Sự Trả Thù Ngọt Ngào
-
Chương 11
Charity ngồi trước bàn trang điểm chải tóc sau khi cho cô hầu mới đi ngủ. Cô chần chừ chưa muốn vào giường vì biết mình sẽ không tài nào ngủ được. Đầu cô đầy ắp những suy nghĩ.
Ban đầu mọi chuyện có vẻ thực dễ dàng. Để tìm lại cuộc sống yên ổn cho cô và gia đình, cô chỉ việc lấy một người đàn ông và ở bên anh ta vài tuần, gặp gia đình anh ta. Cô đã thận trọng không hỏi câu nào. Cô không cần phải biết.
Mọi chuyện vẫn có vẻ khá dễ dàng sau khi cô khám phá ra thân phận chồng cô và gia đình anh. Tất nhiên là cô hết sức căng thẳng khi đến Enfield Park để ra mắt Công tước Withingsby và những người khác. Nó đòi hỏi nhiều bản lĩnh hơn cô tưởng lúc ban đầu. Nhưng dẫu vậy, mọi chuyện vẫn diễn ra khá suôn sẻ.
Nếu cô làm như được bảo. Nếu cô bằng lòng tỏ ra mờ nhạt và kín đáo, làm một cái bóng của anh. Làm một con chuột lặng lẽ. Nếu cô không nghĩ ngợi về mình và nhìn sang người khác - những người đang đóng kịch trong cuộc sống và thực sự diễn không tốt tí nào. Nếu cô không quan tâm.
Charity thở dài và đặt chiếc lược xuống bàn. Cô chẳng muốn đi ngủ nữa. Cô sẽ sang phòng khách nhỏ và viết hai lá thư - một lá cho Phillip, một lá cho Penny và bọn trẻ. Đến lúc cô viết cho chúng rồi. Cô đã chần chừ lảng tránh quá lâu. Xét cho cùng, cô có thể viết gì ngoài những lời giả dối? Thực ra chẳng cần giấu giếm thêm làm gì nữa, bởi đã quá muộn để các em cô ngăn được chuyện cô làm. Nhưng cô không thể nói hết với chúng qua thư, mà phải nói trực tiếp.
Hình như thời gian vừa rồi cô toàn nói dối - trong bao lâu ấy nhỉ? đến Enfield Park từ hôm qua. Hôm trước đó họ làm đám cưới. Chẳng lẽ chưa đến ba ngày sao? Bốn ngày trước cô còn chưa gặp Hầu tước Staunton. Cô chỉ bồn chồn lo sợ trước việc bị ông Earheart phỏng vấn thôi.
Cô cầm theo một cây nến sang phòng khách riêng trong dãy buồng của hai người và thắp thêm hai cây nữa khi đến đó. Tìm thấy giấy bút và lọ mực trong ngăn kéo bàn, cô ngồi xuống và bắt đầu viết.
“Phil thân yêu…”
Cả tối nay Bá tước Tillden đã cư xử như thể cô không tồn tại, cho dù Công tước đã bố trí ông ta ngồi bên phải cô trong bữa tối. Nữ Bá tước đã gật đầu với cô một cách vừa niềm nở vừa e ngại mỗi khi ánh mắt họ gặp nhau, song tránh kéo dài quá lâu để khỏi phải trò chuyện. Tiểu thư Marie Lucas thì được Marianne o bế kĩ càng. Cô là một cô gái xinh đẹp, thanh nhã, rất hợp với phòng khách của Enfield Park và cả gia đình, như thể cô sinh ra để dành cho nó - mà cũng đúng thế thật.
Hầu tước đã không muốn lấy cô ấy. Vì thế anh mới cưới cô. Nhưng anh đã không hề gặp cô ấy trong tám năm qua hoặc lâu hơn. Hồi đó cô ấy vẫn còn nhỏ. Hẳn là một cú sốc đối với anh khi gặp cô ấy hôm nay. Cô tự hỏi anh có hối hận không… Song cô nhúng mạnh cây bút vào lọ mực. Nếu có, thì đó là vấn đề của anh.
“Phil thân yêu, chắc em nghĩ là chị mất tích rồi. Hai ngày rồi chị mới viết thư cho em. Có quá nhiều chuyện lu bù và mới mẻ. Chị vẫn đang cố thích ứng. Có bốn đứa trẻ chứ không phải ba, nhưng đứa nhỏ nhất chị chưa phải dạy. Đó là một cậu bé bụ bẫm rất đáng yêu, cậu ta bò vào tất cả mọi nơi không được phép, tìm thấy cái gì cũng cho vào miệng, và thấy tất cả những chuyện xảy ra - nhất là sự bực tức của bảo mẫu - đều rất buồn cười và cười nắc nẻ.”
Thật khó tin một đứa bé vui vẻ như thế lại có thế là con của Marianne và Richard. Cậu bé đã làm cô băn khoăn nghĩ đến thiên chức làm mẹ. Nhưng không sao. Cô sẽ là người bác chu đáo và chiều chuộng nhất thế gian đối với những đứa con của Phil và của Penny.
“Lớn nhất là Augusta, tám tuổi,” cô viết. “ Cô bé còn nhỏ mà đã nghiêm nghị lắm, lại còn ác cảm với chị và với” – Charity cọ đầu lông ngỗng của chiếc bút vào cằm một lát - “ông Earheart. Nhưng chị đã dỗ dành cô bé nở nụ cười đầu ti rồi sau đó cười khúc khích sau bữa trà hôm nay khi chị kể cho cô bé nghe chuyện hai đứa con ông gác cổng núp trên cây phục kích chị và trút xuống người chị bao nhiêu lá cây lúc chị đi qua bên dưới. Chị nghĩ hẳn cô bé ấy yêu mến chúng. Chị sẽ xem thử có thu xếp được cho mấy đứa thỉnh thoảng chơi chung với nhau không. Chắc cô bé không được người lớn cho nhiều thời gian chơi đùa.”
Cô đã kể cho Augusta một vài thành tích hồi bé của mình, bao gồm cả lần cô trèo lên tận ngọn cái cây gần nhà để cứu một con mèo con đang kêu meo meo tội nghiệp trong lúc Penny khóc hết nước mắt và Phil sụt sùi dưới đất. Con mèo đã chán chỗ đậu của mình và nhảy xuống đất từ bao giờ trước khi Charity hì hục trèo lên tới nơi để thấy nó đã biến mất. Rồi chuyện quen thuộc xảy ra - giống như Harry sáng nay nhưng trầm trọng hơn. Cần đến cả bác làm vườn, cha họ, và một người bán hàng rong đi ngang qua - chưa kể đến cơn lũ nước mắt và vô vàn lo lắng cùng những lời chỉ bảo mâu thuẫn nhau từ hai đứa em và mẹ - để đưa cô xuống đất. Cô đã lấy hết những chi tiết đắt giá trong câu chuyện ra kể cho Augusta.
Charity ngừng viết. Cô cau mày và lại lơ đãng cọ chiếc bút lông ngỗng qua cằm. Cô đã chế ra tuổi tác và giới tính cho ba đứa trẻ mà cô dạy trong tưởng tượng. Chính xác cô đã nói với Phil thế nào nhỉ? Cô phải cẩn thận kẻo lại câu trước đá câu sau. Đó là rắc rối của những lời nói dối đây. Một trí nhớ tốt là điều cốt yếu nếu người ta định nói dối.
Bỗng dưng của phòng khách chợt mở ra. Cô ngạc nhiên ngoái lại.
Chồng cô đang đứng đó. Anh mặc chiếc áo choàng màu rượu vang thêu kim tuyến và đi dép da thuộc. Tóc anh bù xù song không hiểu sao chỉ càng khiến anh đẹp trai hơn ngày thường. Anh bước vào phòng và đóng cửa lại.
“À,” anh nói. “Ra là em, em đang làm gì vậy?”
Cô phủ một tay lên che bớt lá thư, cố gắng không tỏ ra quá giấu giếm.
“Em định viết hai bức thư trước lúc đi ngủ,” cô đáp. “Em xin lỗi. Ánh sáng làm ngài khó chịu sao?”
“Không đâu,” anh nói. “Em viết cho ai
“Ồ,” cô cười. “Mấy người bạn thôi ạ.”
“Ở dưới quê em à?” anh hỏi. “Tôi có cảm tưởng em sống một mình ở London.”
Cô lấy làm biết ơn vì anh không đi xa hơn qua chiều rộng gian phòng để nhìn qua vai cô.
“Vâng, ở dưới quê,” cô đáp.
Anh đứng sát cánh cửa, hai tay chắp sau lưng, môi mím lại, bộ dạng gần như lúng túng. Như thể cảm thấy mình không thuộc về chỗ này. Như thể anh xấu hổ. Thế mà anh đang ở trong dãy buồng của mình, trong ngôi nhà anh đã sống suốt thời ấu thơ.
“Tôi chưa bao giờ sử dụng phòng này,” anh lên tiếng như trả lời những thắc mắc trong đầu cô. “Nó có vẻ giống căn phòng của phụ nữ.”
“Nó ấm cúng,” cô nói.
“Phải. Ờ, chúc em ngủ ngon.” Anh quay lưng đi.
“Chúc ngài ngủ ngon,” cô nói.
Anh do dự, bàn tay đã đặt lên nắm đấm cửa. “Em có phiền không nếu tôi ngồi đây với em một lát?” anh hỏi. “Tôi sẽ không quấy rầy em đâu.”
Đây là Hầu tước Staunton - con người lạnh lùng, kiêu kì, bất cần đó sao? Người đàn ông ngập ngừng, gần như nhún nhường này sao?
“Em không thấy phiền chút nào, thưa ngài,” cô đáp. “Ngài hãy ở lại với em.”
Anh ngồi xuống chiếc ghế sofa hai chỗ. Tựa một khủy tay lên tay ghế, anh tì bàn tay nắm chặt lên khuôn miệng.
“Em cứ viết đi,” anh nói khi cô vẫn tiếp tục nhìn a
Mắt anh sẫm hơn ngày thường - chắc là do ánh nến. Nhưng không phải, cô nghĩ khi quay về với lá thư. Còn lý do khác nữa. Nó đang hiện lên sau đôi mắt anh. Nhưng cô không quay lại để xác nhận suy đoán của mình.
Lúc cô ở một mình thì lá thư đã khó viết rồi. Đến giờ thì bất khả thi. Hai mươi phút trôi qua mà cô chỉ loay hoay ép ra được vài câu nữa và kết thư rất khiên cưỡng. Cô đợi cho ráo mực trước khi cẩn thận gấp nó lại. Ngày mai cô sẽ mang nó vào làng. Cô không thể để nó vào cái khay dưới nhà với tên người nhận là Phillip Duncan được.
“Em xong rồi,” cô mỉm cười quay lại và sửng sốt khi thấy chồng mình vẫn ngồi ở tư thế cũ hai mươi phút trước. Anh vẫn đang nhìn cô.
“Một bức thư rất ngắn,” anh nói. “Và chỉ có một bức. Tôi đã làm em mất tập trung.”
“Không sao đâu,” cô nói. “Lá thư kia ngày mai em viết cũng được.”
“Em thật độ lượng, Staunton phu nhân,” anh nhận xét. “Lúc nào cũng độ lượng. Cha tôi có vẻ càng lúc càng mến em.”
“Ông ấy là người tử tế,” cô trả lời.
Anh cười khẽ. “Con yêu,” anh giả giọng cha mình. “Con gái yêu của cha, hãy đến đây ngồi xuống chiếc ghế dưới chân cha nào. Và một bàn tay lơ đãng nhẹ nhàng và trìu mến đặt lên vai em. Một tia nhìn dịu dàng thấp thoáng trong mắt ông ta.”
“Ông ấy là người tử tế,” cô nhắc lại. Ông đã biến một buổi tối mà cô tưởng không thể vượt qua trở nên khá dễ chịu.
“Ông ta chưa bao giờ tử tế,” anh nói, “và chưa bao giờ trìu mến. Ông ta bày trò với em đó. Hoặc đúng hơn là bày trò với tôi. Chúng tôi đang chơi trò mèo vờn chuột với nhau.”
Bằng cách tỏ vẻ yêu mến cô để chọc tức lẫn nhau. Không ai trong hai người đó thực lòng mang tình cảm yêu mến mà họ biểu lộ với cô ở chốn đông người.
“Nó có làm tổn thương em không?” anh hỏi.
Có. Một sự tổn thương sâu sắc khi bị ngắm nghía và sử dụng như một quân cờ chứ không phải con người. Nhưng cô đã tự nguyện chấp nhận bị ngắm nghía và sử dụng như thế, và cô đã bỏ qua lời khuyên nhủ để biến mình thành một cái bóng. Những cái bóng không cảm nhận được nỗi đau con người hay thương hại những người gây ra nỗi đau đó.
Cô lắc đầu. “Nó chỉ là một thỏa thuận nhất thời,” cô đáp. “Nó sẽ sớm kết thúc thôi.”
“Đúng vậy.” Anh nhìn cô và cô chắc chắn mình đã không nhầm về đôi mắt anh. Một vài hàng rào phòng thủ đã được hạ xuống. Có lẽ anh cảm thấy an toàn với cô trong dãy buồng của anh lúc khuya khoắt thế này.
Charity đứng lên. “Cũng muộn rồi,” cô nói. “Đến lúc em nên đi ngủ. Chúc ngài ngủ ngon.”
“Để tôi đưa em về phòng,” anh nói khi cô ra đến cửa và đưa tay lên nắm đấm cửa.
Rồi cô nhận ra sự ngây thơ của mình. Cô đã cảm thấy không khí khác lạ từ lúc anh bước vào phòng, và cô cứ nghĩ nó chỉ là sự bồn chồn về phía cô. Giờ cô mới nhận thấy sự căng thẳng đến từ cả hai. Cả hai người - đúng là cả hai - đều muốn nói dối người kia. Giờ nó hiện rõ trong từ ngữ và giọng nói của anh khi thốt ra. Và cũng hiện rõ trong phản ứng của cơ thể cô trước lời nói của anh. Nơi sâu kín nhất trong cô nhói lên từng đợt, nơi mà anh đã ở đó trong hai đêm trước - cũng là nơi cô muốn anh một lần nữa.
Như thế là không sáng suốt. Đây không phải tình yêu hoặc thậm chí sự quý mến. Thậm chí không phải hôn nhân thực sự. Nó là nhu cầu, nhu cầu muốn được yêu, được khẳng định nữ tính của một phụ nữ hai mươi ba tuổi. Một nhu cầu vẫn nằm im lìm trong cô cho đến hai đêm trước. Giờ nó đang trỗi dậy với sự thoải mái đến đáng sợ. Nó là một nhu cầu mà cô ngờ rằng có thể trào dâng thành khao khát không nguôi nếu cô đầu hàng nó và trở nên càng lúc càng quen thuộc với những vui sướng vỡ òa mà hai đêm trước cô đã khám phá
“Em có thể nói không nếu muốn,” anh nói. “Tôi sẽ không ép buộc hay cố gắng thuyết phục em.”
Và nếu thành thật với bản thân thì cô sẽ thừa nhận rằng đã quá muộn để ngăn chặn sự khao khát. Nó đã có từ đêm qua, là nguyên do khiến cô trằn trọc cả đêm. Và nó sẽ là một thế lực hiểm ác mà cô phải chống lại trong những năm sắp tới. Đêm nay, cô đang có cơ hội trải qua niềm vui sướng ấy thêm lần nữa, để thưởng thức nó, cất giấu nó thành hồi ức cho những năm dài trống trải sau này.
“Cho phép tôi mở cửa giúp em, phu nhân.” Giọng anh vang lên ngay sau lưng cô. “Nó không nằm trong thỏa thuận của chúng ta. Em không cần cảm thấy bị ép buộc. Tôi sẽ không làm em khó xử bằng cách lặp lại đề nghị ấy.”
“Em muốn ở bên ngài,” cô nói.
Một bàn tay chạm vào vai cô. Bàn tay kia vươn qua người cô mở cánh cửa. “Vậy tôi sẽ đưa em về giường tôi, nếu em không phản đối,” anh nói.
“Không,” cô đáp. “Em không phản đối.”
Phòng anh có cùng kích cỡ và hình dáng với phòng cô, nhưng nó là một căn phòng của nam giới, trang trí bằng màu rượu vang, màu kem và vàng. Nó mang hơi hướm nam tính - mùi da thuộc, nước thơm, rượu và mùi không tài nào xác định của đàn ông.
Có quan trọng không nếu chuyện này không dính dáng đến tình yêu? Hoặc thậm chí bổn phận vợ chồng? có vấn đề gì không nếu nó chỉ là nhu cầu - của ham muốn? Sự thiếu vắng cả tình yêu và bổn phận có trái đạo đức không? Anh là chồng cô. Cô quay sang nhìn vào mắt anh. Người chồng hờ của cô. Khi nào anh không là chồng cô nữa, cô sẽ nghĩ về đạo đức. Khi cô quay về cuộc sống độc thân. Một mình với gia đình cô.
Một mình.
Hôm nay là ngày chiến thắng then chốt của anh, ngày mà rốt cuộc anh đã khẳng định được sự độc lập của mình và hơn thế còn buộc cha anh phải chính thức công nhận nó. Anh đã về nhà, đối mặt với những bó ma ám ảnh và thậm chí còn làm hòa với chúng. Nó không còn là nơi anh phải tránh né, gia đình anh không còn là những người anh phải tránh né. Anh có thể hòa nhã với Will trở lại.
Staunton nên vui mừng mới phải. Anh nên chuẩn bị quay về với cuộc sống riêng của mình. Anh nên giao lại vấn đề cô vợ anh cho thư ký giải quyết.
Nhưng anh không thấy vui mừng, trái lại còn bồn chồn. Anh cố đi nằm. Anh cố dỗ giấc ngủ, nhưng nó không đến. Anh sẽ phải ở lại Enfield, cuối cùng anh cũng chịu thừa nhận. Cha anh đang ốm nặng, thực tế là sắp chết. Sự thừa nhận này khiến anh nhất thời cảm thấy hoảng hốt. Họ sẽ phải nói chuyện - một cách thực sự. Phải thuyết phục được cha anh buông những dây cương quyền lực để ông có thể nghỉ ngơi và có lẽ kéo dài thêm thời gian sống. Thế nghĩa là anh, Staunton, sẽ phải tiếp nhận. Anh sẽ phải ở lại. Không biết trong bao lâu. Anh không thể, và sẽ không để cha anh chết một mình.
Tuy nhiên, anh không thể giữ vợ mình ở đây vô hạn định. Anh đứng ở cửa sổ nhìn ra bóng tối bên ngoài. Chắc mây đã che kín bầu trời vì không có ánh trăng. Thực ra không cần thiết giữ cô ở lại quá vài ngày. Khi nào Bá tước Tillden cùng gia đình lên đường về nhà, thì cô cũng được ra đi. Xét cho cùng, anh đã không lừa gạt cha anh về tính chân thực trong hôn nhân của anh, và thực sự anh cũng không muốn hoặc cần phải lừa gạt ông. Quan trọng là cuộc hôn nhân đó có thực và bền vững. Cha anh, một người thực tế, đã chấp nhận nó. Cô đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Giờ cô sẽ sớm được rời đi.
Hầu tước chống hai tay lên bệ của sổ. Anh hít vào một hơi chầm chậm và thừa nhận một điều với bản thân. Anh muốn cô. Ngay lúc này - trên giường. Nhưng không phải cô là người anh muốn, anh tự nhủ. Anh muốn đàn bà nói chung. Có thể là vì anh biết mình sẽ không được gần phụ nữ trong một thời gian dài. Công tước luôn cực kỳ nghiêm khắc về bất cứ chuyện lăng nhăng nào mà các con trai ông có dấu hiệu khả nghi với các cô gái trong vùng. Và điểm này thì con trai cả của ông khá là đồng ý với ông. Có nhiều nơi để người ta thỏa mãn những ham muốn cá nhân. Nhưng nơi người ta thực hiện quyền làm chủ và những trách nhiệm đi kèm với nó không nằm trong số đó. Anh muốn vợ anh bởi vì cô đang ở gần anh - trong phòng bên cạnh. Chẳng bao lâu nữa cô sẽ không còn ở đó và anh sẽ phải sống cảnh chay tịnh. Anh cười khẽ tự giễu mình.
Anh băn khoăn không biết cô sẽ phản ứng ra sao nếu bây giờ anh bước vào phòng cô, đòi hỏi quyền lợi hôn nhân của mình. Có lẽ cô sẽ chấp nhận không một lời phản đối. Cánh mũi anh phập phồng. Anh quyết định đi sang phòng làm việc. Ở đó anh sẽ tìm được việc để làm. Ở đó có mấy cuốn sách yêu thích của anh. Nếu chịu khó suy nghĩ, chắc anh sẽ nghĩ ra một vài người anh chưa viết thư cho họ. Còn nếu nghĩ không ra, thì anh sẽ mặc quần áo vào và đi lang thang ngoài đêm tối.
Nhưng khi gần đến phòng làm việc, anh thấy ánh sáng hắt ra dưới khe cửa phòng khách. Thế là anh đi vào đó và làm khách không mời của vợ trong lúc cô viết thư. Cô đang ăn mặc rất giản dị trong chiếc áo choàng vải cotton trắng đã cũ sờn. Tóc cô buông xõa thành những gợn sóng lấp lánh sau lưng.
Anh vẫn muốn cô. Và giờ thì anh đành thừa nhận rằng không phải do anh ham muốn phụ nữ. Anh muốn cô - sự ngây thơ, trong trẻo của cô. Hai đêm trước anh phát hiện ra chúng là những phẩm chất thật thú vị. Vợ anh đã làm rất tốt vai trò của mình, anh nghĩ, quan sát cô viết thư trong tư thế ngay ngắn mà duyên dáng. Còn hơn cả tốt. Cô ấm áp, lôi cuốn và thanh lịch khiến ai nấy đều có cảm tình với cô ngoài trường hợp bất khả thi là Marianne. Cả Charles cũng nhìn cô trong tối nay khi cô ngồi ở chiếc ghế thấp gần cha họ, một nếp nhăn bối rối hiện trên gương mặt cậu.
Cô đã làm tốt. Staunton đã chợt thấy mình đang tự hào về cô, xinh đẹp và cao quý trong chiếc váy dài lụa xám đục xấu kinh khủng, trước khi nhận ra tự hào không phải một cảm xúc thích hợp trong hoàn cảnh này. Dù sao cũng không phải sự tự hào nồng nhiệt.
Anh tự hỏi cô đang viết thư cho ai mà khó khăn đến thế. Phải chăng là người mà cô cảm thấy bắt buộc phải viết thư? Hay là người cô yêu mến đến mức đâm gượng gạo mất tự nhiên trước mặt anh? Nhưng anh không có quyền tò mò. Khi cô rời khỏi anh, anh muốn mình có thể quên cô.
Nhưng đêm nay anh muốn cô. Anh muốn cô ở bên dưới mình. Anh muốn úp mặt vào mái tóc cô. Cô sớm ra khỏi cuộc đời anh chừng nào tốt cho anh chừng đó.
Anh đầu hàng sự yếu đuối - và tưởng cô sẽ từ chối anh. Cô làm thế cũng tốt, mặc dù anh không biết sẽ phải dỗ giấc ngủ bằng cách nào. Nhưng cô không từ chối.
“Em muốn ở bên ngài,” cô trả lời sau khi anh đứng lên để mở cửa cho cô.
Vợ anh đã trả lời thẳng thắn. Và thế là Staunton đầu hàng một sự yếu đuối khác. Anh muốn cô ở trên giường anh. Anh muốn có kỷ niệm với cô ở đó - mặc dù ý nghĩ ấy khiến anh phải cau mày khó hiểu.
Ở vợ anh không hề có sự rụt rè - thật tức cười vì chỉ trước đây mấy ngày anh đã lầm tưởng cô là một cô chuột lặng lẽ. Khi họ đã ở trong phòng anh, cô liền quay sang nhìn vào mắt anh. Đôi mắt cô, như thường lệ, mở to và dường như không có khả năng tự vệ, anh hy vọng chúng không quá mềm yếu. Anh hy vọng sẽ không có người nào làm cô tổn thương sâu sắc.
Anh tháo thắt lưng áo choàng của cô và đẩy chiếc áo ra khỏi đôi vai cô. Anh cởi hàng cúc trên áo ngủ, mở hai vạt áo, kéo nó xuống cánh tay cô, rồi để nó rơi xuống sàn. Cô đứng lặng yên, không cưỡng lại, và nhìn vào mắt anh.
Cô có thân hình cân đối đẹp đẽ mà chẳng khêu gợi chút nào. Anh đã luôn cho rằng mình thích những phụ nữ khêu gợi hơn - cho đến đêm nay.
Anh cởi áo choàng và kéo áo ngủ qua đầu mình. Mắt cô lướt trên người anh.
“Chúng ta hãy nằm xuống,” anh bảo cô.
“Vâng,” cô đáp.
Staunton rất thích vuốt ve trước khi nhập cuộc và anh có rất nhiều kỹ năng. Anh thích chiếm đoạt cơ thể người phụ nữ của mình vào lúc ham muốn ở mức cao trào nhất. Anh chưa bao giờ hôn họ - chí ít là không phải ở mặt. Nụ hôn là một thứ quá thân mật, tức là quá thân mật về mặt cảm xúc. Với anh, chuyện quan hệ là thuần về thể xác, không ẩn chứa bất cứ cảm xúc nào.
Anh không hôn vợ. Đôi tay anh hoạt động trên người cô theo một trình tự quen thuộc bấy lâu nay. Nhưng dù đã bị khuấy động, dường như anh vẫn không thể liên kết tâm trí với những gì mình đang làm. Cái khuôn mẫu đã trở nên buồn chán. Nó không còn thỏa mãn nữa. Không phải với cô. Anh muốn được nằm trên người cô, được sưởi ấm bằng sức nóng của cô, được vuốt ve bằng sự mềm mại của cô. Anh muốn ở trong cô, được bao bọc bởi nơi nữ tính của cô. Anh muốn vùi mặt vào tóc cô.
Và thế là anh rời bỏ khuôn mẫu, trình tự, những kỹ năng quen thuộc. Anh nhấc mình lên trên cô và hạ thấp trọng lượng xuống người cô. Anh tách hai chân cô ra. Anh không biết cô đã sẵn sàng hay chưa. Phụ nữ thường mất một thời gian khá lâu để sẵn sàng bị chiếm đoạt. Anh trượt hai tay xuống dưới cô và từ từ ấn vào trong. Cô trơn mượt và ẩm ướt.
Thật kỳ lạ, anh nghĩ, hít vào mùi xà phòng đầy mê hoặc, làm sao người ta có thể cứng lên và rạo rực vì khuấy động mà không cảm thấy ham muốn xác thịt thông thường là ép ra những giọt khoái lạc cuối cùng? Anh chỉ muốn ở trong cô, nằm trên cô, gần gũi cô, như thế này, được làm một phần của cô, của sự duyên dáng, ấm áp và quyến rũ, được hít thở trong mùi hương của cô. Anh dừng các suy nghĩ lại.
Anh từ bỏ hết các kỹ năng, sự thành thạo và những chuyển động quen thuộc. Anh đi theo bản năng, làm tình với cô bằng nhịp điệu chậm rãi và chắc chắn, kéo dài giây phút tuyệt diệu và đầy tiếc nuối ấy một cách không suy nghĩ khi hai người sắp trở nên hòa làm một bằng nhịp tim khẽ nhất trước khi lại tách nhau ra lần nữa. Anh không hề biết cô đã quấn hai chân quanh người anh mà chỉ cảm thấy sự hòa hợp tuyệt vời hơn trong nhịp độ họ chia sẻ.
Anh thở mạnh trong tóc cô. Cô thốt ra những âm thanh thỏa mãn nho nhỏ. Trong giây phút tỉnh táo đó anh ngạc nhiên vì cả hai đều không cảm thấy bị kích động mạnh. Chỉ có một điều gì đó sâu xa hơn, nguy hiểm hơn, nhưng anh dập tắt ý nghĩ ấy trước khi nó trở nên rõ ràng.
Cô đánh mất nhịp độ trước. Những thớ thịt bên trong cô bắt đầu co lại dữ dội. Hơi thở cô trở nên gấp gáp hơn. Cô thả hai chân khỏi người anh, chống bàn chân xuống đệm rồi rướn người lên, ép vào anh. Anh thúc mạnh vào trong cô và ấn hai tay xuống hông cô.
Người cô căng cứng trong nhiều giây trước khi cô dâng cho anh sự buông thả hết mình và liều lĩnh. Cô đến với anh trong im lặng. Cô đến với anh bằng tất cả những gì mình có. Anh cảm thấy mình được trao tặng, một cảm giác thật kỳ lạ khi tất cả những gì đã diễn ra chứng tỏ rằng cô đang có một trải nghiệm xác thịt tuyệt vời. Một trải nghiệm thuần về thể xác.
Anh để cô dịu xuống bên dưới mình. Anh thưởng thức sự ấm áp, mềm mại và yên lặng của cô, anh cho hơi thở cô trở lại bình thường. Rồi anh đâm sâu vào nơi anh hằng khao khát, nơi anh luôn muốn được ở đó. Luôn luôn, suốt cả cuộc đời. Và anh nghe tiếng mình hét lên. Anh cảm thấy cô vòng tay ôm lấy anh, thấy đôi chân cô quấn quanh anh lần nữa. Anh nghe thấy cô thì thầm điều gì đó bên tai mình - điều gì đó vô cùng ngọt ngào và vô cùng khó hiểu.
Anh cảm thấy như mình đang đổ gục xuống và không còn sức để giữ lại nữa.
Ban đầu mọi chuyện có vẻ thực dễ dàng. Để tìm lại cuộc sống yên ổn cho cô và gia đình, cô chỉ việc lấy một người đàn ông và ở bên anh ta vài tuần, gặp gia đình anh ta. Cô đã thận trọng không hỏi câu nào. Cô không cần phải biết.
Mọi chuyện vẫn có vẻ khá dễ dàng sau khi cô khám phá ra thân phận chồng cô và gia đình anh. Tất nhiên là cô hết sức căng thẳng khi đến Enfield Park để ra mắt Công tước Withingsby và những người khác. Nó đòi hỏi nhiều bản lĩnh hơn cô tưởng lúc ban đầu. Nhưng dẫu vậy, mọi chuyện vẫn diễn ra khá suôn sẻ.
Nếu cô làm như được bảo. Nếu cô bằng lòng tỏ ra mờ nhạt và kín đáo, làm một cái bóng của anh. Làm một con chuột lặng lẽ. Nếu cô không nghĩ ngợi về mình và nhìn sang người khác - những người đang đóng kịch trong cuộc sống và thực sự diễn không tốt tí nào. Nếu cô không quan tâm.
Charity thở dài và đặt chiếc lược xuống bàn. Cô chẳng muốn đi ngủ nữa. Cô sẽ sang phòng khách nhỏ và viết hai lá thư - một lá cho Phillip, một lá cho Penny và bọn trẻ. Đến lúc cô viết cho chúng rồi. Cô đã chần chừ lảng tránh quá lâu. Xét cho cùng, cô có thể viết gì ngoài những lời giả dối? Thực ra chẳng cần giấu giếm thêm làm gì nữa, bởi đã quá muộn để các em cô ngăn được chuyện cô làm. Nhưng cô không thể nói hết với chúng qua thư, mà phải nói trực tiếp.
Hình như thời gian vừa rồi cô toàn nói dối - trong bao lâu ấy nhỉ? đến Enfield Park từ hôm qua. Hôm trước đó họ làm đám cưới. Chẳng lẽ chưa đến ba ngày sao? Bốn ngày trước cô còn chưa gặp Hầu tước Staunton. Cô chỉ bồn chồn lo sợ trước việc bị ông Earheart phỏng vấn thôi.
Cô cầm theo một cây nến sang phòng khách riêng trong dãy buồng của hai người và thắp thêm hai cây nữa khi đến đó. Tìm thấy giấy bút và lọ mực trong ngăn kéo bàn, cô ngồi xuống và bắt đầu viết.
“Phil thân yêu…”
Cả tối nay Bá tước Tillden đã cư xử như thể cô không tồn tại, cho dù Công tước đã bố trí ông ta ngồi bên phải cô trong bữa tối. Nữ Bá tước đã gật đầu với cô một cách vừa niềm nở vừa e ngại mỗi khi ánh mắt họ gặp nhau, song tránh kéo dài quá lâu để khỏi phải trò chuyện. Tiểu thư Marie Lucas thì được Marianne o bế kĩ càng. Cô là một cô gái xinh đẹp, thanh nhã, rất hợp với phòng khách của Enfield Park và cả gia đình, như thể cô sinh ra để dành cho nó - mà cũng đúng thế thật.
Hầu tước đã không muốn lấy cô ấy. Vì thế anh mới cưới cô. Nhưng anh đã không hề gặp cô ấy trong tám năm qua hoặc lâu hơn. Hồi đó cô ấy vẫn còn nhỏ. Hẳn là một cú sốc đối với anh khi gặp cô ấy hôm nay. Cô tự hỏi anh có hối hận không… Song cô nhúng mạnh cây bút vào lọ mực. Nếu có, thì đó là vấn đề của anh.
“Phil thân yêu, chắc em nghĩ là chị mất tích rồi. Hai ngày rồi chị mới viết thư cho em. Có quá nhiều chuyện lu bù và mới mẻ. Chị vẫn đang cố thích ứng. Có bốn đứa trẻ chứ không phải ba, nhưng đứa nhỏ nhất chị chưa phải dạy. Đó là một cậu bé bụ bẫm rất đáng yêu, cậu ta bò vào tất cả mọi nơi không được phép, tìm thấy cái gì cũng cho vào miệng, và thấy tất cả những chuyện xảy ra - nhất là sự bực tức của bảo mẫu - đều rất buồn cười và cười nắc nẻ.”
Thật khó tin một đứa bé vui vẻ như thế lại có thế là con của Marianne và Richard. Cậu bé đã làm cô băn khoăn nghĩ đến thiên chức làm mẹ. Nhưng không sao. Cô sẽ là người bác chu đáo và chiều chuộng nhất thế gian đối với những đứa con của Phil và của Penny.
“Lớn nhất là Augusta, tám tuổi,” cô viết. “ Cô bé còn nhỏ mà đã nghiêm nghị lắm, lại còn ác cảm với chị và với” – Charity cọ đầu lông ngỗng của chiếc bút vào cằm một lát - “ông Earheart. Nhưng chị đã dỗ dành cô bé nở nụ cười đầu ti rồi sau đó cười khúc khích sau bữa trà hôm nay khi chị kể cho cô bé nghe chuyện hai đứa con ông gác cổng núp trên cây phục kích chị và trút xuống người chị bao nhiêu lá cây lúc chị đi qua bên dưới. Chị nghĩ hẳn cô bé ấy yêu mến chúng. Chị sẽ xem thử có thu xếp được cho mấy đứa thỉnh thoảng chơi chung với nhau không. Chắc cô bé không được người lớn cho nhiều thời gian chơi đùa.”
Cô đã kể cho Augusta một vài thành tích hồi bé của mình, bao gồm cả lần cô trèo lên tận ngọn cái cây gần nhà để cứu một con mèo con đang kêu meo meo tội nghiệp trong lúc Penny khóc hết nước mắt và Phil sụt sùi dưới đất. Con mèo đã chán chỗ đậu của mình và nhảy xuống đất từ bao giờ trước khi Charity hì hục trèo lên tới nơi để thấy nó đã biến mất. Rồi chuyện quen thuộc xảy ra - giống như Harry sáng nay nhưng trầm trọng hơn. Cần đến cả bác làm vườn, cha họ, và một người bán hàng rong đi ngang qua - chưa kể đến cơn lũ nước mắt và vô vàn lo lắng cùng những lời chỉ bảo mâu thuẫn nhau từ hai đứa em và mẹ - để đưa cô xuống đất. Cô đã lấy hết những chi tiết đắt giá trong câu chuyện ra kể cho Augusta.
Charity ngừng viết. Cô cau mày và lại lơ đãng cọ chiếc bút lông ngỗng qua cằm. Cô đã chế ra tuổi tác và giới tính cho ba đứa trẻ mà cô dạy trong tưởng tượng. Chính xác cô đã nói với Phil thế nào nhỉ? Cô phải cẩn thận kẻo lại câu trước đá câu sau. Đó là rắc rối của những lời nói dối đây. Một trí nhớ tốt là điều cốt yếu nếu người ta định nói dối.
Bỗng dưng của phòng khách chợt mở ra. Cô ngạc nhiên ngoái lại.
Chồng cô đang đứng đó. Anh mặc chiếc áo choàng màu rượu vang thêu kim tuyến và đi dép da thuộc. Tóc anh bù xù song không hiểu sao chỉ càng khiến anh đẹp trai hơn ngày thường. Anh bước vào phòng và đóng cửa lại.
“À,” anh nói. “Ra là em, em đang làm gì vậy?”
Cô phủ một tay lên che bớt lá thư, cố gắng không tỏ ra quá giấu giếm.
“Em định viết hai bức thư trước lúc đi ngủ,” cô đáp. “Em xin lỗi. Ánh sáng làm ngài khó chịu sao?”
“Không đâu,” anh nói. “Em viết cho ai
“Ồ,” cô cười. “Mấy người bạn thôi ạ.”
“Ở dưới quê em à?” anh hỏi. “Tôi có cảm tưởng em sống một mình ở London.”
Cô lấy làm biết ơn vì anh không đi xa hơn qua chiều rộng gian phòng để nhìn qua vai cô.
“Vâng, ở dưới quê,” cô đáp.
Anh đứng sát cánh cửa, hai tay chắp sau lưng, môi mím lại, bộ dạng gần như lúng túng. Như thể cảm thấy mình không thuộc về chỗ này. Như thể anh xấu hổ. Thế mà anh đang ở trong dãy buồng của mình, trong ngôi nhà anh đã sống suốt thời ấu thơ.
“Tôi chưa bao giờ sử dụng phòng này,” anh lên tiếng như trả lời những thắc mắc trong đầu cô. “Nó có vẻ giống căn phòng của phụ nữ.”
“Nó ấm cúng,” cô nói.
“Phải. Ờ, chúc em ngủ ngon.” Anh quay lưng đi.
“Chúc ngài ngủ ngon,” cô nói.
Anh do dự, bàn tay đã đặt lên nắm đấm cửa. “Em có phiền không nếu tôi ngồi đây với em một lát?” anh hỏi. “Tôi sẽ không quấy rầy em đâu.”
Đây là Hầu tước Staunton - con người lạnh lùng, kiêu kì, bất cần đó sao? Người đàn ông ngập ngừng, gần như nhún nhường này sao?
“Em không thấy phiền chút nào, thưa ngài,” cô đáp. “Ngài hãy ở lại với em.”
Anh ngồi xuống chiếc ghế sofa hai chỗ. Tựa một khủy tay lên tay ghế, anh tì bàn tay nắm chặt lên khuôn miệng.
“Em cứ viết đi,” anh nói khi cô vẫn tiếp tục nhìn a
Mắt anh sẫm hơn ngày thường - chắc là do ánh nến. Nhưng không phải, cô nghĩ khi quay về với lá thư. Còn lý do khác nữa. Nó đang hiện lên sau đôi mắt anh. Nhưng cô không quay lại để xác nhận suy đoán của mình.
Lúc cô ở một mình thì lá thư đã khó viết rồi. Đến giờ thì bất khả thi. Hai mươi phút trôi qua mà cô chỉ loay hoay ép ra được vài câu nữa và kết thư rất khiên cưỡng. Cô đợi cho ráo mực trước khi cẩn thận gấp nó lại. Ngày mai cô sẽ mang nó vào làng. Cô không thể để nó vào cái khay dưới nhà với tên người nhận là Phillip Duncan được.
“Em xong rồi,” cô mỉm cười quay lại và sửng sốt khi thấy chồng mình vẫn ngồi ở tư thế cũ hai mươi phút trước. Anh vẫn đang nhìn cô.
“Một bức thư rất ngắn,” anh nói. “Và chỉ có một bức. Tôi đã làm em mất tập trung.”
“Không sao đâu,” cô nói. “Lá thư kia ngày mai em viết cũng được.”
“Em thật độ lượng, Staunton phu nhân,” anh nhận xét. “Lúc nào cũng độ lượng. Cha tôi có vẻ càng lúc càng mến em.”
“Ông ấy là người tử tế,” cô trả lời.
Anh cười khẽ. “Con yêu,” anh giả giọng cha mình. “Con gái yêu của cha, hãy đến đây ngồi xuống chiếc ghế dưới chân cha nào. Và một bàn tay lơ đãng nhẹ nhàng và trìu mến đặt lên vai em. Một tia nhìn dịu dàng thấp thoáng trong mắt ông ta.”
“Ông ấy là người tử tế,” cô nhắc lại. Ông đã biến một buổi tối mà cô tưởng không thể vượt qua trở nên khá dễ chịu.
“Ông ta chưa bao giờ tử tế,” anh nói, “và chưa bao giờ trìu mến. Ông ta bày trò với em đó. Hoặc đúng hơn là bày trò với tôi. Chúng tôi đang chơi trò mèo vờn chuột với nhau.”
Bằng cách tỏ vẻ yêu mến cô để chọc tức lẫn nhau. Không ai trong hai người đó thực lòng mang tình cảm yêu mến mà họ biểu lộ với cô ở chốn đông người.
“Nó có làm tổn thương em không?” anh hỏi.
Có. Một sự tổn thương sâu sắc khi bị ngắm nghía và sử dụng như một quân cờ chứ không phải con người. Nhưng cô đã tự nguyện chấp nhận bị ngắm nghía và sử dụng như thế, và cô đã bỏ qua lời khuyên nhủ để biến mình thành một cái bóng. Những cái bóng không cảm nhận được nỗi đau con người hay thương hại những người gây ra nỗi đau đó.
Cô lắc đầu. “Nó chỉ là một thỏa thuận nhất thời,” cô đáp. “Nó sẽ sớm kết thúc thôi.”
“Đúng vậy.” Anh nhìn cô và cô chắc chắn mình đã không nhầm về đôi mắt anh. Một vài hàng rào phòng thủ đã được hạ xuống. Có lẽ anh cảm thấy an toàn với cô trong dãy buồng của anh lúc khuya khoắt thế này.
Charity đứng lên. “Cũng muộn rồi,” cô nói. “Đến lúc em nên đi ngủ. Chúc ngài ngủ ngon.”
“Để tôi đưa em về phòng,” anh nói khi cô ra đến cửa và đưa tay lên nắm đấm cửa.
Rồi cô nhận ra sự ngây thơ của mình. Cô đã cảm thấy không khí khác lạ từ lúc anh bước vào phòng, và cô cứ nghĩ nó chỉ là sự bồn chồn về phía cô. Giờ cô mới nhận thấy sự căng thẳng đến từ cả hai. Cả hai người - đúng là cả hai - đều muốn nói dối người kia. Giờ nó hiện rõ trong từ ngữ và giọng nói của anh khi thốt ra. Và cũng hiện rõ trong phản ứng của cơ thể cô trước lời nói của anh. Nơi sâu kín nhất trong cô nhói lên từng đợt, nơi mà anh đã ở đó trong hai đêm trước - cũng là nơi cô muốn anh một lần nữa.
Như thế là không sáng suốt. Đây không phải tình yêu hoặc thậm chí sự quý mến. Thậm chí không phải hôn nhân thực sự. Nó là nhu cầu, nhu cầu muốn được yêu, được khẳng định nữ tính của một phụ nữ hai mươi ba tuổi. Một nhu cầu vẫn nằm im lìm trong cô cho đến hai đêm trước. Giờ nó đang trỗi dậy với sự thoải mái đến đáng sợ. Nó là một nhu cầu mà cô ngờ rằng có thể trào dâng thành khao khát không nguôi nếu cô đầu hàng nó và trở nên càng lúc càng quen thuộc với những vui sướng vỡ òa mà hai đêm trước cô đã khám phá
“Em có thể nói không nếu muốn,” anh nói. “Tôi sẽ không ép buộc hay cố gắng thuyết phục em.”
Và nếu thành thật với bản thân thì cô sẽ thừa nhận rằng đã quá muộn để ngăn chặn sự khao khát. Nó đã có từ đêm qua, là nguyên do khiến cô trằn trọc cả đêm. Và nó sẽ là một thế lực hiểm ác mà cô phải chống lại trong những năm sắp tới. Đêm nay, cô đang có cơ hội trải qua niềm vui sướng ấy thêm lần nữa, để thưởng thức nó, cất giấu nó thành hồi ức cho những năm dài trống trải sau này.
“Cho phép tôi mở cửa giúp em, phu nhân.” Giọng anh vang lên ngay sau lưng cô. “Nó không nằm trong thỏa thuận của chúng ta. Em không cần cảm thấy bị ép buộc. Tôi sẽ không làm em khó xử bằng cách lặp lại đề nghị ấy.”
“Em muốn ở bên ngài,” cô nói.
Một bàn tay chạm vào vai cô. Bàn tay kia vươn qua người cô mở cánh cửa. “Vậy tôi sẽ đưa em về giường tôi, nếu em không phản đối,” anh nói.
“Không,” cô đáp. “Em không phản đối.”
Phòng anh có cùng kích cỡ và hình dáng với phòng cô, nhưng nó là một căn phòng của nam giới, trang trí bằng màu rượu vang, màu kem và vàng. Nó mang hơi hướm nam tính - mùi da thuộc, nước thơm, rượu và mùi không tài nào xác định của đàn ông.
Có quan trọng không nếu chuyện này không dính dáng đến tình yêu? Hoặc thậm chí bổn phận vợ chồng? có vấn đề gì không nếu nó chỉ là nhu cầu - của ham muốn? Sự thiếu vắng cả tình yêu và bổn phận có trái đạo đức không? Anh là chồng cô. Cô quay sang nhìn vào mắt anh. Người chồng hờ của cô. Khi nào anh không là chồng cô nữa, cô sẽ nghĩ về đạo đức. Khi cô quay về cuộc sống độc thân. Một mình với gia đình cô.
Một mình.
Hôm nay là ngày chiến thắng then chốt của anh, ngày mà rốt cuộc anh đã khẳng định được sự độc lập của mình và hơn thế còn buộc cha anh phải chính thức công nhận nó. Anh đã về nhà, đối mặt với những bó ma ám ảnh và thậm chí còn làm hòa với chúng. Nó không còn là nơi anh phải tránh né, gia đình anh không còn là những người anh phải tránh né. Anh có thể hòa nhã với Will trở lại.
Staunton nên vui mừng mới phải. Anh nên chuẩn bị quay về với cuộc sống riêng của mình. Anh nên giao lại vấn đề cô vợ anh cho thư ký giải quyết.
Nhưng anh không thấy vui mừng, trái lại còn bồn chồn. Anh cố đi nằm. Anh cố dỗ giấc ngủ, nhưng nó không đến. Anh sẽ phải ở lại Enfield, cuối cùng anh cũng chịu thừa nhận. Cha anh đang ốm nặng, thực tế là sắp chết. Sự thừa nhận này khiến anh nhất thời cảm thấy hoảng hốt. Họ sẽ phải nói chuyện - một cách thực sự. Phải thuyết phục được cha anh buông những dây cương quyền lực để ông có thể nghỉ ngơi và có lẽ kéo dài thêm thời gian sống. Thế nghĩa là anh, Staunton, sẽ phải tiếp nhận. Anh sẽ phải ở lại. Không biết trong bao lâu. Anh không thể, và sẽ không để cha anh chết một mình.
Tuy nhiên, anh không thể giữ vợ mình ở đây vô hạn định. Anh đứng ở cửa sổ nhìn ra bóng tối bên ngoài. Chắc mây đã che kín bầu trời vì không có ánh trăng. Thực ra không cần thiết giữ cô ở lại quá vài ngày. Khi nào Bá tước Tillden cùng gia đình lên đường về nhà, thì cô cũng được ra đi. Xét cho cùng, anh đã không lừa gạt cha anh về tính chân thực trong hôn nhân của anh, và thực sự anh cũng không muốn hoặc cần phải lừa gạt ông. Quan trọng là cuộc hôn nhân đó có thực và bền vững. Cha anh, một người thực tế, đã chấp nhận nó. Cô đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Giờ cô sẽ sớm được rời đi.
Hầu tước chống hai tay lên bệ của sổ. Anh hít vào một hơi chầm chậm và thừa nhận một điều với bản thân. Anh muốn cô. Ngay lúc này - trên giường. Nhưng không phải cô là người anh muốn, anh tự nhủ. Anh muốn đàn bà nói chung. Có thể là vì anh biết mình sẽ không được gần phụ nữ trong một thời gian dài. Công tước luôn cực kỳ nghiêm khắc về bất cứ chuyện lăng nhăng nào mà các con trai ông có dấu hiệu khả nghi với các cô gái trong vùng. Và điểm này thì con trai cả của ông khá là đồng ý với ông. Có nhiều nơi để người ta thỏa mãn những ham muốn cá nhân. Nhưng nơi người ta thực hiện quyền làm chủ và những trách nhiệm đi kèm với nó không nằm trong số đó. Anh muốn vợ anh bởi vì cô đang ở gần anh - trong phòng bên cạnh. Chẳng bao lâu nữa cô sẽ không còn ở đó và anh sẽ phải sống cảnh chay tịnh. Anh cười khẽ tự giễu mình.
Anh băn khoăn không biết cô sẽ phản ứng ra sao nếu bây giờ anh bước vào phòng cô, đòi hỏi quyền lợi hôn nhân của mình. Có lẽ cô sẽ chấp nhận không một lời phản đối. Cánh mũi anh phập phồng. Anh quyết định đi sang phòng làm việc. Ở đó anh sẽ tìm được việc để làm. Ở đó có mấy cuốn sách yêu thích của anh. Nếu chịu khó suy nghĩ, chắc anh sẽ nghĩ ra một vài người anh chưa viết thư cho họ. Còn nếu nghĩ không ra, thì anh sẽ mặc quần áo vào và đi lang thang ngoài đêm tối.
Nhưng khi gần đến phòng làm việc, anh thấy ánh sáng hắt ra dưới khe cửa phòng khách. Thế là anh đi vào đó và làm khách không mời của vợ trong lúc cô viết thư. Cô đang ăn mặc rất giản dị trong chiếc áo choàng vải cotton trắng đã cũ sờn. Tóc cô buông xõa thành những gợn sóng lấp lánh sau lưng.
Anh vẫn muốn cô. Và giờ thì anh đành thừa nhận rằng không phải do anh ham muốn phụ nữ. Anh muốn cô - sự ngây thơ, trong trẻo của cô. Hai đêm trước anh phát hiện ra chúng là những phẩm chất thật thú vị. Vợ anh đã làm rất tốt vai trò của mình, anh nghĩ, quan sát cô viết thư trong tư thế ngay ngắn mà duyên dáng. Còn hơn cả tốt. Cô ấm áp, lôi cuốn và thanh lịch khiến ai nấy đều có cảm tình với cô ngoài trường hợp bất khả thi là Marianne. Cả Charles cũng nhìn cô trong tối nay khi cô ngồi ở chiếc ghế thấp gần cha họ, một nếp nhăn bối rối hiện trên gương mặt cậu.
Cô đã làm tốt. Staunton đã chợt thấy mình đang tự hào về cô, xinh đẹp và cao quý trong chiếc váy dài lụa xám đục xấu kinh khủng, trước khi nhận ra tự hào không phải một cảm xúc thích hợp trong hoàn cảnh này. Dù sao cũng không phải sự tự hào nồng nhiệt.
Anh tự hỏi cô đang viết thư cho ai mà khó khăn đến thế. Phải chăng là người mà cô cảm thấy bắt buộc phải viết thư? Hay là người cô yêu mến đến mức đâm gượng gạo mất tự nhiên trước mặt anh? Nhưng anh không có quyền tò mò. Khi cô rời khỏi anh, anh muốn mình có thể quên cô.
Nhưng đêm nay anh muốn cô. Anh muốn cô ở bên dưới mình. Anh muốn úp mặt vào mái tóc cô. Cô sớm ra khỏi cuộc đời anh chừng nào tốt cho anh chừng đó.
Anh đầu hàng sự yếu đuối - và tưởng cô sẽ từ chối anh. Cô làm thế cũng tốt, mặc dù anh không biết sẽ phải dỗ giấc ngủ bằng cách nào. Nhưng cô không từ chối.
“Em muốn ở bên ngài,” cô trả lời sau khi anh đứng lên để mở cửa cho cô.
Vợ anh đã trả lời thẳng thắn. Và thế là Staunton đầu hàng một sự yếu đuối khác. Anh muốn cô ở trên giường anh. Anh muốn có kỷ niệm với cô ở đó - mặc dù ý nghĩ ấy khiến anh phải cau mày khó hiểu.
Ở vợ anh không hề có sự rụt rè - thật tức cười vì chỉ trước đây mấy ngày anh đã lầm tưởng cô là một cô chuột lặng lẽ. Khi họ đã ở trong phòng anh, cô liền quay sang nhìn vào mắt anh. Đôi mắt cô, như thường lệ, mở to và dường như không có khả năng tự vệ, anh hy vọng chúng không quá mềm yếu. Anh hy vọng sẽ không có người nào làm cô tổn thương sâu sắc.
Anh tháo thắt lưng áo choàng của cô và đẩy chiếc áo ra khỏi đôi vai cô. Anh cởi hàng cúc trên áo ngủ, mở hai vạt áo, kéo nó xuống cánh tay cô, rồi để nó rơi xuống sàn. Cô đứng lặng yên, không cưỡng lại, và nhìn vào mắt anh.
Cô có thân hình cân đối đẹp đẽ mà chẳng khêu gợi chút nào. Anh đã luôn cho rằng mình thích những phụ nữ khêu gợi hơn - cho đến đêm nay.
Anh cởi áo choàng và kéo áo ngủ qua đầu mình. Mắt cô lướt trên người anh.
“Chúng ta hãy nằm xuống,” anh bảo cô.
“Vâng,” cô đáp.
Staunton rất thích vuốt ve trước khi nhập cuộc và anh có rất nhiều kỹ năng. Anh thích chiếm đoạt cơ thể người phụ nữ của mình vào lúc ham muốn ở mức cao trào nhất. Anh chưa bao giờ hôn họ - chí ít là không phải ở mặt. Nụ hôn là một thứ quá thân mật, tức là quá thân mật về mặt cảm xúc. Với anh, chuyện quan hệ là thuần về thể xác, không ẩn chứa bất cứ cảm xúc nào.
Anh không hôn vợ. Đôi tay anh hoạt động trên người cô theo một trình tự quen thuộc bấy lâu nay. Nhưng dù đã bị khuấy động, dường như anh vẫn không thể liên kết tâm trí với những gì mình đang làm. Cái khuôn mẫu đã trở nên buồn chán. Nó không còn thỏa mãn nữa. Không phải với cô. Anh muốn được nằm trên người cô, được sưởi ấm bằng sức nóng của cô, được vuốt ve bằng sự mềm mại của cô. Anh muốn ở trong cô, được bao bọc bởi nơi nữ tính của cô. Anh muốn vùi mặt vào tóc cô.
Và thế là anh rời bỏ khuôn mẫu, trình tự, những kỹ năng quen thuộc. Anh nhấc mình lên trên cô và hạ thấp trọng lượng xuống người cô. Anh tách hai chân cô ra. Anh không biết cô đã sẵn sàng hay chưa. Phụ nữ thường mất một thời gian khá lâu để sẵn sàng bị chiếm đoạt. Anh trượt hai tay xuống dưới cô và từ từ ấn vào trong. Cô trơn mượt và ẩm ướt.
Thật kỳ lạ, anh nghĩ, hít vào mùi xà phòng đầy mê hoặc, làm sao người ta có thể cứng lên và rạo rực vì khuấy động mà không cảm thấy ham muốn xác thịt thông thường là ép ra những giọt khoái lạc cuối cùng? Anh chỉ muốn ở trong cô, nằm trên cô, gần gũi cô, như thế này, được làm một phần của cô, của sự duyên dáng, ấm áp và quyến rũ, được hít thở trong mùi hương của cô. Anh dừng các suy nghĩ lại.
Anh từ bỏ hết các kỹ năng, sự thành thạo và những chuyển động quen thuộc. Anh đi theo bản năng, làm tình với cô bằng nhịp điệu chậm rãi và chắc chắn, kéo dài giây phút tuyệt diệu và đầy tiếc nuối ấy một cách không suy nghĩ khi hai người sắp trở nên hòa làm một bằng nhịp tim khẽ nhất trước khi lại tách nhau ra lần nữa. Anh không hề biết cô đã quấn hai chân quanh người anh mà chỉ cảm thấy sự hòa hợp tuyệt vời hơn trong nhịp độ họ chia sẻ.
Anh thở mạnh trong tóc cô. Cô thốt ra những âm thanh thỏa mãn nho nhỏ. Trong giây phút tỉnh táo đó anh ngạc nhiên vì cả hai đều không cảm thấy bị kích động mạnh. Chỉ có một điều gì đó sâu xa hơn, nguy hiểm hơn, nhưng anh dập tắt ý nghĩ ấy trước khi nó trở nên rõ ràng.
Cô đánh mất nhịp độ trước. Những thớ thịt bên trong cô bắt đầu co lại dữ dội. Hơi thở cô trở nên gấp gáp hơn. Cô thả hai chân khỏi người anh, chống bàn chân xuống đệm rồi rướn người lên, ép vào anh. Anh thúc mạnh vào trong cô và ấn hai tay xuống hông cô.
Người cô căng cứng trong nhiều giây trước khi cô dâng cho anh sự buông thả hết mình và liều lĩnh. Cô đến với anh trong im lặng. Cô đến với anh bằng tất cả những gì mình có. Anh cảm thấy mình được trao tặng, một cảm giác thật kỳ lạ khi tất cả những gì đã diễn ra chứng tỏ rằng cô đang có một trải nghiệm xác thịt tuyệt vời. Một trải nghiệm thuần về thể xác.
Anh để cô dịu xuống bên dưới mình. Anh thưởng thức sự ấm áp, mềm mại và yên lặng của cô, anh cho hơi thở cô trở lại bình thường. Rồi anh đâm sâu vào nơi anh hằng khao khát, nơi anh luôn muốn được ở đó. Luôn luôn, suốt cả cuộc đời. Và anh nghe tiếng mình hét lên. Anh cảm thấy cô vòng tay ôm lấy anh, thấy đôi chân cô quấn quanh anh lần nữa. Anh nghe thấy cô thì thầm điều gì đó bên tai mình - điều gì đó vô cùng ngọt ngào và vô cùng khó hiểu.
Anh cảm thấy như mình đang đổ gục xuống và không còn sức để giữ lại nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook