Sự Trả Thù
Chương 60: Những ngày bình yên kết thúc

Hôm sau tôi vẫn đến trường như bình thường, mặc dù có làm hơi lố về chuyện cái đầu gối bị rất đau để được hắn cõng từ nhà tôi xuống bãi giữ xe.

Tại quán ăn sáng, có tôi, hắn, nhóc, nhỏ, cậu, Đức.

_ “Tôi có đem theo đồ vệ sinh vết thương đó. Lát cậu giúp tôi vệ sinh nó nha.” – Tôi nói với hắn.

_ “Vậy từ hôm qua đến giờ cậu vẫn chưa rửa lại nó sao?” – Hắn nhíu mày hỏi tôi.

_ “Có, mở ra rửa, nhưng mà đau quá nên không làm nữa.” – Tôi nói.

_ “Với lại tôi không biết rửa, nên cậu vệ sinh nó giúp tôi nha.” – Tôi nói tiếp.

_ “Ừ.” – Hắn đồng ý.

Và sẽ không có chuyện gì xảy ra nếu như nhỏ không đột ngột hỏi tôi:

_ “Cậu biết xử lý nó mà. Chẳng phải lần trước cậu xử lý vết thương giúp tớ đó sao? Cậu còn nói là ‘hay đánh lộn ưm...ưm...” – Nhỏ nói.

Tôi đã nhanh tay lấy bánh bao cho vào miệng nhỏ để ngăn nhỏ nói ra, nhưng hình như không kịp rồi. Vì bây giờ tất cả mọi người đều nhìn về phía tôi.

_ “Ơm...thì...làm biếng. Hahaha” – Tôi nói.

_ “Hahaha....” – Mọi người cũng cười hùa theo, riêng hắn cái nhếch môi cũng không có, nhưng trong mắt hiện lên một tia vui.

‘Xấu hổ quá!’, mặt tôi hình như đang đỏ lên.

_ “Tỷ không ăn nữa sao?” – Cậu hỏi khi thấy tôi buông đũa xuống.

_ “No rồi, các cậu ăn đi.” – Tôi nói.

_ “Nếu xong rồi thì đưa đầu gối cậu đây, để tôi vệ sinh nó.” – Hắn nói.

Nói là ‘tôi đưa đầu gối cho hắn’, nhưng tôi còn chưa kịp đưa thì hắn đã tự ý xoay ghế tôi sang phía hắn. Và lấy áo khoác của hắn choàng lên đùi tôi và nâng đầu gối tôi lên.

_ “Dụng cụ.” – Hắn đưa tay ra và nói.

Tôi liền lật đật lấy nó ra và đưa cho hắn. Cũng như lần đầu tiên hắn xử lý vết thương cho tôi vậy. Hắn rất nhẹ tay và làm từ từ.

_ “Cảm ơn cậu. Cậu là tốt nhất.” – Tôi nói đồng thời đưa ngón cái lên để khen hắn.

Sau khi hắn xử lý vết thương cho tôi xong, thì cũng là lúc ‘mấy đứa nhỏ’ ăn xong. Nên không cần phải đợi tụi nhỏ ăn xong nữa mà đi học liền luôn. Hắn thể hiện sự ga-lăng bằng cách giúp tôi đeo cặp, mặc dù trong cặp tôi cũng chẳng có gì nặng (có mỗi cái gối để nằm ngủ trong lớp). Nhưng điều đó cũng khiến tôi thấy vui rồi.

Chúng tôi từ gara bước lên sân trường thì thấy mọi người trong trường đang tụ tập lại giữa sân trường để làm gì đó, tôi không biết nữa. Nhưng rất nhanh chóng tôi biết được có cái gì giữ sân trường. Hắn phớt lờ và bước qua đám đông đó thì bất ngờ có một giọng nói cất lên khiến hắn đứng khựng lại và quay lại nơi phát ra giọng nói đó.

_ “Anh Phong...” – Ngọc nói và nhìn hắn cười một nụ cười rất đẹp.

Còn hắn không nói gì cả, chỉ đứng tại chỗ nhìn Ngọc và trong mắt hiện lên tia phức tạp lẫn khó chịu. Hai người cứ nhìn nhau trong im lặng.

_ “Sao cậu lại về đây? Chân cậu bị sao thế kia?” – Đức hỏi.

Lần đầu tiên trong đời tôi nghe Đức nói chuyện mà trong giọng nói không chứa tí cảm xúc nào.

_ “Khoan đã...nhìn vết thương này thì...Là người hôm trước làm cậu té bị thương đúng không.” – Nhỏ chen vào nói.

_ “Đúng vậy? Ai đây.” – Tôi hất mắt về phía Ngọc để hỏi.

_ “Là Ngọc, bạn gái cũ của Phong đấy.” – Nhỏ nhắc nhở tôi.

_ “Xì...” –Tôi cười khinh bỉ nhìn Ngọc.

_ “Xin chào, tôi là Ngọc. Bạn gái cũ của Phong cũng là hoa khôi của trường này.” – Ngọc cười tiến lại gần tôi nói và đưa tay ra không trung ý muốn bắt tay với tay.

Tôi nhìn Ngọc vài giây, đưa tay lên giả vờ muốn bắt tay rồi lại khoanh hai tay lại để trước ngực khinh khỉnh nói.

_ “Hoa Khôi? Danh hiệu Hoa khôi trường này rẻ mạt đến vậy sao?” – Tôi cười nửa miệng nói.

_ “Hiiiiii....” – Nhỏ cố nén cười.

Cả trường đều bị shock khi thấy tôi nói như vậy.

_ “CẬU...” – Ngọc tức giận nhìn tôi. Từ ý muốn bắt tay lại thành chỉ vào mặt tôi.

_ “Cậu cậu cái gì?” – Vừa nói tôi vừa gạt phức tay Ngọc đi, làm Ngọc phải lùi lại vài bước.

_ “Phong! Sao cậu có thể để cô ta tác quai tác quái như vậy chứ. Cậu nhìn đi đều là thành quả của cô ấy đó.” – Ngọc đi tới đẩy Đức đang đứng bên cạnh hắn ra, và đứng vào chỗ Đức đang đứng. Ôm lấy cánh tay phải của hắn, còn chìa 2 tay và đầu gối ra để cho hắn xem vết thương.

_ “Có nhìn thì cũng có hết đâu. Tổ bẩn mắt chứ được gì. Đừng quên cậu là người làm tôi bị thương trước đó.” – Tôi khinh thường nói.

_ “Đừng đụng vào tôi.” – Hắn nói đồng thời đẩy Ngọc ra.

Nhìn thấy cảnh tượng đó môi tôi hơi nhếch lên hài lòng.

_ “Với lại tôi là người, không phải yêu quái mà có thể ‘tác quai tác quái được’. Đi du học về mà ngôn từ lạ quá ha.” – Tôi châm chọc nhỏ.

Nhưng Ngọc không để ý đến tôi, mà lại quay sang nói với hắn.

_ “Tối nay mình đi ăn, mừng tớ mới về nước nha.” – Ngọc nói.

_ “Chắc học tệ quá nên mới bị đuổi về.” – Tôi quay sang nói với nhỏ.

_ “Haha...” – Nhỏ nén cười.

Và sau khi nhỏ cười xong thì tôi và nhỏ nhận được cái liếc mắt thật sắc từ Ngọc.

_ “Tên cũng sang mà sao chẳng có thể quý như cái tên nhỉ. Cứ đại trà.” – Nhỏ trâm trọc.

_ “Cậu không nói gì là đồng ý đúng chứ?” – Ngọc phớt lờ và tiếp tục hỏi hắn.

Đến lúc này tôi không để yên cho hắn cứ im lặng như vậy được, nên đã đứng đối diện với hắn nhìn thẳng vào mắt hắn và nói:

_ “Còn nhớ hôm qua cậu đã nói gì với tôi không? Làm đi.” – Tôi ra lệnh cho hắn. Xong tôi giành lại cái cặp của mình và bỏ đi.

Không hiểu sao tôi vừa tức giận lại buồn nữa...

_ “Lần sau đừng có đụng cô ấy nữa. Lần này là cô ấy ra tay, nhưng lần sau sẽ là tôi ra tay. Và tôi không kiêng gì con gái đâu.” – Hắn lạnh như băng nói với Ngọc rồi quay đi.

_ “Coi phim đủ chưa, đi về lớp hết đi.” – Nhóc nói với mọi người.

_ “Đại ca tôi nói đúng đó, nếu còn có lần sau cô dám đụng vào Đại Tỷ nữa, thì bọn tôi sẽ không để yên đâu.” – Nhóc nhìn Ngọc khinh thường nói và bỏ đi cùng với nhỏ, cậu và Đức.

Để lại mình Ngọc đứng ở đó... ‘Cô ấy là đại tỷ của các người, vậy còn tôi là gì... Không được, mình phải lấy lại những thứ thuộc về mình...nhất là Phong...anh ấy nhất định phải là của mình.’

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương