Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên
-
Chương 417: Tôi chỉ muốn trung thành
“Anh Nhạc, ở chỗ tôi có một đoạn ghi âm, anh nghe thử xem”.
Đột nhiên Ngô Hạo tìm đến Nhạc Huy, lấy điện thoại ra mở một đoạn ghi âm cho anh.
Nhạc Huy im lặng lắng nghe, sắc mặt vô cùng bình tĩnh.
Nội dung của đoạn ghi âm là cuộc nói chuyện của Ngô Thắng và Ngô Lượng trong quán bar. Hai anh em đó chắc không ngờ được, Ngô Hạo đã dùng điện thoại ghi lại toàn bộ quá trình nói chuyện của bọn họ.
Sau khi nghe xong, Nhạc Huy cũng không biểu hiện ra dáng vẻ khiếp sợ và giận dữ.
“Anh Nhạc, anh… không giận sao?”
Thấy Nhạc Huy bình tĩnh như thế, Ngô Hạo hơi ngạc nhiên.
Trước đây Ngô Chí Huân bán đứng bọn họ, đã phải chịu kết cục thảm hại. Bây giờ Thánh Hoàng vừa đổi chủ mà Ngô Thắng và Ngô Lượng lại có lòng phản bội, lẽ nào Nhạc Huy không giận sao?
“Tại sao phải giận?”
Nhạc Huy cười khẩy nói:
“Tôi sớm đã đoán được rồi, dẫu sao trước đây tôi từng đồng ý với bọn họ, phải để cho bọn họ không lo cơm áo, sống ngày tháng tốt hơn”.
“Nhưng bây giờ, con phố tiệm làm tóc của Ngô Thắng đã bị tôi đóng, mấy vụ kinh doanh của Ngô Lượng cũng bị tôi cấm đoán công khai. Thậm chí ngày tháng của bọn họ còn không bằng trước đây, có oán hận tôi thì cũng bình thường”.
Ngô Hạo nói:
“Nhưng hai người bọn họ có lòng phản bội anh đó, anh Ba cũng đã có ý định triệu tập đàn em rồi. Mặc dù ngoài miệng anh Hai không nói, nhưng rõ ràng cũng vô cùng bất mãn với anh. Anh cứ mặc kệ bọn họ như vậy ư?”
Nhạc Huy nghe vậy, hứng thú nhìn Ngô Hạo, hỏi:
“Điều tôi khá tò mò là tại sao cậu lại cho tôi nghe đoạn ghi âm này, cậu có suy nghĩ gì?”
Ngô Hạo cười ngượng ngùng nói:
“Tôi có suy nghĩ gì được chứ, không giấu gì anh, địa vị trước đây của tôi ở Thánh Hoàng, cũng cao hơn Tịnh Vũ một chút”.
“Tịnh Vũ là con riêng thì không nói, trừ khử nó thì tôi chính là cậu chủ nhỏ nhất của Thánh Hoàng. Mọi thứ tôi đều thua kém bọn họ, về tài nguyên hay mạng lưới các mối quan hệ cũng ít nhất. Bây giờ theo anh Nhạc, trái lại tôi đã thành người được lợi nhất”.
“Cho nên tôi tuyệt đối sẽ không phản bội anh Nhạc, tôi một lòng trung thành với anh Nhạc. Nói thật lòng, tôi cũng không muốn làm những vụ kinh doanh phi pháp kia, tôi chỉ muốn đủ ăn đủ uống, kiếm được tiền là được. Tôi không có dã tâm lớn như bọn họ”.
“Nhưng nếu anh Hai và anh Ba muốn phản bội anh Nhạc, trước tiên tạm bỏ qua việc bọn họ có bản lĩnh thành công hay không, dù sao tôi không muốn đánh đánh giết giết nữa, tôi chỉ muốn sống ngày tháng yên bình. Dù thế nào đi nữa, nếu bọn họ thành công thì ngày tháng của tôi cũng chưa chắc sẽ tốt hơn bây giờ”.
“Vì thế tôi kiên quyết phản đối bọn họ có ý định làm loạn gì với anh Nhạc”.
Nhạc Huy nghe xong, gật đầu nói:
“Ừ, tôi biết rồi. Nhưng vốn dĩ nội bộ Thánh Hoàng chưa ổn định, nếu bây giờ muốn trừng phạt bọn họ thì lại ầm ĩ đến mức độ nào nữa, sẽ bất lợi cho đoàn kết nội bộ”.
“Tôi sẽ nghĩ cách xử lý chuyện này, cậu cũng đừng nói với người khác, tạm thời để bọn họ cằn nhằn đi”.
Ngô Hạo cười nịnh bợ: “Vâng thưa anh Nhạc, tôi biết rồi. Nếu bọn họ có động tĩnh gì, tôi nhất định thông báo cho anh ngay”.
Bây giờ kể cả thủ lĩnh Thánh Hoàng cũng nằm trong tay Nhạc Huy, đương nhiên Ngô Hạo phải lấy lòng anh.
Nhạc Huy mỉm cười, hỏi:
“Cậu Sáu, tình hình kinh doanh bên khu Cửu Long thế nào rồi?”
Ngô Hạo sững sờ, nói: “Khu Cửu Long… hình như trước đây là anh Tư quản lý kinh doanh bên đó. Mặc dù kinh tế của khu Cửu Long không tốt lắm, nhưng tình hình kinh doanh của Thánh Hoàng chúng ta cũng không tệ, rất nhiều lợi ích, hơn nữa trên cơ bản cũng là làm ăn chính đáng”.
Nhạc Huy gật đầu, nói:
“Vậy sau này kinh doanh của khu Cửu Long giao cho cậu tiếp quản, bây giờ anh Tư của cậu vẫn đang ngồi trong tù”.
Nghe vậy, Ngô Hạo lập tức kích động đứng bật dậy từ trên ghế sofa, ánh mắt sáng rực nói:
“Anh… nói thật sao?”
Hỏi xong hắn hơi hối hận, sao Nhạc Huy có thể đùa kiểu này với hắn chứ.
“Sao, lẽ nào cậu không muốn? Không muốn thì tôi giao cho người khác”, Nhạc Huy cười nói.
“Muốn, muốn, muốn, đương nhiên là muốn!”
Cả một khu kinh doanh gồm rất nhiều chỗ kiếm ra tiền, còn có mấy công ty, sao cậu ta không cần được chứ?
“Cảm ơn anh Nhạc! Cảm ơn anh nhiều!”
Ngô Hạo suýt chút nữa đã quỳ xuống dập đầu với Nhạc Huy, trước đây hắn luôn mong muốn nắm quyền kinh doanh của khu Cửu Long nhưng không có cách nào tranh giành với anh trai của mình.
Nhạc Huy xua tay nói:
“Tôi không cần gì hết, chỉ cần lòng trung thành của các cậu, cũng không cần các cậu làm trâu làm ngựa”.
“Tôi từng nói sẽ để các cậu phát tài, thì nhất định sẽ khiến các cậu phát tài. Người như anh Hai và anh Ba của cậu, cho dù bọn họ giỏi giang đi nữa, thông minh đi nữa, tôi cũng không dám để bọn họ nắm quyền”.
Ngô Hạo nghe vậy, xúc động rơi lệ rồi nói:
“Anh Nhạc yên tâm, tôi nhất định sẽ giống Tịnh Vũ, một lòng trung thành với anh, tận tụy hết lòng!”
Nhạc Huy gật đầu nói:
“Được rồi, cậu về đi.”
“Gần đây phải chú ý đề phòng các bang phái khác cho người trà trộn vào, cho dù là ai gây chuyện cũng phải nhẫn nhịn. Hai ngày nữa hãy liệt kê toàn bộ danh sách những bang phái kia ra, chúng ta đánh một trận nữa, đánh đến khi bọn chúng phục mới thôi”.
Ngô Hạo không khỏi nhiệt huyết sôi trào, vội vàng nói: “Được, tôi biết rồi, mọi chuyện nghe theo sắp xếp của anh Nhạc!”
Sau khi hắn rời đi, Nhạc Huy không khỏi cười khẩy.
Mấy anh em này, tên này tàn độc hơn tên kia, vì lợi ích mà có thể bán đứng anh em của mình.
Nhưng như vậy cũng tốt, nếu mấy anh em này đoàn kết lại thì anh thật sự không dễ lợi dụng họ.
…
Buổi tối, Nhạc Huy hẹn gặp mặt Tô Tuyết Đại ở câu lạc bộ Anh Hoàng.
Đây là một trong những câu lạc bộ lớn nhất cả thành phố Đông An và cũng thuộc địa bàn của Thánh Hoàng.
Trước đây phòng VIP xa hoa mà Ngô Thiên Long chuyên dùng, bây giờ đổi thành Nhạc Huy sử dụng.
Điều khiến Nhạc Huy không ngờ là Tô Tuyết Đại lại dẫn theo con gái của bà ta đến – Lữ Khuynh Tiêu.
Hai mẹ con nhà này tựa như xuất thân yêu tinh. Một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi như Tô Tuyết Đại, còn thu hút ánh mắt đàn ông hơn cả Lữ Khuynh Tiêu.
Nhưng tối nay cách ăn mặc của Lữ Khuynh Tiêu cũng rất bắt mắt, cô ta vốn là tiếp viên hàng không, đương nhiên không cần nói nhiều đến nhan sắc và dáng người. Điều khiến Nhạc Huy chú ý là cách ăn mặc tối nay của cô ta, long trọng giống như phải tham gia bữa tiệc linh đình gì đó. Chiếc váy màu đen phát sáng lấp lánh kia, lộ ra bắp đùi trắng nõn, cao gót màu đen quai cài tôn lên đôi chân cô ta một cách hoàn mỹ.
Trang điểm khéo léo càng khiến cô ta tỏa sáng như ánh sao.
Quả thực cách ăn mặc này khiến Nhạc Huy không nhịn được mà nhìn thêm một lát, đồng thời cũng có suy nghĩ sâu xa.
“Ông chủ Nhạc, không ngờ chỉ một lần hành động mà cậu đã diệt sạch Ngô Thiên Long và cả bang Trúc Liên, thật sự khiến người khác kinh ngạc”.
Sau khi ngồi xuống, Tô Tuyết Đại khẽ cười nói.
“Bà Tô quá khen rồi, chuyện này vẫn may mà có sự giúp đỡ của bà với cô Lữ”.
Nhạc Huy gật đầu nói cảm ơn, đồng thời quay đầu sang nhìn thẳng vào Lữ Khuynh Tiêu ngồi bên cạnh, thiếu chút đã chen lên người anh, cười nhạt nói:
“Cô Lữ, lẽ nào ghế sofa ở đây không đủ ngồi sao? Cô định ép tôi xuống à?”
Lữ Khuynh Tiêu lập tức đỏ mặt, hơi cáu giận, ý đồ của cô ta đã rất rõ ràng. Tên Nhạc Huy này… sao không hiểu tình ý chút nào hết vậy.
Tô Tuyết Đại cũng cười khanh khách rồi nói:
“Xem ra là cậu Nhạc Huy có sức quyến rũ quá rồi, đã mê hoặc luôn con gái của tôi”.
“Phải biết rằng, người theo đuổi con gái tôi nhiều lắm, nhưng không có ai mà nó để ý cả. Lẽ nào cậu Nhạc… không thích phụ nữ sao?”
Nhạc Huy nghe vậy, cười nhát đáp:
“Đương nhiên, tôi là trai thẳng”.
“Nhưng hoa hồng có gai, tôi không dám chọc vào”.
Câu nói này, rõ ràng khiến Lữ Khuynh Tiêu hơi bối rối, cô ta hờn dỗi một tiếng, lắc eo ngồi trở về bên cạnh Tô Tuyết Đại, tức giận liếc xéo Nhạc Huy.
“Bà Tô, chúng ta vào thẳng vấn đề chính đi, tôi muốn biết kết quả điều tra liên quan đến Nhạc Thiên Ngạo”.
Nhạc Huy không có tâm trạng đùa với hai mẹ con nhà này nên nói thẳng vào vấn đề.
Đột nhiên Ngô Hạo tìm đến Nhạc Huy, lấy điện thoại ra mở một đoạn ghi âm cho anh.
Nhạc Huy im lặng lắng nghe, sắc mặt vô cùng bình tĩnh.
Nội dung của đoạn ghi âm là cuộc nói chuyện của Ngô Thắng và Ngô Lượng trong quán bar. Hai anh em đó chắc không ngờ được, Ngô Hạo đã dùng điện thoại ghi lại toàn bộ quá trình nói chuyện của bọn họ.
Sau khi nghe xong, Nhạc Huy cũng không biểu hiện ra dáng vẻ khiếp sợ và giận dữ.
“Anh Nhạc, anh… không giận sao?”
Thấy Nhạc Huy bình tĩnh như thế, Ngô Hạo hơi ngạc nhiên.
Trước đây Ngô Chí Huân bán đứng bọn họ, đã phải chịu kết cục thảm hại. Bây giờ Thánh Hoàng vừa đổi chủ mà Ngô Thắng và Ngô Lượng lại có lòng phản bội, lẽ nào Nhạc Huy không giận sao?
“Tại sao phải giận?”
Nhạc Huy cười khẩy nói:
“Tôi sớm đã đoán được rồi, dẫu sao trước đây tôi từng đồng ý với bọn họ, phải để cho bọn họ không lo cơm áo, sống ngày tháng tốt hơn”.
“Nhưng bây giờ, con phố tiệm làm tóc của Ngô Thắng đã bị tôi đóng, mấy vụ kinh doanh của Ngô Lượng cũng bị tôi cấm đoán công khai. Thậm chí ngày tháng của bọn họ còn không bằng trước đây, có oán hận tôi thì cũng bình thường”.
Ngô Hạo nói:
“Nhưng hai người bọn họ có lòng phản bội anh đó, anh Ba cũng đã có ý định triệu tập đàn em rồi. Mặc dù ngoài miệng anh Hai không nói, nhưng rõ ràng cũng vô cùng bất mãn với anh. Anh cứ mặc kệ bọn họ như vậy ư?”
Nhạc Huy nghe vậy, hứng thú nhìn Ngô Hạo, hỏi:
“Điều tôi khá tò mò là tại sao cậu lại cho tôi nghe đoạn ghi âm này, cậu có suy nghĩ gì?”
Ngô Hạo cười ngượng ngùng nói:
“Tôi có suy nghĩ gì được chứ, không giấu gì anh, địa vị trước đây của tôi ở Thánh Hoàng, cũng cao hơn Tịnh Vũ một chút”.
“Tịnh Vũ là con riêng thì không nói, trừ khử nó thì tôi chính là cậu chủ nhỏ nhất của Thánh Hoàng. Mọi thứ tôi đều thua kém bọn họ, về tài nguyên hay mạng lưới các mối quan hệ cũng ít nhất. Bây giờ theo anh Nhạc, trái lại tôi đã thành người được lợi nhất”.
“Cho nên tôi tuyệt đối sẽ không phản bội anh Nhạc, tôi một lòng trung thành với anh Nhạc. Nói thật lòng, tôi cũng không muốn làm những vụ kinh doanh phi pháp kia, tôi chỉ muốn đủ ăn đủ uống, kiếm được tiền là được. Tôi không có dã tâm lớn như bọn họ”.
“Nhưng nếu anh Hai và anh Ba muốn phản bội anh Nhạc, trước tiên tạm bỏ qua việc bọn họ có bản lĩnh thành công hay không, dù sao tôi không muốn đánh đánh giết giết nữa, tôi chỉ muốn sống ngày tháng yên bình. Dù thế nào đi nữa, nếu bọn họ thành công thì ngày tháng của tôi cũng chưa chắc sẽ tốt hơn bây giờ”.
“Vì thế tôi kiên quyết phản đối bọn họ có ý định làm loạn gì với anh Nhạc”.
Nhạc Huy nghe xong, gật đầu nói:
“Ừ, tôi biết rồi. Nhưng vốn dĩ nội bộ Thánh Hoàng chưa ổn định, nếu bây giờ muốn trừng phạt bọn họ thì lại ầm ĩ đến mức độ nào nữa, sẽ bất lợi cho đoàn kết nội bộ”.
“Tôi sẽ nghĩ cách xử lý chuyện này, cậu cũng đừng nói với người khác, tạm thời để bọn họ cằn nhằn đi”.
Ngô Hạo cười nịnh bợ: “Vâng thưa anh Nhạc, tôi biết rồi. Nếu bọn họ có động tĩnh gì, tôi nhất định thông báo cho anh ngay”.
Bây giờ kể cả thủ lĩnh Thánh Hoàng cũng nằm trong tay Nhạc Huy, đương nhiên Ngô Hạo phải lấy lòng anh.
Nhạc Huy mỉm cười, hỏi:
“Cậu Sáu, tình hình kinh doanh bên khu Cửu Long thế nào rồi?”
Ngô Hạo sững sờ, nói: “Khu Cửu Long… hình như trước đây là anh Tư quản lý kinh doanh bên đó. Mặc dù kinh tế của khu Cửu Long không tốt lắm, nhưng tình hình kinh doanh của Thánh Hoàng chúng ta cũng không tệ, rất nhiều lợi ích, hơn nữa trên cơ bản cũng là làm ăn chính đáng”.
Nhạc Huy gật đầu, nói:
“Vậy sau này kinh doanh của khu Cửu Long giao cho cậu tiếp quản, bây giờ anh Tư của cậu vẫn đang ngồi trong tù”.
Nghe vậy, Ngô Hạo lập tức kích động đứng bật dậy từ trên ghế sofa, ánh mắt sáng rực nói:
“Anh… nói thật sao?”
Hỏi xong hắn hơi hối hận, sao Nhạc Huy có thể đùa kiểu này với hắn chứ.
“Sao, lẽ nào cậu không muốn? Không muốn thì tôi giao cho người khác”, Nhạc Huy cười nói.
“Muốn, muốn, muốn, đương nhiên là muốn!”
Cả một khu kinh doanh gồm rất nhiều chỗ kiếm ra tiền, còn có mấy công ty, sao cậu ta không cần được chứ?
“Cảm ơn anh Nhạc! Cảm ơn anh nhiều!”
Ngô Hạo suýt chút nữa đã quỳ xuống dập đầu với Nhạc Huy, trước đây hắn luôn mong muốn nắm quyền kinh doanh của khu Cửu Long nhưng không có cách nào tranh giành với anh trai của mình.
Nhạc Huy xua tay nói:
“Tôi không cần gì hết, chỉ cần lòng trung thành của các cậu, cũng không cần các cậu làm trâu làm ngựa”.
“Tôi từng nói sẽ để các cậu phát tài, thì nhất định sẽ khiến các cậu phát tài. Người như anh Hai và anh Ba của cậu, cho dù bọn họ giỏi giang đi nữa, thông minh đi nữa, tôi cũng không dám để bọn họ nắm quyền”.
Ngô Hạo nghe vậy, xúc động rơi lệ rồi nói:
“Anh Nhạc yên tâm, tôi nhất định sẽ giống Tịnh Vũ, một lòng trung thành với anh, tận tụy hết lòng!”
Nhạc Huy gật đầu nói:
“Được rồi, cậu về đi.”
“Gần đây phải chú ý đề phòng các bang phái khác cho người trà trộn vào, cho dù là ai gây chuyện cũng phải nhẫn nhịn. Hai ngày nữa hãy liệt kê toàn bộ danh sách những bang phái kia ra, chúng ta đánh một trận nữa, đánh đến khi bọn chúng phục mới thôi”.
Ngô Hạo không khỏi nhiệt huyết sôi trào, vội vàng nói: “Được, tôi biết rồi, mọi chuyện nghe theo sắp xếp của anh Nhạc!”
Sau khi hắn rời đi, Nhạc Huy không khỏi cười khẩy.
Mấy anh em này, tên này tàn độc hơn tên kia, vì lợi ích mà có thể bán đứng anh em của mình.
Nhưng như vậy cũng tốt, nếu mấy anh em này đoàn kết lại thì anh thật sự không dễ lợi dụng họ.
…
Buổi tối, Nhạc Huy hẹn gặp mặt Tô Tuyết Đại ở câu lạc bộ Anh Hoàng.
Đây là một trong những câu lạc bộ lớn nhất cả thành phố Đông An và cũng thuộc địa bàn của Thánh Hoàng.
Trước đây phòng VIP xa hoa mà Ngô Thiên Long chuyên dùng, bây giờ đổi thành Nhạc Huy sử dụng.
Điều khiến Nhạc Huy không ngờ là Tô Tuyết Đại lại dẫn theo con gái của bà ta đến – Lữ Khuynh Tiêu.
Hai mẹ con nhà này tựa như xuất thân yêu tinh. Một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi như Tô Tuyết Đại, còn thu hút ánh mắt đàn ông hơn cả Lữ Khuynh Tiêu.
Nhưng tối nay cách ăn mặc của Lữ Khuynh Tiêu cũng rất bắt mắt, cô ta vốn là tiếp viên hàng không, đương nhiên không cần nói nhiều đến nhan sắc và dáng người. Điều khiến Nhạc Huy chú ý là cách ăn mặc tối nay của cô ta, long trọng giống như phải tham gia bữa tiệc linh đình gì đó. Chiếc váy màu đen phát sáng lấp lánh kia, lộ ra bắp đùi trắng nõn, cao gót màu đen quai cài tôn lên đôi chân cô ta một cách hoàn mỹ.
Trang điểm khéo léo càng khiến cô ta tỏa sáng như ánh sao.
Quả thực cách ăn mặc này khiến Nhạc Huy không nhịn được mà nhìn thêm một lát, đồng thời cũng có suy nghĩ sâu xa.
“Ông chủ Nhạc, không ngờ chỉ một lần hành động mà cậu đã diệt sạch Ngô Thiên Long và cả bang Trúc Liên, thật sự khiến người khác kinh ngạc”.
Sau khi ngồi xuống, Tô Tuyết Đại khẽ cười nói.
“Bà Tô quá khen rồi, chuyện này vẫn may mà có sự giúp đỡ của bà với cô Lữ”.
Nhạc Huy gật đầu nói cảm ơn, đồng thời quay đầu sang nhìn thẳng vào Lữ Khuynh Tiêu ngồi bên cạnh, thiếu chút đã chen lên người anh, cười nhạt nói:
“Cô Lữ, lẽ nào ghế sofa ở đây không đủ ngồi sao? Cô định ép tôi xuống à?”
Lữ Khuynh Tiêu lập tức đỏ mặt, hơi cáu giận, ý đồ của cô ta đã rất rõ ràng. Tên Nhạc Huy này… sao không hiểu tình ý chút nào hết vậy.
Tô Tuyết Đại cũng cười khanh khách rồi nói:
“Xem ra là cậu Nhạc Huy có sức quyến rũ quá rồi, đã mê hoặc luôn con gái của tôi”.
“Phải biết rằng, người theo đuổi con gái tôi nhiều lắm, nhưng không có ai mà nó để ý cả. Lẽ nào cậu Nhạc… không thích phụ nữ sao?”
Nhạc Huy nghe vậy, cười nhát đáp:
“Đương nhiên, tôi là trai thẳng”.
“Nhưng hoa hồng có gai, tôi không dám chọc vào”.
Câu nói này, rõ ràng khiến Lữ Khuynh Tiêu hơi bối rối, cô ta hờn dỗi một tiếng, lắc eo ngồi trở về bên cạnh Tô Tuyết Đại, tức giận liếc xéo Nhạc Huy.
“Bà Tô, chúng ta vào thẳng vấn đề chính đi, tôi muốn biết kết quả điều tra liên quan đến Nhạc Thiên Ngạo”.
Nhạc Huy không có tâm trạng đùa với hai mẹ con nhà này nên nói thẳng vào vấn đề.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook