14

Giờ phút này, có rất nhiều cô gái đang đứng ở nhiều vị trí khác nhau.

Lucy đứng cạnh Cố Tiêu.

Ngô Mạn đứng bên người Giang Đình Nhu.

Tề Phong đứng trong cửa hàng trang phục do chính cô ấy thiết kế.

Mạc Tuyết Nhi đứng trong hậu trường thay đồ.

Tôi đứng trong căn phòng mà mình thuê.

Có một điểm chung là, tất cả điện thoại của chúng tôi đều đang phát sóng trực tiếp cuộc gọi vượt đại dương này.

Mà lúc này, vô số comment lướt qua trên màn hình:

[Giang Đình Nhu đang nói gì vậy? Nhạc Nguyệt là ai?]

[Các người không nghe tin hoa hậu giảng đường nh ảy lầ u năm năm trước sao? Nhạc Nguyệt chính là hoa hậu giảng đường đó!]

[À, tôi nhớ ra rồi! Lúc trước Nhạc Nguyệt rơi xuống từ tầng cao nhất của khách sạn Giang gia, nghe nói là quyến rũ bạn trai của Giang tiểu thư không thành còn bị phát hiện, phải chạy trốn nên mới ngã xuống.]

[Giang tiểu thư chính là Giang Đình Nhu, lúc ấy bạn trai cô ta chính là Cố Tiêu?!]

[Trời ạ, lúc ấy camera của khách sạn bị trục trặc, sao có thể có nhiều chuyện trùng hợp như vậy?]

[Lúc nãy Giang Đình Nhu có nói thuật toán nòng cốt, đó là cái gì?]

[Cố Tiêu nghiên cứu về phép tính OR4, trước đây hắn chính là dựa vào thuật toán này nên mới nhận được sự công nhận của giới chuyên môn, thành công bước chân vào thương trường…]

[Khoan khoan, hình như tôi đã phát hiện ra điểm chung rồi! Nhạc Nguyệt vốn là chuyên ngành IT…]

[Có khi nào người nghiên cứu phát minh ra thuật toán này không phải Cố Tiêu, mà là Nhạc Nguyệt…]

15

Đêm khuya yên tĩnh, chúng tôi đều đang cầm điện thoại, ở những địa phương khác nhau mà mở một cuộc họp online.

“Ý nghĩ của Tô Thanh Dư đã được chứng minh, trong tay Giang Đình Nhu quả thật có nhược điểm của Cố Tiêu, mà nhược điểm này chính là chị gái.” Ngô Mạn nói.

“Suy đoán trước đây của chúng ta đã sai lầm nghiêm trọng rồi. Chúng ta vẫn cho rằng Giang Đình Nhu vì đố kỵ mà giet chị gái, lại đi coi nhẹ Cố Tiêu.” Tề Phong nói.

Điều này cũng dễ hiểu, năm ấy Giang Đình Nhu phong quang chói lóa, nhưng Cố Tiêu còn chưa lộ diện, chỉ là một người bạn trai trầm mặc của Giang đại tiểu thư mà thôi.


“Dựa theo những lần tôi tiếp xúc với Cố Tiêu mà nói, người này bình tĩnh lý trí, lòng dạ sâu kín.” Thanh âm của Mạc Tuyết Nhi rất nhẹ nhàng, “Tôi cũng không nghĩ hắn sẽ có tình yêu thiên trường địa cửu với bất kỳ cô gái nào, hay nói cách khác, mỗi tình cảm của hắn nhất định đều có mục đích.”

Tôi chăm chú nghiên cứu tư liệu, “Năm năm trước, Cố Tiêu và chị gái đều là sinh viên ưu tú theo chuyên ngành IT, một năm sau khi chị ấy ngã lầu, Cố Tiêu dựa vào thuật toán OR4 mà nổi tiếng trong giới, được các chuyên gia chú ý, còn tôn xưng hắn là thiếu niên thiên tài. Trước đây sau khi chị gái qua đời, chúng ta chỉ tập trung vào Giang Đình Nhu mà bỏ qua Cố Tiêu, bởi vì lúc đó không phát hiện động cơ làm hại chị ấy của hắn. Nhưng bây giờ, có lẽ thuật toán kia chính là động cơ của Cố Tiêu. Thậm chí, có thể Cố Tiêu mới là chủ mưu, Giang Đình Nhu chỉ là tòng phạm.”

16

Buổi trực tiếp kia đã bị gián đoạn, nhưng tất cả đã quá muộn.

Những tiếng kêu khóc trong video của Giang Đình Nhu đã bị ghi hình lại toàn bộ, cùng với đó là vẻ bối rối không thể che giấu được của Cố Tiêu.

Rất nhanh sau đó Giang Đình Nhu và Cố Tiêu đều bị cảnh sát dẫn đi.

Tâm lý của Cố Tiêu rất vững vàng, hắn thậm chí có thể mặt không đổi sắc mà bình tĩnh đáp trả từng câu hỏi của cảnh sát.

Cho tới khi cảnh sát nói cho hắn, “Đồng phạm của anh nhận tội rồi.”

Cố Tiêu sửng sốt, sau đó mỉm cười, “Cảnh sát các anh không cần dùng chiêu này để gạt tôi, tôi không làm gì sai, sao có thể có đồng phạm?”

Cảnh sát liếc nhìn hắn một cái, thản nhiên nói, “Chúng tôi không gạt anh.”

Giang Đình Nhu thật sự đã nhận tội.

Nguyên nhân rất đơn giản, cảnh sát nói với cô ta là, “Cố Tiêu đã thừa nhận, hắn nói cô là người ra tay, không liên quan tới hắn.”

Nhờ những thực đơn cơm dinh dưỡng của tôi, Giang Đình Nhu vốn đã thường xuyên bị những cảm xúc tiêu cực tra tấn, bây giờ bị tra hỏi liên tục như vậy, sau khi nghe thấy những lời này, cô ta trực tiếp sụp đổ.

Yêu nhau nhiều năm, cô ta vẫn luôn hiểu rõ người yêu của mình, biết Cố Tiêu là người vì tương lai mà có thể hy sinh bất kỳ ai.

Nhưng trước đây cô ta không hề lo lắng vì cô ta cảm thấy mình tuyệt đối không phải là người sẽ bị hy sinh.

Bây giờ rốt cuộc cô ta cũng đã nhận ra, cô ta và những người khác hoàn toàn không có gì khác biệt.

“Không phải như vậy, Cố Tiêu đã lừa các người! Hắn chính là một tên lừa đảo rất thông minh, hắn có thể lừa được bất kỳ ai! Khi tôi đến căn phòng đó, Nhạc Nguyệt đã bị hắn dùng bình hoa đánh ngã trên mặt đất, lúc ấy còn cầu xin tôi cứu cô ta! Cố Tiêu quỳ xuống nói Nhạc Nguyệt muốn quyến rũ hắn, hắn uống rượu không còn sức lực nên phải dùng bình hoa đánh cô ta! Hắn cầu xin tôi giúp hắn, nếu để Nhạc Nguyệt sống nhất định sẽ hoa ngôn xảo biện hãm hại hắn, như vậy sẽ phá hủy tiền đồ của hắn!” Giang Đình Nhu hét ầm lên, “Tôi đã tin tưởng hắn! Tôi thật sự cảm thấy hắn yêu tôi! Hắn nói hắn một lòng phấn đấu để có thể xứng đôi với tôi, vì có thể ngẩng cao đầu mà đứng cạnh tôi!”

Vì vậy cô ta dựa vào thế lực của Giang gia mà phá hỏng camera, sau đó lại hợp lực với Cố Tiêu đem Nhạc Nguyệt vốn chỉ còn chút hơi tàn ném từ ban công xuống.

Ngày hôm ấy, khách mời vốn đã uống đến say mèm nên không thấy rõ mọi chuyện, Giang Đình Nhu cố ý gửi quà tới từng vị khách, tất cả bọn họ đều tình nguyện làm chứng cho cô ta.

Vì thế, Nhạc Nguyệt như một con kiến dễ dàng bị giẫm chet.

Mà Cố Tiêu dùng thuật toán của chị ấy, giẫm lên sinh mạng của chị ấy, cứ thế được đưa lên thẳng mây xanh.

Khi cảnh sát nói những chuyện này cho Cố Tiêu, hắn chỉ cười lạnh, “Vị hôn thê của tôi lâu nay tinh thần vốn không ổn định, hiện tại chỉ nói chuyện điên khùng mà thôi. Những lời đó chỉ là lời khai từ một phía, các anh hoàn toàn không có chứng cứ.”

Cảnh sát liền giơ một túi vật chứng ra trước mặt Cố Tiêu, “Anh nhìn xem đây là gì?”


Hai mắt Cố Tiêu lập tức trừng lớn.

Nam nhân này vốn nho nhã lễ độ, tâm tư thâm trầm, đây là lần đầu tiên lộ ra biểu tình thất thố đến thế.

Hắn vừa tuyệt vọng vừa điên cuồng mà rống lên, “Giang Đình Nhu cô ta… Cô ta…”

17

Giang Đình Nhu thật sự có thể vì yêu mà làm ra tất cả mọi chuyện.

Cô ta xây một căn hầm, thiết kế lên một bảo tàng tình yêu của cô ta và Cố Tiêu. Tất cả những kỷ vật có ý nghĩa đều được đặt ở trong đó, còn dùng hộp thủy tinh mà cất giữ.

Cô ta cũng rất thích dẫn những vị khách đến Giang trạch hoặc người hầu mới tới đi tham quan căn hầm đó. Nhìn thấy mọi người ngắm nhìn bảo tàng này vừa cảm khái trên đời này thế mà lại tồn tại một tình yêu hoàn mỹ như vậy, Giang Đình Nhu vô cùng hạnh phúc.

Tôi và Ngô Mạn đều từng vào căn hầm đó.

Trong đó có bộ trang phục mà Giang Đình Nhu đã mặc khi gặp Cố Tiêu lần đầu, có quyển số Cố Tiêu đã ghi đề cương giúp Giang Đình Nhu, có ảnh chụp chung của hai người trong ngày tốt nghiệp, có cả caravat mà Giang Đình Nhu đã đặt may riêng cho Cố Tiêu khi hắn tham dự hội nghị lần đầu tiên.

Chỉ có một món mà chúng tôi không biết đó là gì.

Đó là mảnh vỡ của một bình hoa với những hoa văn kiểu xưa.

Nhưng bây giờ, chúng tôi đều đã biết.

Ngô Mạn đã gọi điện đến cục cảnh sát rồi giao cho cảnh sát mảnh vỡ đó. Quả nhiên trên mảnh vỡ này có vết máu của Nhạc Nguyệt và dấu vân tay của Cố Tiêu.

Giang Đình Nhu thật sự rất ngu ngốc, cô ta vậy mà giữ lại vật chứng quan trọng như vậy, còn cho người khác tham quan.

Nhưng cô ta cũng rất thông minh. Cô ta giữ mảnh vỡ này nhiều năm chẳng qua chỉ để lỡ có một ngày nếu Cố Tiêu không cần cô ta nữa, cô ta sẽ dùng món đồ này mà ép hôn hắn.

Đáng tiếc, gốm sứ lưu truyền ngàn năm cuối cùng lại bị những con kiến gặm nhấm.

Tình yêu của cô ta và Cố Tiêu nát vụn, mà mảnh vỡ này đã trở thành cây đao chặt đứt tương lai sáng lạn mà Cố Tiêu mơ tưởng.

18. Truyện Đông Phương

Khi Cố Tiêu bị tạm giam trong Cục Cảnh sát, không có bất kỳ ai tới thăm hắn.

Cho đến khi có hai vị khách là nữ tới muốn gặp mặt hắn.

Cố Tiêu bị đưa đến phòng thăm phạm nhân, hắn giật mình nhận ra hai người này là Lucy và Mạc Tuyết Nhi.


Đối với hắn mà nói, hai người này tuyệt đối không có khả năng xuất hiện ở đây mới phải.

Cố Tiêu kinh ngạc, cũng có chút cảm động.

Lucy đã theo hắn rất nhiều năm, là một trợ lý năng lực và tận tụy.

Mạc Tuyết Nhi và hắn chẳng qua cũng chỉ được nhiều người ủng hộ mà thôi, không ngờ lại một lòng một dạ với hắn như vậy.

Nhưng giây tiếp theo, Lucy mở miệng, thanh âm nhẹ nhàng nhưng đủ để đánh tan tất cả ảo tưởng của hắn.

Lucy nói, “Cố Tiêu, anh chet chắc rồi.”

Mạc Tuyết Nhi bổ sung, “Nhìn khuôn mặt này của anh, tôi chỉ cảm thấy ghê tởm muốn nôn.”

Hai người giơ ra một tấm ảnh, cách một lớp thủy tinh cho Cố Tiêu xem.

Cùng lúc ấy, tôi, Ngô Mạn và Tề Phong đang thăm Giang Đình Nhu.

Một tấm ảnh chụp y hệt cũng được đưa ra.

19

Ảnh chụp đó lấy cảnh ở một sân thể dục cũ nát, độ sáng không cao, khuôn mặt mỗi người trong ảnh đều mơ hồ không rõ, nhưng những nụ cười trong bức ảnh đều rất rạng rỡ, đó đều là hạnh phúc mong chờ về một tương lai tốt đẹp.

Đó là bức ảnh về một giáo viên rất trẻ, cùng với một nhóm học sinh.

Cô bé đầu tấc ngồi ngoài cùng bên trái là tôi.

Bên cạnh tôi, người đang khoác tay tôi, vừa nhìn đã thấy chất phác quê mùa, chính là Ngô Mạn.

Đứa trẻ thấp nhất vẫn đang rơi nước mắt là Tề Phong,

Bên cạnh Tề Phong là một bé gái có khuôn mặt tinh xảo, chính là Mạc Tuyết Nhi từ nhỏ đã vô cùng xinh đẹp.

Cuối cùng chính là Lucy đeo cặp kính cận tròn luôn ra dáng người lớn nhất trong cả nhóm.

Đó là đêm mà chị gái hỏi về giấc mơ của chúng tôi.

Chúng tôi mỗi người đều có một giấc mơ của riêng mình, cũng có chung một giấc mơ khác, đó là lớn lên và đến thành phố tìm chị ấy.

Chúng tôi muốn nói với chị ấy, nhờ sự xuất hiện của chị ấy mà đã thay đổi toàn bộ số mệnh của chúng tôi, cả đời này chúng tôi vĩnh viễn không thể quên được chị ấy.

Nhưng chị ấy đã chet.

Vì vậy, giấc mơ chung của chúng tôi đã trở nên méo mó, cuối cùng hoàn toàn thay đổi.

Chúng tôi sẽ báo thù cho chị ấy.

Khách sạn xa hoa cao ngất như chạm đến tận mây xanh, những người có thể đặt chân đến tầng cao nhất của khách sạn đều là những quý nhân trong giới thượng lưu, từ nhỏ đã lớn lên trong nhung lụa.

Mà chúng tôi chỉ sinh tồn ở nền đất thấp nhất, là những con kiến ngày ngày bận rộn mưu sinh.

Nhưng cho dù chỉ là con kiến, chúng tôi cũng không cam tâm, không sợ hãi, càng không tin vào số mệnh.


Ngô Mạn nộp CV vào một công ty quản lý việc nội trợ, sau đó trở thành người xuất sắc nhất, nhanh chóng được tuyển vào Giang gia, cực khổ đi một đường từ người hầu thấp kém nhất đến quản gia thâu tóm mọi gia sự của Giang gia.

Tôi thi vào học viện y học, vừa tham gia các khóa học để đạt được chứng nhận vừa phụ trách thiết kế bố cục báo thù.

Tề Phong đến Paris, chịu khó chịu khổ sống dưới tầng hầm lạnh buốt, cuối cùng cũng thiết kế ra được những bộ trang phục được mọi người yêu thích nhất.

Lucy đã thể hiện tất cả tài năng trong số những người nộp đơn xin việc, cuối cùng cũng được nhận vào công ty của Cố Tiêu.

Mạc Tuyết Nhi lăn lộn trong ngành giải trí, từ một diễn viên quần chúng mờ nhạt bị khinh thường xa lánh trở thành tiểu hoa đán được tất cả mọi người ngưỡng mộ.

Cuối cùng, chúng tôi đều đã thực hiện được giấc mơ của mình.

Ba tháng sau, Cố Tiêu gặp phải bạo lực trong trại giam, hắn bị một nhóm phạm nhân máu mặt khác đánh tới mức chấn thương n ội tạ n g, cuối cùng không cứu được mà t ử vo ng ngay trong phòng cấp cứu.

Giang Đình Nhu bị bệnh rất nặng, vẫn luôn được theo dõi đặc biệt trong bệnh viện, khi nhận được tin, một người vốn đã bị đủ loại ốm đau hành hạ tra tấn như cô ta chet vì lên cơn đau tim ngay trong đêm ấy.

20

Đêm ấy, chúng tôi cùng đi tế bái chị gái.

Sao trời rực rỡ giống hệt như cái đêm chúng tôi cùng nhau ngồi trong khoảng sân thể dục không được tu sửa.

Chúng tôi chăm chú nhìn nụ cười của chị gái trong di ảnh.

Trong lòng chúng tôi, chị ấy vĩnh viễn là cô giáo thông minh xinh đẹp hiểu biết hơn chúng tôi rất nhiều, nhưng hiện tại, thậm chí chúng tôi đều đã lớn tuổi hơn chị ấy.

Chị ấy đã nhắc chúng tôi phải luôn nhớ kỹ giấc mơ của mình.

Mà bây giờ, tất cả chúng tôi đều đang sống trong tương lai mà mình từng mơ.

Nhưng chị ấy đã không còn ở trên thế gian này để khen ngợi chúng tôi nữa.

Không biết ai là người bắt đầu rơi nước mắt, nhưng những tiếng khóc đã nhanh chóng vang lên trong màn đêm tịch mịch.

Qua màn nước mắt mông lung, chúng tôi như được gặp lại chị gái.

Chị ấy vẫn là dáng vẻ thiếu thời thuở mười tám, nhẹ nhàng đi đến trước mặt chúng tôi.

Mà chúng tôi dường như đã nhỏ lại, trở thành những cô bé con mặt mũi lem luốc của nhiều năm về trước.

Chị ấy nói, “Cảm ơn các em, tất cả những gì các em đã làm, cô đều đã biết. Bây giờ, các em hãy thực hiện giấc mộng của mình đi.”

Gió núi cuộn trào, hừng đông ló rạng.

Chúng tôi cùng nhau rời khỏi nghĩa trang, những thân ảnh mờ nhòa lẫn vào màn sương dày đặc.

Có lẽ trong tương lai, chúng tôi sẽ không gặp lại nhau nữa.

Nhưng tôi biết, chúng tôi đều sẽ sống thật tốt, dần dần chạm đến giấc mơ của mình.

TOÀN VĂN HOÀN

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương