Sự Trả Thù Của Thiên Thần - NTT2k1
-
Chương 4: Sinh con cho tôi đi
Vừa nói xong Lăng Hạo hung hăng vác Mộc Hoa lên vai ném thẳng lên sô pha trước mấy chục con mắt của đám người hầu xé một mảng lớn vải trước ngực lộ phần da thịt trắng ngần non non mịn mịn cộng thêm tim đập nhanh làm ngực cô phập phồng chói mắt.
Mộc Hoa nuốt một ngụm nước bọt, thở cũng khó khăn. Cô không thể động đậy vì bị hắn đè trên người, bởi vì trọng lượng hắn đè xuống vào người cô không kiềm chế nổi mà hừ một cái.
Làn da trắng mịn của Lăng Hạo đã đỏ lừ, không ngờ một người đã kết hôn như hắn, và lại là một người đàn ông trưởng thành lại biến sắc vì một cảnh sắc quen thuộc này.
Nhìn gương mặt bởi vì lo lắng của cô mà trắng bệch của cô khiến Lăng Hạo cười đắc ý. Hắn biết cô lo điều gì. Không dừng lại, một tay nhẹ nhàng lướt qua từng tấc da thịt xuống cuối lưng kéo khóa của chiếc váy cô, bàn tay kia mân mê đôi chân nhẵn nhụi trắng trẻo của cô.
"Cầu xin tôi đi! Nếu không tôi cứ ở chỗ này mà muốn cô."
Mộc Hoa ngước cằm nhìn Lăng Hạo, đôi mắt sắc bén như dao găm vào cổ họng hắn. Cô nghiến răng nghiến lợi phun ra từng chữ:" Trước.đây.không. sau.này.càng.không."
Đám người hầu đã rời khỏi từ lâu, chỉ còn hai vệ sĩ canh gác trước cửa, cách chỗ hai người không xa nghe không thiếu một chữ gì của hai người, họ nhìn nhau gương mặt lo lắng hiện rõ.
Phịch.
Quần áo cô đã bị hắn ném xuống đất.
Hai vệ sĩ nhìn nhau như bị chôn chân, đột nhiên Lăng Hạo ném chiếc bình vào họ cả hai sợ tái mặt chưa kịp hoàng hồn đã bị đám người hầu tóm lấy cổ lôi ra ngoài.
Mộc Hoa cười rộ lên, đôi môi đỏ mọng căng ra lộ hàm răng thẳng tấp trắng muốt, giọng điệu có bao nhiêu là khiêu khích:" Anh thua rồi."
Bộ dạng cô lúc này có bao nhiêu là chật vật, cô thì sao, hắn mà rời khỏi người cô một chút là cơ thể cô có thể lộ ra bất cứ lúc nào. Không sợ sao?
Lăng Hạo lấy áo vest của mình choàng lên người cô che được từ trên đến gần nửa đùi ôm cô hung hăng bước vào phòng ngủ.
Lăng Hạo thất thần nhìn cơ thể cơ một hồi, vẫn tinh xảo, vẫn đẹp đẽ môi nở nụ cười khuẩy. Bàn tay tóm lấy khuôn mặt cô nắm chặt đưa đến gần anh cho cô nhìn thẳng vào mắt anh. Đôi mắt xinh đẹp ấy không thèm nhìn anh một cái, chóp mũi cao cọ nguậy không yên trên gương mặt anh. Mắt anh lại dán chặt vào môi cô, son cũng đẹp nhỉ. Cô không hợp tác vậy thì anh cũng không nhẹ nhàng.
Lăng Hạo nhanh chóng cởi bỏ quần áo lót tiến vào. Cô bị hành hạ đến 1 giờ sáng, 5 tiếng đồng hồ sống trong địa ngục, hắn tàn nhẫn đến thế, từ đầu đến cuối không hề nghĩ đến cô muốn chết đi sống lại mà hết lần này đến lần khác ra vào.
"Sao? Cô chịu đau tí đi! Công suất vậy mới sinh con cho tôi được. Dù sao vợ của tôi cũng không thể có sức chịu đựng như cô. Nhanh một chút vợ tôi đang chờ!"
"Anh mới kéo dây thung đó, đi ra ngay cho tôi. Anh gấp vậy mà làm tôi gần năm tiếng rồi."
***
Còn...
Mộc Hoa nuốt một ngụm nước bọt, thở cũng khó khăn. Cô không thể động đậy vì bị hắn đè trên người, bởi vì trọng lượng hắn đè xuống vào người cô không kiềm chế nổi mà hừ một cái.
Làn da trắng mịn của Lăng Hạo đã đỏ lừ, không ngờ một người đã kết hôn như hắn, và lại là một người đàn ông trưởng thành lại biến sắc vì một cảnh sắc quen thuộc này.
Nhìn gương mặt bởi vì lo lắng của cô mà trắng bệch của cô khiến Lăng Hạo cười đắc ý. Hắn biết cô lo điều gì. Không dừng lại, một tay nhẹ nhàng lướt qua từng tấc da thịt xuống cuối lưng kéo khóa của chiếc váy cô, bàn tay kia mân mê đôi chân nhẵn nhụi trắng trẻo của cô.
"Cầu xin tôi đi! Nếu không tôi cứ ở chỗ này mà muốn cô."
Mộc Hoa ngước cằm nhìn Lăng Hạo, đôi mắt sắc bén như dao găm vào cổ họng hắn. Cô nghiến răng nghiến lợi phun ra từng chữ:" Trước.đây.không. sau.này.càng.không."
Đám người hầu đã rời khỏi từ lâu, chỉ còn hai vệ sĩ canh gác trước cửa, cách chỗ hai người không xa nghe không thiếu một chữ gì của hai người, họ nhìn nhau gương mặt lo lắng hiện rõ.
Phịch.
Quần áo cô đã bị hắn ném xuống đất.
Hai vệ sĩ nhìn nhau như bị chôn chân, đột nhiên Lăng Hạo ném chiếc bình vào họ cả hai sợ tái mặt chưa kịp hoàng hồn đã bị đám người hầu tóm lấy cổ lôi ra ngoài.
Mộc Hoa cười rộ lên, đôi môi đỏ mọng căng ra lộ hàm răng thẳng tấp trắng muốt, giọng điệu có bao nhiêu là khiêu khích:" Anh thua rồi."
Bộ dạng cô lúc này có bao nhiêu là chật vật, cô thì sao, hắn mà rời khỏi người cô một chút là cơ thể cô có thể lộ ra bất cứ lúc nào. Không sợ sao?
Lăng Hạo lấy áo vest của mình choàng lên người cô che được từ trên đến gần nửa đùi ôm cô hung hăng bước vào phòng ngủ.
Lăng Hạo thất thần nhìn cơ thể cơ một hồi, vẫn tinh xảo, vẫn đẹp đẽ môi nở nụ cười khuẩy. Bàn tay tóm lấy khuôn mặt cô nắm chặt đưa đến gần anh cho cô nhìn thẳng vào mắt anh. Đôi mắt xinh đẹp ấy không thèm nhìn anh một cái, chóp mũi cao cọ nguậy không yên trên gương mặt anh. Mắt anh lại dán chặt vào môi cô, son cũng đẹp nhỉ. Cô không hợp tác vậy thì anh cũng không nhẹ nhàng.
Lăng Hạo nhanh chóng cởi bỏ quần áo lót tiến vào. Cô bị hành hạ đến 1 giờ sáng, 5 tiếng đồng hồ sống trong địa ngục, hắn tàn nhẫn đến thế, từ đầu đến cuối không hề nghĩ đến cô muốn chết đi sống lại mà hết lần này đến lần khác ra vào.
"Sao? Cô chịu đau tí đi! Công suất vậy mới sinh con cho tôi được. Dù sao vợ của tôi cũng không thể có sức chịu đựng như cô. Nhanh một chút vợ tôi đang chờ!"
"Anh mới kéo dây thung đó, đi ra ngay cho tôi. Anh gấp vậy mà làm tôi gần năm tiếng rồi."
***
Còn...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook