Sự Trả Thù Màu Đỏ
Chương 2: Quá khứ

10 năm trước… ngày 10/2/2007

-Nacchan à, lại đây chơi với Rin nào!!

-Được thôi, Rin muốn chơi gì nào?

-Hm…Chơi gia đình nha!

-Được thôi, Nacchan tớ sẽ là bố, còn Rin là mẹ đảm đang nha!

-Um…hoan hô!! Nacchan là số một!!

……………………………………………………………………..

5 năm sau ngày… 8/4/2012

-Rin nè!! Sau này Rin làm cô dâu của tớ nha… có được không?

-Hể!? Khoan đã, tự nhiên sao cậu lai nói về vấn đề này?? (Nàng ý đỏ mặt rồi, hihi!!)

-B..Bởi vì…T..Tớ không thích có kẻ khác rước Rin về làm cô dâu đâu!

-Kẻ khác sao??

-Phải…Tớ muốn Rin chỉ làm cô dâu của tớ thôi..N…Như vậy..được chứ…??

-Hm…Được thôi…

-Ể…Đ..Được hả!?

-Tất nhiên…nếu cậu nuôi nổi tớ…hihi!!

-Tưởng gì…No Problem!!

-Hihi…chúng ta hứa nhé…

-Um…*móc nghoéo tay*…Rin sẽ là cô dâu của Nacchan…Hihi!!!

………………………………………………………………………

3 năm sau ngày… 20/5/2015

-Hộc..hộc…Xin lỗi Rin nhé…Có lẽ lời hứa cưới cậu làm cô dâu của tớ không thực hiện được rồi…Khụ…khụ…

-Không đâu Nacchan à…Hức…hức…Tớ không cho phép chuyện đó xảy ra đâu…Cậu đã hứa với tớ rồi mà…Rằng tớ sẽ là cô dâu của cậu…hức hức…

-Tớ biết chứ…Khụ..khụ…Nhưng có lẽ với tình trạng này…T..Tớ không thể cầm cự lâu được đâu…*Họ sặc sụ*

-Không…Tớ không cho phép cậu nói điều đó…Càng không thể để cậu chết được..Nên làm ơn…Nacchan à..Hãy cố lên đi…Hức hức…Vì tớ đi mà…

-X-Xin lỗi cậu R-Rin à…H-Hãy tha thứ cho tớ vì không giữ được lời hứa…Nhưng..Tớ yêu cậu rất nhiều, Rin à..Xin lỗi cậu *Gục xuống*

-Nacchan à…Cậu sao vậy…Có nghe thấy tớ nói gì không?? Nacchan??

-…

Không…Cậu đừng đùa như vậy với tớ Nacchan à…Tớ sợ lắm…Nacchan…Nacchan à…Tớ xin cậu hãy nói gì đi mà…Hức…hức…Nacchan à…tớ xin cậu…huhu…làm ơn mà…hức hức…*Vỗ mặt Nacchan đôm đốp*

-…*Buông tay Rin*

-Không thể nào…N-Nacchan à…Tỉnh lại đi mà…Nacchan…Làm ơn mà…Tớ xin cậu đó…Nacchan…NACCHAN…KHÔNGGGGGG!!!!

Hiện tại…ngày 1/5/2017

-Hơ…

Yukirin đột nhiên bật dậy, gương mặt căng thẳng hết sức, trán đầy mồ hôi. Có vẻ như cô lại nhìn thấy giấc mơ đó. Giấc mơ về Nacchan…

-Độp…độp…Hức hức…Em xin lỗi anh, Nacchan!…Hức hức…

Phải! Yukirin đã khóc. Nước mắt rơi xuống như những hạt trân châu lấp lánh, kiêu sa…chảy mãi, làm ướt cả một mảng to chiếc ga giường mà cô đang ngồi. Không hiểu tại sao, sau ngày Nacchan ra đi, cô luôn mơ thấy cùng một giấc mơ. Giấc mơ về Nacchan…giấc mơ về sự ra đi tàn nhẫn của Nacchan mà hàng ngàn lần, cô không muốn nhớ tới…Đã 3 năm rồi, giấc mơ ấy vẫn ám ảnh lấy tâm trí Yukirin, khồng buông tha cô mà đó như là một sự trừng phạt. Tại sao nó không buông tha cô lấy một ngày mà vẫn ám ảnh tâm trí cô mà không biết đó là một vết thương lớn trong lòng không bào giờ nguôi ngoai. Mất Nacchan là một cú sốc quá lớn đối với cô, cô luôn tự dằn vặt mình đã để tuột mất Nacchan. Nhưng có ai biết rằng mỗi khi mơ thấy giấc mơ ấy, cô luôn đột nhiên bật dậy như vậy…và khóc…

Nacchan là người bạn thơ ấu thân nhất của Yukirin, người luôn đồng hành cùng Yukirin từ việc nhỏ đến việc lớn. Cả 2 người cùng 1 người anh của cô gia nhập vào tổ chức JSC của gia đình Yukirin để giúp đỡ bố cô vì ông có quá nhiều việc phải lo. Cô và cậu luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao và luôn là bạn đồng hành của nhau. Hai người đã từng hứa khi lớn lên sẽ cưới nhau. Nhưng việc đó trở nên quá xa vời đối với 2 người thì phải…

Yukirin vẫn ngồi thẫn thờ ra đó, đôi mắt sung đỏ vì khóc quá nhiều. Cô ngồi nhớ đến những kỉ niệm mà cô đã từng có với Nacchan. 3 năm quá, chúng chưa từng phai mờ đi trong kí ức của cô. Ngoài trời, mưa đang rơi. Mưa lớn, như đang tiếc thương thay cho quá khứ đau buồn của cô…

-Ting!

Tiếng tin nhắn được gửi đến từ điện thoại của Yukirin. Cô đưa tay quệt vội những giọt nước mắt còn đọng lại trên đôi mắt xanh thẳm của mình và cầm điện thoại lên xem.

- Rin! Come here! There is a mission for you! ( Rin, đến đây ngay, có một nhiệm vụ dành cho cô).

Đột nhiên, cô run lên bần bật, tay siết chặt thành nắm đấm vì tức giận. Đôi mắt của cô ánh lên những cái nhìn hận thù như muốn giết chết con mồi. Răng nghiến kèn kẹt…Cô lập tức đi thay đồ-bộ đồ màu đen bó sát từ trên xuống dưới đã theo cô 3 năm, nạp đạn súng đầy đủ và bỏ vào bao. Mái tóc màu trời được búi gọn lên có vài cọng rớt xuống. Làn môi anh đào được điểm qua chút son nhẹ. Tiến nhanh đến phía bàn và cầm chìa khóa xe lên, cô khẽ vuốt nhẹ lên khuôn mặt của Nacchan đang khoác vai một cô bé cười tươi trong tấm ảnh, nói thầm:

-Chờ em nhé, Natsuki. Em sẽ trả thù cho anh.

Sau đó, tiếng cửa phòng được đóng lại cùng với tiếng giày cao gót va chạm trên nền nhà tạo thành một bản nhạc rung rợn. Ngoài trời, mưa vẫn rơi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương