Sự Trả Thù Của Tuyết
-
Chương 18
Ngày hôm sau, cả hai chị em đã dậy chuẩn bị để bắt đầu hành trình học tập.
Hôm nay, hai đứa bắt taxi đến Noah vì trong thời gian này Min với Bin sẽ đi làm việc khác không có thời gian chăm sóc cho hai đứa.
- Tuyết, chị nghĩ sao về chuyện giết ông ta?
Tuệ bất giác hỏi làm nó khẽ nhíu mày. Nó nhìn em mình rồi bước tiếp.
- Nhanh thôi.
Buông câu nói nhẹ nhàng rồi chân nó rảo bước bỗng Lin đã chắn trước mặt nó mỉm cười toe toét.
- Mi sẽ học cùng ta chứ?
- Ừm.
Nó gật đầu, Tuệ nhanh chóng chạy đến khoác tay nó, cô vẫn không thích nhường nó cho bất kì một ai cả. Lin thấy vậy khoác tay còn lại của nó rồi cả ba về lớp học.
- Thảo với Khoa đâu?
Nó bất giác hỏi thì Lin lắc đầu, cô nhìn nó.
- Từ sau khi mi biến mất 1 năm trước thì họ cũng biến mất theo. Từ đó đến giờ cũng chẳng liên lạc.
- Biến mất theo?
Nó khẽ nhíu mày suy nghĩ, nó mong sao cái suy nghĩ của nó không đúng. Tuệ nhìn vào bảng danh sách quay qua Lin hỏi.
- Lát có đấu karate à?
- Hình như vậy, đi thay đồ luôn rồi làm một ván không?
Lin hỏi thì cả nó và Tuệ gật đầu. Ba cô gái cùng đi thay đồ tập rồi vào phòng đấu trước.
- Hai đấu một.
Nó hỏi thì Tuệ với Lin gật đầu, hiếm khi hai đứa này cùng chung một ý nghĩ. Cả hai đều muốn nó chấp. Nó tay khoang trước ngực gật đầu. Vậy là một cuộc đấu hai với một. Bên nào sẽ thắng đây? Cả Lin và Tuệ cùng xông vào một lúc, đứa bên nọ đứa bên kia nhưng nó đều dễ dàng tránh lé và trả đòn. Ba đứa vật lộn đánh đấm mệt cả người đến mức thầy với bạn bè vô rồi mà cũng không biết. Tuệ định xông lên thì nó đã dơ chân đá cô bé bay ra khỏi cả tấm thảm, Lin nhân cơ hội nhưng chưa kịp đã bị nó nhảy đến bật lên quắp cổ cô bé thực hiện kỹ thuật vật Lin ra sau. (mèo chẳng biết tên cái chiêu đó là gì nữa nhưng nhìn hay hay lắm). "Bốp...bốp...." tiếng vỗ tay không ngớt, họ phải thấy nó chiến đấu giỏi thật. Còn hai con người kia đang nằm trên sàn thở gấp.
- Tiểu Tuyết chị không thể nương tay với em gái được à?
- Đấu là phải chịu.
Nó lạnh lùng rồi tiến tới ghế ngồi cầm chai nước uống.
- Làm một trận chứ Hàn tiểu thư?
Một cô gái với mái tóc màu đen cắt ngắn ôm sát mặt, mắt cô ta màu đen láy. Mọi người nhìn về phía cô ta rồi lại nhìn nó. Nó gật đầu đồng ý, nó biết cô ta muốn gì ở nó mà. Vậy là cả hai đứa vào sân, nó mặt lạnh còn cô ta thì mỉm cười.
- Mong chiếu cố cho.
- Tôi không có chiếu mà cũng chẳng cố được nữa rồi.
- Haha, Hàn tiểu thư thật biết nói đùa.
- Tôi đâu có nói đùa.
- Vậy bắt đầu đi.
Cả hai cô gái đã bắt đầu, lần này là nó xông vô trước. Họ thấy nó có vẻ muốn ăn tươi nuốt sống cô ta. Cả hai đánh còn ác liệt hơn trước nhiều và có vẻ là ngang nhau. Cô ta đánh nó né, cô ta né nó đánh không ai thua ai. Cô ta nhảy lên đá thì nõ ngửa người ra sau và trượt qua rồi nó nhảy bật lại đá vào bụng cô ta khiến cô ta hơi nhăn mặt. Nhưng nhanh chóng lấy lại phong độ cô ta cũng cho nó một cụ trúng bụng đau không kém. Nó định phản công nhưng nó đã thấy cái gì đó khiến nó khựng lại và cô ta nhanh chóng hạ knock out nó. Nó nằm trên sàn, nghĩ cái gì đó mà mọi người gọi cũng không nghe.
- Tuyết chị bị sao vậy?
- À, không sao đâu. Ổn cả.
Nó lắc đầu rồi ngồi vào hàng ghế nghỉ, mọi người bắt đầu học. Nó cứ nhìn chằm chằm vào cô ta, đôi mắt nó bỗng hằn lên những tia nhìn đáng sợ. “Chó má, có lẽ phải giải quyết cho xong vụ này. Dù sao mình cũng đã hoàn thiện nó rồi. Được rồi, chúng ta cùng chơi nào.....ba.”
- Tuyết, chị nghĩ sao về chuyện giết ông ta?
Tuệ bất giác hỏi làm nó khẽ nhíu mày. Nó nhìn em mình rồi bước tiếp.
- Nhanh thôi.
Buông câu nói nhẹ nhàng rồi chân nó rảo bước bỗng Lin đã chắn trước mặt nó mỉm cười toe toét.
- Mi sẽ học cùng ta chứ?
- Ừm.
Nó gật đầu, Tuệ nhanh chóng chạy đến khoác tay nó, cô vẫn không thích nhường nó cho bất kì một ai cả. Lin thấy vậy khoác tay còn lại của nó rồi cả ba về lớp học.
- Thảo với Khoa đâu?
Nó bất giác hỏi thì Lin lắc đầu, cô nhìn nó.
- Từ sau khi mi biến mất 1 năm trước thì họ cũng biến mất theo. Từ đó đến giờ cũng chẳng liên lạc.
- Biến mất theo?
Nó khẽ nhíu mày suy nghĩ, nó mong sao cái suy nghĩ của nó không đúng. Tuệ nhìn vào bảng danh sách quay qua Lin hỏi.
- Lát có đấu karate à?
- Hình như vậy, đi thay đồ luôn rồi làm một ván không?
Lin hỏi thì cả nó và Tuệ gật đầu. Ba cô gái cùng đi thay đồ tập rồi vào phòng đấu trước.
- Hai đấu một.
Nó hỏi thì Tuệ với Lin gật đầu, hiếm khi hai đứa này cùng chung một ý nghĩ. Cả hai đều muốn nó chấp. Nó tay khoang trước ngực gật đầu. Vậy là một cuộc đấu hai với một. Bên nào sẽ thắng đây? Cả Lin và Tuệ cùng xông vào một lúc, đứa bên nọ đứa bên kia nhưng nó đều dễ dàng tránh lé và trả đòn. Ba đứa vật lộn đánh đấm mệt cả người đến mức thầy với bạn bè vô rồi mà cũng không biết. Tuệ định xông lên thì nó đã dơ chân đá cô bé bay ra khỏi cả tấm thảm, Lin nhân cơ hội nhưng chưa kịp đã bị nó nhảy đến bật lên quắp cổ cô bé thực hiện kỹ thuật vật Lin ra sau. (mèo chẳng biết tên cái chiêu đó là gì nữa nhưng nhìn hay hay lắm). "Bốp...bốp...." tiếng vỗ tay không ngớt, họ phải thấy nó chiến đấu giỏi thật. Còn hai con người kia đang nằm trên sàn thở gấp.
- Tiểu Tuyết chị không thể nương tay với em gái được à?
- Đấu là phải chịu.
Nó lạnh lùng rồi tiến tới ghế ngồi cầm chai nước uống.
- Làm một trận chứ Hàn tiểu thư?
Một cô gái với mái tóc màu đen cắt ngắn ôm sát mặt, mắt cô ta màu đen láy. Mọi người nhìn về phía cô ta rồi lại nhìn nó. Nó gật đầu đồng ý, nó biết cô ta muốn gì ở nó mà. Vậy là cả hai đứa vào sân, nó mặt lạnh còn cô ta thì mỉm cười.
- Mong chiếu cố cho.
- Tôi không có chiếu mà cũng chẳng cố được nữa rồi.
- Haha, Hàn tiểu thư thật biết nói đùa.
- Tôi đâu có nói đùa.
- Vậy bắt đầu đi.
Cả hai cô gái đã bắt đầu, lần này là nó xông vô trước. Họ thấy nó có vẻ muốn ăn tươi nuốt sống cô ta. Cả hai đánh còn ác liệt hơn trước nhiều và có vẻ là ngang nhau. Cô ta đánh nó né, cô ta né nó đánh không ai thua ai. Cô ta nhảy lên đá thì nõ ngửa người ra sau và trượt qua rồi nó nhảy bật lại đá vào bụng cô ta khiến cô ta hơi nhăn mặt. Nhưng nhanh chóng lấy lại phong độ cô ta cũng cho nó một cụ trúng bụng đau không kém. Nó định phản công nhưng nó đã thấy cái gì đó khiến nó khựng lại và cô ta nhanh chóng hạ knock out nó. Nó nằm trên sàn, nghĩ cái gì đó mà mọi người gọi cũng không nghe.
- Tuyết chị bị sao vậy?
- À, không sao đâu. Ổn cả.
Nó lắc đầu rồi ngồi vào hàng ghế nghỉ, mọi người bắt đầu học. Nó cứ nhìn chằm chằm vào cô ta, đôi mắt nó bỗng hằn lên những tia nhìn đáng sợ. “Chó má, có lẽ phải giải quyết cho xong vụ này. Dù sao mình cũng đã hoàn thiện nó rồi. Được rồi, chúng ta cùng chơi nào.....ba.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook