Sự Trở Lại Của Frozen Player
Chapter 86 Hiệp sĩ sương mù (2)

Đứng trước nguy cơ, cơ thể của anh phản ứng trước tiên. Dường như theo một loại bản năng kháng cự mà không thể mô tả được; anh cũng không thể dành bất cứ một giây một phút nào chỉ để hét lên hay suy nghĩ những điều vô nghĩa. Cơ thể của Seo Jun-ho chạm đất.

 

Keng! Thanh kiếm của Kis chạm đất khi Seo Jun-ho đứng lên. Anh lại tiếp tục kích hoạt Tăng cường.

 

“Lần này tôi sẽ không bỏ lỡ nữa đâu!” Anh lấy đà giậm chân trên mặt đất, Hắc Long Nha cứ vậy mà nhắm thẳng vào Kis mà đi.

 

“...”

 

Nhưng Kis cũng không phải dạng vừa mà là một hiệp sĩ kinh nghiệm đầy mình. Hắc ta tránh đi công kích đó, hơi nghiêng người rồi lấy đầu gối thúc mạnh vào bụng Seo Jun-ho.

 

“Gừ!” Do sức mạnh của đòn tấn công, cơ thể của anh bây thẳng lên không trung và rồi lại bị Kis nắm lấy cổ và đập mạnh đầu anh xuống sàn đất.

 

“...Khục!” Seo Jun-ho lập tức ho khan, máu tươi trào ra từ khoang miệng. Nhưng anh vẫn phải dồn toàn lực để tập trung vào trận chiến. Hắn ta lại đến rồi!

 

Khi anh mở mắt ta, đập vào tầm nhìn chính là đôi ủng thép sừng sững như hai ngọn của Kis đang dừng ngay trước mặt anh. Seo Jun-ho nhanh chóng lăn người và né tránh trong gang tấc. Rầm! Và vậy là mặt đất tan vỡ thành từng mảnh.

 

Chỉ cần anh chậm trễ một giây thôi thì không phải mặt đất nát thành tương mà đổi lại chính là đầu anh phải hứng chịu thảm trạng đó.

 

“Chết tiệt…”

 

Kis không hề cho anh một chút nào để hồi sức. Hắn ta lại bắt đầu chuẩn bị ra chiêu tiếp theo.

 

Mình cũng không thể cứ mãi là người duy nhất bị ăn đánh được!

 

Seo Jun-ho lăn khỏi mặt đất và đặt tay xuống. Răng rắc! Một chiếc nanh tạo ra từ băng khổng lồ mọc về phía Kis.

 

- “…… !!” Hắn ta tốc biến rút ra thanh kiếm của mình để chặn nguy cơ nhưng lực bất tòng tâm. Hắn ta bay lên không trung và lại một lần nữa biến mất trong màn sương mờ ảo.

 

“Ngươi ổn chứ?”

 

“Phù, bằng cách nào đó…” Cuối cùng khi anh nghĩ rằng mình sẽ có một chút thời gian để thở, thì lại nhìn thấy một thanh kiếm xuyên qua màn sương.

 

“Cho tôi nghỉ ngơi một phát xem nào!” Anh lớn tiếng phàn nàn, nhanh chóng ngăn chặn công kích.

 

Choang! Lưỡi kiếm của đôi bên va đụng vào nhau, nhưng Seo Jun-ho lại là người bị đầy về phía sau.

 

“Từ khoảng cách này…” Không thể nào tránh được. Seo Jun-ho bước lại gần hơn và thúc cùi chỏ vào cằm Kis.

 

Rầm! Cú đánh mạnh đến nỗi làm biến dạng mũ bảo hiểm của hắn ta. Đây chính là lần đầu tiên toàn thân hắn ta loạng choạng trong toàn bộ trận chiến kịch liệt này.

 

Seo Jun-ho sẽ không để cơ hội hiếm có này vụt khỏi tầm tay. Anh vươn tay chế trụ mũ bảo hiểm của Kis và nhào vào mặt hắn ta. Anh có thể nghe thấy được một cách rõ ràng âm thanh sống mũi bị gãy khi máu tươi rơi ào ào xuống đất.

 

“Ký chủ! Cẩn thận!”

 

Anh không để những lời cảnh báo của cô ấy vào tai cho tới khi mọi chuyện đã quá muộn. Thế giới quay cuồng. Hả…?

 

Chỉ khi anh cảm thấy chân mình đau nhói thì mới nhận thức được điều gì đã xảy ra. Ngay cả khi hắn ta bị ăn đánh thì vẫn không quên đá lại anh một kích. Khi lưng chạm đất, thanh kiếm của Kis lao xuống nhanh như chớp.

 

Rắc rắc! Anh nhanh chóng tạo ra một lá chắn bằng băng để chặn, nhưng thanh kiếm cắt xuyên qua nó, dễ như cắt như bơ. Kis đã nhắm vào trái tim của anh, nhưng chiếc khiên của Seo Jun-ho đã chuyển hướng kiếm của hắn ta sang vai mình. Đau đớn đánh úp lại, anh hét lên một tiếng.

 

“Ký chủ!”

 

Hoảng sợ, Nữ hoàng băng giá nhanh chóng tạo ra 20 mũi tên băng và ném chúng về phía Kis.

 

- “……” Hắn lao lại và bình tĩnh cắt qua từng cái một.

 

Nữ hoàng băng giá bay tới chỗ Seo Jun-ho. “Ngươi ổn chứ?”

 

Khụ… Cảm ơn.” Anh cố gắng đứng vững và nhìn xuống vai trái của mình. Tuy chảy rất nhiều máu, nhưng anh không hề định làm vết thương đông lại. Đóng băng nó sẽ là tự sát. Anh cần phải sử dụng cả hai cánh tay của mình - ngay cả khi anh chảy máu cho đến chết. Ngay cả khi anh chết và sống lại với một cánh tay nữa đi chăng nữa, anh sẽ không bao giờ có thể đánh bại Kis.

 

“Phù…”

 

- “……”

 

Khoảng cách giữa họ chỉ là một mét; họ gần như có thể cảm thấy hơi thở của đối phương. Họ đăm đăm nhìn nhau, cố gắng lấy lại hơi thở.

 

Chỉ một lần thôi… Nếu có thể tung chiêu hoàn mỹ duy nhất một lần thì mình nghĩ mình có thể làm được. Anh cân nhắc việc cố tình tạo sơ hở, nhưng anh nhanh chóng lắc đầu. Ở cấp độ của anh, điều đó quá nguy hiểm. Có 100% khả năng rằng đòn tấn công của Kis sẽ gây chết người.

 

Kis lùi lại hai bước và biến mất trong màn sương. Khi Seo Jun-ho quan sát, hắn ta che giấu cơ thể của chính mình trong bóng tối.

 

“Dạ Hành.”

 

Hai người cùng nhau che dấu vết tích, im lặng thở dốc. Sự im lặng bao trùm cả một không gian dài rộng. Âm thanh duy nhất là tiếng thổi của trận bão tuyết bên ngoài, nghe thấy qua khe cửa sổ.

 

“Ký chủ, ngươi có thể phục kích hắn ta trong bộ dạng này được không? Như cách ngươi đã làm trong Hang động Thử thách ấy.”

 

Anh lắc đầu. “Không thể được. Trước một người mạnh như hắn thì việc che dấu vết tích là vô cùng khó.” Nếu những người đồng đội của anh trong Hang động Thử thách không phải là ảo ảnh thì họ cũng sẽ cảm nhận được anh. Dạ Hành chỉ đạt hiệu quả cao nhất khi chống lại những đối thủ ít kinh nghiệm hơn.

 

“A, thật không may. Ngươi cũng chỉ còn 24 giây cho Tăng cường thôi.”

 

Trước lời cảnh báo của cô, Seo Jun-ho nghiến răng và thả Tăng cường ra. Hơi nóng bốc lên trên người anh, và đầu đập thình thịch như bị đau nửa đầu. Anh dựa vào tường và lấy lọ thuốc trong túi trữ vật, đổ lên vết thương rồi uống nốt phần còn lại.

 

“Phù…” Tất nhiên, dược thủy không phải là toàn năng. Anh cũng không cảm thấy bất kỳ thay đổi tức thời nào. Anh nhanh chóng kiểm tra cơ thể mình.

 

… Đó là tình huống tồi tệ nhất có thể xảy ra. Sau khi sử dụng Tăng cường liên tiếp, cơ thể của anh đã rất mệt mỏi. Cảm giác nóng rát trong đầu anh cũng không phải là một dấu hiệu tốt; điều đó có nghĩa là khả năng phán đoán của anh sẽ bị trì trệ hơn. Bình tĩnh lại. Nếu không thể tư duy tỉnh táo thì mình sẽ không thể làm được gì cả.

 

Anh lấy lại hơi thở và bình tĩnh lại trước khi bắt đầu phân tích tình hình. Vấn đề nằm ở chỗ mấy cái màn sương mù chết tiệt này. Có nó thì mình không thể hành động trước hắn ta được.

 

Kis vượt trội về kỹ năng, sức mạnh, tốc độ và mọi thứ khác. Nhưng trận chiến chỉ bắt đầu khi Kis phục kích anh.

 

“Tệ thật… Mình không khác gì bị hắn ta nắm thóp trong lòng bàn tay cả.” Chỉ có một cách để giành chiến thắng.

 

“Mình sẽ lật ngược thế cờ ngay về phía hắn.”

 

Seo Jun-ho cởi bỏ Hắc Giáp và choàng vai. Dù đau đớn nhưng đôi mắt anh ánh lên vẻ hung dữ của một thợ săn.

 

 

 

* * *



 

- “……”

 

Kis chậm rãi đi qua màn sương, tìm kiếm người chơi vừa ăn một kiếm của minh.

 

- Cậu ta đang che giấu dấu vết của mình… Ấn tượng đấy chứ. Đó là một kỹ thuật tàng hình khá đáng chú ý, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi. Mình đã bắt đầu cảm nhận được pháp thuật của cậu ta. Điều đó có nghĩa là hắn đang tiến gần hơn rồi. Kis chậm rãi nâng kiếm lên và chuẩn bị tinh thần để phục kích người chơi một lần nữa.

 

- Bắt được rồi. Hắn ta vung kiếm vào một khối pháp thuật lớn trước mặt, cắt thẳng qua cổ đối thủ.

 

- “……?” Mặt Kis sa sầm. Hắn ta cảm thấy có gì không ổn. Quá dễ dàng. Đối thủ của hắn không hề phản ứng lại. Kis nắm lấy anh ấy và tra xét kĩ mặt mũi.

 

- Mình bị lừa. Cái bóng hình nộm tan biến với một tiếng rít, như thể nó đang cười. Vào lúc đó, hắn cảm thấy một làn sóng pháp thuật mạnh mẽ phía sau mình.

 

- “……!” Kis cầm kiếm vung ra xung quanh.

 

“Đã quá muộn rồi.”

 

Seo Jun-ho giải phóng năng lượng Băng giá. Mặt đất đóng băng ngay lập tức, giữ chặt mắt cá chân của Kis.

 

- Chẳng là gì cả… Kis cố gắng kéo chân mình ra khỏi băng, nhưng nó lại vẫn tiếp tục đóng băng từ mọi hướng.

 

“Ngươi không biết, phải không?”

 

Sương mù chỉ đơn giản là một khối hơi nước ngưng tụ. Do đó, một khi nhiệt độ hạ thấp xuống, nó sẽ trở thành băng.

 

- “……!” Cuối cùng Kis cũng nhận ra Seo Jun-ho đang làm gì, nhưng đã quá muộn khi hắn ta giơ kiếm lên. Hắn ta đã quá tập trung vào việc thoát khỏi lớp băng.

 

“Ta nói rồi. Hết thảy đều đã muộn.” 

 

Rắc rắc! Toàn bộ hội trường đông cứng lại. Màn sương đen rơi xuống đất thành mưa đá.

 

Anh hít một hơi thật sâu. Seo Jun-ho nâng kiếm lên và đi đến chỗ Kis, người đang bị mắc kẹt trong băng. Thanh kiếm xuyên qua lớp băng dày và xuyên qua trái tim hắn.

 

Cuối cùng thì mọi chuyện cũng kết thúc… Cuối cùng thì anh cũng được thư giãn.

 

Bùm! Kis phá xuyên lớp băng và và nhào vào phái bụng anh.

 

“A!” Seo Jun-ho bay trở lại, lăn lộn trên thảm đỏ trải đầy mưa đá. Kis theo sau anh như một tia chớp, rút ​​kiếm ra.

 

Koong! Khi hai lưỡi kiếm va chạm mạnh vào nhau, ánh lửa lóe lên tung tóe. Seo Jun-ho đã cố gắng lấy ra một thanh đại kiếm và chặn được hắn ta, nhưng Kis quá mạnh. Cánh tay của Seo Jun-ho bắt đầu thoát lực, và thanh kiếm của Kis ngày càng gần hơn, đè lên người anh như một ngọn núi.

 

Thế nào mà… Thế nào lại như vậy được…?! Anh không thể tin được. Hắc Long Nha đã bị mắc kẹt trong trái tim của hắn ta. Hắn ta hiện tại không thể nhích người được dù chỉ một chút, chứ đừng nói đến dùng sức mạnh siêu phàm của mình để tiếp tục chiến đấu.

 

Nhưng chỉ là… hắn ta chiến đấu điên cuồng như vậy là vì cái gì? Khi đầu anh bắt đầu lấp đầy những câu hỏi, sức mạnh của Kis cuối cùng cũng bắt đầu suy yếu.

 

- “Khụ! Khụ!” Thanh kiếm của hắn ta rơi xuống đất khi hắn ta nôn ra máu đen. Hắn khuỵu xuống và ngã nghiêng người.

 

“……” Seo Jun-ho vô thức chạm vào thái dương của mình. Mỗi lần chạm vào liền cảm thấy đau nhói vô cùng. Nếu anh chậm một phần mười, không, một phần trăm giây mà thôi cũng đủ để thanh kiếm của Kis sẽ cắt phang qua đầu anh.

 

“Lần này đúng là đá vào tấm ván sắt mà…” Ngay khi anh thở phào nhẹ nhõm, tầm nhìn của anh tối sầm lại. Máu nóng bắt đầu chảy xuống từ đỉnh đầu.

 

“Ký chủ. ngươi ổn chứ?”

 

“Ừ, thì… Khi nào mà có thầy thuốc nào đi ngang qua đây nhìn thấy ta thì chắc vết thương này hậm chí sẽ không để lại sẹo.” Anh nói khi lấy ra một lọ thuốc mới và đổ lên đầu.

 

“Như vậy thì tốt rồi.” Nhẹ nhõm hơn, Nữ hoàng băng giá giờ mới quay đầu nhìn sang hiệp sĩ của mình. Kis Bremen đang dựa vào hình nộm băng, nhìn chằm chằm lên trần nhà. Ý thức của hắn ta đang mờ dần.

 

- …Thần thua cuộc. Những giọt nước mắt ấm áp trào ra từ mắt anh, nhưng đó không phải là vì hắn sợ chết. Thần xin lỗi.

 

Đó là bởi vì hắn ta đã không bảo vệ được vị vua mà hắn đã từng thề trung thành, bởi vì hắn ta đã đánh mất cơ hội cuối cùng để thực hiện đúng những điều hối tiếc của mình.

 

- “Bệ hạ…” Hắn ta nhìn lên trần nhà, dang tay ra.

 

“Hắn đang tìm ngươi. Ngươi ít ra cũng hiện thân một tí cho hắn nhìn thấy đi. Có mất gì đâu?”

 

“Ta không xứng để làm vậy.” Cô ấy cười khổ lắc đầu. “Một vị quân vương phải bảo vệ người dân của họ. Các hiệp sĩ của Lâu đài Mùa đông là công dân của Niflheim trước khi họ là hiệp sĩ của ta. Và… ta đã thất bại trong việc bảo vệ họ.”

 

“Chuyện gì xảy ra…” Seo Jun-ho không thể hiểu được lời cô nói. Cô nhìn thấy biểu tình của anh và cười yếu ớt.

 

“Hãy nhớ điều này: sự công bình của kẻ yếu không là gì khác ngoài tiếng la hét trong im lặng.”

 

“……”

 

Cô đã học được bài học đau đớn này từ chiến tranh chết chóc. Đó là tất cả.

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương