Sự Trả Thù Hoàn Hảo
-
Chương 78
Đại Quân ngồi ở phía trước lái xe, cảnh sát còn lại áp chế Trần Tiến đã bị còng hai tay ngồi ở phía sau, bên cạnh là những dụng cụ gây án gồm ống tiêm...
Nét mặt Trần Tiến rất kỳ quặc, lúc thì thở dài, lúc lại mỉm cười, khiến người cảnh sát ở bên cạnh không hiểu ra làm sao.
"Này, Đại Quân," sau khi lên xe, Trần Tiến đã nhớ tên của cả hai cảnh sát, anh ta hỏi vẻ không hiểu, "các anh đưa tôi đi đâu thế? Đến trụ sở công an huyện không phải là đi đường này chứ, áp giải tôi đến công an thành phố cũng không phải là hướng này."
"Đừng có lắm lời, ngoan ngoãn một chút đi!" Hai người đang mải suy nghĩ, không còn tâm trí đâu mà nói chuyện với anh ta.
Nhưng Trần Tiến vẫn tự nói một mình: "Tôi biết, Trương Hồng Ba chết, các anh sẽ bị khiển trách, nhưng dù sao tôi cũng nghĩ đến nỗi vất vả của các anh vì hàng ngày phải canh ở bên ngoài, cho nên đã chủ động để các anh bắt, cũng coi như hai anh đã lập được công."
Viên cảnh sát bên cạnh hừ một tiếng lạnh lùng, thúc mạnh cùi chỏ vào bụng Trần Tiến: "Câm mồm!"
Trần Tiến đau quá kêu lên, mồ hôi lạnh vã ra: "Lãnh đạo của các anh mà biết các anh đánh tôi, nhất định sẽ mắng các anh. Tôi... tôi... chóng mặt, tôi cần uống thuốc... thuốc... thuốc..."
Viên cảnh sát quay đầu đi mặc kệ anh ta, nhưng chỉ một lát, Trần Tiến bắt đầu nôn, bọt mép trào ra.
Lúc đầu viên cảnh sát còn tưởng là anh ta giả vờ có bệnh, nhưng một lúc sau thấy tình hình không ổn, vội bảo Đại Quân dừng xe: "Anh xem... anh xem hắn..."
Đại Quân cũng hoang mang quay đầu nhìn Trần Tiến, nói vẻ nghi ngờ: "Không phải là giả vờ để tìm cơ hội chạy trốn chứ?"
Trần Tiến gắng sức nói: "Tôi... tôi mà định chạy trốn... thì tại sao lại để các anh bắt. Thuốc... thuốc trong túi áo bên phải của tôi..."
Hai người thấy cũng có lý, viên cảnh sát bên cạnh vội lấy lọ thuốc trong túi áo bên phải của anh ta ra, trên lọ toàn là tiếng Anh, anh ta đọc không hiểu, để ra trước mặt Trần Tiến, hỏi: "Cái này?"
"Đúng rồi, hai viên." Sắc mặt Trần Tiến đã tái nhợt.
Viên cảnh sát vội lấy ra hai viên thuốc, cho vào mồm anh ta cùng với nước suối. Sau vài phút, sắc mặt Trần Tiến cuối cùng cũng dần trở lại bình thường, nói: "Được rồi, cảm ơn anh."
Lúc này hai cảnh sát mới thở phào nhẹ nhõm, yên tâm là anh ta không định chạy trốn, tiếp tục lái xe đi tiếp.
Rất nhanh, chiếc xe đi đến một con đường heo hút ở vùng ngoại ô sát núi của huyện, đỗ lại bên đường, trên đường không có xe cộ hay người nào qua lại, chỉ có bốn chiếc xe cảnh sát, một đội cảnh sát trang bị súng đạn đầy đủ đứng bên ngoài xe.
Đại Quân lái xe đến gần xe cảnh sát rồi kéo cửa kính xuống, hỏi Lâm Kiệt đang đứng ở bên ngoài: "Đội trưởng Lâm, đi đâu?"
Lâm Kiệt chỉ tay về phía trước: "Đến chỗ rẽ ở trên núi kia."
"Vâng." Đại Quân tiếp tục lái xe về phía trước. Những cảnh sát khác cũng lần lượt lên xe, bám theo sau.
Trần Tiến không hiểu chuyện gì đang diễn ra: "Các anh đang làm gì thế?"
"Đừng nhiều lời." Hai cảnh sát không có tâm trí đâu mà nói chuyện với anh ta, đều đang vạch định việc tiếp theo.
Cuối cùng năm chiếc xe dừng lại ở một ngả đường sát núi, Lâm Kiệt và những cảnh sát khác xuống xe trước, cậu ta khoát tay nói với đội cảnh sát: "Tất cả tập trung tinh thần, cầm súng sẵn sàng, lát nữa là một trận thử thách!"
Mọi người đều lăm lăm khẩu súng trên tay, như sắp đối mặt với kẻ địch lớn.
Ba người trên chiếc Huyndai vẫn ngồi trong xe, Trần Tiến nhìn thế trận bên ngoài, bắt đầu thấy hoang mang bất an. Mình thì đã bị bắt rồi, cả đống cảnh sát cầm súng phục bên ngoài kia làm gì?
Năm phút sau, Lâm Kiệt nhận được một cú điện thoại, liền gõ vào cửa sổ xe, nói: "Sắp đến rồi, bắt đầu chuẩn bị."
Viên cảnh sát bên cạnh nghiến răng, dường như rất căng thẳng, lấy chìa khóa ra mở còng tay cho Trần Tiến, nhét công cụ gây án mà Trần Tiến mang theo vào trong túi áo của anh ta như cũ, nói với anh ta: "Anh xuống xe, đi về phía trước."
Trần Tiến hoàn toàn không hiểu: "Sao... các anh thả tôi ra?"
Lâm Kiệt đứng bên ngoài nói: "Đúng, thả anh ra, anh xuống xe đi đi."
Trần Tiến không hiểu chuyện gì xảy ra, bị một đám cảnh sát uy hiếp, thúc giục, đành xuống xe, đi về phía trước theo yêu cầu của họ. Nhưng trong lòng anh ta vô cùng sợ hãi, một đám người phía sau lưng đang cầm súng nhìn anh ta, không lẽ... không lẽ mình đã gây ra vụ án quá nghiêm trọng, họ lo ảnh hưởng xã hội không tốt, đến chỗ heo hút vắng vẻ này, tạo ra tình huống là mình không muốn bị bắt, tìm cách chạy trốn, bị cảnh sát bắn chết?
Trần Tiến bỗng cảm thấy trong lòng chán nản tuyệt vọng, toàn bộ kế hoạch, mọi công việc chuẩn bị giờ phút này đã thành công cốc. Anh ta đứng yên tại chỗ, ngửa mặt cố gắng kìm nén để những giọt nước mắt tuyệt vọng không cho trào ra.
"Anh làm cái gì thế, đi tiếp đi!" Lâm Kiệt giục từ phía sau.
Thôi được, nếu sự việc đã đến nước này, tính toán trăm phương nghìn kế, nhưng vẫn tính sai mất một bước, đành thế thôi, cứ để cho họ bắn chết ở đây vậy. Xin lỗi nhé, Cam Giai Ninh. Anh ta bặm môi, ánh mắt đờ đẫn, tiếp tục lê bước mệt mỏi đi về phía trước.
"Đừng có chậm lờ đờ thế, chạy đi!" Lâm Kiệt lại nói to.
Trần Tiến hoàn toàn không có lựa chọn nào khác, đành nhấc chân chạy.
"Mọi người bám theo, lát nữa nghe theo lệnh chỉ huy của tôi." Lâm Kiệt nói với đám cảnh sát, hơn mười cảnh sát bám theo sau Trần Tiến ở khoảng cách hơn mười mét, với tốc độ giống như Trần Tiến.
Chạy được một lúc, thấy họ vẫn chưa có dấu hiệu ra tay bắn chết mình, Trần Tiến ngơ ngác quay đầu lại, họ đang ngoan ngoãn chạy ở một khoảng cách như vậy.
"Anh đừng có dừng lại, tiếp tục, mệt quá thì có thể chạy chậm hơn một chút." Lâm Kiệt lại nhắc.
Trần Tiến không còn cách nào khác, đành cúi đầu tiếp tục chạy.
Lúc này, Lâm Kiệt nhận được một cú điện thoại, sau khi ngắt điện thoại, cậu ta nói với đám cảnh sát: "Mọi người nhìn đằng sau, có xe đến thì chúng ta lên xe."
Một đám người lại tiếp tục chạy chầm chậm thêm mấy phút, Trần Tiến mệt quá thở phì phò, phía sau lưng là một đám cảnh sát hình sự có sức khỏe tốt hơn rất nhiều, cứ liên tục giục anh ta không được dừng lại.
Lúc này, một người nói to: "Đội trưởng Lâm, họ đến rồi."
Lâm Kiệt bỗng hét lên một câu: "Dừng lại, nếu còn chạy, chúng tôi sẽ nổ súng!"
Trần Tiến thầm nghĩ trong đầu hóa ra vẫn định bắn chết mình, trước khi chết còn bị hành hạ một trận thế này đúng là đen hết mức, anh ta đành dừng lại.
Hơn mười cảnh sát phía sau lập tức chạy ào lên phía trước mặt anh ta, bốn năm cảnh sát dúi Trần Tiến ngã úp mặt xuống đất, Đại Quân phấn khích hét to: "Bắt được rồi, cuối cùng đã bắt được rồi."
Như thể vừa tiến hành luyện tập, lúc này năm chiếc xe cảnh sát dừng lại, Vương Các Đông, Chu Quốc Sơn, lãnh đạo công an huyện, lãnh đạo công an thành phố, công an tỉnh và các nhân viên từ trong xe bước ra.
Một đám người lại còng tay Trần Tiến lại, kéo anh ta dậy, Lâm Kiệt hỏi lớn như thật: "Anh có phải là Trần Tiến không?"
Trần Tiến bất lực đáp: "Không phải chúng ta vừa gặp rồi đấy thôi?"
Lâm Kiệt không để ý đến anh ta, lấy ra một tấm ảnh mang theo trong người, đối chiếu cẩn thận, quay người đi đến chỗ mấy vị lãnh đạo nói: "Báo cáo lãnh đạo, hung thủ Trần Tiến đã bị bắt!"
Chu Quốc Sơn vui mừng gật đầu: "Làm rất tốt."
Vương Các Đông ho lên một tiếng, nói: "Dẫn về trụ sở công an huyện xét hỏi trước đi, chúng ta còn phải điều tra xem một tên đồng phạm khác nữa là ai."
Trần Tiến lập tức bị dẫn lên xe, mấy chiếc xe cùng hộ tống áp giải về công an huyện.
Chu Quốc Sơn hỏi: "Các cậu làm thế nào mà bắt được Trần Tiến nhanh thế?"
Lâm Kiệt đáp: "Hôm qua sau khi dán lệnh truy nã, giám đốc Vương đã bố trí chúng tôi tuần tra lùng bắt tội phạm khắp nơi. Sáng nay, hai cảnh sát mặc thường phục thuộc đội cảnh sát hình sự của chúng tôi phát hiện thấy một người đàn ông có vẻ khả nghi, sau khi bám theo, nghi ngờ là Trần Tiến đã cải trang. Họ vừa tiếp tục bám theo, vừa thông báo cho đội, có thể Trần Tiến đã phát hiện ra là có người bám theo, nên chạy đến đây, chuẩn bị lẩn trốn vào trong núi. Một khi để anh ta chạy vào trong núi thì sẽ rất khó bắt, cho nên chúng tôi quyết định ngay lập tức xông lên tấn công, quả nhiên là Trần Tiến!"
Chu Quốc Sơn gật đầu khẳng định: "Lần này các cậu làm rất tốt! Hai cảnh sát mặc thường phục của đội các cậu rất tinh mắt đấy, họ đâu?"
"Vừa theo xe về trụ sở huyện rồi."
"Tốt, cần phải biểu dương xứng đáng. Tất nhiên rồi, các cậu đều có công!"
Lúc này, một cảnh sát hình sự ở bên cạnh đi tới, nói: "Báo cáo lãnh đạo, vừa... vừa nhận được tin, sáng nay Trương Hồng Ba đã bị Trần Tiến giết hại."
"Cái gì?" Nét mặt Chu Quốc Sơn thất sắc, "Sao lại có chuyện như thế, không phải đã bố trí lực lượng cảnh sát chuyên trách bảo vệ Trương Hồng Ba 24/24 sao?"
Cảnh sát nọ đáp: "Cảnh sát thường phục đúng là bám theo bảo vệ Trương Hồng Ba 24/24, nhưng sáng sớm nay trước khi Trương Hồng Ba đi làm, Trần Tiến đã lẩn vào trong công ty anh ta, giả làm người của Viện Kiểm sát đợi ở phòng họp, rồi giết hại Trương Hồng Ba. Khi hung thủ vào công ty, Trương Hồng Ba còn chưa đến, cảnh sát mặc thường phục bám theo Trương Hồng Ba suốt, nên chúng tôi mới bị hung thủ đi trước một bước."
Chu Quốc Sơn thở dài, mím môi, nhìn về phía lãnh đạo của mình, nói: "Xem ra hung thủ quả nhiên là vô cùng tàn nhẫn, sau khi đã có lệnh truy nã khắp nơi, vẫn mạo hiểm tiếp tục giết người, mà thủ đoạn giết người vô cùng tinh vi. Việc này cũng không thể trách nhân viên trong đội phá án của chúng ta được, dù sao mọi người cũng đã rất cố gắng, bây giờ bắt được hung thủ, đã lập được công lớn, việc quan trọng bây giờ là dẫn về xét hỏi rõ ràng."
Mọi người đều gật đầu tán thành, mọi người cùng tham gia vụ án này, Trương Hồng Ba bị giết, nếu thật sự truy cứu đến cùng, tất cả đều mất mặt. Cho nên không ai quan tâm đến chuyện sống chết của Trương Hồng Ba nữa, nhanh chóng tra hỏi để phá án thôi.
Nét mặt Trần Tiến rất kỳ quặc, lúc thì thở dài, lúc lại mỉm cười, khiến người cảnh sát ở bên cạnh không hiểu ra làm sao.
"Này, Đại Quân," sau khi lên xe, Trần Tiến đã nhớ tên của cả hai cảnh sát, anh ta hỏi vẻ không hiểu, "các anh đưa tôi đi đâu thế? Đến trụ sở công an huyện không phải là đi đường này chứ, áp giải tôi đến công an thành phố cũng không phải là hướng này."
"Đừng có lắm lời, ngoan ngoãn một chút đi!" Hai người đang mải suy nghĩ, không còn tâm trí đâu mà nói chuyện với anh ta.
Nhưng Trần Tiến vẫn tự nói một mình: "Tôi biết, Trương Hồng Ba chết, các anh sẽ bị khiển trách, nhưng dù sao tôi cũng nghĩ đến nỗi vất vả của các anh vì hàng ngày phải canh ở bên ngoài, cho nên đã chủ động để các anh bắt, cũng coi như hai anh đã lập được công."
Viên cảnh sát bên cạnh hừ một tiếng lạnh lùng, thúc mạnh cùi chỏ vào bụng Trần Tiến: "Câm mồm!"
Trần Tiến đau quá kêu lên, mồ hôi lạnh vã ra: "Lãnh đạo của các anh mà biết các anh đánh tôi, nhất định sẽ mắng các anh. Tôi... tôi... chóng mặt, tôi cần uống thuốc... thuốc... thuốc..."
Viên cảnh sát quay đầu đi mặc kệ anh ta, nhưng chỉ một lát, Trần Tiến bắt đầu nôn, bọt mép trào ra.
Lúc đầu viên cảnh sát còn tưởng là anh ta giả vờ có bệnh, nhưng một lúc sau thấy tình hình không ổn, vội bảo Đại Quân dừng xe: "Anh xem... anh xem hắn..."
Đại Quân cũng hoang mang quay đầu nhìn Trần Tiến, nói vẻ nghi ngờ: "Không phải là giả vờ để tìm cơ hội chạy trốn chứ?"
Trần Tiến gắng sức nói: "Tôi... tôi mà định chạy trốn... thì tại sao lại để các anh bắt. Thuốc... thuốc trong túi áo bên phải của tôi..."
Hai người thấy cũng có lý, viên cảnh sát bên cạnh vội lấy lọ thuốc trong túi áo bên phải của anh ta ra, trên lọ toàn là tiếng Anh, anh ta đọc không hiểu, để ra trước mặt Trần Tiến, hỏi: "Cái này?"
"Đúng rồi, hai viên." Sắc mặt Trần Tiến đã tái nhợt.
Viên cảnh sát vội lấy ra hai viên thuốc, cho vào mồm anh ta cùng với nước suối. Sau vài phút, sắc mặt Trần Tiến cuối cùng cũng dần trở lại bình thường, nói: "Được rồi, cảm ơn anh."
Lúc này hai cảnh sát mới thở phào nhẹ nhõm, yên tâm là anh ta không định chạy trốn, tiếp tục lái xe đi tiếp.
Rất nhanh, chiếc xe đi đến một con đường heo hút ở vùng ngoại ô sát núi của huyện, đỗ lại bên đường, trên đường không có xe cộ hay người nào qua lại, chỉ có bốn chiếc xe cảnh sát, một đội cảnh sát trang bị súng đạn đầy đủ đứng bên ngoài xe.
Đại Quân lái xe đến gần xe cảnh sát rồi kéo cửa kính xuống, hỏi Lâm Kiệt đang đứng ở bên ngoài: "Đội trưởng Lâm, đi đâu?"
Lâm Kiệt chỉ tay về phía trước: "Đến chỗ rẽ ở trên núi kia."
"Vâng." Đại Quân tiếp tục lái xe về phía trước. Những cảnh sát khác cũng lần lượt lên xe, bám theo sau.
Trần Tiến không hiểu chuyện gì đang diễn ra: "Các anh đang làm gì thế?"
"Đừng nhiều lời." Hai cảnh sát không có tâm trí đâu mà nói chuyện với anh ta, đều đang vạch định việc tiếp theo.
Cuối cùng năm chiếc xe dừng lại ở một ngả đường sát núi, Lâm Kiệt và những cảnh sát khác xuống xe trước, cậu ta khoát tay nói với đội cảnh sát: "Tất cả tập trung tinh thần, cầm súng sẵn sàng, lát nữa là một trận thử thách!"
Mọi người đều lăm lăm khẩu súng trên tay, như sắp đối mặt với kẻ địch lớn.
Ba người trên chiếc Huyndai vẫn ngồi trong xe, Trần Tiến nhìn thế trận bên ngoài, bắt đầu thấy hoang mang bất an. Mình thì đã bị bắt rồi, cả đống cảnh sát cầm súng phục bên ngoài kia làm gì?
Năm phút sau, Lâm Kiệt nhận được một cú điện thoại, liền gõ vào cửa sổ xe, nói: "Sắp đến rồi, bắt đầu chuẩn bị."
Viên cảnh sát bên cạnh nghiến răng, dường như rất căng thẳng, lấy chìa khóa ra mở còng tay cho Trần Tiến, nhét công cụ gây án mà Trần Tiến mang theo vào trong túi áo của anh ta như cũ, nói với anh ta: "Anh xuống xe, đi về phía trước."
Trần Tiến hoàn toàn không hiểu: "Sao... các anh thả tôi ra?"
Lâm Kiệt đứng bên ngoài nói: "Đúng, thả anh ra, anh xuống xe đi đi."
Trần Tiến không hiểu chuyện gì xảy ra, bị một đám cảnh sát uy hiếp, thúc giục, đành xuống xe, đi về phía trước theo yêu cầu của họ. Nhưng trong lòng anh ta vô cùng sợ hãi, một đám người phía sau lưng đang cầm súng nhìn anh ta, không lẽ... không lẽ mình đã gây ra vụ án quá nghiêm trọng, họ lo ảnh hưởng xã hội không tốt, đến chỗ heo hút vắng vẻ này, tạo ra tình huống là mình không muốn bị bắt, tìm cách chạy trốn, bị cảnh sát bắn chết?
Trần Tiến bỗng cảm thấy trong lòng chán nản tuyệt vọng, toàn bộ kế hoạch, mọi công việc chuẩn bị giờ phút này đã thành công cốc. Anh ta đứng yên tại chỗ, ngửa mặt cố gắng kìm nén để những giọt nước mắt tuyệt vọng không cho trào ra.
"Anh làm cái gì thế, đi tiếp đi!" Lâm Kiệt giục từ phía sau.
Thôi được, nếu sự việc đã đến nước này, tính toán trăm phương nghìn kế, nhưng vẫn tính sai mất một bước, đành thế thôi, cứ để cho họ bắn chết ở đây vậy. Xin lỗi nhé, Cam Giai Ninh. Anh ta bặm môi, ánh mắt đờ đẫn, tiếp tục lê bước mệt mỏi đi về phía trước.
"Đừng có chậm lờ đờ thế, chạy đi!" Lâm Kiệt lại nói to.
Trần Tiến hoàn toàn không có lựa chọn nào khác, đành nhấc chân chạy.
"Mọi người bám theo, lát nữa nghe theo lệnh chỉ huy của tôi." Lâm Kiệt nói với đám cảnh sát, hơn mười cảnh sát bám theo sau Trần Tiến ở khoảng cách hơn mười mét, với tốc độ giống như Trần Tiến.
Chạy được một lúc, thấy họ vẫn chưa có dấu hiệu ra tay bắn chết mình, Trần Tiến ngơ ngác quay đầu lại, họ đang ngoan ngoãn chạy ở một khoảng cách như vậy.
"Anh đừng có dừng lại, tiếp tục, mệt quá thì có thể chạy chậm hơn một chút." Lâm Kiệt lại nhắc.
Trần Tiến không còn cách nào khác, đành cúi đầu tiếp tục chạy.
Lúc này, Lâm Kiệt nhận được một cú điện thoại, sau khi ngắt điện thoại, cậu ta nói với đám cảnh sát: "Mọi người nhìn đằng sau, có xe đến thì chúng ta lên xe."
Một đám người lại tiếp tục chạy chầm chậm thêm mấy phút, Trần Tiến mệt quá thở phì phò, phía sau lưng là một đám cảnh sát hình sự có sức khỏe tốt hơn rất nhiều, cứ liên tục giục anh ta không được dừng lại.
Lúc này, một người nói to: "Đội trưởng Lâm, họ đến rồi."
Lâm Kiệt bỗng hét lên một câu: "Dừng lại, nếu còn chạy, chúng tôi sẽ nổ súng!"
Trần Tiến thầm nghĩ trong đầu hóa ra vẫn định bắn chết mình, trước khi chết còn bị hành hạ một trận thế này đúng là đen hết mức, anh ta đành dừng lại.
Hơn mười cảnh sát phía sau lập tức chạy ào lên phía trước mặt anh ta, bốn năm cảnh sát dúi Trần Tiến ngã úp mặt xuống đất, Đại Quân phấn khích hét to: "Bắt được rồi, cuối cùng đã bắt được rồi."
Như thể vừa tiến hành luyện tập, lúc này năm chiếc xe cảnh sát dừng lại, Vương Các Đông, Chu Quốc Sơn, lãnh đạo công an huyện, lãnh đạo công an thành phố, công an tỉnh và các nhân viên từ trong xe bước ra.
Một đám người lại còng tay Trần Tiến lại, kéo anh ta dậy, Lâm Kiệt hỏi lớn như thật: "Anh có phải là Trần Tiến không?"
Trần Tiến bất lực đáp: "Không phải chúng ta vừa gặp rồi đấy thôi?"
Lâm Kiệt không để ý đến anh ta, lấy ra một tấm ảnh mang theo trong người, đối chiếu cẩn thận, quay người đi đến chỗ mấy vị lãnh đạo nói: "Báo cáo lãnh đạo, hung thủ Trần Tiến đã bị bắt!"
Chu Quốc Sơn vui mừng gật đầu: "Làm rất tốt."
Vương Các Đông ho lên một tiếng, nói: "Dẫn về trụ sở công an huyện xét hỏi trước đi, chúng ta còn phải điều tra xem một tên đồng phạm khác nữa là ai."
Trần Tiến lập tức bị dẫn lên xe, mấy chiếc xe cùng hộ tống áp giải về công an huyện.
Chu Quốc Sơn hỏi: "Các cậu làm thế nào mà bắt được Trần Tiến nhanh thế?"
Lâm Kiệt đáp: "Hôm qua sau khi dán lệnh truy nã, giám đốc Vương đã bố trí chúng tôi tuần tra lùng bắt tội phạm khắp nơi. Sáng nay, hai cảnh sát mặc thường phục thuộc đội cảnh sát hình sự của chúng tôi phát hiện thấy một người đàn ông có vẻ khả nghi, sau khi bám theo, nghi ngờ là Trần Tiến đã cải trang. Họ vừa tiếp tục bám theo, vừa thông báo cho đội, có thể Trần Tiến đã phát hiện ra là có người bám theo, nên chạy đến đây, chuẩn bị lẩn trốn vào trong núi. Một khi để anh ta chạy vào trong núi thì sẽ rất khó bắt, cho nên chúng tôi quyết định ngay lập tức xông lên tấn công, quả nhiên là Trần Tiến!"
Chu Quốc Sơn gật đầu khẳng định: "Lần này các cậu làm rất tốt! Hai cảnh sát mặc thường phục của đội các cậu rất tinh mắt đấy, họ đâu?"
"Vừa theo xe về trụ sở huyện rồi."
"Tốt, cần phải biểu dương xứng đáng. Tất nhiên rồi, các cậu đều có công!"
Lúc này, một cảnh sát hình sự ở bên cạnh đi tới, nói: "Báo cáo lãnh đạo, vừa... vừa nhận được tin, sáng nay Trương Hồng Ba đã bị Trần Tiến giết hại."
"Cái gì?" Nét mặt Chu Quốc Sơn thất sắc, "Sao lại có chuyện như thế, không phải đã bố trí lực lượng cảnh sát chuyên trách bảo vệ Trương Hồng Ba 24/24 sao?"
Cảnh sát nọ đáp: "Cảnh sát thường phục đúng là bám theo bảo vệ Trương Hồng Ba 24/24, nhưng sáng sớm nay trước khi Trương Hồng Ba đi làm, Trần Tiến đã lẩn vào trong công ty anh ta, giả làm người của Viện Kiểm sát đợi ở phòng họp, rồi giết hại Trương Hồng Ba. Khi hung thủ vào công ty, Trương Hồng Ba còn chưa đến, cảnh sát mặc thường phục bám theo Trương Hồng Ba suốt, nên chúng tôi mới bị hung thủ đi trước một bước."
Chu Quốc Sơn thở dài, mím môi, nhìn về phía lãnh đạo của mình, nói: "Xem ra hung thủ quả nhiên là vô cùng tàn nhẫn, sau khi đã có lệnh truy nã khắp nơi, vẫn mạo hiểm tiếp tục giết người, mà thủ đoạn giết người vô cùng tinh vi. Việc này cũng không thể trách nhân viên trong đội phá án của chúng ta được, dù sao mọi người cũng đã rất cố gắng, bây giờ bắt được hung thủ, đã lập được công lớn, việc quan trọng bây giờ là dẫn về xét hỏi rõ ràng."
Mọi người đều gật đầu tán thành, mọi người cùng tham gia vụ án này, Trương Hồng Ba bị giết, nếu thật sự truy cứu đến cùng, tất cả đều mất mặt. Cho nên không ai quan tâm đến chuyện sống chết của Trương Hồng Ba nữa, nhanh chóng tra hỏi để phá án thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook