Tác giả: Ninh Ninh

Giang tổng sau khi nghe người giám định chắc chắn, thì đi đến chỗ của Mộ Tiểu Hy.

"Vị tiểu thư này, cô có thể bán viên đá này lại cho tôi không? Cô cứ việc ra giá."

Mộ Tiểu Hy nhìn Lệ Đình Thâm tỏ ra khó xử nói với Giang tổng.

"Thật ngại quá Giang tổng, lời tôi nói e là không được. Bởi vì, tôi còn phải hỏi ý kiến của sếp tôi."

Giang tổng nhìn thấy thái độ này cô liền hiểu ra, ông quay sang nói Lệ Đình Thâm.

"Lệ tổng, cậu cứ ra bất cứ giá nào, chỉ cần nhường lại viên ngọc cho tôi là được. Hay là cậu có điều kiện gì xin cứ nói!"

Trợ lý bên lập tức lấy ra hợp đồng đi đến trước mặt của Giang Minh nói:

"Giang tổng, thật ra mục đích mà chúng tôi đến buổi đánh cược lần này chỉ có một. Đó chính là ký kết hợp tác với quý công ty."

Giang Minh mừng rở cầm lấy hợp đồng, "Được, tôi sẽ ký ngay."

Lệ Viễn liền lên tiếng ngăn cản: "Khoan đã, Lệ Đình Thâm cậu ta đang chơi xấu, cô gái này là một người ngoài, ai cho phép cô ta tham gia chứ hả?"

Mộ Tiểu Hy liền phản bác: "Nhưng điều này không hề vi phạm quy tắt."

Giang Minh: "Đúng vậy, không hề phạm quy tắt. Lệ phó tổng ông thua rồi."

Lệ Viễn: "Tôi không thua, chắc chắn có gian lận trong đó. Lệ Đình Thâm, cậu tìm người phụ nữ đáng chết này ở đâu ra chứ? Chắc chắn cô ta đã gian lận, tôi yêu cầu kiểm tra người của cô ta."

Nói rồi Lệ Viễn kéo lấy tay của Mộ Tiểu Hy, nhưng Lệ Đình Thâm nhanh hơn ông một bước đứng chắn trước mặt Mộ Tiểu Hy. Mộ Tiểu Hy ở phía sau lưng anh thò đầu ra, lè lưỡi trêu tức Lệ Viễn, nói:

"Lệ phó tổng, ông là trưởng bối tôi tôn trọng ông, nhưng ông lại không phục với kết quả này. Vậy thì tôi cũng không thèm so đo với ông nữa."

Cô ôm lấy viên ngọc đưa cho anh trai mình nói:


"Anh chúng ta mang viên về nhà thôi."

Mộ Trạch cười nói: "Được thôi!"

Lúc hai người chuẩn bị rời đi thì Giang Minh liền gọi 2 người lại:

"Chờ đã! Vị tiểu thư này xin dừng bước. Tôi thực sự rất muốn có viên ngọc này. Xin tiểu thư hãy nhường lại cho tôi có được không?"

Mộ Tiểu Hy quay người lại nói: "Giang tổng, tôi cũng đã nói rồi mà, chuyện này phải nghe theo ý kiến của sếp tôi, nhưng lại có người không công nhận viên ngọc này, đương nhiên là tôi phải mang về rồi."

Cô quay lại nói với Mộ Trạch, "Anh chúng ta đi!"

Giang Minh lập tức ra lệnh, "Người đâu, đưa Lệ phó tổng ra ngoài ngay cho tôi."

Bảo vệ lập tức kéo Lệ Viễn ra bên ngoài, ông liền cùng vẫy hét,

"Này, này! Mau thả tôi ra. Tiểu thỏ đế cô cứ đợi đó cho tôi. Mau thả tôi ra!"

Lúc này Mộ Tiểu Hy vui vẻ quay đưa viên đá cho Giang Minh. Trợ lý cũng đưa hợp đồng đến trước mặt ông.

"Giang tổng, vậy hợp đồng này."

Giang Minh gật đầu nói: "Được, tôi ký ngay đây."

Sau khi ký xong, Giang Minh vui vẻ ôm lấy viên ngọc, nói:

"Lệ tổng, cậu thật là may mắn. Không còn chuyện gì nữa, vậy tôi xin đi trước."

Lệ Đình Thâm: "Được. Tạm biệt Giang tổng."

Lúc này Lệ Đình Thâm nhìn Mộ Tiểu Hy đang đắt thắng hỏi:

"Tại sao cô lại giúp tôi?"

Mộ Tiểu Hy: "Lệ Đình Thâm, tôi không phải giúp anh miễn phí mà muốn cùng anh làm một giao dịch."

Lúc này Lệ Đình Thâm lại tỏ ra ghét bỏ cô, thầm nghĩ,[Quả nhiên, em vẫn là vì Trần Phước Lợi. Anh ta đã cho em uống bùa gì rồi chứ?]

Mộ Tiểu Hy kề sát vào Lệ Đình Thâm nói nhỏ,

"Lệ Đình Thâm, tôi đã giúp anh ký được hợp đồng với tập đoàn C. Vậy thì anh hãy trả ơn tôi bằng cách, cho tôi xem thân thể của anh đi."

Vừa nói tay cô của cũng không yên phận mà đặt lên cơ ngực của Lệ Đình Thâm. Lệ Đình Thâm nhanh chóng giữ tay cô lại, cũng thấp giọng nói với cô.

"Mộ tiểu thư, cô không sợ chồng sắp cưới cô sẽ hiểu lầm sao?"

Cô lại trêu chọc anh, "Lệ tổng ghen rồi sao?"

Trợ lý lúc lại nhận được điện thoại của tài xế, sau khi tắt máy anh liền thông báo cho Lệ Đình Thâm.

"Tổng tài, Mộ tiêu thư làm phiền rồi. Phó tổng đang đợi chúng ta trở về nhà lớn của Lệ gia, chúng ta mau đi thôi."

Lệ Đình Thâm: "Đi thôi!"

Mộ Tiểu Hy lại nhớ đến kiếp trước, khi anh tham gia đấu giá đá quý xong trên đường trở về cùng Lệ Viễn thì vô tình lại tai nạn. Lệ Viễn thì chết trong tai nạn lần đó, nhưng anh chỉ bị thương. Cũng chính vì vậy mà anh đã bị Lệ gia xem là tên xui xẻo, ai cũng tránh xa anh, chỉ sợ đến gần anh sẽ gặp phải vận xui xẻo.


Cô liền kéo lấy tay của Lệ Đình Thâm lại, "Đợi đã, tôi còn có chuyện muốn nói với anh."

Trợ lý: "Mộ tiểu thư, thật sự xin lỗi cô. Lệ tổng quả thật phải đi rồi. Nếu không là không kịp trở về Lệ gia."

Mộ Trạch cũng kéo lấy tay của em gái mình, "Hy Hy, em đừng quậy nữa. Chúng ta mau về thôi."

Nhưng cô lại gỡ tay Mộ Trạch ra, vẫn cứ ôm khư khư tay của Lệ Đình Thâm.

"Lệ tổng, tôi quả thật có chuyện muốn nói với anh thật đó."

Mộ Trạch: "Hy Hy, mau buông Lệ tổng ra đi. Đừng có bướng nữa."

"Em chỉ muốn nói vài câu với tổng thôi mà."

Mộ Trạch đứng đó chỉ biết thở dài. "Hazz!"

Bên này Lệ Viễn vẫn còn đang tức giận chuyện thua cuộc, nên không muốn đợi Lệ Đình Thâm về cùng nữa.

"Đi thôi!"

Tài xế có chút khó xử, "Nhưng, Lệ tổng vẫn còn..."

"Tôi bảo đi thôi! Cậu không nghe thấy sao?"

Tài xế: "Vâng."

Lệ Đình Thâm: "Mộ tiểu thư, cô muốn nói gì?"

Mộ Tiểu Hy: "Lệ tổng thật sự cũng không có gì lớn đâu. Tôi chỉ là muốn cảm ơn anh chuyện lần trước ở bữa tiệc sinh nhật mà thôi."

Lệ Đình Thâm trong lòng thì vui như mỡ cờ, nhưng lại tỏ ra lạnh lùng. Trợ lý lúc này lại nhận được điện thoại, anh vô cùng kinh hải.

"Cái gì? Được tôi biết rồi."

Sau khi tắt điện thoại, trợ lý nhìn Mộ Tiểu Hy với vẻ mặt vô tình khó tin nói với Lệ Đình Thâm.

"Tổng tài, xe của Lệ phó tổng xảy ra tai nạn rồi. Cũng may là lúc nảy anh không có về cùng ông ấy, nếu không..."

Lệ Đình Thâm cũng kinh ngạt trước tin tức này, trợ lý lại ghé sát qua nói với anh.


"Như vậy xem ra là Mộ tiểu thư được là ân nhân cứu mạng của anh rồi."

Mộ Tiểu Hy khi nghe được tin tức này, thấy mình cũng không cần ở lại làm gì nữa. Liền buông tay Lệ Đình Thâm ra, quay sang kéo lấy lấy tay anh trai mình.

"Anh à! Chúng ta mau về thôi."

Mộ Trạch: " Được."

Lúc chuẩn bị rời đi cô quay lại vẫy tay chào tạm biệt với Lệ Đình Thâm.

"Lệ tổng, tạm biệt! Hẹn gặp lại."

Trợ lý thấy Lệ Đình Thâm đứng ngây ra, liền hỏi:

"Tổng tài, anh không sao chứ?"

"Cô ấy vừa mới nói cái gì?"

Trợ lý gãi đầu nói: "Cô ấy nói là hẹn gặp lại. Nhưng như vậy thì sao chứ?"

"Cậu không thể hiểu được đâu. Được rồi chúng ta mau đến bệnh viện."

Trợ lý vẫn cảm thấy khó hiểu, "Rốt cuộc là tôi không hiểu chỗ nào chứ. Có phải tổng tài yêu Mộ tiểu thư đến phát ngốc rồi không? Ây, quả thật tình yêu có thể làm cho con người ta trở ngốc nghếch mà."

Lệ Đình Thâm đã đi khá xa trợ lý vội vàng đuổi theo.

"Tổng tài, anh đợi tôi với."




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương