Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên
-
Chương 370: Địa vị của Ngô Tịnh Vũ
Sau khi ra khỏi nhà Lữ Khuynh Tiêu, Nhạc Huy đến bệnh viện, sau đó quay lại khách sạn.
Sáng hôm sau, lúc còn mơ ngủ, Nhạc Huy nhận được điện thoại của Ngô Tịnh Vũ.
“Anh Nhạc, tôi thăm dò được tung tích của anh Ba rồi, cần hành động luôn không?”
Trong điện thoại, Ngô Tịnh Vũ vừa phấn khích vừa thúc giục.
Sắp tới buổi tổng kết cuối năm, dĩ nhiên một người có thành tích bằng không như hắn muốn gấp rút giết ba người anh trai của mình.
“Các cậu đến câu lạc bộ đợi tôi, lát nữa tôi qua đó rồi tính tiếp”.
Nhạc Huy vừa mặc đồ vừa nói.
Anh đi ra khỏi phòng, gõ cửa gọi đám người Kỳ Phi dậy.
Mấy anh em Hắc Long bị thương cũng đã khỏe lại, Nhạc Huy để một người ở lại bệnh viện để thay ca chăm sóc Liễu Nhược Hà và Trần Ngọc Đình.
Tắm rửa xong, bọn họ không kịp ăn bữa sáng đã vội lái xe đến câu lạc bộ Hoàng Gia.
Bây giờ đã không còn như trước nữa, chuyện lớn nhỏ gì cũng do Nhạc Huy đích thân xử lý.
Chưa đến lúc được ngồi xuống hưởng thụ, trừ phi Thánh Hoàng thay đổi, sau khi Nhạc Huy ngồi vững ở phía sau tấm màn.
Đến câu lạc bộ, mấy người Nhạc Huy đến phòng VIP để bàn chuyện với Ngô Tịnh Vũ và Triệu Vỹ.
“Anh Nhạc!”
“Cậu Nhạc!”
Hai người đồng loạt đứng dậy chào Nhạc Huy.
Thấy bên Nhạc Huy lại có thêm vài người nữa, Ngô Tịnh Vũ và Triệu Vỹ không khỏi tặc lưỡi. Ai trong đám người Nhạc Huy này cũng rất giỏi, ngay cả ông Cố và ông Hề cũng không phải là đối thủ.
Không ngờ hôm nay lại thêm mấy người nữa, dù là Ngô Tịnh Vũ hay Triệu Vỹ cũng tò mò rốt cuộc Nhạc Huy đang muốn làm gì.
“Cậu tìm được tung tích anh Ba của cậu rồi à?”, Nhạc Huy ngồi xuống và nói.
Ngô Tịnh Vũ gật đầu:
“Anh Ba đang ở khu Liên Hồ quận Mười Sáu, chiều hôm nay họ có một buổi tụ họp quy mô lớn tại quán bar Kim Ngọc Môn. Đó là một trong mấy quán bar lớn nhất ở Thánh Hoàng chúng tôi”.
“Anh Nhạc, nếu muốn hành động, tôi thấy hôm nay là thích hợp nhất”.
Nghe vậy, Nhạc Huy cũng gật đầu, cười nói:
“Xem ra cậu cũng nôn nóng lắm rồi, vậy thì hành động thôi”.
“Chúng ta đến khu Liên Hồ thành phố Đông An trước, sau đó bảo người của cậu xác nhận anh ta có ở trong quán bar Kim Ngọc Môn thật hay không. Nếu muốn hành động thì phải chắc chắn một trăm phần trăm, tôi không muốn xảy ra bất kỳ sơ suất nào”.
Trước giờ anh làm việc vẫn luôn thận trọng.
“Được, tôi biết rồi!”
Ngô Tịnh Vũ gật đầu, đám người lên hai chiếc xe khác nhau rồi lái về hướng thành phố Đông An.
Thành phố Đông An là thành phố trực thuộc tỉnh của Giang Bắc, kinh tế của nó phát triển gần bằng với thành phố Thiên Hải.
Hơn nữa kinh tế ở tỉnh Giang Bắc đã phát triển vượt qua tỉnh Giang Kiên từ hai năm trước. Chẳng qua hai năm nay vốn đầu tư vẫn tập trung ở thành phố Thiên Hải nên kinh tế thành phố Đông An còn tương đối kém.
Trong quận Mười Sáu ở Đông An, khu Liên Hồ lại rất gần huyện Tứ Thủy, từ Tứ Thủy chạy qua cũng chỉ mất một tiếng đồng hồ.
Hai giờ chiều, xe của mấy người Nhạc Huy dừng ở gần quán bar Kim Ngọc Môn.
Quán bar này là quán bar cao cấp nhất ở khu Liên Hồ.
Ngày thường tập trung rất nhiều doanh nhân, con cháu nhà giàu có. Hôm nay còn có cả nghệ sĩ tham gia hoạt động, hơn nữa có vẻ như không phải là nghệ sĩ hạng thấp. Thế nên bãi đỗ xe quán bar Kim Ngọc Môn toàn là các loại xe sang trọng.
Thậm chí hai bên đường hầu như toàn là xe hạng sang không dưới ba triệu tệ.
“Vẫn không có tin tức sao? Xác nhận chưa?”
Nhạc Huy ngồi hàng ghế sau, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía quán bar Kim Ngọc Môn hỏi.
“Xác định rồi, anh Ba đang ở bên trong”, Ngô Tịnh Vũ gật đầu.
“Tốt, vào trong đi”.
Nhạc Huy mở cửa xe bước xuống rồi quay đầu lại nói với Hắc Long:
“Đừng đi quá nhiều người, Kỳ Phi và Kim Võ đi với tôi”.
“Thiên Hành, Hắc Long, hai người ở lại trong xe, tiếp ứng cho bọn tôi bất cứ lúc nào”.
Hắc Long gật đầu.
Dứt lời, mấy người Nhạc Huy xuống xe. Để giảm bớt sự chú ý, anh bảo Ngô Tịnh Vũ và Triệu Vỹ đi phía trước, anh, Kỳ Phi và Kim Võ đi theo sau Ngô Tịnh Vũ nhìn cứ như vệ sĩ của hắn.
Tại lối vào quán bar, bốn người đàn ông cao lớn ít nhất một mét chín thấy Ngô Tịnh Vũ đến, từ trên cao nhìn xuống nói:
“Xin hỏi có giấy mời không? Không có giấy mời thì không thể vào trong”.
“Giấy mời? Không có”, Ngô Tịnh Vũ lắc đầu.
“Vậy các cậu có hẹn trước không?”
“Cũng không”.
“Vậy thật xin lỗi, tối nay chúng tôi tổ chức hoạt động, không có giấy mời hoặc hẹn trước thì ngày mai rồi đến”.
Dù mấy người này đã nhận ra Ngô Tịnh Vũ là một trong bảy cậu chủ của Thánh Hoàng nhưng sắc mặt lạnh tanh, giọng điệu vẫn cứng rắn, không hề nể mặt Ngô Tịnh Vũ.
Sắc mặt Ngô Tịnh Vũ khẽ thay đổi, định quay đầu lại hỏi Nhạc Huy. Ở huyện Tứ Thủy, hắn khá được hoan nghênh, mọi người ở những nơi lớn nhỏ đều biết hắn. Nhưng ở thành phố Đông An thì hắn chỉ là một người qua đường.
Nhất là Ngô Lượng - cậu chủ thứ ba cực kỳ không muốn gặp hắn, thế nên dù là người dưới trướng Ngô Lượng cũng chưa bao giờ nể mặt hắn, hắn chỉ đành nhẫn nhịn.
“Khụ khụ!”
Lúc này, Nhạc Huy bỗng ho khan hai tiếng, Ngô Tịnh Vũ lập tức phản ứng lại. Bây giờ đằng sau mình là ba cao thủ giết người không chớp mắt, mẹ kiếp, mình còn sợ gì nữa?
Họ muốn đến để gây phiền toái cho Ngô Lượng, còn cần nhìn sắc mặt của mấy người này à?
Có hậu thuẫn mạnh mẽ, Ngô Tịnh Vũ tự tin lên không ít, bừng bừng khí thế quát:
“Cút bà mày đi! Mày mù à, ông là Ngô Tịnh Vũ ở Thánh Hoàng! Mau tránh ra cho ông!”
“Ngô Tịnh Vũ? Là đứa con riêng vô dụng nhất trong bảy cậu chủ ở Thánh Hoàng kia sao? Ha ha ha!”
Gã đàn ông vạm vỡ bật cười, mấy tên còn lại cũng cười theo:
“Một đứa con riêng thì tỏ vẻ cái gì? Cậu chủ bọn tao nói đừng giữ thể diện cho mấy đứa con riêng!”
“Tát hắn!”
Nhạc Huy nhỏ giọng nói, chỉ Ngô Tịnh Vũ mới nghe được.
“Bốp!”
Ngô Tịnh Vũ mạnh dạn bước lên tát vào mặt gã đàn ông vạm vỡ đó.
“Chết tiệt! Mày là cái thá gì? Mày nói lại lần nữa xem, ông chém đầu mày rơi xuống luôn đấy!”
“Mày…”
Gã đàn ông vạm vỡ sững sờ, hoàn hồn lại mới tức giận, hắn giơ nắm đấm lên định đấm vào mặt Ngô Tịnh Vũ.
“Thử đi! Mày đánh tao thử xem! Dù ông đây là con riêng nhưng địa vị cũng cao hơn bọn mày, đánh đi!”
Cuối cùng Ngô Tịnh Vũ cũng được hống hách một lần, ưỡn thẳng ngực quát.
Nắm đấm của gã đàn ông vạm vỡ bỗng dừng lại, cả người đều cứng đờ, cuối cùng buông nắm đấm xuống.
Tuy rằng lá gan lớn nhưng hắn không có gan ra tay với Ngô Tịnh Vũ. Dù Ngô Tịnh Vũ vô dụng thế nào cũng là một trong bảy cậu chủ của Thánh Hoàng.
Cho dù có là con riêng cũng là con trai của Ngô Thiên Long. Mà Ngô Thiên Long là thủ lĩnh của Thánh Hoàng nên con trai của ông ta không phải ai cũng có thể động vào được.
Ngoài tức giận và không cam lòng, gã đàn ông vạm vỡ còn cảm thấy nghi hoặc.
“Không phải cậu bảy này chỉ dám ngang ngược ở huyện Tứ Thủy, đến nơi khác thì nhát như thỏ đế, không ai nể mặt hắn ư? Sao hôm nay lại cả gan như vậy?”
“Hừ!”
Ngô Tịnh Vũ hừ một tiếng, sải bước đi vào trong quán bar Kim Ngọc Môn. Mặc dù hắn cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh nhưng tim vẫn đập thình thịch.
Nếu là ngày thường, không có Nhạc Huy đứng phía sau thì hắn cũng không có gan làm chuyện như vậy.
Sáng hôm sau, lúc còn mơ ngủ, Nhạc Huy nhận được điện thoại của Ngô Tịnh Vũ.
“Anh Nhạc, tôi thăm dò được tung tích của anh Ba rồi, cần hành động luôn không?”
Trong điện thoại, Ngô Tịnh Vũ vừa phấn khích vừa thúc giục.
Sắp tới buổi tổng kết cuối năm, dĩ nhiên một người có thành tích bằng không như hắn muốn gấp rút giết ba người anh trai của mình.
“Các cậu đến câu lạc bộ đợi tôi, lát nữa tôi qua đó rồi tính tiếp”.
Nhạc Huy vừa mặc đồ vừa nói.
Anh đi ra khỏi phòng, gõ cửa gọi đám người Kỳ Phi dậy.
Mấy anh em Hắc Long bị thương cũng đã khỏe lại, Nhạc Huy để một người ở lại bệnh viện để thay ca chăm sóc Liễu Nhược Hà và Trần Ngọc Đình.
Tắm rửa xong, bọn họ không kịp ăn bữa sáng đã vội lái xe đến câu lạc bộ Hoàng Gia.
Bây giờ đã không còn như trước nữa, chuyện lớn nhỏ gì cũng do Nhạc Huy đích thân xử lý.
Chưa đến lúc được ngồi xuống hưởng thụ, trừ phi Thánh Hoàng thay đổi, sau khi Nhạc Huy ngồi vững ở phía sau tấm màn.
Đến câu lạc bộ, mấy người Nhạc Huy đến phòng VIP để bàn chuyện với Ngô Tịnh Vũ và Triệu Vỹ.
“Anh Nhạc!”
“Cậu Nhạc!”
Hai người đồng loạt đứng dậy chào Nhạc Huy.
Thấy bên Nhạc Huy lại có thêm vài người nữa, Ngô Tịnh Vũ và Triệu Vỹ không khỏi tặc lưỡi. Ai trong đám người Nhạc Huy này cũng rất giỏi, ngay cả ông Cố và ông Hề cũng không phải là đối thủ.
Không ngờ hôm nay lại thêm mấy người nữa, dù là Ngô Tịnh Vũ hay Triệu Vỹ cũng tò mò rốt cuộc Nhạc Huy đang muốn làm gì.
“Cậu tìm được tung tích anh Ba của cậu rồi à?”, Nhạc Huy ngồi xuống và nói.
Ngô Tịnh Vũ gật đầu:
“Anh Ba đang ở khu Liên Hồ quận Mười Sáu, chiều hôm nay họ có một buổi tụ họp quy mô lớn tại quán bar Kim Ngọc Môn. Đó là một trong mấy quán bar lớn nhất ở Thánh Hoàng chúng tôi”.
“Anh Nhạc, nếu muốn hành động, tôi thấy hôm nay là thích hợp nhất”.
Nghe vậy, Nhạc Huy cũng gật đầu, cười nói:
“Xem ra cậu cũng nôn nóng lắm rồi, vậy thì hành động thôi”.
“Chúng ta đến khu Liên Hồ thành phố Đông An trước, sau đó bảo người của cậu xác nhận anh ta có ở trong quán bar Kim Ngọc Môn thật hay không. Nếu muốn hành động thì phải chắc chắn một trăm phần trăm, tôi không muốn xảy ra bất kỳ sơ suất nào”.
Trước giờ anh làm việc vẫn luôn thận trọng.
“Được, tôi biết rồi!”
Ngô Tịnh Vũ gật đầu, đám người lên hai chiếc xe khác nhau rồi lái về hướng thành phố Đông An.
Thành phố Đông An là thành phố trực thuộc tỉnh của Giang Bắc, kinh tế của nó phát triển gần bằng với thành phố Thiên Hải.
Hơn nữa kinh tế ở tỉnh Giang Bắc đã phát triển vượt qua tỉnh Giang Kiên từ hai năm trước. Chẳng qua hai năm nay vốn đầu tư vẫn tập trung ở thành phố Thiên Hải nên kinh tế thành phố Đông An còn tương đối kém.
Trong quận Mười Sáu ở Đông An, khu Liên Hồ lại rất gần huyện Tứ Thủy, từ Tứ Thủy chạy qua cũng chỉ mất một tiếng đồng hồ.
Hai giờ chiều, xe của mấy người Nhạc Huy dừng ở gần quán bar Kim Ngọc Môn.
Quán bar này là quán bar cao cấp nhất ở khu Liên Hồ.
Ngày thường tập trung rất nhiều doanh nhân, con cháu nhà giàu có. Hôm nay còn có cả nghệ sĩ tham gia hoạt động, hơn nữa có vẻ như không phải là nghệ sĩ hạng thấp. Thế nên bãi đỗ xe quán bar Kim Ngọc Môn toàn là các loại xe sang trọng.
Thậm chí hai bên đường hầu như toàn là xe hạng sang không dưới ba triệu tệ.
“Vẫn không có tin tức sao? Xác nhận chưa?”
Nhạc Huy ngồi hàng ghế sau, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía quán bar Kim Ngọc Môn hỏi.
“Xác định rồi, anh Ba đang ở bên trong”, Ngô Tịnh Vũ gật đầu.
“Tốt, vào trong đi”.
Nhạc Huy mở cửa xe bước xuống rồi quay đầu lại nói với Hắc Long:
“Đừng đi quá nhiều người, Kỳ Phi và Kim Võ đi với tôi”.
“Thiên Hành, Hắc Long, hai người ở lại trong xe, tiếp ứng cho bọn tôi bất cứ lúc nào”.
Hắc Long gật đầu.
Dứt lời, mấy người Nhạc Huy xuống xe. Để giảm bớt sự chú ý, anh bảo Ngô Tịnh Vũ và Triệu Vỹ đi phía trước, anh, Kỳ Phi và Kim Võ đi theo sau Ngô Tịnh Vũ nhìn cứ như vệ sĩ của hắn.
Tại lối vào quán bar, bốn người đàn ông cao lớn ít nhất một mét chín thấy Ngô Tịnh Vũ đến, từ trên cao nhìn xuống nói:
“Xin hỏi có giấy mời không? Không có giấy mời thì không thể vào trong”.
“Giấy mời? Không có”, Ngô Tịnh Vũ lắc đầu.
“Vậy các cậu có hẹn trước không?”
“Cũng không”.
“Vậy thật xin lỗi, tối nay chúng tôi tổ chức hoạt động, không có giấy mời hoặc hẹn trước thì ngày mai rồi đến”.
Dù mấy người này đã nhận ra Ngô Tịnh Vũ là một trong bảy cậu chủ của Thánh Hoàng nhưng sắc mặt lạnh tanh, giọng điệu vẫn cứng rắn, không hề nể mặt Ngô Tịnh Vũ.
Sắc mặt Ngô Tịnh Vũ khẽ thay đổi, định quay đầu lại hỏi Nhạc Huy. Ở huyện Tứ Thủy, hắn khá được hoan nghênh, mọi người ở những nơi lớn nhỏ đều biết hắn. Nhưng ở thành phố Đông An thì hắn chỉ là một người qua đường.
Nhất là Ngô Lượng - cậu chủ thứ ba cực kỳ không muốn gặp hắn, thế nên dù là người dưới trướng Ngô Lượng cũng chưa bao giờ nể mặt hắn, hắn chỉ đành nhẫn nhịn.
“Khụ khụ!”
Lúc này, Nhạc Huy bỗng ho khan hai tiếng, Ngô Tịnh Vũ lập tức phản ứng lại. Bây giờ đằng sau mình là ba cao thủ giết người không chớp mắt, mẹ kiếp, mình còn sợ gì nữa?
Họ muốn đến để gây phiền toái cho Ngô Lượng, còn cần nhìn sắc mặt của mấy người này à?
Có hậu thuẫn mạnh mẽ, Ngô Tịnh Vũ tự tin lên không ít, bừng bừng khí thế quát:
“Cút bà mày đi! Mày mù à, ông là Ngô Tịnh Vũ ở Thánh Hoàng! Mau tránh ra cho ông!”
“Ngô Tịnh Vũ? Là đứa con riêng vô dụng nhất trong bảy cậu chủ ở Thánh Hoàng kia sao? Ha ha ha!”
Gã đàn ông vạm vỡ bật cười, mấy tên còn lại cũng cười theo:
“Một đứa con riêng thì tỏ vẻ cái gì? Cậu chủ bọn tao nói đừng giữ thể diện cho mấy đứa con riêng!”
“Tát hắn!”
Nhạc Huy nhỏ giọng nói, chỉ Ngô Tịnh Vũ mới nghe được.
“Bốp!”
Ngô Tịnh Vũ mạnh dạn bước lên tát vào mặt gã đàn ông vạm vỡ đó.
“Chết tiệt! Mày là cái thá gì? Mày nói lại lần nữa xem, ông chém đầu mày rơi xuống luôn đấy!”
“Mày…”
Gã đàn ông vạm vỡ sững sờ, hoàn hồn lại mới tức giận, hắn giơ nắm đấm lên định đấm vào mặt Ngô Tịnh Vũ.
“Thử đi! Mày đánh tao thử xem! Dù ông đây là con riêng nhưng địa vị cũng cao hơn bọn mày, đánh đi!”
Cuối cùng Ngô Tịnh Vũ cũng được hống hách một lần, ưỡn thẳng ngực quát.
Nắm đấm của gã đàn ông vạm vỡ bỗng dừng lại, cả người đều cứng đờ, cuối cùng buông nắm đấm xuống.
Tuy rằng lá gan lớn nhưng hắn không có gan ra tay với Ngô Tịnh Vũ. Dù Ngô Tịnh Vũ vô dụng thế nào cũng là một trong bảy cậu chủ của Thánh Hoàng.
Cho dù có là con riêng cũng là con trai của Ngô Thiên Long. Mà Ngô Thiên Long là thủ lĩnh của Thánh Hoàng nên con trai của ông ta không phải ai cũng có thể động vào được.
Ngoài tức giận và không cam lòng, gã đàn ông vạm vỡ còn cảm thấy nghi hoặc.
“Không phải cậu bảy này chỉ dám ngang ngược ở huyện Tứ Thủy, đến nơi khác thì nhát như thỏ đế, không ai nể mặt hắn ư? Sao hôm nay lại cả gan như vậy?”
“Hừ!”
Ngô Tịnh Vũ hừ một tiếng, sải bước đi vào trong quán bar Kim Ngọc Môn. Mặc dù hắn cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh nhưng tim vẫn đập thình thịch.
Nếu là ngày thường, không có Nhạc Huy đứng phía sau thì hắn cũng không có gan làm chuyện như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook