Sự Trở Lại Của Frozen Player
-
Chapter 62 Hang Động Thử Thách ( 2 )
“Ugh…” Seo Jun-ho nỗ lực hết sức mới mở được mắt, gãi đầu rồi giương mắt nhìn xung quanh. “Ah…”
Bởi vì một giấc ngủ lâu, giọng nói đã trở nên khàn khàn. Anh bắt đầu nhớ lại đêm qua.
Mình đã đến phòng nghỉ sau khi kết thúc Thử nghiệm Trọng lực.
Nơi đây có một tủ lạnh dự trữ đầy thực phẩm và một phòng tắm với đầy đủ buồng tắm vòi sen, nhưng bởi vì quá mệt mỏi nên anh cũng chỉ đơn giản vào phòng rồi trực tiếp chìm vào giấc ngủ.
“Chà, ít nhất thì bằng cách nào đó mình cũng đã tự lết được lên giường đấy chứ.” Anh nhớ mang máng mình đã không chịu nổi mỏi mệt nên đã ngã quỵ ngay ở cửa ra vào, nhưng hiện tại anh lại tỉnh dậy trên giường. Ánh mắt nhìn xung quanh, anh đổ dồn vào Nữ hoàng băng giá, người đang còn quấn mình trong khăn giấy và ngủ ngon lành. Cô ấy hô hấp đều đều trong lúc ngủ, bộ dáng kia làm anh nhớ đến một con chuột hamster.
Đi tắm trước đã vậy. Anh đứng dậy rồi mau chóng tắm rửa sạch sẽ. Phòng tắm được trang bị đầy đủ dầu gội, dầu xả, thậm chí cả bàn chải đánh răng và kem đánh răng. Sau khi xong xuôi rồi bước ra thì thấy Nữ hoàng băng giá đang ngồi ngơ ngẩn cúi đầu. Cô ấy vẫn còn ngái ngủ.
“Chưa tỉnh à?”
“Ngươi đáng lẽ phải hỏi ta là… Ngài có ngủ ngon hay không…”
“Ngươi nghĩ ta sẽ nói thế sao?”
Seo Jun-ho cười khẩy, lấy ngũ cốc, chuối và táo từ tủ lạnh ăn sáng.
“Hừm. Ngươi bây giờ thì ổn rồi chứ gì? ” Bây giờ cô đã tỉnh táo hơn, duỗi người, vươn vai rồi hỏi.
“Cũng ổn. Ta hình như ngủ suốt mười hai giờ lận.”
“Dù gì ngươi cũng đang ở độ tuổi khỏe mạnh, rèn luyện cường độ cao như vậy cũng là bình thường.” Cô lẩm bà lẩm bẩm rồi ngồi xuống vị trí quen thuộc của mình trên vai Seo Jun-ho.
“Mấy nhiệm vụ hôm nay sẽ khó hơn ngày hôm qua.”
“Cũng nên thế chứ. Nếu thăng cấp mà độ khó giảm dần thì còn gì là thú vị nữa.”
Seo Jun-ho bước ra khỏi phòng nghỉ, nói.
“Tôi muốn tiếp nhận Thử nghiệm Bóng ma.”
[Cấp độ 3: Thử nghiệm Bóng ma sẽ bắt đầu ngay bây giờ.] |
Vù! Khi hệ thống hiện lên dòng tin thông báo, hàng loạt ngọn đuốc trong hang động đột nhiên vụt tắt. Khi những ánh lửa lại tiếp tục nhấp nháy, bốn bóng người bỗng chốc hiện lên.
“Ôi trời. Là mấy đồng đội của ngươi kìa đúng không?”
“Ta biết ngay mà…” Seo Jun-ho cắn môi dưới và nhìn xung quanh. Những người đồng đội cũ của anh, bốn anh hùng, hiện giờ đang đứng quanh anh như thể bao vây con mồi.
“Seo Jun-ho, tại sao cậu lại vứt bỏ chúng tôi?”
“Là do cậu muốn sống sót một mình chứ gì?”
“Rõ ràng cậu đã nói cậu sẽ quay lại… Cậu là người hứa hẹn rằng chúng ta sẽ còn gặp nhau kia mà…”
“Kẻ phản bội. Tên dối trá.”
Từng khuôn mặt vốn luôn hiền hòa hiện nay lại vặn vẹo cả lên, tràn đầy không cam lòng, những lời nói chửi rủa lăng mạ tuôn ra từ miệng họ. Đó là những biểu tình mà anh chưa bao giờ nhìn thấy trên mặt bốn người bạn đó của mình.
“Ký chủ, đừng bận tâm về bọn họ. Tất cả đều là… ”
“Ta biết, chúng chỉ là ảo giác. Ta biết rõ…”
Seo Jun-ho rút kiếm khỏi vỏ, đôi mắt lạnh như băng.
“Nhưng mấy cái này khiến ta bực hơn ta nghĩ đấy.”
Dùng thuật ảo giác để sao chép giọng nói, khuôn mặt và cơ thể giống như những người bạn của anh rồi nguyền rủa anh.
“Một lũ ngu dốt. Khi họ muốn ta đi cũng là lúc họ đã biết rõ mình sẽ phải chết rồi.” Điều khiến Seo Jun-ho khó chịu nhất là cái cách mà mấy ảo ảnh này đang phủ nhận những quyết tâm, sự hy sinh mà bốn người bạn của anh đã cống hiến. “Ta sẽ không bao giờ để các người xúc phạm họ như thế này.”
“Jun-ho. Nếu cậu vẫn coi chúng tôi là bạn, thì đi chết đi.”
“Ở đây lạnh quá. Sức mạnh của Nữ hoàng băng giá khiến chúng tôi bị đóng băng không ra được...”
Jun-ho. Jun-ho.
Hơn ai hết, anh mới chính là người luôn khát khao được nghe những giọng nói quen thuộc đó. Nhưng anh đã làm lơ tất thảy những âm thanh đang vang vọng trong hang động.
“Ký chủ, cảm thấy có phần thắng không?”
“Có. Hang động Thử thách không tạo ra những kẻ thù mà người chơi không thể đánh bại.” Dường như thực lực của họ cũng đã bị cưỡng chế giảm đến trạng thái mà anh có thể chiến đấu được.
Không có vấn đề gì cả. Seo Jun-ho tụ nhập pháp thuật của mình. Anh nhảy khỏi mặt đất, tay vung Hắc Long Nha. Ánh kiếm chớp động, tạo thành dư ảnh nhoáng lên như ảo giác.
“Cậu dám ra tay đánh hả?!”
"Gilbert!"
“Biết rồi!”
Theo mệnh lệnh của Skaya, Gilbert lui người ra phía sau rồi lấy ra một khẩu súng bắn tỉa cực lớn. Cùng lúc đó, Rahmadat Khali dùng thân hình to lớn để ngăn chặn lại đòn tấn công Seo Jun-ho đang nhắm tới.
Quá giống, giống đến từng chi tiết nhỏ nhất. Chiến thuật của họ được tái tạo thành ảo ảnh dựa trên ký ức của anh. Vậy thì điều đó có nghĩa là…
Seo Jun-ho quay lại. Tenmei Mio sẽ lợi dụng sự hoang mang của đối thủ và ám sát anh từ phía sau. Vị trí của cô ấy vẫn luôn như vậy.
Choang! Một thanh kiếm katana sắc bén đột nhiên cắt ngang trán Seo Jun-ho. Chỉ cần chậm hơn một chút thôi thì Seo Jun-ho chắc chắn đã đầu lìa khỏi cổ.
Chết tiệt, ảo ảnh gì mà nhanh như điên vậy. Không chỉ vậy, cô ấy còn sử dụng kiếm thuật của gia tộc, ‘Tenmei-ryu’, một cách vô cùng hoàn hảo. Seo Jun-ho cau có khó chịu mà đá vào bụng cô, khiến cô ấy trực tiếp đập vào vách động. Sau lưng anh có một tiếng súng vang lên.
Mình mà trúng đạn thì chỉ có ngỏm ngay tức khắc thôi. Chỉ cần trúng một viên đạn của Gilbert, trò chơi này sẽ chính thức kết thúc. Chúng chứa đầy pháp thuật có khả năng tự động xoay tròn và xé nát nội tạng bên trong cơ thể anh.
Rắc rắc! Ba lá chắn băng hình thành xung quanh anh với tốc độ ánh sáng. Tuy nhiên, chúng không đủ hoàn hảo như của Nữ hoàng băng giá. Anh dồn chúng lại với nhau để tạo thành một lớp chắn kiên cố nhất có thể.
Nếu là Gilbert mà mình biết thì… Ba tấm khiên băng này sẽ hoàn toàn không đủ rắn chắc để chặn cú bắn của anh ấy. Viên đạn bay nhanh như chớp, lực tác động kinh khủng khiến cho tấm khiên được hình thành làm rào chắn bảo vệ kia nổ tan tành thành mảnh vụn. Nhưng khi nó suýt chút chạm tới Seo Jun-ho thì đã mất gần hết động lượng.
Choang! Seo Jun-ho vung Hắc Long Nha, lập tức cắt viên đạn làm đôi.
Bây giờ chính là….
Seo Jun-ho nhảy khỏi mặt đất, chạy nhanh qua bức tường hang động và hướng lên trần nhà. Cùng lúc đó là Ivy ra tay bắn một phát hụt vào đúng chỗ anh vừa đứng.
“Thế mà tên khốn đó tránh được!”
“Tôi bắt được cậu ta!” Rahmadat nhảy khỏi mặt đất. Cơ thể khổng lồ của anh ấy bay thẳng về phía Seo Jun-ho.
Seo Jun ho thấy vậy, cau mày. Ảo ảnh và người thật đều giống nhau… Anh ấy vẫn luôn là người quá mức vô tư, hay hấp tấp để lộ yếu điểm.
“Jun-ho, tao sẽ đấm mày nát thành từng mảnh!” Rahmadat gầm lên và vung một cú đấm vào mặt Seo Jun-ho.
Vù! Nắm đấm chứa năng lượng làm rung chuyển cả không khí. Nếu Seo Jun-ho bị trúng cú này, chắc chắn sẽ lập tức bị hạ gục.
Điều đó không thể xảy ra được. Seo Jun-ho vận dụng nguyên tố, không gian xung quanh bị bóng tối bao ph, ngăn cản tầm nhìn của Rahmadat.
“Ha! Cũng chỉ có thế thôi sao!” Nắm đấm của anh ấy xé toạc không khí nơi Seo Jun-ho đã đứng.
“Tôi đã luôn nói với cậu kia mà? Cậu lúc nào cũng chỉ đăm đăm nhìn phía trước, một yếu điểm chí mạng như sau lưng mà lúc nào cũng để hớ hênh.”
Seo Jun-ho đã sử dụng Dạ Hành để đi xuyên qua những tầng hắc ám vừa được tạo ra và đột ngột xuất hiện phía sau lưng Rahmadat. Không đời nào anh lại để anh ấy chạy trốn cả. Hắc Long Nha đâm một nhát xuyên qua lưng.
"Keuh!"
"Rahmadat!"
"Chết tiệt, lên hỗ trợ cậu ấy mau!"
Hàng chục viên đạn và quả cầu lửa lấy Seo Jun-ho làm tiêu điểm mà bắn tới loạn xạ, anh trực tiếp lấy cơ thể của Rahmadat làm lá chắn, xoay nó xung quanh chắn mọi công kích đang hướng đến đây. Âm thanh ghê rợn, tiếng xé thịt tràn ngập trong không khí, nhưng Rahmadat chỉ biết cười.
“Tên khốn, mày thế mà dám sử dụng cơ thể người khác theo ý mình như thế hả?”
“Nếu không thích thế thì đừng có mà để lộ yếu điểm của mình chứ.”
“Dùng xong rồi thì mau trả tiền lại đây!” Phần thịt nát của Rahmadat được hồi phục với tốc độ không thể tưởng tượng được. Anh ấy phớt lờ thanh kiếm đang cắm gọn trong ngực rồi vươn tay ra phía sau, định dùng tay không bóp nát hộp sọ của Seo Jun-ho.
Choang! Nhưng Seo Jun-ho rút kiếm ra rồi tránh thoát khỏi tầm với của anh ấy.
“Dạ Hành.”
Anh hòa mình làm một với bóng tối, theo dõi hành động tiếp theo của mấy tên ảo ảnh kia.
"Đó là Dạ Hành."
“… Skaya, dò tìm cậu ta đi.”
“Đừng lo, Mio. Tôi đang tìm đây.”
Rahmadat đã bình phục mọi chấn thương, ném chiếc áo sơ mi đẫm máu của mình sang một bên.
“Cậu ta như chuột cống vậy, luôn nằm một chỗ để chờ mồi ngon. Tập hợp lại đi mọi người. Đối thủ của chúng ta là Bóng Ma đấy.”
Seo Jun-ho cảm thấy khó chịu vì cách họ nói chuyện ‘thực tế’. Đúng lúc đó, Nữ hoàng băng giá lên tiếng. Cô đã lặng lẽ đứng một bên quan sát suốt thời gian qua.
“Tên khổng lồ toàn cơ bắp đó hình như có dị năng có thể chữa lành vết thương, đã thế lại còn có sức mạnh kinh người như vậy.”
“Đúng thế. Đó là lý do tại sao đấu với cậu ấy rất khó chịu.” Để đánh bại anh ấy, Seo Jun-ho hoặc phải hạ nhiều đòn để khiến anh ấy không thể tái sinh, hoặc khiến anh ấy phải sử dụng hết pháp thuật của mình. Nhưng điều đó là hoàn toàn không thể trong khi những người khác theo dõi chặt chẽ như vậy.
“Tốt hơn hết là ta nên đối phó với những người khác trước đã.”
“Lựa chọn sáng suốt đấy. Vậy thì ngươi sẽ giết ai trước?”
“Gilbert và Mio không có khả năng phòng thủ tốt. Nếu ta vừa sử dụng Dạ Hành vừa tấn công hai người họ thì ta có thể hạ gục một trong hai người.”
Vấn đề nằm ở Skaya. Hầu hết mọi người đều nghĩ rằng pháp sư có khả năng phòng thủ thấp - phần đa là đúng. Nhưng khi bạn đối đầu với họ trong một khoảng cách nhất định, trước cái lá chắn của pháp sư thì mọi cố gắng tấn công lại dường như vô ích.
“Skaya bảo hộ cơ thể của cô ấy bằng tám tấm lá chắn năng lượng 24/7."
“Thật là phiền toái. Thế thì ngươi định giải quyết chúng theo thứ tự như thế nào?”
"Ta sẽ giết Gilbert và đóng băng cơ thể của Rahmadat cùng một lúc.” Tất nhiên, với sức mạnh của anh ấy, đóng băng cũng sẽ bị phá vỡ ngay lập tức. Nhưng Seo Jun-ho vẫn nắm chắc khả năng hạ gục hai người kia ngay trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó.
“Sẽ rất tuyệt nếu ta có thể sử dụng Dạ Hành lần nữa… Nhưng bọn họ cũng không ngu đến mức cho ta thêm cơ hội để dùng nó.” Họ không phải là loại người để kẻ thù của mình sử dụng cùng một thủ thuật hai lần ngay dưới sự quan sát của họ. “Lần sau, Skaya sẽ sử dụng khả năng phát hiện ma thuật của mình để tìm ta. Thậm chí ngay lúc này, cô ấy đã đang lần theo dấu vết của ta rồi.”
“Vậy thì kỹ năng đó sẽ vô dụng."
“Đúng thế, vì vậy ta sẽ phải đối mặt trực tiếp với họ.” Rahmadat sẽ mất khoảng năm giây để thoát ra khỏi lớp băng và bắt được anh. Anh sẽ phải hạ gục cả Gilbert và Mio để giành chiến thắng. Seo Jun-ho ngước mắt nhìn Nữ hoàng băng giá.
“Thứ mà lần trước ngươi cho ta xem có thể khiến Skaya và Rahmadat mất tập trung, phải không?”
“Có thể, nhưng nó sẽ tiêu tốn một lượng lớn tinh thần lực của ngươi.”
Nếu tinh thần lực đột ngột giảm xuống giữa trận chiến, anh sẽ bị chóng mặt và mọi cử động sẽ trở nên chậm chạp, tạo ra quá nhiều sơ hở và nguy cơ bại lớn gấp đôi. Nhưng Seo Jun-ho nghĩ rằng điều đó cũng đáng để mạo hiểm.
“Không thành vấn đề. Nếu bị thế thì cũng chỉ có lợi cho ta thôi.”
Rahmadat có khả năng tái sinh, sức chịu đựng và sức mạnh hủy diệt.
Skaya có một lượng ma thuật và trí tuệ dường như vô tận.
Trong khi đó, Gilbert sở hữu sự tập trung, và Mio có sự bình tĩnh.
Đối với họ, một trận chiến kéo dài chính là tự sát.
“Ngươi nghĩ ta có thể kéo dài thêm được bao nhiêu giây?"
“……” Nữ hoàng băng giá bĩu môi và lẩm bẩm câu trả lời của mình, rõ ràng là không hài lòng. “Ba mươi giây…”
“Chắc không đấy? Dù họ bị giảm sức mạnh thì ngươi cũng không nên đánh giá thấp năng lực của họ.”
"Đôi khi ta cảm thấy như thể ngươi quên mất ta thực sự là ai rồi thì phải." Nói xong câu đó, cô ấy lại lẩm bẩm gì đó về tình cảnh tàn tạ của mình hiện tại rồi mới từ từ giơ tay lên, nhìn Seo Jun-ho. “Đừng lo gì về ta, liệu mà chú tâm vào trận chiến đi.”
“Sử dụng tinh thần lực bao nhiêu tùy thích, nhưng nhớ phải giữ chân họ trong ba mươi giây.”
"Được.” Nữ hoàng băng giá nhìn về phía trước và chìa tay ra. “Hỡi những chiến binh của ta! Hãy trỗi dậy từ mặt đất lạnh giá và hạ gục kẻ thù của ngươi đi!"
“Keuk…!” Khi cô ấy kêu lên, anh cảm thấy đầu đau nhói, tựa như não bị đông cứng bởi ăn kem quá nhanh.
Nhưng… Cũng không tệ lắm.
Năng lượng băng giá tràn ngập hang động, những con golem băng được tạo ra. Hình thể của chúng trông đủ lớn để chế ngự Rahmadat.
“Đó là cái gì?”
“Cẩn thận! Bóng Ma đang sử dụng một kỹ năng mới!” Sự chú ý của mấy tên ảo ảnh chuyển sang lũ golem, Seo Jun-ho đã ngay lập tức chớp lấy cơ hội này để bắt đầu cuộc tấn công của mình.
Mình không thể làm điều này một lần nữa. Ngay cả khi chúng chỉ là ảo ảnh thì anh cũng đang ra tay giết chết hình bóng những người bạn của mình. Anh không muốn trải qua điều này một lần nữa.
“Hả…?” Seo Jun-ho sử dụng Dạ Hành để lặng lẽ xuất hiện sau Gilbert, thình lình đâm một nhát kiếm vào tim anh ấy. Cảm giác lạnh lẽo loang thấm vào lồng ngực, Gilbert nhận ra rằng mình sắp chết. Anh biết rằng mình không còn nhiều thời gian, vẫn giãy giụa đưa tay qua sau eo lấy vũ khí.
Gilbert chộp lấy khẩu súng lục từ thắt lưng, máu tươi chảy loang lổ ra từ miệng. Với chút sức lực cuối cùng, anh ấy dồn hết sức mạnh vào tay rồi đẩy Seo Junho về phía sau.
"A!" Lưng của Seo Jun-ho đập vào tường hang động. Xoạch! Gilbert nạp đạn và gí họng súng vào cằm Seo Jun-ho.
“Mày không thể nào… né tránh được nữa đâu.”
Gilbert luôn là người ngoan cường. Nếu phải chết, anh ấy sẽ mang theo kẻ thù của mình xuống địa ngục.
Gilbert bóp cò.
Xoạch! Xoạch!
Không có viên đạn nào bay ra.
“……?” Quá sốc, Gilbert nhanh chóng kiểm tra ổ đạn khẩu súng lục của mình. Nòng súng đã bị đóng băng, ngăn viên đạn thoát ra ngoài.
Xoạch! Seo Jun-ho tận dụng cơ hội để cắm thanh kiếm của mình vào trong ngực Gilbert.
"Phụt!" Máu từ miệng anh ấy đổ ra, cơ thể bắt đầu vỡ vụn từng mảnh.
Mình không thể dừng lại. Seo Jun-ho không hề liếc nhìn hình ảnh ảo ảnh đang đổ nát và đưa tay ra.
Rắc rắc! Năng lượng băng giá bắn ra về phía Rahmadat, đóng băng cơ thể khổng lồ của anh ấy.
"Thả ta ra, đồ khốn nạn nhà mày!!!" Tiếng gầm rú chói tai kia vang lên làm rung chuyển cả hang động, phá tan lớp băng đang bao phủ cơ thể.
“Điên mẹ rồi… Cậu ta phá băng bằng chỉ tiếng gầm của mình thôi sao?” Mặt của Seo Jun-ho sa sầm. Anh thu mình lại, chuẩn bị đối mặt với Rahmadat.
“Ký chủ! Đừng bận tâm đến hắn ta, mau tiếp tục ngay đi!” Bốn con golem tấn công Rahmadat và Skaya, đang tận sức làm bọn họ chậm lại.
“Được! Chỉ cần thêm một chút nữa là được!” Seo Jun-ho hét lên. Anh nhanh chóng quay lại, rồi lại ngay lập tức cảm nhận được nguy cơ.
“……”
Mio đứng sau anh, nắm chặt thanh katana của mình. Trong hang động này không có gió, nhưng mái tóc đuôi ngựa của cô ấy lại đung đưa.
Cô ấy giận dữ. Mio là người ít nói và điềm đạm, nhưng một khi tức giận thì vô cùng đáng sợ. Một cơn bão ma thuật đang bao quanh cơ thể cô. Tóc Seo Jun-ho dựng đứng khi đối mặt với hiện tượng đó.
“Cái Hang động Thử thách chết tiệt này… Mày có chắc ta có thể đánh bại bọn họ không đấy?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook