Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên
-
Chương 19: Đuổi khách
Liễu Nhược Hà sững người, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng nhìn Lý Hạo Dương, miệng hé mở nhưng không biết nên trả lời hắn thế nào.
Chính vào thời khắc mấu chốt, Lưu Phi xông lên, lúng túng nhận lỗi với Lý Hạo Dương và Liễu Nhược Hà:
“Hai vị, thật xin lỗi hai vị”.
“Hai người mau chóng ra khỏi chỗ này đi, lát nữa có nhân vật lớn phải đến đây dùng cơm”.
Hắn vừa dứt lời, Lý Hạo Dương trợn to mắt, kích động đứng lên:
“Lưu Phi, tên nhóc cậu đang đùa gì với tôi vậy!”
Lý Hạo Dương đứng dậy, bực bội hỏi.
Hôm nay là ngày rất quan trọng đối với hắn, vừa rồi hắn đang tỏ tình, chỉ còn chờ câu trả lời của Liễu Nhược Hà nữa thôi. Kết quả cái tên Lưu Phi này lại đi tới bảo bọn họ rời khỏi đây, nói cái gì mà nhượng lại chỗ cho khách quý khỉ gió gì gì đó.
Đây chẳng khác nào vả thẳng vào mặt hắn sao?
Đừng nói là hắn, ngay cả Liễu Nhược Hà cũng hơi khó chịu. Mặc dù hôm nay Lý Hạo Dương là người chủ động mời, mọi thứ đều do Lý Hạo Dương xử lý, nhưng dù gì thì cô cũng là khách mời. Bây giờ lại muốn đuổi bọn họ đi, là ai thì cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.
"Người anh em à, xin lỗi, thật sự rất xin lỗi”.
"Mong hai vị thông cảm, nếu như không phải có khách quý tới, thì thật sự tôi cũng không muốn quấy rầy hai người. Vị khách kia nói sẽ bồi thường gấp mười lần tổn thất cho các vị”.
Lưu Phi cúi người nói xin lỗi với Lý Hạo Dương và Liễu Nhược Hà, chỉ còn thiếu nước quỳ xuống trước mặt hai người nữa. Việc này cũng không thể trách người ta được, ai gặp phải chuyện này cũng đều bực bội hết.
Nhưng hắn cũng hết cách, người sắp tới là ai? Là nhà họ Nhạc, giàu có nhất cả nước! Còn là cả nhà ba người tới nữa!
Ngay cả người có máu mặt nhất Sở Châu của bọn họ là Đoàn Thiên Hành, ở trước mặt nhà họ Nhạc cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé, hắn chỉ là một quản lý đi làm thuê, đâu dám nhiều lời.
"Khách quý cái con khỉ!"
Lý Hạo Dương đập bàn một cái rầm, cũng không thèm nể mặt Lưu Phi, hắn hùng hổ nói:
"Tôi không quan tâm bọn họ là ai, tầng ba này tôi còn lâu mới nhường”.
"Đây là lần đầu tôi và Nhược Hà hẹn hò, cho dù là ngọc hoàng thượng đế đến thì cùng phải chờ ở dưới!"
Liễu Nhược Hà khẽ nhíu mày, khuyên nhủ:
"Hạo Dương, hay là thôi đi, nhỡ đâu họ thật sự là nhân vật lớn nào đó, chọc giận bọn họ sẽ không tốt đâu”.
Lý Hạo Dương nghe vậy, cười khẩy nói:
"Nhược Hà, em đừng sợ, nhân vật lớn gì chứ, anh cũng quen biết với nhiều người lắm”.
"Ngay cả lãnh đạo của thành phố Sở Châu chúng ta anh cũng đã từng ăn cơm chung với ông ấy rồi, anh cũng không tin, chẳng lẽ người kia còn có thể lật trời được sao”.
Liễu Nhược Hà thấy không khuyên được Lý Hạo Dương cũng hơi khó xử. Cô nhát gan, sợ nhỡ đâu chọc giận những vị khách quý kia.
Lưu Phi thấy không khuyên được Lý Hạo Dương, lại nghe thấy Lý Hạo Dương nói năng hùng hổ, trong lòng cũng thầm cười gượng.
Hắn cũng không thèm khuyên bảo nữa, lạnh lùng nói:
"Tôi có lòng tốt mới hết lời khuyên cậu rời khỏi đây”.
"Lý Hạo Dương, cậu nghe cho rõ đây, người chuẩn bị tới đây, chính là nhà họ Nhạc một trong bốn gia tộc lớn của nước Hoa đấy”.
"Ông Nhạc, bà Nhạc, cậu chủ nhà họ Nhạc, còn có cả người có quyền thế nhất thành phố Sở Châu chúng ta là ông chủ Đoàn, Đoàn Thiên Hành nữa”.
"Tầng ba này, có nhường lại hay không tự cậu suy nghĩ kỹ đi”.
Dứt lời, Lưu Phi cũng không nói gì thêm. Nếu như Lý Hạo Dương còn cố tình không nhường, hắn chỉ có thể gọi bảo vệ lên mời hai người này ra ngoài mà thôi.
Lý Hạo Dương và Liễu Nhược Hà nghe Lưu Phi nói vậy, lập tức tái mét cả mặt, hít sâu một hơi.
"Nhà... nhà họ Nhạc”.
"Chủ... chủ tịch Đoàn”.
Liễu Nhược Hà nghe xong cũng đứng bật dậy, không tự chủ được khẽ run lên.
Lý Hạo Dương còn run rẩy hơn cả cô.
"Chuyện này... sao có thể, ông Nhạc, bọn họ... Sao nhà bọn họ lại đích thân tới nơi nhỏ bé như Sở Châu của chúng ta được chứ?"
Lý Hạo Dương không dám tin.
"Lý Hạo Dương, đây là số điện thoại của ông chủ Đoàn, vừa nãy anh ấy đã gọi tới thông báo cho tôi biết, nếu không tin thì anh cứ gọi lại mà xác nhận”.
"Để tôi xem cậu có dám gọi hay không”.
Lưu Phi cũng không thèm nhỏ nhẹ nữa, hắn đưa số điện thoại của Đoàn Thiên Hành cho Lý Hạo Dương xem.
Liễu Nhược Hà cũng nhìn thoáng qua, đúng là số của Đoàn Thiên Hành, vì cô thuộc làu làu số của Đoàn Thiên Hành nên nhìn là biết ngay.
"Đúng rồi, đây đúng là số của chủ tịch Đoàn!", Liễu Nhược Hà nói chắc chắc.
Giờ thì Lý Hạo Dương không tin cũng phải tin.
"Thế nào, Lý Hạo Dương, gọi hỏi đi”.
Lưu Phi cười khẩy nhìn Lý Hạo Dương không biết trời cao đất rộng này, chế giễu một câu:
"Để tôi xem có phải cậu giỏi giang như vừa nãy nói hay không, muốn để nhà ông Nhạc ở dưới chờ cậu”.
Lý Hạo Dương đỏ mặt, cảm thấy rất ấm ức, đúng là tự mình đào hố cho mình.
Bây giờ dù hắn không muốn cũng phải rời đi, nếu quấy rầy nhà họ Nhạc dùng cơm, thì hắn sẽ không chịu đựng được lửa giận của Nhạc Thiên Hùng.
"Nhược Hà, chúng ta đi!"
Lý Hạo Dương nhìn Liễu Nhược Hà, cố gắng nhẫn nhịn sự mất mặt này, cắn răng nói ra mấy chữ.
Trong lòng Liễu Nhược Hà cũng rất khó chịu, khẽ nhíu mày, cầm lấy túi xách của mình rồi đi theo Lý Hạo Dương.
"Cậu không lấy số tiền bồi thường gấp mười lần à?", Lưu Phi thấy thế, lại nói thêm một câu.
"Không cần!", giọng của Lý Hạo Dương vọng lên từ tầng dưới.
"Đồ ngốc, cậu không lấy thì tôi lấy”.
Lưu Phi hừ một tiếng, vội vàng gọi tất cả nhân viên của nhà hàng Vân Đỉnh lên thu dọn mọi thứ. Dùng tốc độ nhanh nhất bố trí một không gian ấm áp, ngay cả người làm quản lý như hắn cũng phải xắn tay hỗ trợ, sợ người nhà họ Nhạc đến mà bọn họ còn chưa chuẩn bị xong.
Nhưng Lưu Phi vẫn thấp thỏm không yên, nhà họ Nhạc đến ăn cơm ở nhà hàng của bọn họ, nói không chừng ngày mai chuyện này đã nhan nhản trên mặt báo và tin tức ở Sở Châu. Chuyện lớn như vậy, nếu không thông báo cho ông chủ chắc ông ta sẽ tức điên lên mất.
Nghĩ thế, Lưu Phi gọi điện thoại cho ông chủ của mình.
"Ông chủ, có... có chuyện lớn rồi, nhà họ Nhạc muốn tới chỗ chúng ta ăn cơm, có cả bà Nhạc và cậu Nhạc nữa, còn có cả ông chủ Đoàn của Sở Châu chúng ta”, Lưu Phi run rẩy báo cáo cho ông chủ của mình.
Ông chủ của nhà hàng Vân Đỉnh nghe vậy, liền hít sâu một hơi, mắng lại:
"Mẹ kiếp, sao cậu không nói sớm!"
"Nhanh, mời tất cả khách đang ăn trong nhà hàng rời đi, phải bố trí một không gian yên tĩnh để ông Nhạc và gia đình ông ấy thoải mái dùng bữa!"
"Tất cả nhân viên phục vụ và đầu bếp làm việc tối nay đều được tăng lương lên gấp ba lần, phải phục vụ ông ấy thật tốt, biết chưa?"
"Tôi nghe nói ông ấy thích ăn món miền bắc, nếu như khiến ông ấy hài lòng với món miền bắc mà nhà hàng Vân Đỉnh chúng ta phục vụ, thì chỉ cần ông ấy tùy tiện quăng một ít tiền, cho chúng ta mở mấy chi nhánh ở thủ đô thì cả đời này chúng ta đều không cần lo ăn mặc nữa rồi, cậu hiểu chưa, Tiểu Lưu!"
Lưu Phi kinh sợ, liên tục gật đầu:
"Dạ, dạ tôi hiểu rồi! Ông chủ cứ yên tâm đi, tôi sẽ coi ông ấy như bố ruột, coi bà Nhạc như mẹ ruột, coi cậu Nhạc như anh ruột để phục vụ, cam đoan sẽ khiến bọn họ hài lòng!"
Sau khi tắt máy, Lưu Phi vội vàng đi xuống dưới, bắt đầu đuổi người.
...
Lúc này những khách đang ăn ở nhà hàng, có rất nhiều người là ông chủ của các doanh nghiệp và những người có địa vị cao, nhưng tất cả đều bị mời đi hết.
Mấu chốt là bọn họ cũng không dám nổi giận, cũng không dám mắng mỏ nhân viên nhà hàng.
Bây giờ bên dưới sảnh đã tụ tập khá nhiều người, tất cả bảo vệ đều xuống đứng thành hai hàng, chờ nghênh đón người nhà họ Nhạc.
Lý Hạo Dương và Liễu Nhược Hà còn chưa rời đi, thấy vậy thì trợn tròn mắt.
"Vãi, vậy mà bọn họ còn đuổi cả cục trưởng Lý của quận Tây ra ngoài”.
Chính vào thời khắc mấu chốt, Lưu Phi xông lên, lúng túng nhận lỗi với Lý Hạo Dương và Liễu Nhược Hà:
“Hai vị, thật xin lỗi hai vị”.
“Hai người mau chóng ra khỏi chỗ này đi, lát nữa có nhân vật lớn phải đến đây dùng cơm”.
Hắn vừa dứt lời, Lý Hạo Dương trợn to mắt, kích động đứng lên:
“Lưu Phi, tên nhóc cậu đang đùa gì với tôi vậy!”
Lý Hạo Dương đứng dậy, bực bội hỏi.
Hôm nay là ngày rất quan trọng đối với hắn, vừa rồi hắn đang tỏ tình, chỉ còn chờ câu trả lời của Liễu Nhược Hà nữa thôi. Kết quả cái tên Lưu Phi này lại đi tới bảo bọn họ rời khỏi đây, nói cái gì mà nhượng lại chỗ cho khách quý khỉ gió gì gì đó.
Đây chẳng khác nào vả thẳng vào mặt hắn sao?
Đừng nói là hắn, ngay cả Liễu Nhược Hà cũng hơi khó chịu. Mặc dù hôm nay Lý Hạo Dương là người chủ động mời, mọi thứ đều do Lý Hạo Dương xử lý, nhưng dù gì thì cô cũng là khách mời. Bây giờ lại muốn đuổi bọn họ đi, là ai thì cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.
"Người anh em à, xin lỗi, thật sự rất xin lỗi”.
"Mong hai vị thông cảm, nếu như không phải có khách quý tới, thì thật sự tôi cũng không muốn quấy rầy hai người. Vị khách kia nói sẽ bồi thường gấp mười lần tổn thất cho các vị”.
Lưu Phi cúi người nói xin lỗi với Lý Hạo Dương và Liễu Nhược Hà, chỉ còn thiếu nước quỳ xuống trước mặt hai người nữa. Việc này cũng không thể trách người ta được, ai gặp phải chuyện này cũng đều bực bội hết.
Nhưng hắn cũng hết cách, người sắp tới là ai? Là nhà họ Nhạc, giàu có nhất cả nước! Còn là cả nhà ba người tới nữa!
Ngay cả người có máu mặt nhất Sở Châu của bọn họ là Đoàn Thiên Hành, ở trước mặt nhà họ Nhạc cũng chỉ là một nhân vật nhỏ bé, hắn chỉ là một quản lý đi làm thuê, đâu dám nhiều lời.
"Khách quý cái con khỉ!"
Lý Hạo Dương đập bàn một cái rầm, cũng không thèm nể mặt Lưu Phi, hắn hùng hổ nói:
"Tôi không quan tâm bọn họ là ai, tầng ba này tôi còn lâu mới nhường”.
"Đây là lần đầu tôi và Nhược Hà hẹn hò, cho dù là ngọc hoàng thượng đế đến thì cùng phải chờ ở dưới!"
Liễu Nhược Hà khẽ nhíu mày, khuyên nhủ:
"Hạo Dương, hay là thôi đi, nhỡ đâu họ thật sự là nhân vật lớn nào đó, chọc giận bọn họ sẽ không tốt đâu”.
Lý Hạo Dương nghe vậy, cười khẩy nói:
"Nhược Hà, em đừng sợ, nhân vật lớn gì chứ, anh cũng quen biết với nhiều người lắm”.
"Ngay cả lãnh đạo của thành phố Sở Châu chúng ta anh cũng đã từng ăn cơm chung với ông ấy rồi, anh cũng không tin, chẳng lẽ người kia còn có thể lật trời được sao”.
Liễu Nhược Hà thấy không khuyên được Lý Hạo Dương cũng hơi khó xử. Cô nhát gan, sợ nhỡ đâu chọc giận những vị khách quý kia.
Lưu Phi thấy không khuyên được Lý Hạo Dương, lại nghe thấy Lý Hạo Dương nói năng hùng hổ, trong lòng cũng thầm cười gượng.
Hắn cũng không thèm khuyên bảo nữa, lạnh lùng nói:
"Tôi có lòng tốt mới hết lời khuyên cậu rời khỏi đây”.
"Lý Hạo Dương, cậu nghe cho rõ đây, người chuẩn bị tới đây, chính là nhà họ Nhạc một trong bốn gia tộc lớn của nước Hoa đấy”.
"Ông Nhạc, bà Nhạc, cậu chủ nhà họ Nhạc, còn có cả người có quyền thế nhất thành phố Sở Châu chúng ta là ông chủ Đoàn, Đoàn Thiên Hành nữa”.
"Tầng ba này, có nhường lại hay không tự cậu suy nghĩ kỹ đi”.
Dứt lời, Lưu Phi cũng không nói gì thêm. Nếu như Lý Hạo Dương còn cố tình không nhường, hắn chỉ có thể gọi bảo vệ lên mời hai người này ra ngoài mà thôi.
Lý Hạo Dương và Liễu Nhược Hà nghe Lưu Phi nói vậy, lập tức tái mét cả mặt, hít sâu một hơi.
"Nhà... nhà họ Nhạc”.
"Chủ... chủ tịch Đoàn”.
Liễu Nhược Hà nghe xong cũng đứng bật dậy, không tự chủ được khẽ run lên.
Lý Hạo Dương còn run rẩy hơn cả cô.
"Chuyện này... sao có thể, ông Nhạc, bọn họ... Sao nhà bọn họ lại đích thân tới nơi nhỏ bé như Sở Châu của chúng ta được chứ?"
Lý Hạo Dương không dám tin.
"Lý Hạo Dương, đây là số điện thoại của ông chủ Đoàn, vừa nãy anh ấy đã gọi tới thông báo cho tôi biết, nếu không tin thì anh cứ gọi lại mà xác nhận”.
"Để tôi xem cậu có dám gọi hay không”.
Lưu Phi cũng không thèm nhỏ nhẹ nữa, hắn đưa số điện thoại của Đoàn Thiên Hành cho Lý Hạo Dương xem.
Liễu Nhược Hà cũng nhìn thoáng qua, đúng là số của Đoàn Thiên Hành, vì cô thuộc làu làu số của Đoàn Thiên Hành nên nhìn là biết ngay.
"Đúng rồi, đây đúng là số của chủ tịch Đoàn!", Liễu Nhược Hà nói chắc chắc.
Giờ thì Lý Hạo Dương không tin cũng phải tin.
"Thế nào, Lý Hạo Dương, gọi hỏi đi”.
Lưu Phi cười khẩy nhìn Lý Hạo Dương không biết trời cao đất rộng này, chế giễu một câu:
"Để tôi xem có phải cậu giỏi giang như vừa nãy nói hay không, muốn để nhà ông Nhạc ở dưới chờ cậu”.
Lý Hạo Dương đỏ mặt, cảm thấy rất ấm ức, đúng là tự mình đào hố cho mình.
Bây giờ dù hắn không muốn cũng phải rời đi, nếu quấy rầy nhà họ Nhạc dùng cơm, thì hắn sẽ không chịu đựng được lửa giận của Nhạc Thiên Hùng.
"Nhược Hà, chúng ta đi!"
Lý Hạo Dương nhìn Liễu Nhược Hà, cố gắng nhẫn nhịn sự mất mặt này, cắn răng nói ra mấy chữ.
Trong lòng Liễu Nhược Hà cũng rất khó chịu, khẽ nhíu mày, cầm lấy túi xách của mình rồi đi theo Lý Hạo Dương.
"Cậu không lấy số tiền bồi thường gấp mười lần à?", Lưu Phi thấy thế, lại nói thêm một câu.
"Không cần!", giọng của Lý Hạo Dương vọng lên từ tầng dưới.
"Đồ ngốc, cậu không lấy thì tôi lấy”.
Lưu Phi hừ một tiếng, vội vàng gọi tất cả nhân viên của nhà hàng Vân Đỉnh lên thu dọn mọi thứ. Dùng tốc độ nhanh nhất bố trí một không gian ấm áp, ngay cả người làm quản lý như hắn cũng phải xắn tay hỗ trợ, sợ người nhà họ Nhạc đến mà bọn họ còn chưa chuẩn bị xong.
Nhưng Lưu Phi vẫn thấp thỏm không yên, nhà họ Nhạc đến ăn cơm ở nhà hàng của bọn họ, nói không chừng ngày mai chuyện này đã nhan nhản trên mặt báo và tin tức ở Sở Châu. Chuyện lớn như vậy, nếu không thông báo cho ông chủ chắc ông ta sẽ tức điên lên mất.
Nghĩ thế, Lưu Phi gọi điện thoại cho ông chủ của mình.
"Ông chủ, có... có chuyện lớn rồi, nhà họ Nhạc muốn tới chỗ chúng ta ăn cơm, có cả bà Nhạc và cậu Nhạc nữa, còn có cả ông chủ Đoàn của Sở Châu chúng ta”, Lưu Phi run rẩy báo cáo cho ông chủ của mình.
Ông chủ của nhà hàng Vân Đỉnh nghe vậy, liền hít sâu một hơi, mắng lại:
"Mẹ kiếp, sao cậu không nói sớm!"
"Nhanh, mời tất cả khách đang ăn trong nhà hàng rời đi, phải bố trí một không gian yên tĩnh để ông Nhạc và gia đình ông ấy thoải mái dùng bữa!"
"Tất cả nhân viên phục vụ và đầu bếp làm việc tối nay đều được tăng lương lên gấp ba lần, phải phục vụ ông ấy thật tốt, biết chưa?"
"Tôi nghe nói ông ấy thích ăn món miền bắc, nếu như khiến ông ấy hài lòng với món miền bắc mà nhà hàng Vân Đỉnh chúng ta phục vụ, thì chỉ cần ông ấy tùy tiện quăng một ít tiền, cho chúng ta mở mấy chi nhánh ở thủ đô thì cả đời này chúng ta đều không cần lo ăn mặc nữa rồi, cậu hiểu chưa, Tiểu Lưu!"
Lưu Phi kinh sợ, liên tục gật đầu:
"Dạ, dạ tôi hiểu rồi! Ông chủ cứ yên tâm đi, tôi sẽ coi ông ấy như bố ruột, coi bà Nhạc như mẹ ruột, coi cậu Nhạc như anh ruột để phục vụ, cam đoan sẽ khiến bọn họ hài lòng!"
Sau khi tắt máy, Lưu Phi vội vàng đi xuống dưới, bắt đầu đuổi người.
...
Lúc này những khách đang ăn ở nhà hàng, có rất nhiều người là ông chủ của các doanh nghiệp và những người có địa vị cao, nhưng tất cả đều bị mời đi hết.
Mấu chốt là bọn họ cũng không dám nổi giận, cũng không dám mắng mỏ nhân viên nhà hàng.
Bây giờ bên dưới sảnh đã tụ tập khá nhiều người, tất cả bảo vệ đều xuống đứng thành hai hàng, chờ nghênh đón người nhà họ Nhạc.
Lý Hạo Dương và Liễu Nhược Hà còn chưa rời đi, thấy vậy thì trợn tròn mắt.
"Vãi, vậy mà bọn họ còn đuổi cả cục trưởng Lý của quận Tây ra ngoài”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook