Kể từ khi về từ nhà họ Doãn, quản gia và người làm thấy thiếu gia của mình càng ngày càng khác hẳn, giống như là một người khác hoàn toàn, một người vì thù hận mà lên kế hoạch trả thù một cô gái nay lại khác thường.

Hạ Điềm Nhi vì được chăm sóc đặc biệt, lại có bác sĩ Lăng đến kiểm tra sức khỏe thường xuyên, còn có Ngô Mẫn luôn đến bầu bạn cùng cô nay sức khỏe của cô đã khá hơn nhiều, tâm tình vui vẻ, ăn ngủ đều đặn, cô cũng bắt đầu nói chuyện bình thường lại được, chỉ có điều là hiện tượng sợ lạnh của cô vẫn không thuyên giảm được. Hạ Điềm Nhi luôn không muốn nhìn thấy Nam Thiên Kình nên hầu hết khi anh ở nhà cô sẽ không ra khỏi phòng, khi anh đi làm cô sẽ ra vườn hoa cùng Ngô Mẫn, những lúc không có Ngô Mẫn cô sẽ có người đồng hành là quản gia, Nam Thiên Kình hiểu sự trốn tránh của cô tránh cho cô lại kích động nên anh sẽ không xuất hiện trước mặt cô, nhưng là sẽ cho quản gia theo sát cô, khi anh ở công ty cũng sẽ gọi về hỏi thăm Hạ Điềm Nhi như thế nào, anh biểu hiện như vậy khiến ai cũng tò mò thắc mắc, khó hiểu, nhưng là họ chỉ biết mang dấu chấm hỏi rằng chuyện gì xảy ra chứ không dám mở miệng hỏi.

Thấm thoát thời gian cứ thế trôi qua, Hạ Điềm Nhi cũng bước sang thời kì thai phụ của tháng thứ 3, bắt đầu kén ăn ngủ nhiều, bụng mới ba tháng cũng nhô ra khác thường so với những thia phụ mang thai 3 tháng như cô.

-Hạ tiểu thư, có Ngô tiểu thư cùng bác sĩ Lăng đến thăm cô…_ Một cô giúp việc tiến vào mỉm cười nói, Hạ Điềm Nhi đang đọc báo nghe timn cũng ngước nhìn cô nữ giúp việc cười một cái.

-Điềm Nhi, xin lỗi cậu lâu như vậy mới đến thăm cậu, tập đoàn nhà tớ có hạn mục mới nên tớ phải phụ baa lo liệu…_ Ngô Mẫn vẻ mặt có lỗi nói. Hạ Điềm Nhi không nói gì chỉ là cầm tay cô bạn tay rồi trao cho cô nụ cười “không sao cả, tớ vẫn ổn”.

-Tớ tin khi cậu sinh ba mẹ cậu sẽ ở bên cạnh cậu, tớ rất tiếc vì không thể đưa cậu ra khỏi đây…_ Ngô Mẫn nói tiếp, cô đã cố gắng nhờ vào thế lực của ông nội mình để tìm tung tích của ba mẹ Hạ Điềm Nhi, nhưng là gần ấy năm vẫn không vó tâm hơi gì, lại nói cứ nhìn Hạ Điềm Nhi bị nhốt ở đây cô Ngô Mẫn nhịn không được nguyền rủa tám đời nhà Nam Thiên Kình không mọc được tóc nha. Lăng Bắc Hàn để hai cô nói chuyện thoải mái, anh theo thường lệ kiểm tra sứ khỏe của Hạ Điềm Nhi, mặc dù lúc đầu anh không hiểu tại sao Nam Thiên Kình vì sao anh ta ban đầu ngược đãi Hạ Điềm Nhi đến khi biết tin cô mang thai lại đối xử khác với cô, hay là vì biết chuyện năm đó không phải cô làm mà hối hận muốn chuộc lỗi với cô, nhưng anh lại có ý nghĩ khác, đó là ánh mắt cầu xin của Nam Thiên Kình khi nhờ anh theo dõi và chữa trị cho Hạ Điềm Nhi, cũng đống thời anh nói sẽ chi trả cho anh số tiền không nhỏ nếu anh cứu được cả hai mẹ con cô. Thật ra thì thai nhi vẫn có thể giữ lại được, chẳng qua là anh muốn xem thái độ của Nam Thiên Kình như thế nào? Lăng Bắc Hàn anh là bác sĩ giỏi anh sẽ không để bệnh nhân của mình xảy ra vấn đề gì.

-Cô ấy thế nào?_ Nam Thiên Kìn đã chờ sẵn ở trước cửa phòng Hạ Điềm Nhi, Lăng Bắc Hàn vừa ra, anh liền lo lắng hỏi.

-Vào thư phòng của anh đi.._ Lăng Bắc Hàn nói xong liền hướng văn phòng mà anh cùng Nam Thiên Kình hay nói chuyện mỗi khi anh đến nhà khám cho Hạ Điềm Nhi.

-Anh nói đi, cô ấy làm sao?_ Nam Thiên Kình cố trấn tĩn nỗi lo lắng sợ hãi trong lòng, mỗi khi đến kì khám cho Hạ Điềm Nhi là anh lại lo lắng không yên sợ rằng bệnh tình cô tiến triển không tốt, tâm trí của anh hiện giờ chỉ đặt trên người của Hạ Điềm Nhi.

-Song thai…_ Lăng Bắc Hà nói ngắn gọn hai chữ, khiến Nam Thiên Kình nhất thời khó hiểu chau mày.

-Thể lực của cô ấy ngày càng yếu đi khi thai nhi dần phát triển, sẽ cảm thấy lạnh hơn khi là ban ngày chứ không phải là ban đêm nữa, tháng thứ 7 của thai nhi cô ấy sẽ mất đi cảm giác dần dần, tháng thứ 9 hoàn toàn là mất cảm giác, nếu cô ấy vỡ nước ối phải lập tức tiến hành mổ để lấy hai thia nhi, Nam tổng anh cần cho người theo dõi cô ấy càng nhiều càng tốt…_ Lăng Bắc Hàn nói.

-Không có cách gì sao?_ Nam Thiên Kình dường như là mất sức lực hỏi.

-Cái này tôi tin anh cũng biết hiện trạng của cô Hạ là vì đâu mà ra? Hệ xúc giác có liên quan đến hệ thần kinh và tâm trạng của một người mất chứng bệnh như cô Hạ, nếu hệ thần kinh hoặc tâm tình bị kích động sẽ ảnh hưởng đến hệ xúc giác cũng sẽ dẫn đến hiện trạng mất cảm giác…_ Lăng Bắc Hàn nói tiếp.” cái này không hiểu nhiều, nên không có logic cho căn bệnh, các bạn thông cảm hen…phi chỉ biết là nghĩ ra như thế thôi a”.

Nam Thiên Kình dường như là không còn đứang vững nữa, đay có lẽ là ông trời trừng phạt anh khi anh đã ngược đãi cô, và giờ khi anh biết cô quan trọng như thế nào với anh liền cho anh sống trong lo lắng và sợ hãi.

-Nam Tổng..giá như số phận sắp đặt cho tôi gặp cô ấy trước thì Điềm Nhi sẽ không đau khổ như thế.._ Lăng Bắc Hàn nhìn Nam Thiên Kình một lúc liền xoay người hướng của mà đi đầu cũng không quay lại.

Một lúc lâu sau Nam Thiên Kình mới phản ứng, lúc này thì Hạ Điềm Nhi đã ngủ, anh bước vào phòng nhìn người con gái đang ngủ say trong chăn, trong phòng phải nói là nhiệt độ rất ấm đủ để cô có thể ngủ ngoan. Nam Thiên Kình xốc chăn lên chui vào trong, ôm trọn Hạ Điềm Nhi vào lòng, anh đưa tay xoa bụng đã nhô lên của cô, nơi đó có hai đứa con mà anh mong chờ nhất, khóe mắt anh lại có một hạt nước trong đến anh cũng không phát hiện đó là nước mắt của mình, không chỉ có hạnh phúc mà anh mong chờ còn có hằn sâu nỗi đau trong tim khi anh lại chính tay giết đi trái tim của chính mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương