Sự Trở Lại Của Frozen Player
-
Chapter 111 Thỉnh cầu của người cựu chiến binh (5)
Chương 111: Thỉnh cầu của người cựu chiến binh (5)
[Hồn Pha Lê]
Xếp loại: Hiếm
Một món ăn nhẹ mà các Tinh Linh rất ưa thích. Vật phẩm này có chức năng gia tăng sức mạnh của chúng.
Phần mô tả của vật phẩm rất ngắn gọn, nhưng đối với Seo Jun-Ho, vậy là quá đủ.
'Một viên Hồn Pha Lê!'
Sau khi lập giao ước với Nữ hoàng băng, anh đã nghiên cứu rất nhiều về các Tinh Linh ngay khi trở về lại Hàn Quốc, công cuộc nghiên cứu đó bao gồm cả những thông tin liên quan tới Hồn Pha Lê.
'Đó là một viên đá toàn năng. Nó không chỉ là món ăn nhẹ yêu thích của các Tinh linh mà việc sử dụng nó còn khiến chúng trở nên mạnh mẽ hơn gấp bội.'
Tất nhiên, điều này cũng có nghĩa đây là một vật phẩm được săn đón bởi những người sử dụng Tinh Linh, vì cấp độ sức mạnh của họ dựa phần lớn vào sức mạnh của Tinh Linh mà họ sở hữu.
“Ah, bức tượng thực sự tỏa ra năm luồng ánh sáng với năm màu sắc khác nhau. Tôi đang cảm thấy như được hồi phục lại toàn bộ chỗ sức lực đã mất ngay khi chạm vào nó… ” Hakan đang tập trung vào việc ngắm nghía bức tượng, vì vậy Seo Jun-Ho đã không bỏ qua cơ hội, anh lập tức nhìn xuống vai của mình để nói chuyện với Nữ hoàng băng.
Anh cười toe toét. “Thứ này tuyệt lắm phải không? Cô có thể thưởng thức nó ngay khi chúng ta quay trở lại mặt đất.”
“...” Vì lý do nào đó, Nữ hoàng băng bộc lộ một biểu hiện kỳ lạ trên khuôn mặt của cô ấy. Anh đã mong đợi sự phấn khích từ cô, nhưng cô lại lắc đầu. “Ký chủ, tôi vẫn là một Nữ hoàng đấy nhé. Mặc dù đúng là tôi đã trở thành một Tinh Linh, nhưng anh thử nói xem, làm sao tôi có thể ăn được một cục đá cơ chứ? ” cô trả lời cộc lốc.
"Gì chứ? Nó có tác dụng tốt cho cô kia mà. Thử miếng đâu có hại gì đâu."
"Tôi từ chối. Một tách trà là tất cả những gì tôi cần để duy trì sức mạnh của mình."
"..."
Anh bỗng cảm thấy mình giống hệt như một người cha đang khổ sở vật lộn với đứa con kén ăn vậy.
***
Hai người đàn ông tiến thẳng tới nhà của Hakan ngay khi họ trở về thành phố.
"Sophia!" ông đã bật khóc khi nhìn thấy bà.
“Khụ, khụ… Anh yêu?” Sophie từ từ ngồi dậy. Bà đã nằm liệt giường từ khoảng một tháng nay rồi.
Hakan ôm chầm lấy bà. "Bây giờ em sẽ không còn phải chịu bất cứ đau đớn gì nữa. Anh đã đem được tượng Nữ thần Ngũ sắc về rồi đây! ”
“Làm thế nào mà anh…” Bà ấy khẽ thì thầm. Dường như bà có hàng ngàn câu hỏi chưa nói ra, nhưng thay vì gặng hỏi, bà chỉ vỗ vỗ nhẹ vào lưng chồng. Hakan đã cố kìm nén để không rơi nước mắt trong suốt thời gian họ ở trong Hầm ngục, nhưng ông không thể giữ chúng lại trước mặt vợ mình. Ông ta trông chẳng giống gì so với hình ảnh người lính đánh thuê kỳ cựu mà Seo Jun-Ho từng biết khi ông bắt đầu khóc nức nở trong vòng tay của người vợ.
“Tuyệt thật đấy” Seo Jun-Ho lẩm bẩm.
"Ý ngài là gì? Tôi thấy màn sụt sùi tình cảm này ghê gớm nhiều hơn là đáng yêu.” Ply càu nhàu khi tiến lại gần hơn.
Seo Jun-Ho liếc nhìn anh. “Ngươi đã sử dụng khá nhiều tiền đấy. Ta thấy rằng ngươi đã thuê tới hai cô y tá và thậm chí còn mua cả núi thuốc đắt tiền."
"Tôi sợ rằng mình sẽ phải chịu cảnh ông ta lải nhải mãi mãi nếu hai người quay trở lại với tượng Nữ thần Ngũ sắc và thấy có điều gì đó đã xảy ra với bà ta." Hắn nhìn thấy Seo Jun-Ho đang mỉm cười khi nhìn vào cặp đôi, điều này khiến Ply bối rối gãi gãi cái đầu hói của hắn. "Họ đã cho tôi ăn vài lần khi tôi còn nhỏ, vì vậy tôi chỉ đang trả ơn họ mà thôi."
Seo Jun-Ho mỉm cười hài lòng như thể anh ta đã đoán được lý do. Cặp đôi tiến lại gần anh ta. Đôi mắt của Hakan đỏ ửng và sưng lên khi ông đỡ lấy bà Sophia trong vòng tay của mình.
"Thực sự ... tôi thậm chí không biết phải làm thế nào để báo đáp ân tình này của anh." Sophia nói. Bà ôm bức tượng vào ngực và nở nụ cười. Khi họ mới trở lại, trông sắc mặt bà thật ốm yếu và xanh xao, nhưng bây giờ, sức sống đã bắt đầu trở lại trên khuôn mặt ấy. "Từ tận đáy lòng mình, chúng tôi xin tạ ơn anh. Vì anh đã cứu anh ấy… và vì anh đã cứu tôi.” Sophia cố gắng cúi đầu, nhưng Seo Jun-Ho đã ngăn bà ấy lại.
“Cần gì phải câu nệ như vậy. Những lời cảm ơn ấy ông Hakan đây đã nói hết với tôi rồi.” Anh nói.
“Nhưng tôi sợ rằng suốt phần đời còn lại của mình tôi sẽ sống trong áy náy nếu tôi tiễn vị cứu tinh của gia đình mình đi như thế này…”
Seo Jun-Ho cười toe khi anh vẫy tay chào bà. "Tôi nói thật đấy, thưa Quý bà. Bà không cần phải lo lắng về điều đó đâu."
"Vậy thì, ít nhất tôi có thể mời anh dùng một bữa ăn nho nhỏ với chúng tôi được không?" Bà nhẹ nhàng hỏi.
“Tôi sẽ rất vinh dự được chiêm ngưỡng tài nấu ăn của bà, thưa Quý bà.” Seo Jun-Ho đáp lời.
“Hoho, vậy thì tôi sẽ cố gắng hết sức để sớm khoẻ lại và nấu những món ăn tuyệt vời nhất.”
Hakan nhìn Seo Jun-Ho một cách ấm áp khi ông ôm Sophia trong vòng tay. "Một lần nữa, xin được cảm ơn anh. Nếu không có anh, có lẽ cả tôi và Sophia đều không thể sống sót được.” ông bồi hồi nói.
"Anh Jun-Ho, anh đúng là vị cứu tinh của chúng tôi."
"Haha, hai người đã cảm ơn tôi quá đủ rồi." Seo Jun-Ho ngại rằng họ có thể lại bắt đầu muốn cảm ơn anh ta một lần nữa, vì vậy anh và Ply kéo nhau rời đi. Họ nhìn chằm chằm vào ngôi nhà nhỏ bé tồi tàn ấy từ phía bên ngoài.
"Này. Ta cho rằng tình hình tài chính của Hakan không ổn cho lắm, phải không?"
“Chà… Họ đã kiếm được rất nhiều tiền khi cả hai còn làm lính đánh thuê, nhưng ông ta đã tiêu hết số tiền đó vào việc mua thuốc cho bà Sophia.”
"Có lý đấy." Anh vẫn có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của họ đằng sau cánh cửa mỏng.
“Sophia, anh sẽ nghe lời em và nghỉ công việc làm lính đánh thuê. Anh sẽ cố gắng tìm một công việc khác an toàn hơn trong Thành phố."
“...Thật tuyệt vời khi nghe anh nói vậy, anh yêu. Sau khi bình phục, em cũng sẽ tìm lấy một công việc."
“Em vẫn còn ốm yếu lắm. Hãy tập trung vào việc lấy lại sức khoẻ cái đã. Đó là tất cả những gì mà anh muốn bây giờ."
Ply dường như đã không nghe thấy những điều đó. Hắn quay sang nhìn Seo Jun-Ho.
"Chúng ta không đi sao, thưa ngài?" Hắn lên tiếng hỏi.
Thay vì đáp lại lời hắn, Seo Jun-Ho đã lôi ra tất cả chỗ kho báu mà anh ta thu thập được từ lăng mộ của Shafirim và giao nó cho Ply. Đôi mắt của hắn ta mở to đầy ngạc nhiên khi hắn nhìn thấy đống của cải đó.
"Wow… Ngài đang tặng tôi số tiền này sao?"
"Dĩ nhiên là không rồi." Seo Jun-Ho lắc đầu và nhìn về phía ngôi nhà cũ nát. “Hãy bán tất cả đi và dùng số tiền thu được để hỗ trợ họ. Nhưng, nhớ đừng có nói với họ rằng ta đã đưa những thứ này cho ngươi. "
"...Chỗ này phải đáng giá ít nhất 20 Vàng đấy, thưa ngài."
"Số tiền đó có vẻ cũng khá nhiều. Dù sao thì, hãy cứ làm công việc ta đã giao phó cho ngươi đi."
20 Vàng tức là trị giá khoảng 200 triệu won, nhưng biểu cảm của Seo Jun-Ho vẫn không chút nào thay đổi.
'Mình đã nhận được tất cả những gì mình cần từ Hầm ngục rồi.'
Anh ta đã lên rất nhiều cấp độ và tìm thấy 30 Vàng cùng với hàng đống những chiến lợi phẩm khác, thêm vào đó là cả Hồn Pha Lê nữa.
"...Tôi có thể hỏi ngài một điều được không?" Ply hỏi.
"Là gì? Nói đi."
"Tại sao ngài lại quan tâm đến họ nhiều như vậy?"
"Không có lý do gì đặc biệt cả. Chỉ là, ta thấy rằng họ là những người tốt bụng và trung thực, vì vậy ta muốn rằng mọi thứ sẽ ổn thỏa cho họ." Seo Jun-Ho ôn tồn giải thích.
"Chết tiệt, tôi nghĩ rằng mình cũng phải trở thành một người tốt thôi."
“Ngươi thực sự nên như vậy. À, và nếu ta phát hiện ra ngươi dùng số tiền đó sai mục đích… ”
“Này, đừng nghĩ xấu về tôi vậy chứ. Tôi, Ply, là một bậc thầy về lĩnh vực tài chính đó.” Hắn ta nói một cách vui vẻ.
***
Khi Seo Jun-Ho tỉnh dậy, anh ta không thể nhìn thấy trần nhà.
"...Cái gì thế này?" Anh ta lẩm bẩm. Cửa sổ nổi lập thể đã chắn mất phần lớn tầm nhìn của anh ta. Anh ngồi dậy trên giường trong khi đảo mắt đọc những thông tin trên đó.
"Điều này là thật sao?" Seo Jun-Ho dụi mắt và xem lại những lời nhắn.
[Tin tức về những hành động tuyệt vời của bạn dành cho Hakan và Sophia đã lan truyền khắp Gilleon.]
[Người dân của Gilleon hoan nghênh và khen ngợi những phẩm chất tốt đẹp của bạn. Điểm Danh tiếng của bạn tăng thêm 10.]
[Đội trưởng Max một lần nữa lấy làm tiếc vì không thể mời bạn vào đội Cảnh vệ. Điểm Danh tiếng tiếp tục tăng thêm 10.]
[Emily từ cửa hàng tạp hoá…]
[Telsi, người của Hội thám hiểm…]
[Các thương gia của Thành phố Gilleon…]
…..
"Cái quái gì thế này...?"
Việc phá đảo lăng mộ của Shafirim cùng với Hakan rõ ràng không phải là một Nhiệm vụ, nhưng thật bất ngờ, tên tuổi của anh đã lan rộng ra khắp mọi ngóc ngách của Gilleon vì việc đó. Nhờ đó, chỉ số Danh tiếng của anh ta đã tăng thêm tới 520 điểm chỉ sau vỏn vẹn có một đêm. Anh nhanh chóng kích hoạt cửa sổ trạng thái của mình.
[Seo Jun-Ho]
Cấp độ: 43
Vai trò: Người đem lại Mùa xuân (+2)
Sức mạnh: 157
Thể lực: 160
Tốc độ: 157
Phép thuật: 189
Danh tiếng: 1,070
"... Nó thực sự đã tăng lên đáng kể."
Anh ta đã đạt được 1000 điểm Danh tiếng chỉ sau có vài ngày. Theo lời của Gong Ju-Ha, đó là mức độ nổi tiếng tối thiểu mà anh ta cần để được tiếp chuyện với các Quý tộc. Tất nhiên, điều đó không đảm bảo cho một cuộc trò chuyện thực sự thành công. Nếu anh ta cố gắng tìm đến một Quý tộc với tình trạng hiện tại của bản thân, anh ta rất có thể sẽ bị từ chối ngay từ cửa vào.
'Mình sẽ cần một cách để mở đầu cuộc trò chuyện trong một hoàn cảnh tự nhiên hơn.'
Anh ta đã vẽ sẵn ra một kế hoạch chi tiết cho việc này.
'Cuộc thi săn Kobolds.'
Nếu anh ta thể hiện tốt trong cuộc thi đó, hẳn anh sẽ có cơ hội được trò chuyện với Lãnh chúa của Thành phố trong khi anh nhận được phần thưởng của mình.
"Mọi thứ đang diễn ra thuận lợi hơn nhiều so với những thứ tôi dự tính." Anh nở một nụ cười mãn nguyện và bước ra khỏi giường. “Tôi không cần phải cắm mặt cày cuốc để tăng điểm Danh tiếng nữa. Giờ tôi chỉ cần tập trung vào nhiệm vụ đạt cấp độ 50 nữa thôi.” Anh nói với Nữ hoàng băng.
"Mm, chúc mừng anh." Cô vừa mới ngủ dậy, đôi mắt vẫn còn thấy rõ sự ngái ngủ.
“Dù sao bây giờ cô cũng đã dậy rồi, sao cô không thử một chút Hồn Pha Lê nhỉ? Sẽ thực sự tốt cho cô nếu cô ăn một miếng vào buổi sáng… ”
"Không là không. Tôi sẽ đi ngủ trở lại ngay bây giờ đây." Cô lại quấn lấy chăn và ngủ thiếp đi.
Seo Jun-Ho bất lực chấp nhận sự cứng đầu của cô. Anh từ từ gật đầu. “Nếu đó là điều mà cô muốn…”
Anh không còn cách nào khác ngoài việc phải chiều theo ý cô.
***
"Fuwa!" Nữ hoàng băng bỗng choàng tỉnh dậy. Cô ấy vẫn thường hay ngủ quá giờ trưa, và nếu Seo Jun-Ho không đánh thức cô dậy, cô hẳn sẽ thức dậy vào khoảng sau giờ ăn trưa, bởi tiếng réo gọi của cái bụng đói.
"Dậy rồi đấy à?" Seo Jun-Ho cất tiếng gọi từ phía ghế sofa. Anh cười rạng rỡ và vẫy tay về phía cô. "Lại đây và dùng bữa đi nào."
“Không đâu! Anh định bắt tôi thử Hồn Pha Lê lần nữa chứ gì!” Cô bịt miệng lại. Anh ta cứ nài nỉ bảo cô ăn nó từ hôm qua, liên tục lải nhải về việc nó tốt cho cô như thế nào và cô cứ thử cắn một miếng xem sao. “Ký chủ, anh cứng đầu thật đấy. Anh phải biết khi nào mình nên từ bỏ chứ…”
"Phải, tôi biết rồi. Cuối cùng tôi cũng nhận ra rằng mình đã sai." Anh nghiêm túc lắc đầu. Sau đó, anh ấy đưa cho cô một đĩa bánh quy dâu tây và một tách trà đen. “Tôi đã đem cho cô một ít trà rất ngon như một lời xin lỗi, và những chiếc bánh quy này là từ tiệm bánh ngọt nổi tiếng nhất trong Thành phố này. Tại sao cô không lại đây và ăn một ít nhỉ? "
“...” Nữ hoàng băng đã hạ quyết tâm rằng sẽ không chui ra khỏi chăn của mình, nhưng cô không thể ngăn mình phi tới sau khi nghe những gì anh ta nói. Khi cô ấy thấy chúng thực sự không phải là Hồn Pha Lê mà chỉ đơn giản là vài miếng bánh cùng với một tách trà, cô liền nở một nụ cười vui vẻ. "Đó, cuối cùng anh cũng đã chịu hiểu ra."
"Đúng vậy. Tôi thực sự hối hận vì điều đó."
“Vậy thì… Chẳng còn lý do gì để tôi từ chối nữa cả.” Cô ấy chìa tay ra, và một chiếc nĩa bằng băng hình thành trên tay cô. Cô cắn một miếng bánh và nhấp một ngụm trà. Seo Jun-Ho lo lắng nhìn cô ấy.
"Ưm!" Cô phải thốt lên.
“... C-Có chuyện gì thế? Chúng không hợp khẩu vị của cô hay sao?" anh cẩn thận hỏi.
Cô ấy lắc đầu. "Không, chúng rất ngon!"
"...Ồ, vậy sao?"
“Bánh quy rất mềm, và dâu tây rất tươi. Loại trà này cũng có vị khác với loại tôi thường uống. Anh đã mua nó ở đâu thế?"
"Tôi vừa mua được một chút từ nhà hàng ở tầng một."
"...Có thật không? Kỳ quặc thật đấy. Trà ở đó bình thường cũng không tệ, nhưng chẳng bao giờ ngon được đến như thế này."
"Chà, xuất xứ từ đâu quan trọng gì, miễn là nó ngon là được, phải chứ?"
"Đúng vậy. Giờ tôi cảm thấy tràn đầy sinh lực nhờ món ăn ngon lành này." Cô ấy ậm ừ vui vẻ khi đang thưởng thức bữa ăn của mình. Một nụ cười chiến thắng nở trên khuôn mặt của Seo Jun-Ho khi anh ta nhìn cô ấy ăn ngon lành như một cô bé con.
'Mình vẫn hay bị lừa bởi trò này hồi mình còn bé.'
Nếu một đứa trẻ không thích ăn rau, cách dễ nhất để cho đứa bé đó chịu ăn là lén thêm khẩu phần rau vào một món gì đó ngon miệng và khó nhận ra, ví dụ như sinh tố hay là cơm rang. Mấy chiếc bánh quy và cả tách trà cô đang thưởng thức chứa đầy Hồn Pha Lê đã được nghiền nhuyễn thành bột.
"Ngon lắm phải không?" anh ấy hỏi.
“Đúng, ngon lắm!” Cô vui vẻ đáp lại.
“Được rồi, vậy nhớ đừng bỏ lại kẻo phí~” Seo Jun-Ho nói, tỏ ra rất hài lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook