Sự Trả Thù Sai Lầm Của Tổng Giám Đốc
-
Chương 14
Hệ suất làm việc của Nam Thiên Kình rất nhanh, anh đã cho người thu mua toàn bộ cổ phần của công ty Hoàng Kim, cũng nhanh chống cho người qua ma cao đón ba mẹ của Hạ Điềm Nhi, Hạ Thành Hữu và Dương Lam.
Tại bệnh viện lớn của thành phố, đây là bệnh viện của tập đoàn nhà Nam Thiê Kình. Mà nghe tin Hạ Điềm Nhi đi khám Ngô Mẫn liền đến cùng.
- Ngô tiểu thư! Phiền cọ chăm sóc vợ tôi một lúc. Tôi tìm bác sĩ Lăng._ Nam Thiên Kình nhẹ giọng lên tiếng, anh từ tốn nhờ vã Ngô Mẫn. khiến cô ngây ngốc gật đầu. Đây là trời sắp sập sao? Nam Thiên Kình mở miệng nhờ vã người khác sao?
- Thấy a thành tâm nên tôi rút lại lời nói mốn cướp Điềm Nhi về…._ sau 1 giây ngây ngốc, Ngô Mẫn lên tiếng kiêu ngọa nói.
- Cô nghĩ cô có khả năng sao?_ Nam Thiên Kình lấy lại phong độ lạnh lùng, nhếch miệng nói.
- Anh…cái tên ngạo mạn, dĩ nhiên là không có khả năng, nhưng tôi sẽ có cách cướp được nếu tôi biết anh làm tổn thương cậu ấy._ Ngô Mẫn hất cằm tự tin nói.
- Được! tôi rất vui vì vợ tôi có người bạn tốt như cô…._ Nam Thiên Kình nói xong liền quay sang hôn nhẹ lên trán của Hạ Điềm Nhi xong sau đó mới an tâm rời đi. Hạ Điềm Nhi ngước mắt nhìn theo Nam Thiên Kình đến khi bóng lưng anh mất dần ở khuất quanh cô nghe tiếng gọi của Ngô Mẫn mới quay đầu khó hiểu nhìn cô.
- Không cần nhìn, chồng cậu đi gắp bác sĩ Lăng rất nhanh sẽ quay lại. _ Ngô Mẫn lên tiếng nói.
- Mẫn….Doãn Mạt Mạt…._ Hạ Điềm Nhi lên tiếng, khó khăn nói từng chữ nhưng không thể nào biểu đạt hết câu nói của mình thành câu hoàn chỉnh.
- Nghe nòi là do chồng cậu đích thân cho người đưa cô ta rời khỏi thành phố này, không cò cơ hội để hành hạ cậu nữa…_ Ngô Mẫn bình thản nói, khiến Hạ Điềm Nhi kinh ngạc, cô nghĩ a tìm mọi cách tiếp cận cô chỉ vì Doãn Mạt Mạt, nay lại vì cô mà đưa cô ta rời khỏi đây, đến cùng là anh muốn cái gì?
- Này nha, các bảo bảo của mẹ nuôi phải ngoan nha, đừng khiến mẹ của các con mệt, sau này mẹ nuôi sẽ có quà cho các con nha…_ Ngô Mẫn xoa bụng của Hạ Điềm Nhi nói với các bảo bảo trong bụng, Hạ Điềm Nhi mĩm cười, cả đời này cô chỉ cần một người bạn như Ngô Mẫn, không hơn không kém.
Văn phòng làm việc của Lăng Bắc Hàn.
- Nam tổng, đây là hình ảnh chụp của các con anh, chúng rất khỏe mạnh…_ Lăng Bắc Hàn đưa hình ảnh cho Nam Thiên Kình xem, nhìn hình ảnh có thể thấy rõ hình hài của chúng, trái tim Nam Thiên KÌnh đập liên hồi, miệng bất giác nhếch lên hạnh phúc, anh chỉ một phút chốc nữa thôi đã làm mất cả các bảo bảo và người con gái anh yêu.
- Thế nhưng, cơ thể của Hạ tiểu thư dần kém đi…._ Lăng Bắc Hàn nói thêm.
- Ý anh là gì?_ Nam Thiên Kình nhíu mày dời tầm mắt về phía Lăng Bắc Hàn hỏi
- Cơ thể Hạ tiểu thư và cả hiện trạngg ít nói, thích nằm trong chăn hơn không muốn ra ngoài, đi đứng khó khăn thậm chí còn mệt mỏi?_ Lăng Bắc Hàn lên tiếng nói.
- Phải _ Nam Thiên Kình đáp.
- Cô ấy trong thời kì mang thai 3 tháng cuối đã rất mệt mỏi, vì mang thai và sợ ảnh hưởng đến các thai nhi nên không thể dùng thuốc, chính vì vậy…._ Lăng BắcHa2n ngưng giữa chừng, khiến Nam Thiên Kình căng thẳng.
- Tôi phải làm gì?_ Nam Thiên Kình hỏi gấp.
- Anh chỉ cần mỗi ngày quan sát cô ấy, mỗi tối phải để nhiệt độ thích hơp cho cô ấy, phải thường xuyên xoa bóp tay và chân, vì cô ấy dễ bị trụt rúc do mang thai nhưng vì mất cảm giác không cảm nhận được, anh phải hết sức lưu ý, còn nữa không nên cho cô ấy xúc động mạnh._ Lăng Bắc HÀn nói Nam Thiên Kình lắng tai nghe hết sức nghiêm túc.
Sau khi khám xong, anh đưa cô về nhà, vừa vào sảnh của phòng khách, Hạ Điềm Nhi đã gặp được hai gương mặt mấy năm nay cô luôn mong nhớ.
- Điềm Nhi! _ là giọng nói nghẹn ngào của ba Hạ và mẹ HẠ.
- Ba…….mẹ….._ Hạ Điềm Nhi khóc nấc lên, gọi không chậm trễ liền tiến vào lòng ba mẹ mà khóc lớn khiến cho sắc mặt Nam Thiên Kình nhíu lại đen đi, anh liền tiến tới kéo cô ra khỏi lòng ba mê cô trong ánh mắt kinh ngạc còn có nước mắt đầm đìa của cả ba người.
- Em không được khóc, nếu khóc anh liền đưa em đi ngay…._ Nam Thiên Kình bá đạo lên tiếng uy hiếp, liền có hiệu quả, Hạ Điềm Nhi lập tức nín khóc, chu môi khán nghị lại với anh, khiến ba mẹ Hạ chỉ biết dở khóc dở cười. Ông bà không ác cảm với anh là vì anh tự mình nhận lỗi và giải thích cho họ biết, còn có anh nói anh là chồng và ba của các con sắp chào đời của con gái họ, họ liền không gay khó dễ cho anh mà liền chấp nhận anh. Trong vài ngày trước Lôi Đìn cũng đã liên hệ đước cho họ.
Tại bệnh viện lớn của thành phố, đây là bệnh viện của tập đoàn nhà Nam Thiê Kình. Mà nghe tin Hạ Điềm Nhi đi khám Ngô Mẫn liền đến cùng.
- Ngô tiểu thư! Phiền cọ chăm sóc vợ tôi một lúc. Tôi tìm bác sĩ Lăng._ Nam Thiên Kình nhẹ giọng lên tiếng, anh từ tốn nhờ vã Ngô Mẫn. khiến cô ngây ngốc gật đầu. Đây là trời sắp sập sao? Nam Thiên Kình mở miệng nhờ vã người khác sao?
- Thấy a thành tâm nên tôi rút lại lời nói mốn cướp Điềm Nhi về…._ sau 1 giây ngây ngốc, Ngô Mẫn lên tiếng kiêu ngọa nói.
- Cô nghĩ cô có khả năng sao?_ Nam Thiên Kình lấy lại phong độ lạnh lùng, nhếch miệng nói.
- Anh…cái tên ngạo mạn, dĩ nhiên là không có khả năng, nhưng tôi sẽ có cách cướp được nếu tôi biết anh làm tổn thương cậu ấy._ Ngô Mẫn hất cằm tự tin nói.
- Được! tôi rất vui vì vợ tôi có người bạn tốt như cô…._ Nam Thiên Kình nói xong liền quay sang hôn nhẹ lên trán của Hạ Điềm Nhi xong sau đó mới an tâm rời đi. Hạ Điềm Nhi ngước mắt nhìn theo Nam Thiên Kình đến khi bóng lưng anh mất dần ở khuất quanh cô nghe tiếng gọi của Ngô Mẫn mới quay đầu khó hiểu nhìn cô.
- Không cần nhìn, chồng cậu đi gắp bác sĩ Lăng rất nhanh sẽ quay lại. _ Ngô Mẫn lên tiếng nói.
- Mẫn….Doãn Mạt Mạt…._ Hạ Điềm Nhi lên tiếng, khó khăn nói từng chữ nhưng không thể nào biểu đạt hết câu nói của mình thành câu hoàn chỉnh.
- Nghe nòi là do chồng cậu đích thân cho người đưa cô ta rời khỏi thành phố này, không cò cơ hội để hành hạ cậu nữa…_ Ngô Mẫn bình thản nói, khiến Hạ Điềm Nhi kinh ngạc, cô nghĩ a tìm mọi cách tiếp cận cô chỉ vì Doãn Mạt Mạt, nay lại vì cô mà đưa cô ta rời khỏi đây, đến cùng là anh muốn cái gì?
- Này nha, các bảo bảo của mẹ nuôi phải ngoan nha, đừng khiến mẹ của các con mệt, sau này mẹ nuôi sẽ có quà cho các con nha…_ Ngô Mẫn xoa bụng của Hạ Điềm Nhi nói với các bảo bảo trong bụng, Hạ Điềm Nhi mĩm cười, cả đời này cô chỉ cần một người bạn như Ngô Mẫn, không hơn không kém.
Văn phòng làm việc của Lăng Bắc Hàn.
- Nam tổng, đây là hình ảnh chụp của các con anh, chúng rất khỏe mạnh…_ Lăng Bắc Hàn đưa hình ảnh cho Nam Thiên Kình xem, nhìn hình ảnh có thể thấy rõ hình hài của chúng, trái tim Nam Thiên KÌnh đập liên hồi, miệng bất giác nhếch lên hạnh phúc, anh chỉ một phút chốc nữa thôi đã làm mất cả các bảo bảo và người con gái anh yêu.
- Thế nhưng, cơ thể của Hạ tiểu thư dần kém đi…._ Lăng Bắc Hàn nói thêm.
- Ý anh là gì?_ Nam Thiên Kình nhíu mày dời tầm mắt về phía Lăng Bắc Hàn hỏi
- Cơ thể Hạ tiểu thư và cả hiện trạngg ít nói, thích nằm trong chăn hơn không muốn ra ngoài, đi đứng khó khăn thậm chí còn mệt mỏi?_ Lăng Bắc Hàn lên tiếng nói.
- Phải _ Nam Thiên Kình đáp.
- Cô ấy trong thời kì mang thai 3 tháng cuối đã rất mệt mỏi, vì mang thai và sợ ảnh hưởng đến các thai nhi nên không thể dùng thuốc, chính vì vậy…._ Lăng BắcHa2n ngưng giữa chừng, khiến Nam Thiên Kình căng thẳng.
- Tôi phải làm gì?_ Nam Thiên Kình hỏi gấp.
- Anh chỉ cần mỗi ngày quan sát cô ấy, mỗi tối phải để nhiệt độ thích hơp cho cô ấy, phải thường xuyên xoa bóp tay và chân, vì cô ấy dễ bị trụt rúc do mang thai nhưng vì mất cảm giác không cảm nhận được, anh phải hết sức lưu ý, còn nữa không nên cho cô ấy xúc động mạnh._ Lăng Bắc HÀn nói Nam Thiên Kình lắng tai nghe hết sức nghiêm túc.
Sau khi khám xong, anh đưa cô về nhà, vừa vào sảnh của phòng khách, Hạ Điềm Nhi đã gặp được hai gương mặt mấy năm nay cô luôn mong nhớ.
- Điềm Nhi! _ là giọng nói nghẹn ngào của ba Hạ và mẹ HẠ.
- Ba…….mẹ….._ Hạ Điềm Nhi khóc nấc lên, gọi không chậm trễ liền tiến vào lòng ba mẹ mà khóc lớn khiến cho sắc mặt Nam Thiên Kình nhíu lại đen đi, anh liền tiến tới kéo cô ra khỏi lòng ba mê cô trong ánh mắt kinh ngạc còn có nước mắt đầm đìa của cả ba người.
- Em không được khóc, nếu khóc anh liền đưa em đi ngay…._ Nam Thiên Kình bá đạo lên tiếng uy hiếp, liền có hiệu quả, Hạ Điềm Nhi lập tức nín khóc, chu môi khán nghị lại với anh, khiến ba mẹ Hạ chỉ biết dở khóc dở cười. Ông bà không ác cảm với anh là vì anh tự mình nhận lỗi và giải thích cho họ biết, còn có anh nói anh là chồng và ba của các con sắp chào đời của con gái họ, họ liền không gay khó dễ cho anh mà liền chấp nhận anh. Trong vài ngày trước Lôi Đìn cũng đã liên hệ đước cho họ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook