Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên
-
Chương 355: Một đám sợ chết
Xe buýt đi tới trạm cuối cùng, trạm cuối là vùng ngoại thành.
Trước khi tới trạm cuối đã có rất nhiều khách xuống xe, dường như họ bị khiếp sợ trước đám người của cửa hàng vé số.
Điều khiến Nhạc Huy không ngờ được đó là Lữ Khuynh Tiêu cũng xuống ở trạm cuối, hơn nữa cô luôn nhìn chằm chằm vào anh với ánh mắt tức giận, khiến anh mất tự nhiên.
Cuối cùng cũng sắp xuống xe rồi.
Cửa xe vừa mở, nhóm người Nhạc Huy bước xuống xe với tốc độ nhanh nhất.
Rầm một tiếng, vali của Lữ Khuynh Tiêu chạm đất. Nhạc Huy chợt quay đầu, thấy Lữ Khuynh Tiêu đuổi theo, anh bỗng cảm thấy đau đầu, vội vàng bước nhanh và gọi nhóm Kỳ Phi đi.
“Chết tiệt, cô ta muốn làm gì?”
Dường như Nhạc Huy bị cô gái này dọa sợ, mặt toát mồ hôi.
“Ôi trời! Em đẹp trai như này mà sao cô ấy cứ bám lấy anh không rời vậy nhỉ?”, Kỳ Phi thấy hơi bất bình thay cho mình.
“Đợi chút, các anh chạy nhanh vậy làm gì?”, Lữ Khuynh Tiêu đuổi theo đằng sau, giơ nắm đấm yếu ớt lên, dáng vẻ rất tức giận.
Vừa nãy cô bắt trộm giúp còn bị tên trộm sỉ nhục một phen. Kết quả nhóm Nhạc Huy không những không đứng ra vạch trần tên trộm, mà còn không giúp cô, nên cô rất tức giận, nhất là giận Nhạc Huy.
Ngay lúc cô mới kéo vali đi được vài bước thì bỗng nhiên phía sau cô vang lên những tiếng bước chân dồn dập.
Lữ Khuynh Tiêu ngoảnh lại thì thấy gã móc túi ở trên xe khi nãy đang dẫn cả nhóm người đi tới.
“Này này! Cô em! Chẳng phải vừa nãy ở trên xe cô oai lắm sao?”
Đột nhiên Lữ Khuynh Tiêu bị một gã đàn ông vạm vỡ bịt chặt miệng, khiến cô không nói được gì.
“A! A!”
Lữ Khuynh Tiêu sửng sốt hô lên, vùng vẫy nhưng không sao thoát nổi, cô sợ hãi nhìn tên trộm vừa trộm đồ trên xe buýt và cả đồng bọn của hắn.
“Dáng người cũng được đó, hi hi, đừng có giãy giụa nữa, còn giãy nữa thì tôi sẽ xử lý cô ngay tại trận luôn đó!”
Gã đàn ông nở nụ cười dâm đãng, mấy tên đồng bọn bên cạnh cũng cười theo.
“Cô em à, cô cũng không chịu nghe ngóng thử coi chúng tôi kiếm cơm bằng nghề gì! Thế mà cô em lại dám tố cáo tôi trộm đồ! Đúng là thích chết mà!”
“Một cô gái như cô mà lại dám ra mặt giúp đàn ông, cô cũng không xem thử coi mấy tên sợ chết đó chạy nhanh như nào kìa”.
Nói xong, đám người trong cửa hàng vé số cười vào mặt nhóm Nhạc Huy và hét lên:
“Đám sợ chết, đứng lại, các người chạy thoát nổi sao?”
“Ngoan ngoãn bò lại đây cho tao, đừng ép bọn tao phải ra tay, còn dám chạy, chạy nữa ông đây đánh gãy chân chúng mày!”
Bọn chúng vừa dứt lời, nhóm người Nhạc Huy bỗng dừng bước, nhưng không ngoảnh lại.
“Thấy chưa, coi lũ sợ chết này nghe lời chưa kìa. Bảo bọn chúng đứng lại là tất cả đều ngoan ngoãn đứng lại, cô còn muốn ra mặt giúp chúng ư, bọn chúng sẽ không quan tâm tới cô đâu”.
Một gã đàn ông trong số đó vui vẻ cười hô hố, duỗi tay ra vỗ mạnh vào cặp mông đầy đặn của Lữ Khuynh Tiêu.
Lữ Khuynh Tiêu khẽ kêu lên một tiếng, ngại ngùng đỏ mặt, nước mắt lưng tròng và vô cùng tuyệt vọng.
Có bao giờ cô phải chịu nhục như này đâu, nếu mấy tên đồng nghiệp nam của cô mà ở đây, chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Vậy mà cô lại gặp phải nhóm người Nhạc Huy, tuy ai nấy đều cao to khỏe mạnh, nhưng nhát gan hơn cả cô.
Lúc này…
Nhạc Huy bỗng xoay người, vẻ mặt không biểu cảm nhìn đám người của cửa hàng vé số, lên tiếng:
“Các người muốn chúng tôi qua đó thật sao?”
Đám người đó cười khẩy:
“Nhiều lời, còn không mau lăn qua đây, lẽ nào muốn các ông đây tới tận nơi để mời sao?”
Nhạc Huy gật đầu, bước thẳng về chỗ họ.
Bỗng nhiên, đám người đó cũng sững sờ, gã móc túi cau mày đi về chỗ Nhạc Huy:
“Sao chỉ có mình mày tới đây, bọn chúng đâu?”
“Nhưng cũng được, trói mày là được rồi, để chúng đi rút tiền chuộc mày. Ranh con, mày giỏi lắm, còn dám khoe tiền ở Tứ Thủy này à, gan…”
Gã móc túi đang nói dở thì Nhạc Huy đã đi tới trước mặt hắn, giơ tay tát hắn một cái.
Cái tát này đã đánh bay một chiếc răng của hắn.
“Chết tiệt!”, Nhạc Huy lạnh lùng nói.
Gã móc túi bị đánh đến sững sờ, miệng toàn máu, chỉ vào Nhạc Huy chửi lấy chửi để:
“Mẹ kiếp! Mày dám đánh tao ư?”
Đám đồng bọn của hắn cũng sững sờ cả ra, chẳng ai ngờ rằng Nhạc Huy lại dám ra tay với bọn họ.
Lữ Khuynh Tiêu cũng trợn tròn hai mắt, mặt đầy ngây dại:
“Đẹp trai quá! Sao đánh người mà cũng đẹp trai vậy nhỉ…”
Bỗng chốc cô không còn giận Nhạc Huy nữa.
“Tôi nhịn anh lâu lắm rồi”, đột nhiên Nhạc Huy ra tay lần nữa, tóm luôn lấy ngón tay của hắn rồi bẻ cong ra sau.
“Rắc!”
Gã đó kêu thảm thiết, quỳ rạp xuống đất, gào khóc om sòm.
“Ranh con! Mẹ kiếp mày điên rồi à? Dám động tới anh em của bọn tao, có tin bọn tao đâm chết mày ngay không?”
“Mau thả anh ấy ra, không thì bọn tao không những lấy tiền của mày, mà còn giết chết mày đó, mày tin không!”
Đám người đó đồng loạt mắng chửi Nhạc Huy.
Nhạc Huy cười nhếch mép, tay vẫn không buông, lạnh lùng nói:
“Nghe nói an ninh trật tự ở huyện Tứ Thủy rất tệ đúng không, tôi có giết người ở nơi này chắc chẳng ai biết là tôi giết đâu nhỉ?”
Vừa dứt lời, đám người đó bỗng sững sờ tại chỗ.
Bọn chúng còn chưa kịp phản ứng thì Nhạc Huy đã hất con dao trong tay áo ra, đâm mạnh vào cổ gã móc túi bằng tốc độ nhanh như chớp, xuyên thẳng từ phía trước ra phía sau cổ.
Nhóm Kim Võ cũng xoay người lại, khi nhìn thấy cảnh này ông ta cũng không khỏi lắc đầu:
“Muốn chết à?”
Từ sau trận đánh nhau trong nhà hàng ở thành phố Thiên Hải, Nhạc Huy trở nên hơi thô bạo, như thể đã mất đi sự nhân từ trước kia.
Lúc này đám người ở cửa hàng vé số đều đờ ra, toàn thân bỗng run lên.
Tuy bọn chúng đã làm không ít chuyện tàn ác, nhưng bọn chúng… chưa từng giết người…
Lữ Khuynh Tiêu nhìn đến nỗi run rẩy cả người, khó tin nhìn Nhạc Huy đột nhiên trở nên hung ác.
“Anh… anh dám giết người!”
“Ranh con, mày tiêu rồi! Bọn tao sẽ giết mày!”
“Mày xong đời rồi!”
Đám người đó như một đám chó điên bị khiếp sợ, liên tục dọa nạt, nhưng không một ai dám xông lên.
“Ôi trời, bốc đồng quá, thật sự xin lỗi”, Nhạc Huy rút con dao ra, lấy chân đá cái xác sang một bên, cười khẩy nói: “Nhìn các người đi kìa, ngay cả dũng khí giết người còn không có mà còn dám bắt cóc, các người lấy đâu ra cái gan đó hả?”
“Thả cô gái đó ra rồi quỳ xuống đây thì tôi sẽ tha cho các người một con đường sống”.
Nói xong, Nhạc Huy chỉ về hướng Lữ Khuynh Tiêu, dáng vẻ vốn nho nhã nhưng lại khiến người ta cảm thấy bá đạo vô cùng.
Nhất thời, Lữ Khuynh Tiêu lại đơ người ra, hoàn toàn quên mất chuyện Nhạc Huy vừa giết người.
“Mày… mày dọa ai chứ! Đồ thần kinh, tưởng giết một người là bọn tao sẽ sợ mày chắc?”
“Mày cũng không coi thử xem bọn tao có bao nhiêu người, còn bọn mày thì có bao nhiêu người. Mẹ kiếp, đừng ép bọn tao phải ra tay, không thì bọn tao sẽ giết hết chúng mày đó!”
Đám người đó lại uy hiếp.
Nhạc Huy bỏ ngón tay xuống, chẳng nói thêm câu gì mà chỉ lạnh lùng nói:
“Kim Võ, Hắc Long, ra tay!”
Chữ cuối cùng vừa thốt ra, Kim Võ, Hắc Long và cả Kỳ Phi liền lao vụt tới như đạn bắn khỏi nòng, khí thế như rồng và hổ. Đám người của cửa hàng vé số cùng lắm chỉ là đám côn đồ, nên bị sợ đến nỗi đơ người trước sự đánh giết của nhóm Kim Võ.
Đây chỉ là chuyện nhỏ, chẳng cần mất sức nhưng nhóm Kỳ Phi vẫn hạ gục được hết mười mất tên này.
“Còn dám bò lên, mày không phục sao?”
Kỳ Phi chửi một câu, chân thì giẫm nát đầu gối của một tên trong đó.
Gã đó bỗng kêu rên thảm thiết.
Lữ Khuynh Tiêu chưa từng thấy cảnh tượng như này, cô sợ đến nỗi hoảng loạn chạy tới trốn phía sau Nhạc Huy.
Nhóm người Nhạc Huy đáng sợ thật, vốn tưởng rằng họ là đồ bỏ đi, ai ngờ lại là người bản lĩnh. Nhưng Lữ Khuynh Tiêu biết chắc Nhạc Huy sẽ không hại cô.
Thậm chí cô còn giơ hai tay ôm chặt lấy Nhạc Huy từ phía sau để lấy chút cảm giác an toàn.
Đoàn Thiên Hành đi tới, lấy lại cái ví của mình từ trên xác của tên móc túi.
“Đại ca, bọn em sai rồi! Bọn em có mắt không thấy Thái Sơn, anh đừng chấp nhặt với bọn em!”
“Bọn em chỉ là một đám trộm cướp, bọn em không dám nữa đâu!”
Đám người đó quỳ hết dưới đất, nước mắt nước mũi giàn giụa. Vừa nãy ở trên xe còn hung hãn, nhưng lúc này lại yếu ớt như đứa trẻ bị đàn anh lớp trên đánh.
Nhạc Huy nhìn bọn họ với vẻ mặt lạnh băng, hỏi:
“Là ai sai khiến các người, ông chủ của cửa hàng vé số hả?”
Đám trộm rất nhát gan, bọn chúng không hề do dự mà khai ra Hình Đạo An – ông chủ cửa hàng vé số:
“Phải, chính là anh Hình! Là anh ấy bảo chúng tôi làm vậy”.
“Anh ấy nói anh là con cừu béo bở, bắt cóc anh chắc chắn sẽ kiếm được kha khá tiền, đến khi đó chúng em chia đều. Ai ngờ các anh lại mạnh đến thế, biết vậy thì dù có cho bọn em trăm lá gan bọn em cũng không dám động tới bọn anh!”
Nhạc Huy nghe vậy bỗng cười khẩy, đá vào gã đó:
“Gọi điện thoại cho Hình Đạo An nói rằng các người đã bắt được tôi, bảo ông ta tới đây”.
“Đừng có mà giở trò, tôi không ngại giết thêm một người nữa đâu”.
Trước khi tới trạm cuối đã có rất nhiều khách xuống xe, dường như họ bị khiếp sợ trước đám người của cửa hàng vé số.
Điều khiến Nhạc Huy không ngờ được đó là Lữ Khuynh Tiêu cũng xuống ở trạm cuối, hơn nữa cô luôn nhìn chằm chằm vào anh với ánh mắt tức giận, khiến anh mất tự nhiên.
Cuối cùng cũng sắp xuống xe rồi.
Cửa xe vừa mở, nhóm người Nhạc Huy bước xuống xe với tốc độ nhanh nhất.
Rầm một tiếng, vali của Lữ Khuynh Tiêu chạm đất. Nhạc Huy chợt quay đầu, thấy Lữ Khuynh Tiêu đuổi theo, anh bỗng cảm thấy đau đầu, vội vàng bước nhanh và gọi nhóm Kỳ Phi đi.
“Chết tiệt, cô ta muốn làm gì?”
Dường như Nhạc Huy bị cô gái này dọa sợ, mặt toát mồ hôi.
“Ôi trời! Em đẹp trai như này mà sao cô ấy cứ bám lấy anh không rời vậy nhỉ?”, Kỳ Phi thấy hơi bất bình thay cho mình.
“Đợi chút, các anh chạy nhanh vậy làm gì?”, Lữ Khuynh Tiêu đuổi theo đằng sau, giơ nắm đấm yếu ớt lên, dáng vẻ rất tức giận.
Vừa nãy cô bắt trộm giúp còn bị tên trộm sỉ nhục một phen. Kết quả nhóm Nhạc Huy không những không đứng ra vạch trần tên trộm, mà còn không giúp cô, nên cô rất tức giận, nhất là giận Nhạc Huy.
Ngay lúc cô mới kéo vali đi được vài bước thì bỗng nhiên phía sau cô vang lên những tiếng bước chân dồn dập.
Lữ Khuynh Tiêu ngoảnh lại thì thấy gã móc túi ở trên xe khi nãy đang dẫn cả nhóm người đi tới.
“Này này! Cô em! Chẳng phải vừa nãy ở trên xe cô oai lắm sao?”
Đột nhiên Lữ Khuynh Tiêu bị một gã đàn ông vạm vỡ bịt chặt miệng, khiến cô không nói được gì.
“A! A!”
Lữ Khuynh Tiêu sửng sốt hô lên, vùng vẫy nhưng không sao thoát nổi, cô sợ hãi nhìn tên trộm vừa trộm đồ trên xe buýt và cả đồng bọn của hắn.
“Dáng người cũng được đó, hi hi, đừng có giãy giụa nữa, còn giãy nữa thì tôi sẽ xử lý cô ngay tại trận luôn đó!”
Gã đàn ông nở nụ cười dâm đãng, mấy tên đồng bọn bên cạnh cũng cười theo.
“Cô em à, cô cũng không chịu nghe ngóng thử coi chúng tôi kiếm cơm bằng nghề gì! Thế mà cô em lại dám tố cáo tôi trộm đồ! Đúng là thích chết mà!”
“Một cô gái như cô mà lại dám ra mặt giúp đàn ông, cô cũng không xem thử coi mấy tên sợ chết đó chạy nhanh như nào kìa”.
Nói xong, đám người trong cửa hàng vé số cười vào mặt nhóm Nhạc Huy và hét lên:
“Đám sợ chết, đứng lại, các người chạy thoát nổi sao?”
“Ngoan ngoãn bò lại đây cho tao, đừng ép bọn tao phải ra tay, còn dám chạy, chạy nữa ông đây đánh gãy chân chúng mày!”
Bọn chúng vừa dứt lời, nhóm người Nhạc Huy bỗng dừng bước, nhưng không ngoảnh lại.
“Thấy chưa, coi lũ sợ chết này nghe lời chưa kìa. Bảo bọn chúng đứng lại là tất cả đều ngoan ngoãn đứng lại, cô còn muốn ra mặt giúp chúng ư, bọn chúng sẽ không quan tâm tới cô đâu”.
Một gã đàn ông trong số đó vui vẻ cười hô hố, duỗi tay ra vỗ mạnh vào cặp mông đầy đặn của Lữ Khuynh Tiêu.
Lữ Khuynh Tiêu khẽ kêu lên một tiếng, ngại ngùng đỏ mặt, nước mắt lưng tròng và vô cùng tuyệt vọng.
Có bao giờ cô phải chịu nhục như này đâu, nếu mấy tên đồng nghiệp nam của cô mà ở đây, chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Vậy mà cô lại gặp phải nhóm người Nhạc Huy, tuy ai nấy đều cao to khỏe mạnh, nhưng nhát gan hơn cả cô.
Lúc này…
Nhạc Huy bỗng xoay người, vẻ mặt không biểu cảm nhìn đám người của cửa hàng vé số, lên tiếng:
“Các người muốn chúng tôi qua đó thật sao?”
Đám người đó cười khẩy:
“Nhiều lời, còn không mau lăn qua đây, lẽ nào muốn các ông đây tới tận nơi để mời sao?”
Nhạc Huy gật đầu, bước thẳng về chỗ họ.
Bỗng nhiên, đám người đó cũng sững sờ, gã móc túi cau mày đi về chỗ Nhạc Huy:
“Sao chỉ có mình mày tới đây, bọn chúng đâu?”
“Nhưng cũng được, trói mày là được rồi, để chúng đi rút tiền chuộc mày. Ranh con, mày giỏi lắm, còn dám khoe tiền ở Tứ Thủy này à, gan…”
Gã móc túi đang nói dở thì Nhạc Huy đã đi tới trước mặt hắn, giơ tay tát hắn một cái.
Cái tát này đã đánh bay một chiếc răng của hắn.
“Chết tiệt!”, Nhạc Huy lạnh lùng nói.
Gã móc túi bị đánh đến sững sờ, miệng toàn máu, chỉ vào Nhạc Huy chửi lấy chửi để:
“Mẹ kiếp! Mày dám đánh tao ư?”
Đám đồng bọn của hắn cũng sững sờ cả ra, chẳng ai ngờ rằng Nhạc Huy lại dám ra tay với bọn họ.
Lữ Khuynh Tiêu cũng trợn tròn hai mắt, mặt đầy ngây dại:
“Đẹp trai quá! Sao đánh người mà cũng đẹp trai vậy nhỉ…”
Bỗng chốc cô không còn giận Nhạc Huy nữa.
“Tôi nhịn anh lâu lắm rồi”, đột nhiên Nhạc Huy ra tay lần nữa, tóm luôn lấy ngón tay của hắn rồi bẻ cong ra sau.
“Rắc!”
Gã đó kêu thảm thiết, quỳ rạp xuống đất, gào khóc om sòm.
“Ranh con! Mẹ kiếp mày điên rồi à? Dám động tới anh em của bọn tao, có tin bọn tao đâm chết mày ngay không?”
“Mau thả anh ấy ra, không thì bọn tao không những lấy tiền của mày, mà còn giết chết mày đó, mày tin không!”
Đám người đó đồng loạt mắng chửi Nhạc Huy.
Nhạc Huy cười nhếch mép, tay vẫn không buông, lạnh lùng nói:
“Nghe nói an ninh trật tự ở huyện Tứ Thủy rất tệ đúng không, tôi có giết người ở nơi này chắc chẳng ai biết là tôi giết đâu nhỉ?”
Vừa dứt lời, đám người đó bỗng sững sờ tại chỗ.
Bọn chúng còn chưa kịp phản ứng thì Nhạc Huy đã hất con dao trong tay áo ra, đâm mạnh vào cổ gã móc túi bằng tốc độ nhanh như chớp, xuyên thẳng từ phía trước ra phía sau cổ.
Nhóm Kim Võ cũng xoay người lại, khi nhìn thấy cảnh này ông ta cũng không khỏi lắc đầu:
“Muốn chết à?”
Từ sau trận đánh nhau trong nhà hàng ở thành phố Thiên Hải, Nhạc Huy trở nên hơi thô bạo, như thể đã mất đi sự nhân từ trước kia.
Lúc này đám người ở cửa hàng vé số đều đờ ra, toàn thân bỗng run lên.
Tuy bọn chúng đã làm không ít chuyện tàn ác, nhưng bọn chúng… chưa từng giết người…
Lữ Khuynh Tiêu nhìn đến nỗi run rẩy cả người, khó tin nhìn Nhạc Huy đột nhiên trở nên hung ác.
“Anh… anh dám giết người!”
“Ranh con, mày tiêu rồi! Bọn tao sẽ giết mày!”
“Mày xong đời rồi!”
Đám người đó như một đám chó điên bị khiếp sợ, liên tục dọa nạt, nhưng không một ai dám xông lên.
“Ôi trời, bốc đồng quá, thật sự xin lỗi”, Nhạc Huy rút con dao ra, lấy chân đá cái xác sang một bên, cười khẩy nói: “Nhìn các người đi kìa, ngay cả dũng khí giết người còn không có mà còn dám bắt cóc, các người lấy đâu ra cái gan đó hả?”
“Thả cô gái đó ra rồi quỳ xuống đây thì tôi sẽ tha cho các người một con đường sống”.
Nói xong, Nhạc Huy chỉ về hướng Lữ Khuynh Tiêu, dáng vẻ vốn nho nhã nhưng lại khiến người ta cảm thấy bá đạo vô cùng.
Nhất thời, Lữ Khuynh Tiêu lại đơ người ra, hoàn toàn quên mất chuyện Nhạc Huy vừa giết người.
“Mày… mày dọa ai chứ! Đồ thần kinh, tưởng giết một người là bọn tao sẽ sợ mày chắc?”
“Mày cũng không coi thử xem bọn tao có bao nhiêu người, còn bọn mày thì có bao nhiêu người. Mẹ kiếp, đừng ép bọn tao phải ra tay, không thì bọn tao sẽ giết hết chúng mày đó!”
Đám người đó lại uy hiếp.
Nhạc Huy bỏ ngón tay xuống, chẳng nói thêm câu gì mà chỉ lạnh lùng nói:
“Kim Võ, Hắc Long, ra tay!”
Chữ cuối cùng vừa thốt ra, Kim Võ, Hắc Long và cả Kỳ Phi liền lao vụt tới như đạn bắn khỏi nòng, khí thế như rồng và hổ. Đám người của cửa hàng vé số cùng lắm chỉ là đám côn đồ, nên bị sợ đến nỗi đơ người trước sự đánh giết của nhóm Kim Võ.
Đây chỉ là chuyện nhỏ, chẳng cần mất sức nhưng nhóm Kỳ Phi vẫn hạ gục được hết mười mất tên này.
“Còn dám bò lên, mày không phục sao?”
Kỳ Phi chửi một câu, chân thì giẫm nát đầu gối của một tên trong đó.
Gã đó bỗng kêu rên thảm thiết.
Lữ Khuynh Tiêu chưa từng thấy cảnh tượng như này, cô sợ đến nỗi hoảng loạn chạy tới trốn phía sau Nhạc Huy.
Nhóm người Nhạc Huy đáng sợ thật, vốn tưởng rằng họ là đồ bỏ đi, ai ngờ lại là người bản lĩnh. Nhưng Lữ Khuynh Tiêu biết chắc Nhạc Huy sẽ không hại cô.
Thậm chí cô còn giơ hai tay ôm chặt lấy Nhạc Huy từ phía sau để lấy chút cảm giác an toàn.
Đoàn Thiên Hành đi tới, lấy lại cái ví của mình từ trên xác của tên móc túi.
“Đại ca, bọn em sai rồi! Bọn em có mắt không thấy Thái Sơn, anh đừng chấp nhặt với bọn em!”
“Bọn em chỉ là một đám trộm cướp, bọn em không dám nữa đâu!”
Đám người đó quỳ hết dưới đất, nước mắt nước mũi giàn giụa. Vừa nãy ở trên xe còn hung hãn, nhưng lúc này lại yếu ớt như đứa trẻ bị đàn anh lớp trên đánh.
Nhạc Huy nhìn bọn họ với vẻ mặt lạnh băng, hỏi:
“Là ai sai khiến các người, ông chủ của cửa hàng vé số hả?”
Đám trộm rất nhát gan, bọn chúng không hề do dự mà khai ra Hình Đạo An – ông chủ cửa hàng vé số:
“Phải, chính là anh Hình! Là anh ấy bảo chúng tôi làm vậy”.
“Anh ấy nói anh là con cừu béo bở, bắt cóc anh chắc chắn sẽ kiếm được kha khá tiền, đến khi đó chúng em chia đều. Ai ngờ các anh lại mạnh đến thế, biết vậy thì dù có cho bọn em trăm lá gan bọn em cũng không dám động tới bọn anh!”
Nhạc Huy nghe vậy bỗng cười khẩy, đá vào gã đó:
“Gọi điện thoại cho Hình Đạo An nói rằng các người đã bắt được tôi, bảo ông ta tới đây”.
“Đừng có mà giở trò, tôi không ngại giết thêm một người nữa đâu”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook