nhưng…” Cha Si-eun nhìn xuống sàn thang máy, sửng sốt. “Nếu là tôi, tôi nghĩ mình sẽ bắt đầu tự hỏi tại sao mình lại leo lên tầng dành cho những người như thế này…” cô lẩm bẩm.
“Cái gì? Ahahaha!” Seo Junho bật cười, như thể cô vừa mới kể một câu chuyện cười.
“Tại sao… Tại sao anh lại cười?”
“Xin lỗi. Tôi nghĩ rằng đã có sự hiểu lầm, thư ký Cha.”
“Hiểu lầm?”
“Vâng. Một hiểu lầm rất lớn.”
Thang máy mở cửa. Seo Junho bước ra và ra hiệu cho cô đi về phía trước. Họ nhìn ra cửa sổ kéo đến sàn nhà. Khung cảnh hoàng hôn của Seoul nhìn từ tầng 77 thật ngoạn mục.
“Đẹp không?”
“…Vâng, rất đẹp.” Đôi mắt của Cha Si-eun lấp lánh khi cô bước đến cửa sổ. Cô đã đến đây vài lần trước đó, nhưng chưa bao giờ ngắm cảnh bởi vì cô quá bận rộn.
“Cuộc sống là một bi kịch khi nhìn cận cảnh, nhưng lại là một vở hài kịch trong cảnh quay dài tập. Cô đã nghe câu nói đó bao giờ chưa?”
“Vâng. Tôi biết đó là câu nói của diễn viên hài Charlie Chaplin.”
“Đúng vậy.” Anh nhìn cô và nói.
“Lần đầu khi tôi nghe điều đó, tôi đã nghĩ đến những con phố.”
“Đường phố?”
“Đúng thế.” Seo Junho gõ vào kính. “Khi bạn nhìn thế giới từ xa, nó rất đẹp. Nhưng nếu bạn dấn thân vào bên trong những biển nhà này… Có rất nhiều vấn đề bên trong nó. Nhưng nếu không nhìn cận cảnh bạn sẽ không bao giờ biết được nó như thế nào.”
“…”
“Đối với tôi đều giống nhau cả.”
Cha Si-eun lắng nghe một cách cẩn thận. Cô có cảm giác rằng anh sắp trả lời hết các câu hỏi của mình.
“Có lẽ cô nghĩ rằng tôi là một người rất tốt và có đạo đức, thư ký Cha.”
“… Nhiều người nghĩ như thế. Anh đã giúp đỡ người khác rất nhiều lần.” Anh đã cứu hàng tá người khỏi Cáo Cinder và giảm thiểu thương vong trong Rừng hoang bằng cách tập hợp những người chơi lại với nhau. Nhiều người cho rằng anh đang trở thành hình mẫu lý tưởng của thế hệ sau. Hiếm khi người chơi quan tâm đến những người khác ngoài bản thân mình.”
“Thấy không? Cô không biết bởi vì cô nhìn từ xa.” Anh mỉm cười. “Tôi cũng là con người. Hầu như tôi chỉ quan tâm bản thân mình. Người khác chỉ xếp thứ hai mà thôi. Tôi chỉ chú ý đến những người xung quanh khi tôi biết rằng mình có thể trụ Cổng an toàn. Có lẽ đối với Bóng ma và năm người chơi mạnh nhất thế giới mà mọi người vô cùng kính trọng cũng vậy.”
Xã hội xem cái chết của Năm người hùng là sự hy sinh cao cả, nhưng Seo Junho hiểu hơn ai hết đó là sự thật.
Chúng tôi không bao giờ định hy sinh bản thân mình hay bất cứ điều gì tương tự.
Mio đã sử dụng thanh kiếm để tôn vinh tên tuổi của mình. Skaya đã săn lùng để đạt đến tầm cao hơn. Rahmadat phải đối mặt với Nữ hoàng băng giá bởi vì anh ta muốn chiến đấu với những kẻ thù mạnh hơn mình. Gilbert đã đưa ra quyết định cuối cùng vì anh ta muốn con trai mình được sống trong một thế giới hòa bình.
Điều này cũng đúng với Seo Junho.
… Anh đột nhập vào lâu đài của Nữ hoàng với mục đích trả thù.
Tất cả họ đều có lý do riêng để chiến đấu. Nhưng thế giới giờ đây coi mạng sống của họ chỉ là vật hy sinh đơn thuần vì ‘họ đã chết’.
Điều đó làm anh thích thú. “Tôi không leo tầng vì người khác.” Anh nhìn thẳng vào mắt cô. “Ngược lại. Tôi leo lên vì tôi muốn đạt được mục đích riêng của mình. Chẳng là gì nếu cô thất vọng, bởi vì đơn giản đó không phải là sự thật.”
“…” Cô cắn môi và nhìn xuống sàn một lúc lâu. “Mọi thứ anh nói đều đúng. Tôi nên sống như anh…”
Cô đã sống khi quá xem trọng việc người khác nghĩ gì về mình. Cô đã suy đoán, thất vọng, và nghi ngờ bản thân vì chúng. Cô thấy mình quá ngu ngốc nên đã bật cười. “Tôi không thể tin được rằng mình đã không nhận ra điều này sớm hơn. Tôi đã sống như một kẻ ngốc.”
“Tôi không biết rằng cô lại có một khía cạnh khác mà tôi không hề biết đấy.”
“Đó là gì?”
Tiếng cười nói vang lên từ hành lang tầng 77.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook