Diệp Ngưng múc một bát súp trứng nếm thử, lại thêm vài giọt dầu mè vào, hôm nay là cuối tuần, buổi sáng Tô Vân Đình ăn cơm xong liền đưa Tô Lê đến Cung Thiếu Niên*, hôm nay Tô Lê muốn hẹn các bạn cùng lớp đến chơi, trở về còn muốn đưa Tô Đào đến lớp khiêu vũ.

* Cung Thiếu Niên là một hình thức và địa điểm quan trọng để chính phủ cung cấp cho người nộp thuế các dịch vụ công dành cho thanh thiếu niên ,... Nơi giáo dục ngoài nhà trường cho thanh thiếu niên (tìm hiểu thêm Baidu.)

Vừa quay đầu lại liền thấy Tô Đào ôm gấu bông, chân trần đứng ở cửa, bà lập tức ôm cô lên sofa mang dép lê cho cô, "Không được đi chân trần, sẽ bị đau bụng."

Tô Đào ôm cánh tay Diệp Ngưng làm nũng, trái tim của Diệp Ngưng liền tan chảy.

Lúc Tô Vân Đình vào cửa nhìn thấy Tô Đào vừa ăn bánh bao vừa một ngụm canh thơm ngon, ông muốn mở miệng trêu chọc con gái thì nhận được điện thoại của chị dâu, sắc mặt lập tức nghiêm túc.

Tô Đào chỉ nghe thấy ba nói một câu "Em sẽ đến ngay.", rồi cúp điện thoại.

Nhìn biểu tình nặng trịch của ba, Tô Đào ý thức được hẳn là phát sinh chuyện không tốt, ở chung thời gian dài như vậy, Tô Đào có thể nhìn ra ba là một rất người bình tĩnh, đối mặt với sự tình thong dong có độ, đã xảy ra chuyện gì mà khiến ông khẩn trương như vậy.

"Bà xã, chúng ta đi bệnh viện một chuyến." Tô Vân Đình vừa nói, vừa mặc áo khoác và giày dép cho Tô Đào.

"Đã xãy ra chuyện gì?" Diệp Ngưng nghe theo lời tô Vân Đình cầm lấy túi xách cũng bắt đầu mang giày.

"Anh Hai, nhập viện rồi.", Tô Vân Đình không kịp giải thích quá nhiều, mang theo vợ con ngồi lên xe chạy tới bệnh viện.

Trên đường Tô Đào mới biết được, bác Hai ở công ty luôn nói không thoải mái, sau khi được trợ lý đưa đến bệnh viện liền hôn mê bất tỉnh.

Trên tầng năm của bệnh viện, từ xa Tô Đào đã nhìn thấy một người đứng trước cửa phòng bệnh của bác Hai, vẻ mặt lo lắng nhìn xung quanh.


Nhìn thấy một nhà Tô Đào từ thang máy đi ra mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ là giữa hai hàng lông mày còn có chút nặng nề.

"Chị dâu, anh Hai thế nào rồi?" Tô Vân Đình rất nhanh đi tới.

Tô Đào ngoan ngoãn gọi một tiếng bác gái.

Thẩm Di đáp một tiếng, xoa đầu Tô Đào.

"Bác sĩ đang kiểm tra, em dâu đang ở bên trong cùng, anh Cả có việc ở quân đội đến không được, trong lòng chị rất bất ổn."

Thẩm Di ban đầu là đi cùng chồng, Tô Vân Diệp còn chưa ngồi lên xe đã bị gọi trở về, lúc bà đến bệnh viện thì Tô Vân Thư đã bất tỉnh nhân sự.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, nam nhân nhà mình lại không ở bên cạnh, hiện tại thấy chú Ba đến trong lòng bà mới coi như có chút an tâm.

"Hiện tại còn chưa biết tình huống gì, chúng ta đừng làm loạn, trước tiên đi xem anh Hai một chút."

Nói xong, Tô Vân Đình đẩy cửa phòng bệnh ra.

Diệp Ngưng dẫn Tô Đào đi theo phía sau.

"Chị dâu.", Tô Vân Đình gọi người, mới nhìn về phía bác sĩ đã kiểm tra xong.

Tô Đào nhìn bác Hai trên giường, thấy rằng sắc mặt ông quá mức tái nhợt.


Bác sĩ vừa nhìn liền biết là người nhà của bệnh nhân nên nói, "Tình huống của bệnh nhân có chút phức tạp, chúng tôi đã khám tổng quát cho anh ấy, cũng không phát hiện ra vấn đề gì, tôi khuyên là nên quan sát một thời gian trước."

Tô Vân Đình nghe vậy, nhíu mày càng chặt, "Không có phát hiện bất kỳ vấn đề gì, làm sao có thể hôn mê bất tỉnh."

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người nhìn về phía bác sĩ.

Bác sĩ nhất thời khẩn trương hẳn lên, ông làm nghề này hơn mười năm chưa từng thấy qua bệnh tình kỳ quái như vậy, rõ ràng thân thể từ trong ra ngoài đều là bình thường, nhưng hết lần này tới lần khác cái gì cũng không kiểm tra được.

Tô Vân Đình là luật sư, ánh mắt rất sắc bén, cứ như vậy nhìn chằm chằm bác sĩ chờ đáp án của ông, bác sĩ chưa từng bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, giờ phút này trên trán đã toát ra một tầng mồ hôi.

Hai bên cứ như vậy đối đầu, bầu không khí có chút gượng gạo.

"Bác Hai tỉnh rồi.", Thân thể Tô Đào nhỏ, rất dễ bị người ta bỏ qua, tiếng trẻ con non nớt vừa phát ra, tất cả mọi người nhìn cô một cái lại nhanh chóng nhìn về phía người đàn ông trên giường.

Tô Vân Thư ngồi dậy, mờ mịt nhìn mọi người chung quanh.

"Tôi làm sao vậy?"

Ông chỉ nhớ rõ thân thể không thoải mái nên để trợ lý đưa ông đến bệnh viện, những chuyện còn lại ông không nhớ.

Bác sĩ đã nhanh chóng tiến lên kiểm tra cho ông, bác gái ở bên cạnh vừa lau nước mắt vừa nói cho ông biết chuyện té xỉu.


Tô Vân Thư phối hợp kiểm tra xong, bác sĩ lại theo thường lệ hỏi một số vấn đề, tương tự như có đau ở đâu hay không, làm sao cảm thấy không thoải mái.

Tô Vân Thư lắc đầu.

Bác sĩ yêu cầu ông đứng dậy và đi lại.

Tô Vân Thư theo lời đứng lên, tứ chi hoạt động như thường, cuối cùng bác sĩ phán định là gần đây tăng ca thức đêm, nghỉ ngơi không đều thân thể chịu không nổi, để cho người nhà yên tâm, kê đơn thuốc coi như là không có việc gì, lại hướng về y tá bên cạnh nói một đống danh từ chuyên nghiệp liền rời đi.

Sợ bóng sợ gió một hồi, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nhất là bác gái hít sâu một hơi rồi nặng nề thở ra.

Thẩm Di đi ra ngoài gọi điện thoại cho Tô Vân Diệp báo bình an.

Tô Đào nghe trong mơ hồ, chỉ biết là người không có việc gì.

Tô Vân Thư duỗi thắt lưng, nhìn thấy cháu gái nhỏ đứng bên cạnh Diệp Ngưng, nhịn không được trêu chọc cô, "Nhu Nhu, đến chỗ bác Hai nào, để bác Hai ôm con xem coi có béo hay không.", nói xong, dang hai tay ra.

Tô Vân Đình nắm tay ho nhẹ, không đồng ý nói, "Anh Hai, anh mới tỉnh, nên chú ý thân thể."

Nhìn bộ dáng vừa rồi của ông ấy không có huyết sắc, thật sự làm ông giật nảy mình.

"Anh đã tốt rồi.", nói xong còn đi một vòng.

Thẩm Di như không thấy đấm ông một cái, Tô Vân Thư lập tức giả bộ bị đánh đau một tiếng, Thẩm Di bị dọa khẩn trương hỏi ông đau thế nào.

Tô Vân Thư nhếch miệng cười.


Biết ông giả bộ, Thẩm Di dứt khoát xoay người không nhìn ông.

Tô Vân Đình bất đắc dĩ nhìn về phía bà xã của mình, lắc đầu, anh Hai này của mình rõ ràng là một tổng tài bá đạo, hết lần này tới lần khác có đôi khi ấu trĩ giống như một đứa trẻ.

Mà Tô Đào khi thấy Tô Vân Thư đi vòng vòng nhìn thấy thứ sau lưng ông liền ngây dại, cô cho rằng sau khi mình sống lại sẽ không bị thứ này quấy nhiễu nữa, nhưng không ngờ rằng điều gì đến vẫn phải đến.

Bởi vì đều chú ý Tô Vân Thư, cho nên căn bản không có ai để ý tới Tô Đào có khác thường.

Bởi vì thân thể suy yếu, Tô Vân Thư đứng một hồi liền ngồi xuống, người một nhà cùng nói chuyện.

Tô Vân Thư chú ý tới Tô Đào vẫn nhìn chằm chằm sau lưng ông, hơn nữa vẻ mặt nghiêm túc, có chút kỳ quái nói: "Nhu Nhu đang nhìn cái gì vậy?"

Một câu nói, tất cả đều nhìn về phía Tô Đào.

Tô Đào đã quen với giọng điệu dỗ dành trẻ con khi người lớn nói chuyện với cô, nhất thời cười tươi như hoa, "Nhu Nhu đang nhìn cái kia."

Tô Vân Thư theo hướng ngón tay Tô Đào nhìn lại, là một sợi dây chuyền đặt trên bàn bên cạnh, ông cười cầm tới đưa cho Tô Đào cầm chơi, đây là một đối tác làm ăn đưa cho ông, nói là không chỉ có thể bảo vệ bình an còn có thể giàu có.

Bọn họ làm ăn ít nhiều cũng sẽ có chút mê tín dị đoan, ngày đầu tiên ông mang theo, đàm phán gần một tháng hợp tác rốt cục đàm phán xong, lúc ấy ông liền cảm thấy cái vòng cổ này rất linh nghiệm, vẫn chưa từng tháo xuống.

Qua không bao lâu không biết làm thế nào cũng không thuận lòng, mấy đối tác sắp ký hợp đồng hợp tác cũng đều bị công ty khác chặn râu, hiện tại ông lại đột nhiên bất tỉnh, cũng không cảm thấy linh nghiệm nữa, coi như là mất cũng không đáng tiếc, cháu gái nhỏ có thể coi trọng nó, cũng coi không uổng phí chế tạo ra.

Tô Đào cầm sợi dây chuyền trong tay, một cỗ lạnh lẽo theo lòng bàn tay truyền đến tứ chi, cô chợt rùng mình, theo bản năng ngẩng đầu nhìn bóng lưng Tô Vân Thư, đúng lúc gặp phải thứ đó.
....

Có lẽ nào... hmm

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương