Sự Trở Lại Của Frozen Player
Chapter 79 đề xuất (1)

[Anh hùng huyền thoại Bóng Ma thể hiện sức hút mạnh mẽ của mình: “Ta đã quay trở về.”]

 

[Yêu vật phải run rẩy vì sợ hãi. Bóng Ma chính thức đưa lời tuyên chiến.] 

 

[Vương giả trở lại sau 25 năm, nhưng những kĩ năng của anh ấy hiện như thế nào? Phân tích chi tiết về thực lực của Bóng Ma.]

 

[Năm phút im lặng. Như Bóng Ma đã nói, các bang hội, hiệp hội và người chơi hẳn phải ra tay trước những động tĩnh của bè lũ yêu vật.]

 

[Seo Jun-ho, tân binh nhận được nhiều lời khen ngợi từ Bóng Ma]

 

“Hừm." Seo Jun-ho nằm dài trên giường, vừa đọc tin tức vừa gãi bụng. Anh đang chuyên chú đọc tất cả những bình luận mà cư dân mạng đang bàn luận sôi nổi. 

 

- Bóng Ma có thực sự làm được không? Lũ yêu vật trên cấp 100 nhiều như dòi bọ ấy. 

 

┖ Lo về chuyện này làm gì? Chỉ cần rảnh rỗi cái là Bóng Ma sẽ diệt sạch mấy con sâu này cơ mà.

 

┖ Rảnh rỗi? lmaoooo nhìn anh ta chẳng khác gì một tên thùng rỗng kêu to. 

 

- Cái khác thì không biết nhưng thật sự nhìn thanh quang kiếm kia đã khiến tôi vô cùng ngạc nhiên về mức độ hoàn hảo của nó.

 

┖ Rất đúng. Chẳng biết các mạch ma thuật của anh ấy làm thế nào mà có thể cấu thành một thanh kiếm tuyệt hảo thế không biết. Đúng là không hổ là Bóng Ma.  

 

┖ Thật không? Không phải quang kiếm nào cũng giống nhau à?

 

┖ Đây là lý do tại sao ông anh không phải là Ranker đấy.

 

- Bóng Ma đúng là vô cùng hoàn mĩ, nhưng chẳng phải đều là quá khứ rồi à. Nhìn xem trẻ em ngoài kia còn ai biết anh ta chứ?  

 

┖ Không. Ở trường tiểu học có phổ cập giáo dục về Ngũ đại anh hùng đấy má.

 

┖Cháu đây chỉ có 10 tuổi và tất cả các bạn cùng lớp cháu đều biết về Bóng Ma nhé.

 

“Phụt.”

 

Tuy các bình luận trực tuyến không phản ánh đầy đủ ý kiến ​​của công chúng, nhưng anh cũng hiểu rõ được suy nghĩ của hầu hết mọi người.

 

Dù cho nỗi vui mừng vì mình trở về là thật, nhưng thật ra ai chẳng nghĩ mình chỉ là đang nói một điều quá xa vời.

 

Đúng là toàn dân đã nổi sóng bởi phát ngôn của anh, nhưng một khi sự phấn khích kia của họ lắng xuống, họ sẽ lại bắt đầu nơm nớp lo sợ những bè lũ yêu vật sẽ quay trở lại trả thù. 

 

“Có vẻ như họ sẽ không im lặng nếu mình không nói vậy.” Khi anh đóng cửa sổ, Nữ hoàng băng giá lẻn vào phòng.

 

“Kí chủ! Kí chủ!”

 

“… Ah, trời ạ.”

 

Anh quay người bước vào phòng khách, miệng không ngừng càu nhàu bất mãn, nhìn người kia đang thảnh thơi ôm một chiếc điều khiển. 

 

“Ta xem hết phần 1 rồi. Mở phần 2 cho ta.”

 

“……”

 

Đúng là thật ngu xuẩn khi tự nhiên giới thiệu cho cô ấy một bộ phim truyền hình vào ngày hôm qua. Chính vì vậy cả đêm hôm qua cô ấy đã ngồi xem tv.  

 

Seo Jun-ho thở dài. “Này, ta sẽ chỉ cho ngươi cách sử dụng điều khiển từ xa, xong tự mà chỉnh kênh đi. Đừng có lúc nào cũng đánh thức ta ngủ chỉ để làm cái việc ngớ ngẩn này.”

 

“Ta không biết làm mấy cái này.” Cô rụt rè quay đầu lại và chìa chiếc điều khiển ra. “Tiện thể bưng cho ta ly trà nhé. Cổ họng khô quá.”  

 

“Ta là người hầu của ngươi à?” 

 

“Kí chủ, làm ơn ~!"

 

Điều duy nhất cô ấy học được từ việc xem phim truyền hình là làm thế nào để tỏ ra hết sức hồn nhiên ngây thơ.

 

Seo Jun-ho bật phần 2 và vào bếp. Anh đổ soda vào một chiếc cốc lớn. “Đây, trà mà người hiện đại uống."

 

"Hừm, không thơm lắm nhỉ.” Cô vô tình nhấm nháp ống hút của mình, Seo Jun-ho vẫn đang đứng chờ đợi.

 

"Ẹc!" Cô đứng phắt dậy khỏi ghế sô pha và chỉ vào chiếc cốc. “K-Kí chủ! Đồ uống tấn công ta!”

 

Seo Jun-ho cười lớn, cô lại bắt đầu nói lắp bắp. "Đừng cười! Đó là sự thật! Miệng ta vẫn còn cay cay đây này!”

 

Anh cầm lấy cốc và uống một hơi cạn sạch. "Đây được gọi là đồ uống có ga." 

 

(carbonated: có ga)

 

"…Carbon?"

 

“Aigo, quên mất cái này là ta định uống. Để ta pha cho ngươi cốc mới vậy.”

 

“……!”

 

Nữ hoàng băng giá cuối cùng cũng nhận ra mình đã bị lừa, hai chân nhỏ dẫm đành đạc trên ghế sofa. Cô vẫn còn bực phát điên khi anh mang đến cho cô loại trà hoa yêu thích. “Ta sẽ không quên sự sỉ nhục này…”

 

“Không muốn xem phần 3 à?”

 

“… Hừm. Tha thứ là một đức tính tốt của một bậc quân vương. Ta sẽ quên lỗi lầm của ngươi." Cô ngượng ngùng quay đi và tập trung vào bộ phim của mình.

 

Nữ hoàng băng giá. Ngươi không thể lúc nào cũng sai khiến ta rồi nhé.Những vũ khí anh có thể sử dụng để chống lại cô lại tăng lên mỗi ngày. Cảm thấy chiến thắng, Seo Jun-ho bước ra khỏi nhà.

 

“Hâm nóng một chút vậy.”

 

Có tin đồn xung quanh Hiệp hội nói rằng anh nghiện tập luyện, nhưng anh vẫn tiến đến hội trường.

 

Cũng nhờ lũ yêu vật ở Paradise, mình đã đạt đến cấp độ 29 và chỉ số pháp thuật cũng tăng lên khá nhiều… Anh nghĩ đến bây giờ anh cũng có thể sử dụng những kĩ thuật cũ của mình. Và hôm nay anh đã lên kế hoạch kiểm nghiệm năng lực. Nhưng khi bước vào thang máy, tiếng Vita lại vang lên.

 

“Hử?" Đó là một tin nhắn từ Deok-gu.

 

- Này, Jun-ho, có người muốn tuyển cậu.

 

 - Sao không từ chối luôn?  

 

- Họ là những người nắm quyền đến từ Big 6. Nếu từ chối ngay lập tức thì sẽ có tai tiếng ồn ào.

 

Big 6… Anh hiểu tại sao Deok-gu lại gặp khó khăn khi gửi tin nhắn văn bản lần này. Nếu họ là khách từ Big 6, anh ấy không thể thẳng tay từ chối họ như những người khác. Cậu ấy bảo là những người nắm quyền. Điều đó có nghĩa rằng lần này không chỉ là một người.

 

Seo Jun-ho nhớ lại những gương mặt mà anh đã nhìn thấy trong buổi họp báo. Gong Juha chắc chắn đã ở đó. Có năm người khác ngồi cạnh cô ấy: đội trưởng của mỗi bang hội Big 6. Seo Jun-ho cảm thấy có lẽ ngày hôm qua họ cũng đến tham dự họp báo.

 

Ah, đó là lý do họ đến đây nhanh như vậy… Anh đã nói với Deok-gu trước vài giờ bắt đầu hãy công khai tổ chức họp báo. Cho dù Big 6 có hành động nhanh đến mức nào, thì họ cũng không có năng lực đưa một người từ tầng 2 xuống tầng 1 trong khoảng thời gian ngắn ngủi đến như vậy được; ít nhất phải mất 1 ngày di chuyển. Đó cũng chính là lí do tại sao anh vô cùng ngạc nhiên khi nhìn những gương mặt không nên đến xuất hiện trong buổi họp báo. 

 

Sau khi nhìn thấy tin nhắn, anh càng chắc chắn hơn về phán đoán của mình. 

 

Mục tiêu của họ không phải là gặp Bóng Ma.

 

Mà là để gặp Seo Jun-ho. Không còn nghi ngờ gì nữa, họ đã đến để chiêu mộ anh sau một loạt giá cổ phiếu thị trường của anh tăng vọt.

 

- Tình huống này khó xử quá.

 

- Cậu thử cách nào từ chối tất cả xem nào? Hay là nói tôi không thích gì ngoài Hiệp hội? 

 

- Cậu biết một trong số họ vô cùng cứng đầu, một khi không có họ càng kiên trì. Mà nhất định không có là sẽ trở mặt đạp đổ.

 

- Ah.

 

Anh gật đầu. Những hạng người như vậy luôn tồn tại. Anh suy nghĩ một giây và gửi tin nhắn trả lời.

 

- Tôi có ý kiến này khá hay, cứ để đó tôi lo. Cậu bây giờ chỉ cần tìm một phòng rỗng rồi đưa họ đến đấy là ok. 

 

- Gì á? Cậu định gặp tất cả họ cùng một lúc? Cậu đang định làm cái quái gì vậy?

 

- Làm những gì tôi giỏi nhất.

 

Seo Jun-ho nhấn ‘gửi’ và quay lại, trên môi nở nụ cười.

 

 

* * *


 

“……”

 

“……”

 

Sự im lặng còn nặng nề hơn ngày trước. Kiora nở một nụ cười dữ tợn.

 

“Lạ nhỉ. Tôi đã yêu cầu một cuộc gặp riêng với Seo Jun-ho… Tại sao các cô lại ở đây?” Cô nói, ánh mắt quét qua những người khác. “Mà tôi nghĩ thế này cũng không cần lo lắng gì đâu.”

 

“Cô thì có gì mà tự tin?” Gong Juha cắt ngang. “Không có một thành viên nào của Hallem nhận được danh hiệu cao quý trên tầng 2 cả.”

 

“Chúng tôi không quan tâm đến danh hiệu hay lãnh thổ chiếm đoạt được. Đó là lý do tại sao chúng tôi có nhiều thành viên, nội bộ kết nối và đa dạng mạng lưới thông tin hơn.”

 

“Tôi không tin.” Heo Junsu, trưởng nhóm thứ ba của Silent Moon, vừa nói vừa chỉnh kính. “Chúng tôi có một Bá tước và hai vị Nam tước. Cô có nghĩ rằng một đội lính đánh thuê đơn thuần có thể đánh bại chúng tôi bằng nội bộ kết nối và thông tin sao? Tôi hoàn toàn không nghĩ vậy.” 

 

"…Anh vừa nói gì? ‘Một hội lính đánh thuê đơn thuần’? ” Kiora đứng dậy khỏi chỗ ngồi, bắt đầu bùng nổ pháp thuật. Heo Junsu cũng đứng phắt dậy. Năng lượng va chạm giữa họ sắp bùng nổ.

 

Lạch cạch.

 

“Aigo ~ Xin lỗi đã để mọi người phải đợi lâu.” Seo Jun-ho cười khúc khích rồi bước vào phòng. Anh ngồi đầu bàn. “Gee, tại sao hai người lại đứng? Ngồi đi ngồi đi nào.”

 

“……”

 

Họ không thể tạo ra một hình ảnh xấu trước mặt người mà họ đang cố gắng tuyển dụng. Kiora và Heo Junsu thu hồi pháp thuật của họ và ngồi xuống. Seo Jun-ho nhìn qua sáu người và đặt một máy ghi âm lên bàn.

 

“Trước hết, tôi muốn ghi lại nội dung của cuộc họp hôm nay. Có ai phản đối không?”

 

“……”

 

Họ hai mặt nhìn nhau. Ranker ghét nhất bị thu âm ghi hình, và đối với một cuộc họp riêng tư như vậy lại càng không thể chấp nhận. Tuy nhiên, không một ai ở đây muốn làm người đứng mũi chịu sào mở miệng nói trước. Nếu có thêm thời gian hơn nữa thì thể nào họ cũng đồng loạt từ chối.

 

"Ai, cảm ơn mọi người cho phép.”

 

Im lặng có nghĩa là tuân thủ. Seo Jun-ho tuyệt không bỏ lỡ cơ hội của mình. Anh đang chơi một trò chơi nguy hiểm, nhưng anh đã bật máy ghi âm và bắt đầu nói.

 

“Bây giờ, vậy… Tại sao các trưởng nhóm đáng kính đây lại đến tìm tôi?”

 

Kiora là người đầu tiên nói. Cô nở nụ cười quyến rũ, nói.

 

“Tất nhiên là để tuyển dụng người đã phá kỷ lục trong Hang động thử thách.”

 

“...Những người khác gì sao?”

 

"Tất cả chúng ta ở đây vì cùng một lý do."

 

Các trưởng nhóm gật đầu. Seo Jun-ho có vẻ xấu hổ.

 

“Ừm, tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể nhận lời. Tôi có hoàn cảnh của riêng mình… ”

 

"Tôi biết. Là vì phí hợp đồng, phải không? Hiệp hội Hallem sẵn sàng trả tiền cho anh.”

 

“Đừng khoa trương. Ai ở đây chẳng muốn làm thế.” Heo Junsu khịt mũi coi thường. Kiora kéo khóe môi, nụ cười cứng đờ.

 

“Anh mà còn xúc phạm tôi… Tôi thách anh dám tiếp tục đấy.” 

 

“Cô nghĩ tôi không dám á hả?” 

 

Không khí trong phòng lại trở nên chua chát, hai vị kia còn đang cãi nhau như chày với cối, Seo Jun-ho thình lình đập bàn.

 

“Xin lỗi. Nếu hai người định đánh nhau, hãy ra ngoài mà đánh.”

 

“……?”

 

Các trưởng nhóm khác nín cười, nhưng Kiora và Heo Junsu thì nheo mắt lại. Ngay cả khi họ đang cố gắng tuyển dụng anh ấy, họ đều là những ranker cao cấp và là trưởng nhóm của Big 6. Seo Jun-ho chỉ là một tân nhân, và chính sự kiêu ngạo của anh ấy đã làm tổn hại đến lòng tự trọng của họ.

 

“Haa, đây là lý do tại sao tôi không muốn thương lượng với một tân nhân. Họ lúc nào cũng nghĩ mình là nhất.” 

 

“… Anh đáng lẽ nên đáp lại sự tôn trọng của tôi bằng sự tôn trọng của chính mình.”

 

Seo Jun-ho nhếch mép, cười thích thú. "Tôn trọng? Ai lại đi tôn trọng một cuộc dogfight?”

 

“… Dogfight? Ha. Anh lấy từ đó để hình dung bọn tôi đó hả?” 

 

“Anh. Seo Jun-ho. Đừng tiếp tục quá phận.”

 

Kiora và Heo Junsu dường như đã sẵn sàng sắn tay áo đánh nhua với anh một trận, và cả khán phòng đều căng thẳng. Gong Juha tiếp tục bồn chồn và ra hiệu cho anh dừng lại. Nhưng Seo Jun-ho lại không thèm tránh đi ánh mắt hùng hổ của họ và kiên quyết chỉ ra cửa.

 

(TN: Ở Hàn Quốc, việc giao tiếp bằng mắt với người ở vị trí cao hơn bạn bị coi là thô lỗ.)

 

"Đúng thế. Nếu không thích thì vui lòng rời khỏi nơi này. Tôi không muốn trao cơ hội này cho những người thô lỗ.”

 

"…Cơ hội?" Mặt Kiora tối sầm lại. Họ là những người đã cho anh cơ hội gia nhập Big 6. Đó là cơ hội lớn nhất mà người chơi tầng 1 có thể có được. “Tôi nghĩ anh đang hiểu sai điều gì đó ở đây. Người trao cơ hội không phải là anh… ”

 

Cộp. Seo Jun-ho lặng lẽ đặt một thanh kiếm có vỏ bọc lên bàn. Họ nhìn nó, tự hỏi nó là gì. Nhưng khi họ nhận ra, các trưởng nhóm đã mở to mắt.

 

"Đợi đã. Đây là kiếm… ”

 

“Đây có phải là Trảm Đầu Qủy Kiếm không?”

 

Đó là thanh kiếm mà Bóng Ma đã mang đến Cánh cổng ở Nam Cực. Kwon Noya đã dành một tháng để khổ công rèn ra nó, và nó là một trong những vũ khí nổi tiếng nhất của anh ấy.

 

“Tất cả mọi người ngồi đây đều tham gia vào cuộc họp báo, vì vậy chắc hẳn cũng nên biết chuyện gì đang xảy ra… Ngài Bóng Ma đã tuyên chiến với yêu vật. Anh ấy đang tập hợp lực lượng để tham gia cùng anh ấy đi lên tầng 2 khi anh ấy hồi phục hoàn toàn. Anh ấy đã chỉ định tôi làm người do thám để tìm ra những người thích hợp.”

 

“……!”

 

Mắt họ trố lên. Chiến đấu cùng với Bóng Ma là vinh dự lớn nhất mà người ta có thể nhận được. Không chỉ vậy, mục tiêu của anh ấy là yêu vật, một cái gai ung nhọt khổng lồ nhất. Họ sẽ chiến đấu "vì công lý". Các trưởng nhóm nhanh chóng vận não tính toán cân đo.

 

Mình nghĩ Bóng Ma đánh giá rất cao Seo Jun-ho.

 

Mình hiểu rồi… Hai người này còn thân thiết đến mức Bóng Ma còn thoải mái chỉ định anh ta làm trinh sát.

 

Khi Bóng Ma đánh bại bọn yêu vật, có lẽ anh ấy cũng ngỏ lời nhờ bang hội giúp đỡ nhỉ…?

 

Hiệu quả sẽ không thể so được. Số lượng tiếp cận thậm chí sẽ viễn siêu rất nhiều, không phải các chương trình khuyến mãi và quảng cáo mà chúng mình chi số tiền khủng khiếp ra làm có thể so sánh.

 

Trong thời đại ngày nay, Bóng Ma là tấm vé đảm bảo tốt nhất để dẫn đến thành công. Sáu trưởng nhóm biết rằng họ không thể bỏ lỡ cơ hội. Kiora và Heo Junsu ngay lập tức ngồi xuống.

 

“Ahaha, tôi xin lỗi , thật ngượng ngùng khi hành động ngu ngốc như vậy.”

 

“Là lỗi của tôi. Điều này sẽ không xảy ra nữa.”

 

Họ run rẩy ngồi trên ghế. Nếu bỏ lỡ cơ hội làm việc với Bóng Ma chỉ vì bực tức vào thời điểm này, họ sẽ là người gánh quở trách không ngừng từ bang hội. Hai người nuốt nước bọt một cách khó khăn.

 

Tuy nhiên, không chỉ là hai người họ. Tất cả sáu trưởng nhóm đều ngồi cạnh. Họ không còn là người nắm quyền kiểm soát cuộc thương lượng này nữa. 

 

“Bây giờ, sau đó…” Seo Jun-ho bắt đầu nói. “Tôi sẽ cho mọi người biết bốn thuật ngữ của ngài Bóng Ma.”

 

Đây là điều anh giỏi nhất: thả neo sức mạnh. 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương